[12-Zodiac] Hunter

Chương 6




Bà lão áo đỏ chậm rãi bước vào, sắc mặt lạnh lùng, quanh thân tuy không có chút dao động linh lực nào, nhưng không có ai dám khinh thường chút nào, vì những kẻ cỏ thể sinh tồn được tại khu vực nguy hiểm như Thánh Uyên Đại Lục này phần lớn đều là những người có chút nhãn lực, nên bọn hắn cũng cảm giác được, bà lão áo đỏ này rốt cục là cường giả đáng sợ cỡ nào.

Bất quá, đa phần ánh mắt trong Đại Thiên Lâu rõ ràng chỉ dừng lại trên bà lão áo đỏ không tầm thường này vài giây, sau đó lập tức bị hấp dẫn bời một thân ảnh xinh đẹp phía sau

Trước rất nhiều ánh mắt chú ý kia lại là một nữ hài mặc váy đỏ, vóc người nàng thon dài mềm mại, đặc biệt là đôi chân thẳng tắp lấp ló sau chiếc váy dài kia, càng tôn lên vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Nàng có dung nhan cực kỳ rực rỡ, đôi mắt đẹp sáng ngời động lòng người, tựa như tinh tú toả ra sức sống thanh xuân bất tận, mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa, đuôi ngựa nho nhỏ lúc lắc theo nhịp chân nàng, vẽ lên một đường cong kiều diễm.

Đây là một nữ hài cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa vẻ đẹp của nàng cũng không phải vẻ mềm yếu tầm thường, ngược lại làm cho người khác cảm thấy hiên ngang oai hùng, đôi môi đỏ thắm khẽ rướn lên, tràn ngập tự tôn kiêu hãnh.

Trong Đại Thiên Lâu, không ít ánh mắt hừng hực nhìn vào bóng dáng nữ hài, tuy nữ hài tóc bạc lúc trước có hơn một chút, nhưng rõ ràng khí chất hiên ngang đặc biệt này của nàng cũng làm người khác động lòng.

Bất quá tuy động tâm, nhưng lại không ai dám mở miệng đùa giỡn, vì khi ánh mắt lạnh lùng của bà lão kia quét qua thì bao nhiêu lửa nóng trong lòng đều bị dập tắt hết.

Mục Trần, Lạc Ly lúc này cũng nhìn chằm chằm vào nữ hài yêu kiều rạng rỡ này, thần sắc có chút bất ngờ...

Bởi vì, khuôn mặt quen thuộc này, chính là người năm đỏ bọn hắn gặp ở cuộc chiến Ngũ Đại Viện...ôn Thanh Tuyền.

- Thật không nghĩ nàng vậy mà là người của ôn gia Bắc Vực...

Lạc Ly kinh ngạc lẩm bẩm, ôn gia Bắc Vực là thế lực mới quật khởi trong ngàn năm trở lại đây của Đại Thiên Thế Giới, nếu nói lịch sử lâu đời, đương nhiên không so sánh được với Lạc THần tộc, nhưng hiện giờ thực lực của Ôn gia đã sớm tiến vào hàng ngũ Siêu cấp thế lực.

- Có bối cảnh bậc này, sao nàng lại phải tới Vạn Hoàng Linh Viện?

Mục Trần hơi nghi hoặc nói.

- Nghe nói đứng sau Vạn Hoàng Linh Viện chính là ôn gia...

Lạc Ly khẽ nói.

Lúc này Mục Trần mới hơi cảm thấy giật mình, thì ra là có mối quan hệ này, khó trách ôn THanh Tuyền lại xuất hiện trong Vạn Hoàng Linh Viện...

Trong lúc bọn họ đang thấp giọng nói chuyện, đoàn người đang tiến vào Đại Thiên Lâu kia được bà lão áo đỏ dẫn đầu, đi thẳng tới trước quầy, mà lúc này, ôn Thanh Tuyền vốn đang ngó lơ, không quan tâm xung quanh lại mạnh mẽ dừng lại, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khó tin nhìn đôi nam nữ phía trước.

Bên cạnh ôn THanh Tuyền cũng có mấy nam nữ đi theo, bất quá vị trí của bọn họ đều lấy nàng làm trung tâm, hiện giờ nàng đột nhiên dừng bước, bọn họ cũng theo chân dừng lại.

- Sao vậy Thanh Tuyền?

Bên cạnh ôn THanh Tuyền, một vị nam tử áo trắng ôn nhu cười hỏi, vẻ mặt hắn tuấn dật, lại hơi có vẻ khí vũ hiên ngang, hơn nữa trong cơ thể tản ra dao động Linh Lực mạnh mẽ, xem ra người này không ngờ cũng là một vị bán bộ Đại Viên Mãn, rõ ràng địa vị của nam tử áo trắng này trong ôn gia cũng không thấp.

