[12CS - SN Harem] Te Quiero

Chương 14: Chap 13 Đêm đáng sợ 3




Bên ngoài Ma Vân Lĩnh, phần lớn thiếu niên thiếu nữ tham gia khảo hạch đều đã tụ tập ở chỗ này.

Hôm nay là ngày khảo hạch kết thúc.

“Tốt lắm, bây giờ bắt đầu nộp mãnh thú tinh hạch các ngươi đã săn bắn lên đây.”

Lão giả để chòm râu dê Học Viện Hoàng Gia mở miệng nói.

“Trần Lâm, nộp lên ba quả nhị giai tam cấp tinh hạch, thông qua khảo hạch.”

Lão giả phụ trách thu tinh hạch đọc thành tích của từng người lên.

“……”

“Bạch Băng Nhi, nộp lên một quả nhị giai tứ cấp tinh hạch, thông qua khảo hạch.”

Nghe đến đó, Bạch Băng Nhi đắc ý liếc nhìn Trần Lâm một cái, giết chết một đầu nhị giai tứ cấp mãnh thú khó khắn hơn rất nhiều so giết chết ba đầu nhị giai tam cấp mãnh thú.

Chờ sau khi tất cả mọi người nộp tinh hạch lên, thanh âm của lão giả chòm râu dê vang lên:

“Khảo hạch lần này có tất cả chín mươi sáu người tham gia, trong đó sáu mươi hai người thông qua khảo hạch, mười tám người khảo hạch thất bại, mặt khác còn có mười sáu người mất tích.”

Mất tích?

Mọi người đều âm thầm lắc đầu.

Ma Vân Lĩnh nguy hiểm thật nhiều, đến bây giờ còn không ra tới, hơn nữa cũng không sử dụng xuyên vân tiễn cầu cứu, vậy chỉ có một loại khả năng —— đã chết.

“Bây giờ.” Lão giả chòm râu dê mở miệng lần nữa:

“Những ai thông qua khảo hạch đi theo ta, không thông qua khảo hạch cũng sẽ có người đưa các ngươi trở lại Húc Nhật Thành.”

Lập tức, đoàn người chia làm hai đi theo hai phương hướng khác nhau.

Đúng lúc này, ngay khi mọi người chuẩn bị di chuyển thì từ trong rừng truyền đến tiếng nói:

"Trưởng lão, chờ một chút.”

Nghe được thanh âm này, mọi người không khỏi ngừng lại, động tác nhất trí nhìn vào trong rừng.

Hai mặt Trần Lâm sáng lên:

“Giong nói này……”

Vẻ mặt Bạch Băng Nhi có hơi khó coi, nàng cũng cảm nhận được giọng nói này có chút quen thuộc.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một bóng người từ trong rừng nhanh chóng đi ra, không phải Lạc Thần thì con ai?

“Ngươi không chết?”

Trần Lâm hưng phấn chạy tới, đập nhẹ trên vai Lạc Thần:

“Ta biết ngay tên tiểu tử ngươi không dễ chết như vậy.”

“Tìm được đường sống trong chỗ chết thôi!”

Lạc Thần mỉm cười nói, ánh mặt lạnh lùng nhìn về Bạch Băng Nhi một cái, sau đó cất bước đi về phía lão giả chòm râu dê: “Trưởng lão, đây là ta săn bắt tinh hạch.”

Nói xong, hắn lấy ra một quả tinh hạch màu lục lớn chừng quả long nhãn đưa qua.

“Ừ, là tinh hạch của nhất giai bát cấp mãnh thú, ngươi thông qua khảo hạch.”

Lão giả râu dê tiếp nhận tinh hạch, gật gật đầu cười nói.

“Đẹp trai lắm, quá hả giận mà!”

Trần Lâm đột nhiên nắm chặt tay hung hăng gõ Lạc Thần một quyền.

“Này, đau quá!”

Lạc Thần nhìn Trần Lâm hô đau, nhưng ngoài miệng vẫn treo nụ cười.

Bạch Băng Nhi thấy như vậy một màn, giận đến cả người run rẩy.

“Lạc Thần, ngươi phải chết, phải chết!” Trong lòng Bạch Băng Nhi điên cuồng gào thét.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Lão giả râu dê lên tiếng dặn dò, quay đầu mà đi.

Phía sau hơn sáu mươi người thông qua khảo hạch lập tức đi theo.

Đi ra khỏi Ma Vân Lĩnh, lão giả râu dê dừng lại ở một chỗ đất trống, rồi sau bàn tay lật một cái, trên tay lập tức xuất hiện một con thuyền nhỏ lớn chừng bàn tay.

Sau đó, chỉ thấy hắn đánh ra mấy cái dấu tay, chiếc thuyền kia trong chớp mắt lớn lên, thân thuyền dài đến 30 mét, rộng mười mét, nó lặng lặng lơ lửng trên không cách mặt đất năm sáu mét.

“Trời ạ, lại là phi hành thuyền!”

“Đúng vậy, bảo vật này chỉ có cao cấp phù văn sư cùng luyện khí sư phối hợp với nhau mới có thể chế tạo ra.”

“Thứ này trước kia ta từng nghe nói qua, cho dù rẻ nhất cũng phải trăm vạn lượng hoàng kim, chiếc thuyền trước mắt sợ là không có ngàn vạn hoàng kim là mua không nổi.”

“Học Viện Hoàng Gia dùng thứ này tiếp đón chúng ta, quả nhiên là đại thủ bút.”

“……”

Nghe mọi người nghị luận, Lạc Thần rốt cuộc hiểu ra đây là thứ gì.

Đồng thời, hắn trong đầu đột nhiên xuất hiện một ít hoa văn huyền ảo, phức tạp.

“Những hoa văn này hẳn là có liên quan đến phù văn.”

Lạc Thần như có chỗ hiểu ra, đồng thời hắn lại lần nữa ý thức được Sinh Tinh Tháp truyền những tri thức kia vào trong đầu hắn tuyệt đối là một bút tài phú không gì sánh kịp.

“Xem ra cần phải mau chóng tìm hiểu cùng nắm giữ những tri thức này mới được.”

Lạc Thần quyết định chú ý. Có những thứ này, hắn muốn dừng chân ở Học Viện Hoàng Gia sẽ càng thêm dễ dàng.

“Phi hành thuyền là thứ tốt, có nó, võ giả có thể một ngày đi vạn dặm, thậm chí có thể qua lại tự nhiên ở một ít hiểm địa. Đáng tiếc, chế tác quá khó khăn, số lượng ít, không phải có tiền là có thể mua được.”

Trần Lâm nhìn thấy Lạc Thần khiếp sợ, mở miệng giải thích.

Nếu Trần Lâm biết được vào lúc này trong đầu Lạc Thần đã xuất hiện phương pháp chế tạo chiếc phi hành thuyền này thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.

“Được rồi, mọi người lên thuyền đi!”

Lão giả râu dê lại lần nữa mở miệng.

Theo hắn nói xong, chiếc phi hành thuyền kia chậm rãi giáng xuống, cách mặt đất nửa mét.

Nghe vậy, đám người đang chờ lập tức nhảy lên, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lạc Thần là mấy người cuối cùng lên thuyền, hắn cố ý vị trí cách xa Bạch Băng Nhi một chút.

Một lát sau, phi hành thuyền dưới sự khống chế của lão giả râu dê chậm rãi lên không, rồi sau đó nhanh chóng bay đi xa……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.