(12CS) Lớp Trưởng Và Lớp 12D

Chương 47: Ông Bụt Tại Sao Con Khóc




Gầy Dựng Thế Lực Bản Thân

- ---------------------

Tín nhiệm là gì?

Đây chính là tín nhiệm!

Diệp Hạo đón nhận thần sắc sáng rực của Bạch Thược không khỏi nở nụ cười.

Sống một đời cũng nên có vài người bằng hữu, không phải sao?

Sau khi vào sơn cốc, đập vào mi mắt là một huyết sắc trường hà uốn lượn, từ đầu huyết trì này Diệp Hạo cảm nhận được nguồn năng lượng cường hoành.

Bạch Thược đi đến bệnh cạnh đầu huyết trì này kiểm tra một phen nói.

- Đẳng cấp đầu huyết trì này quá thấp, không có giá trị đối với Đông Tiên Điện chúng ta.

Đông Tiên Điện hết thảy có ba khu huyết trì.

Thế nhưng dù ở chỗ khu Huyết Trì thứ nhất năng lượng còn nồng đậm hơn.

Đây cũng sớm nằm trong dự liệu của Diệp Hạo.

Cao tầng Lâm gia nghe được Bạch Thược nói như vậy trong lòng lại càng thêm kích động.

Đông Tiên Điện không có hứng thú thì chính là của Lâm gia a.

- Chúng ta đi nơi đó xem một chút đi.

Bạch Thược chỉ vào nơi xa nói.

Nơi Bạch Thược chỉ là một gian tiểu viện, kiến trúc duy nhất bên trong sơn cốc.

Còn chưa nói đến khi nhìn thấy tiểu viện Diệp Hạo đã ngửi được từng đợt mùi thuốc.

- Tiên Dược.

Bạch Thược kinh hỉ quát.

- Bách Tước, Đồng Hoa, Tử Lan.

Bạch Thược quét một lần đã thấy được vài cây Dược liệu quý báu.

- Coi trọng cái gì thì cứ lấy là được.

Lâm Cảnh chú ý đến điểm ấy, nhanh chóng lấy lòng lên tiếng.

Lâm Cảnh không phải không biết những cái tên Bạch Thược đọc lên đều là dược liệu quý báu.

Thế nhưng quý báu đến đâu thì có thể so sánh với cái mạng nhỏ của ông ta sao?

Bạch Thược và Diệp Hạo đều không khách khí với Lâm Cảnh.

Bất quá hai người chỉ hái một chút dược liệu quý, dù vậy cũng hơn trăm gốc, nếu bàn về giá trị không có 10 vạn căn bản mua không được.

- Diệp công tử, ngươi cũng hiểu đan đạo?

Lâm Hồng nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hồng thường xuyên thu mua dược liệu nên đối với đan đạo cũng biết đôi chút.

Bởi vậy khi Lâm Hồng nhìn thấy Diệp Hạo hái toàn dược liệu quý báu lúc này mới tò mò hỏi.

- Đúng, ta là một Đan Sư.

Câu trả lời của Diệp Hạo khiến đám người Lâm Hồng kinh ngạc không thôi.

Phải biết Diệp Hạo còn là một Trận Sư Ngọc cấp vô cùng cường đại a.

Vài giây sau Diệp Hạo phủi tay đứng lên.

Bạch Thược bên kia rất nhanh cũng đứng lên.

- Chúng ta vào xem một chút a.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Thời điểm Diệp Hạo và Bạch Thược hái dược liệu trên dưới Lâm gia không một người nào dám vào trong phòng trước.

Ai cũng lo lắng sẽ chọc giận Diệp Hạo.

- Mời ngài.

Lâm Cảnh khiêm tốn mở lời.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu rồi đẩy cửa gian phòng đi vào.

Đập vào mi mắt là nguyên một đống giá sách.

Trên giá sách có từng bản công pháp.

Diệp Hạo thuận tay cầm lên một bản.

- Kinh Lôi Kiếm.

Xem đại khái một lần Diệp Hạo cũng mất hứng thú.

Trình độ Kinh Lôi Kiếm thậm chí còn kém hơn cả công pháp của nội môn đệ tử Đông Tiên Điện.

Diệp Hạo xem đồng thời mấy người Bạch Thược cũng xem những Công pháp này.

- A.

Rất nhanh Diệp Hạo chú ý đến một giá sách riêng biệt, trên giá sách có ba quyển Công Pháp.

- Vân Tiên Bộ.

- Thần Du Kiếm.

- Lưu Quang Khải.

Kỳ thật người Lâm gia không phải không nhìn thấy giá sách kia, đồ đần cũng biết rõ Công Pháp trên giá sách kia rất trân quý, Diệp Hạo còn chưa động thủ thì người nào lại dám đi xem đầu tiên đây?

Nhìn Diệp Hạo dò xét ba quyển Công Pháp, ánh mắt người Lâm gia thỉnh thoảng vẫn rơi vào trên người Diệp Hạo.

Bọn họ lo lắng Diệp Hạo mang đi ba môn Công Pháp này.

- Không tồi.

Diệp Hạo nhìn sơ qua một phen rồi đưa ba quyển Công Pháp này cho Lâm Hồng.

- Diệp công tử, ngươi không muốn?

Lâm Hồng khẽ giật mình nói.

- Ba môn Công Pháp này cũng tương đương với Công Pháp của đệ tử Chân Truyền Đông Tiên Điện ta.

Diệp Hạo nhìn Lâm Hồng nói.

- Bất quá Công Pháp tốt hơn ở Đông Tiên Điện so với ba môn Công Pháp này không có 100 cũng có 80.

Trên mặt tu sĩ Lâm gia không khỏi lộ ra vẻ cười khổ.

