120 Ngày Nhìn Trộm

Chương 23




Ma quỷ đích thực

Phồn hoa thịnh thế, chung quy đánh không lại năm trôi tháng chảy, vạn trượng hồng trần chỉ là một cái chớp mắt của thiên thượng, mưa bão ngàn năm, trăm năm gút mắt, cuối cùng chỉ hóa thành một nắm đất vàng, tan thành mây khói, sau đó lại là một thế giới trăm hoa nở rộ.

Khai Phong thành, Lạc Hồng Các oanh ca yến vũ, nghìn vàng đổi một cuộc say.

Nam tử lẳng lặng ngồi trong góc, một chén rượu, một cây quạt, một màn sa nặng ngăn ồn ào náo nhiệt bên ngoài lại, điểm điểm màu xanh lá chuối nổi bật lộ ở góc tường, ánh đèn u ám. Trong đại đường, cái người đang ca hay múa đẹp vung tay áo dài mềm như nước, con ngươi nổi lưu quang mông lung kia lại thẳng tắp nhìn hắn, khóe miệng nam tử hơi nhếch, nâng chén tương kính.

Phút chốc, điệu vũ xong, lời ca văng vẳng, lại là một nữ tử như hoa rộ, nhưng cái người khiêu vũ đã đi đâu mất bóng.

” Thủy Hương bái kiến công tử!”

Khẽ khẽ ôn nhu, là cảm giác tơ lụa thượng hạng đổ xuống. Nữ tử nói một câu chào vạn phúc, bàn tay trắng nõn cầm lấy bình rượu trên bàn châm rượu cho người. Trong màn trướng như cát chảy, mọi thứ đều mông lung, ái muội không rõ. Dáng người nhẹ nhàng tuyệt vời của nữ tử tản ra hương khí son phấn nhàn nhạt, nơi này chính là Lạc Hồng Các, chốn hoan đàng của Khai Phong thành, đầu lĩnh khói hoa. Lạc Hồng Các, khắp chốn lạc hồng.

Cánh môi hơi mỏng của nam tử câu lên một đường cong, tựa tiếu phi tiếu. Mở quạt cốt sắt vẽ cúc Ba Tư kim tuyến mặt ngoài, nâng cằm nữ tử, cánh môi khẽ mở.

” Hữu hộ pháp Đoạn Hồng Tụ của Diễn Phong sơn trang sao lại biến thành hồng bài Lạc Hồng Các?”

” Công tử hảo hảo nán lại Kim quốc, trở về nơi này không sợ lại trở thành mục tiêu công kích hay sao?”

” Mục tiêu công kích?”

Nam tử cầm lấy chén rượu đặt bên môi, trong mắt lại có mỹ lệ kinh tâm động phách.

” Trúc Lục Sinh ta thế nào còn không cần ngươi lo lắng.”

Trúc Lục Sinh, Trúc Lục Sinh trở về Trung Nguyên, lúc này đang tao nhã cười nhẹ, nếm nếm mỹ tửu giữa Lạc Hồng Các, nữ tử mỹ lệ bên cạnh cười đến nhu tình dịu dàng, ấm áp như xuân thủy.

Kiếm quang chợt hiện, chỉ một cái chớp mắt, kiếm trên tay nữ tử đã bị Trúc Lục Sinh kẹp giữa ngón tay, xung quanh bỗng nhiên tuôn ra vô số hắc y nhân che mặt, hàn quang lóe ra, hết sức căng thẳng.

” Gọi Lạc Vấn Tâm ra đây!”

Trúc Lục Sinh thong dong bắn trường kiếm của Đoạn Hồng Tụ văng ra, trên khuôn mặt ưu nhã cười đến nhu hòa. Ngay cả con tin cũng không thèm bắt sao? Đoạn Hồng Tụ sắc mặt khẽ biến, thủy sắc y sam không gió vẫn bay, trên khuôn mặt vốn nên tươi sáng sát ý dày đặc.

” Ngươi còn nghĩ nơi này là Diễn Phong sơn trang sao?”

Thanh âm Đoạn Hồng Tụ lạnh lùng không còn ôn nhu nữa.

” Trang chủ chúng ta sẽ không gặp ngươi, ngươi vào Lạc Hồng Các cũng đừng muốn sống ra ngoài.”

” Ha ha, nếu là mỹ nhân giết, ta chết cũng đáng giá!”

Mắt phượng dài mảnh của Trúc Lục Sinh nhìn chăm chú một người trong hắc y nhân.

” Vấn Tâm, ngươi nói xem phải không? Nếu ngươi giết ta chết, ta sẽ không chút do dự.”

” Lớn mật, dám khinh bạc trang chủ chúng ta!”

Đoạn Hồng Tụ lại xuất trường kiếm, xem ra nhất định đâm trúng vai trái Trúc Lục Sinh, một thanh âm thoáng thanh lãnh lại xông vào màng tai, Trúc Lục Sinh ngừng lại, Đoạn Hồng Tụ cũng ngừng lại.

” Hồng Tụ, lui ra!”

Hắc y nhân kéo khăn che xuống, rõ ràng chính là Lạc Vấn Tâm mất tích ở Tương vương phủ một tháng trước.