Bất quá, Ôn Thanh Tuyền cũng không để ý tới hắn, nàng kinh ngạc nhìn Mục Trần, Lạc Ly đang mỉm cười, một lát sau nàng mới nghẹn ngào thốt lên:

- Lạc Ly? Mục Trần?!

- Thanh Tuyền, đã lâu không gặp.

Lạc Ly mỉm cười.

- không nghĩ lại gặp lại ngươi ở chỗ này

Mục Trần cũng có chút cảm thán cười nói, năm đó trong đại chiến Ngũ Đại Viện, giữa họ và ôn Thanh Tuyền cũng là từ xa lạ mà trờ thành thân quen, cuối cùng còn kề vai sát cánh chiến đấu, trải qua rất nhiều kỉ niệm.

Chẳng qua sau khi Đại Chiến Ngũ Viện chấm dứt thì đường ai nấy đi, vốn nghĩ không ngày gặp lại, lại không ngờ bọn họ lại gặp nhau tại đây.

- Đúng là 2 người sao?

Trong mắt ôn Thanh Tuyền hiện lên vẻ vui sướng, nàng bước vọt lên, vui mừng vươn tay muốn ôm hai người, bất quá ngay lúc Mục Trần cũng định đưa tay ôm lại, thì ôn thanh tuyền dùng khuỷu tay đánh một cái cùi chỏ vào ngực hắn.

Mục Trần che ngực, bất đắc dĩ bĩu môi

- Muốn chiếm tiện nghi của ta sao, nằm mơ đi

Ôn Thanh Tuyền liếc Mục Trần một cái, sau đó liền đưa tay ôm lấy vòng eo của Lạc Ly, vui mừng nói:

- Lạc Ly, ngươi bây giờ xinh đẹp đến mức ta cũng không nhận ra"

Nàng nói cũng không sai, lạc ly hiện giờ đã thay đổi không ít so với hồi còn ở Bắc Thương Linh Viện, hơn nữa còn nhờ ảnh hưởng của Lạc Thần Pháp Thân, nên nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp kinh người.

Lạc Ly khẽ nâng đôi môi nhỏ nhắn nhẹ nhàng cười cười, có thể thấy được gặp lại ôn Thanh Tuyền ở chỗ này, nàng cũng rất vui mừng, vì nàng rất nhớ quãng thời gian vô ưu vô lo ở Bắc Thương Linh Viện năm đó, cho đến khi quen biết nhau làm bạn bè, vào lúc này xem ra khoảng thời gian đó cũng rất trân quý.

- Sao ngươi lại ở cùng gia hoả Mục Trần này, hắn ta đâu xứng với ngươi!

ôn Thanh Tuyền liếc mắt nhìn Mục Trần, sau đó vẻ mặt "vô cùng đau đớn" nói với Lạc ly

Mục Trần bên cạnh nghe thấy thế đen sì mặt lại.

Lạc Ly che miệng cười khẽ, đôi mắt lưu ly nhìn Mục Trần, cũng hơi có chút trêu tức.

- Thanh Tuyền, đây là bằng hữu của ngươi sao?

Trong lúc 3 người ôn Thanh Tuyền, Mục Trần, Lạc Ly chào hỏi nhau, thì một giọng nói chen vào, chỉ thấy nam nhân áo trắng tuấn dật đi tới phía trước, mỉm cười nhìn hai người Mục Trần.

- Chào hai vị, tại hạ ôn Tử Vũ, cũng là người của ôn gia.

Trong mắt nam tử phát ra thiện ý, hơn nữa vẻ hiền lành này cũng không như giả tạo, dễ làm người khác có thiện cảm.

Khi ánh mắt hắn nhìn về phía ôn Thanh Tuyền liền có tình cảm dạt dào, hiển nhiên là đang theo đuổi nàng.

Mục Trần cùng Lạc Ly cảm thấy người này cũng không tệ, liền mỉm cười gật đầu.

- Tại hạ Mục Trần...

- Lạc Ly

Ôn Thanh Tuyền ngược lại trừng mắt liếc ôn Tử Vũ một cái, dáng vẻ kia rõ ràng là không có chút cảm tình nào, làm hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Lúc này, bà lão áo đỏ kia cũng từ từ đi tới, ánh mắt lạnh lùng của bà nhìn về phía Lạc Ly, khẽ gật đầu, khàn khàn nóiĐúng là một tiểu nữ oa xinh xắn"

Tiếp theo bà liếc mắt quét qua Mục Trần một cái, nửa lời cũng không nói mà lập tức bước quá, ý coi thường đã hiện lên rõ ràng.