Nguyên bản bọn họ còn cảm thấy Diệp Hạo sẽ muốn ba quyển Công Pháp này.

Hóa ra Diệp Hạo người ta còn không để chúng vào mắt a.

Bạch Thược cưỡi ngựa xem hoa nhìn mười mấy bản liền lắc đầu nói.

- Nơi này không có Công Pháp nào tốt hết.

Bạch Thược cũng là đệ tử chân truyền.

Lấy tầm mắt cô, sao có thể để ý những Công Pháp này đây?

- Lão tổ Lâm gia các ngươi cũng không đơn giản a.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Lâm Cảnh nói.

- Cho dù những tiểu tông môn khác cũng không thể cất giữ những cái này đâu.

Lâm Cảnh há to miệng không biết nên nói gì.

- Có những Công Pháp này việc Lâm gia ngươi quật khởi cũng nằm trong tầm tay, nhưng nếu để lộ tin tức về chúng, các ngươi sẽ bị hủy diệt chỉ trong một khoảnh khắc.

Lâm Cảnh không khỏi rùng mình một cái.

Công Pháp của Lâm gia cũng đã tương đương với một Tông Môn trung đẳng.

Mà Lâm gia bất quá chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi.

Đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội hắn vẫn hiểu.

- Còn mời Diệp công tử chỉ dạy.

Lâm Cảnh vội nói.

- Lâm gia các ngươi nguyện trung thành với ta.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Nguyện trung thành?

Lâm Cảnh biến sắc nói.

Nếu nguyện trung thành với Đông Tiên Điện, Lâm gia tuyệt không hai lời.

Vấn đề là nguyện trung thành với một đệ tử chân truyền?

- Lúc Diệp sư đệ đạt cảnh giới Thiên Tiên sơ kỳ đã trở thành Ngọc cấp Trận Sư cùng Ngọc cấp Đan Sư đó.

Lúc này Bạch Thược chậm rãi nói ra.

- Còn nữa Diệp sư đệ có tư cách trở thành cửu đại chân truyền đệ tử.

Cửu Đại Chân Truyền?

Nghe được như vậy sắc mặt Lâm Cảnh hoàn toàn thay đổi.

Cửu đại chân truyền Đông Tiên Điện, tương lai có thể vấn đỉnh cơ cầu quyền lợi cao nhất nha.

- Lâm gia ta nguyện ý trung thành với Diệp công tử.

Lâm Cảnh hơi trầm ngâm một chút rồi quỳ một chân xuống đất cung kính mở miệng nói.

Thấy Lâm Cảnh quỳ, đệ tử Lâm gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi từng tên cũng quỳ xuống.

- Lâm gia nguyện ý trung thành với Diệp công tử.

Lâm Viễn trầm giọng nói.

- Lâm gia nguyện ý trung thành với Diệp Công Tử.

Lâm Hồng lập tức nói theo.

Đệ tử Lâm gia nhìn thấy thế hệ trước cùng thế hệ tuổi trẻ thay nhau tuyên thệ thần phục.

Thế là từng người cũng tuyên thệ thần phục.

- Lâm gia chủ, ta tin không cần quá nhiều thời gian ngươi sẽ rõ quyết định hôm nay của ngươi cơ trí cỡ nào.

Diệp Hạo nhìn Lâm Cảnh nói.

- Nói thật qua 3~5 năm nữa thôi ta nhìn Lâm gia sẽ rất chướng mắt.

Lâm Cảnh khẽ giật mình.

Dù trong lòng cảm thấy Diệp Hạo nói có chút cuồng vọng, bất quá thần sắc Lâm Cảnh không có mảy may biến hóa.

- Diệp sư đệ mới phi thăng lên Tiên Vực chỉ mới 2 năm thôi.

Bạch Thược nhàn nhạt nói.

Cái gì?

Lần này trên dưới Lâm gia đều biến sắc.

Mới 2 năm đã từ Chân Tiên cảnh tăng lên Thiên Tiên cảnh.

Loại tốc độ tăng lên này có thể xưng kinh khủng a.

Cứ dựa theo tốc độ này chỉ cần qua 3 ~5 năm nữa thôi Diệp Hạo tăng lên tới Kim Tiên sợ rằng cũng không có vấn đề.

Đến Kim Tiên cảnh thì làm sao có thể coi trọng Lâm gia?

- Chúng ta tiếp tục xem cái khác a.

Diệp Hạo nhấc chân đi đến gian phòng thứ hai.

Trong gian phòng thứ hai có từng bình Tiên Dược.

Diệp Hạo nhìn một phen rồi nói.

- Có những Tiên Đan này Lâm gia các ngươi có thể tăng thực lực lên gấp mấy lần trong thời gian ngắn.

- Không có Tiên Đan quý báu nào a.

Bạch Thược khẽ thở dài cảm thán.

Cô nàng nghĩ nơi này có một vài Tiên Đan quý mới đúng.

- Bạch tiểu thư, cái này hình như là Kim Như Đan.

Lâm Hồng dạo qua một vòng cầm lấy một bình ngọc nói khẽ.

Lâm Hồng biết rõ Kim Như Đan là Tiên Đan gia tăng Thần hồn.

- Chờ ta đến Ngọc Tiên cao giai, Kim Như Đan ta cũng có thể luyện chế.

Bạch Thược nói khẽ.

Ngọc Tiên Cao Giai!

Nghe được bốn chữ này thân thể mềm mại của Lâm Hồng không khỏi run lên.

Ngọc Tiên Cao Giai có thể luyện chế Tiên Đan cấp bậc Kim Tiên, điều này nói rõ cái gì?

Bạch Thược biết rõ hơn ai hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.