” Vấn Tâm, ta biết ngươi ở đây.”

” Tìm ta làm gì? Nơi này đã không phải thế giới của ngươi.”

Có chút mùi vị than vãn, mày Lạc Vấn Tâm nhăn lại.

” Ta vốn không nên thả ngươi, nhưng nếu ngươi dám đến thì chắc chắn đã có chỗ dựa vào, ngươi trở về đi, lần sau gặp lại, ta nhất định tự tay giết ngươi.”

” Vấn Tâm, ngươi vẫn thông minh thanh khiết như vậy, ta thật sự rất thích ngươi đấy!”

Ánh mắt Trúc Lục Sinh biến ảo, nhấp thêm một ngụm mỹ tửu.

” Ngươi đã biết chưa, chuyện của ngươi cùng Da Luật Sơn.”

” Trúc Lục Sinh, ta không muốn giết ngươi, cũng không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua cho ngươi! Ngươi nên biết người Diễn Phong Sơn ta có bao nhiêu phương pháp làm người ta sống không bằng chết.”

Khuôn mặt tái nhợt của Lạc Vấn Tâm nhiễm một tầng ửng hồng, ngay cả mắt tựa hồ cũng đang run rẩy.

” Đúng vậy, biết người kia chính là đại cừu nhân khiến ngươi nhà nát người tan, thú vị hơn tất cả, không phải sao?”

Trúc Lục Sinh nhìn bốn phía xung quanh, đám người đông nghịt, không khí yên lặng muốn chết, tất cả những thứ này đều phù hợp để nói tới một âm mưu trù tính.

” Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Lạc Vấn Tâm biết, Trúc Lục Sinh chắc chắn biết nhiều chuyện hơn, mà chuyện này chính là chỗ dựa của y.

” Nói chút chuyện với ngươi cho thêm gắn bó thôi, không chừng thân thế của ngươi lại càng thêm thú vị!”

Trúc Lục Sinh vẫn uống rượu, tay y thon dài trắng nõn, vẫn không hoảng không loạn như vậy.

” Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, hơn nữa, ta ngươi hợp tác cả chục năm, chẳng lẽ ngươi không thấy được dụng ý của ta sao?”

Thật lâu sau, ánh nến trong phòng khuất khuất tỏ tỏ, trương ra một gương mặt vừa có vẻ âm u vừa có nét hả dạ, giống như quỷ mị, Lạc Vấn Tâm hít một hơi sâu, dường như hạ quyết tâm nào đó, hắn vung tay nói.

” Các ngươi lui.”

” Trang chủ!”

Đoạn Hồng Tụ quýnh lên, lại không lay chuyển được Lạc Vấn Tâm kiên quyết.

” Trúc Lục Sinh, ngươi muốn nói cái gì?”

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại có hai người, Trúc Lục Sinh hài lòng nhìn nhìn bốn phía, không có người nghe trộm, nét cười càng thêm mở rộng, quạt xếp phe phẩy không nhanh không chậm, khoan thai và khoái lạc.

” Vấn Tâm, ngươi có thể tha thứ cho những việc Da Luật Sơn đã gây ra không?”

” Ngươi có ý gì?”

Nhạy cảm hỏi lại, Lạc Vấn Tâm gắt gao nhìn thẳng gương mặt thong dong của Trúc Lục Sinh.

” Da Luật Sơn là phụ thân của ngươi, cũng kẻ thù của ngươi, cho nên ngươi không chịu nổi đả kích từ sự thật, trốn ra phải không?”

Khóe mắt hơi nhếch, Trúc Lục Sinh nhìn vở kịch tuyệt diệu mới xuất.

” Lấy lực lượng của Diễn Phong sơn trang ngươi mà đến tận bây giờ mới điều tra rõ, thử hỏi có ai lại có sức mạnh lớn như vậy, xem ra Da Luật Sơn đã tổn thương mạnh đến tâm của ngươi đây.”

” Trúc Lục Sinh, ngươi nói xong chưa?”

Kiếm quang phá gió, trong tay Lạc Vấn Tâm một thanh nhuyễn kiếm vung đến thẳng tắp, mũi kiếm chỉa xéo, giống như vực sâu núi vững, không hổ là người đứng đầu tà giáo, võ công một chút cũng không yếu, nhưng Trúc Lục Sinh y chưa bao giờ biết sợ, chung quy bất quá chỉ là con cẩu mình dưỡng, có gì đáng sợ nào?

Xoạt, tiếng y sam cắt rách, nửa đoạn tay áo của Trúc Lục Sinh rơi xuống đất, kiếm pháp nhanh như vậy, uyển chuyển hơn mình, lại càng thêm một phần tàn nhẫn, rất lâu rồi không thấy hắn ra tay, thân thủ lại không ngừng tiến bộ, trên mặt Trúc Lục Sinh tuy vẫn đang cười, nhưng cũng đã gượng gạo đi rất nhiều.

” Lạc Vấn Tâm, ngươi biết Da Luật Sơn lợi dụng mẫu thân ngươi thế nào không? Chính là dùng phương pháp như đối với ngươi.”