Bất quá đối với việc này, Mục Trần cũng không để trong lòng chút nào, vì hắn có thể cảm thấy, bà lão này cũng không phải nhằm vào hắn, mà là đối với bất kỳ nam nhân nào cũng lạnh lùng như vậy.

- Xích Viêm lão tiên, lần này ngươi cũng nhanh thật

. Ánh mắt lạnh lùng của bà lão nhìn Xích Viêm lão tiên, thản nhiên nói.

- haha, Hà Bà, trong thánh uyên này cũng không có lão tổ ôn gia các người, sao lần nào các người cũng tới vậy?

Xích Viêm lão tiên cười quái dị nói.

- Thượng cố Thánh Uyên cũng không phải của riêng ai, cơ duyên thế này tại sao ôn gia ta lại không thề tới?

Bà lão áod dỏ tên Hà Bà kia cuwoif lạnh nói

Xích Viêm lão tiên trợn trắng mắt, cũng không có ý định cãi nhau vô vị với lão thái bà vốn không nể mặt mũi nam nhản chút nào này.

Hà Bà cũng không dây dưa nhiều với Xích Viêm lão tiên, lập tức đưa mắt chuyển tới quầy của lão giả áo tro, nói:

- Trưởng lão Vạn Phong, cũng cho mấy tiểu tử này một cái Tru ma Lệnh đi

Lão giả áo tro lười biếng gật đầu, vung tay áo lên, mấy giây sau liền có thêm mấy tấm Tru ma Lệnh bắn về phía đám người ôn Thanh Tuyền

Ôn Thanh Tuyền tiếp nhận tru ma lệnh, đưa mắt nhìn Mục Trần, Lạc Ly hỏi:

- Các ngươi cũng hướng tới Thượng cố Thánh Uyên?

Mục Trần, lạc ly gật đầu.

- Vậy thì tốt quá, không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy, chúng ta lại có cơ hội hợp tác rồi!

Ôn Thanh Tuyền cười hì hì nói

Mục Trần nhìn ôn Thanh Tuyền, lúc này mới phát hiện ra, nàng thế mà cũng bước vào cấp bậc Hạ Vị ĐỊa Chí tôn, hiển nhiên sau khi trở về ôn gia, thực lực của nàng cũng tăng mạnh.

- Có một Siêu Cấp Thế Lực hậu thuẫn thật là tốt.

Mục Trần không nhịn được cảm thán trong lòng một tiếng.

Bất quá, nhìn tình hình hiện nay, Thượng cổ Thánh Uyên có vẻ hấp dẫn không ít siêu cấp Thế Lực, trước mắt Thượng cổ Thánh Uyên còn chưa thực sự xuất hiện, không biết đến lúc đó còn có bao nhiêu đội ngũ mạnh mẽ nữa.

Xem ra lần tranh đoạt Thánh Uyên này, sẽ kịch liệt ngoài ý muốn.

- Đi thôi, trước tiên tìm nơi nghỉ ngơi đã

Xích Viêm lão tiên phất phất tay với đám Mục Trần, Lạc Ly, chuẩn bị dẫn bọn hắn rời đi.

Mục Trần gật gật đầu, liền định cáo biệt với ôn Thanh Tuyền, bất quá ngay lúc này trong Đai Thiên lâu lại có tiếng xì xào to nhỏ vọng ra.

Trong toà lầu cực lớn, rất nhiều ánh mắt đều có chút kinh dị nhìn về phía đại môn.

Mục Trần cũng có cảm ứng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy, chỗ đại môn lại có thêm ba đoàn người đồng thời tiến vào Đại Thiên Lâu, ba đoàn người này khí thế bất phàm, lúc bọn hắn vừa xuất hiện thì, một cỗ áp bách vô hình bao phủ cả toà lầu.

Dưới áp bách bậc này, ngay cả đến mấy tên liều mạnh thường xuyên trải qua sinh tử trong Thánh Uyên Đại lục đều tỏ ra thận trọng, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ

Mục Trần nhìn chằm chằm ba đoàn người tiến vào Đại Thiên lâu, đồng tử của hắn mạnh mẽ co lại, vì hắn nhìn thấy, trên áo của ba đội ngũ này đều có hoa văn một toà tháp màu đen.

Hắn không xa lạ gì với toà tháp đen này, vì cái đó đương nhiên chính là Phù Đồ Tháp!

Mà trong Đại Thiên Thế Giới, có tư cách dùng Phù Đồ tháp này làm tộc văn, cũng chỉ có một nhà mà thôi... Đó chính là một trong Ngũ Đại cổ Tộc, Phù Đồ Cổ Tộc.

Không ngờ ba đội ngũ mạnh mẽ này, đều đến từ Phù Đồ cổ Tộc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.