Trúc Lục Sinh lại tránh một đường kiếm chém, ngăn đến có chút chật vật, thanh âm lại không thấy hỗn loạn.

” Hắn muốn lợi dụng thân phận Diễn Phong trang chủ của ngươi, từ từ thôn tính võ lâm Trung Nguyên, sau đó chỉ huy quân đội nam tiến đánh Tống.”

Khoảnh khắc chạm đến cổ họng Trúc Lục Sinh, kiếm lập tức ngừng lại, Lạc Vấn Tâm chỉ lạnh lùng cười.

” Cái ngươi nói chẳng lẽ ta còn không biết nổi sao?”

” Ngươi không phải không biết, mà là không muốn biết.”

Mũi kiếm nhập thịt, chảy ra một giọt máu tươi, Trúc Lục Sinh nhìn hắn, trong mắt bỗng nhiên có một chút thương tiếc.

” Vấn Tâm, hắn chẳng những phụ lòng ngươi, hơn nữa đối với mẫu tử các ngươi một người cũng không chịu buông tha, người như vậy ngươi còn muốn hắn làm gì?”

” Câm miệng!”

Môi tái nhợt, trường kiếm keng một tiếng rơi xuống đất, thân thể lại bị gắt gao ôm xiết, hơi thở ẩm nóng của Trúc Lục Sinh đánh vào bên tai, ôn nhu tột đỉnh.

” Vấn Tâm, đi theo ta đi, ta sẽ không phụ ngươi nữa.”

Trúc Lục Sinh lại ôm chặt một chút, khối thân thể này giống như đã không còn thịt, yếu ớt không chịu nổi một kích, ai nói chủ nhân ma giáo tàn nhẫn vô tình, người khác lại càng tàn nhẫn hơn với hắn, chẳng qua chỉ là một kẻ muốn được yêu thương mà thôi.

” Ha ha ha ha, Trúc Lục Sinh, ngươi mỹ nhân trong ngực, rất phong lưu khoái lạc nhỉ!”

Tiếng cười trào phúng, Da Luật Sơn ngồi ghế đối diện, y vào lúc nào, vào bằng cách nào, trên mặt mang khiêu khích trước sau như một, ánh mắt lại băng lãnh muốn đem hai người kia đông lại.

” Phụ thân, ngươi đã đến rồi.”

Thanh âm càng thêm trào phúng, Da Luật Sơn một khuôn mặt tuấn tú tức khắc trầm xuống, nhìn nơi phát ra thanh âm, Lạc Vấn Tâm hướng ngực Trúc Lục Sinh nhích lại gần, một tay ôm lên thắt lưng y, đâu đâu cũng thấy khiêu khích. Bất đắc dĩ cười gượng, Trúc Lục Sinh cũng ôm lại hắn, sao cảm thấy mình như một cái ống trút giận lúc tình nhân hờn dỗi.

” Hảo, rất hảo.”

Tay Da Luật Sơn rất nhanh nắm thành đấm, gương mặt còn u ám dầm dề ban nãy bỗng nhiên sáng lại.

” Ha ha, hảo, Lạc Vấn Tâm, ta muốn xem thử coi ngươi muốn làm thế nào.”

” Ai, các ngươi nói đủ chưa?”

Âm điệu rất lười rất chậm, mang một loại dòn mịn khuấy người cong xương cốt, còn chưa thấy mặt, chỉ thanh âm này thôi cũng đủ để kẻ khác điên cuồng.

” Ta đã nói hảo phiền toái, Vương gia, Tác Nhai ta trước giờ sợ phiền toái nhất.”

Một đôi chân thon thon trắng trắng nửa buông ngoài cửa sổ, chỉ tiếc là dính chút bụi đất, lại càng lộ vẻ thanh thuần, chỉ một cái chớp mắt, người treo chân ngoài cửa sổ bỗng nhiên liền nằm trên cái nhuyễn tháp duy nhất trong phòng. Phải hình dung một người như vậy thế nào đây, ánh mắt hẹp dài óng ánh, da trắng hơn ngọc, nhưng ngọc thạch cũng không ôn nhuận như hắn, nâng một cái cổ tay khoác lên trán, chỉ hơi liếc mắt, lại như đem ba hồn bảy vía người ta câu dẫn.

” Lạc trang chủ, ta muốn Lạc Hồng Các của ngươi, để ta làm trang chủ thì thế nào?”

“…. Hảo.”

Đột nhiên ý thức được chính mình nói cái gì, Lạc Vấn Tâm trong lòng run rẩy, kẻ này là người hay yêu, lại có thể hút đi tâm trí con người, ban nãy hắn chỉ cảm thấy vì cái người này mà chết cũng là đáng giá, bây giờ mồ hôi lạnh lại chảy rơi ròng ròng.

” Thế nào, Vương gia, chỉ cần một câu của ta hắn liền đáp ứng, đây chẳng phải là đơn giản hơn rất nhiều hay sao.”

Cái nam nhân gọi là Tác Nhai gợi lên một nụ cười, đồng tử xanh biếc nhạt nhạt yêu dị gần như tà mị, xanh biếc như ma quỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.