[12-Zodiac] Hunter

Chương 4




“Hạ Thần Hi chỉ là một kỹ sư, không để ý sao...”

“Cháu là do Daddy âm thầm bồi dưỡng, ông không cần quá ngạc nhiên.” Hạ bảo bối phất tay một cái, chống cằm rất khổ não, “Gần đây nhiều lần bị ám sát, bắt cóc, thật khó chịu a.”

Nhiều lần?

Đường lão khóe môi cười gượng, có một lần là ông ở phía sau làm chủ , lần này ông cũng bị bắt cóc mà.

Đây cũng coi là nhiều lần ?

Không nhìn được.

“Khó chịu thì cháu cứ thoải mái đi.”

Hạ bảo bối lại một lần nữa ưu thương cảm khái, “Cháu sợ cháu thoải mái sẽ có rất nhiều người khó chịu.”

Một khi bé khó chịu liền thích khiêu chiến hệ thống phòng ngự xung quanh của người khác trên internet, nếu không chính là để Lục Trăn cùng Long Tứ cho bé làm nhiệm vụ, cho bé chỉ huy tuyệt đối là tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Nếu là bé thoải mái thì thật sự sẽ có rất nhiều người khó chịu.

Đường lão cười lạnh, “Kẻ địch khó chịu, cháu không phải sẽ thoải mái hơn.”

Những lời này nói ra thật sự là quá lớn .

Hạ bảo bối thoáng cái lên tinh thần .

“Có đạo lý!” Hạ bảo bối mắt xẹt qua một tia sáng, bất quá muốn đợi đến khi tiểu bảo cùng tiểu bối không có việc gì lại nói.

Đường Nhất Phong mua được bát dược liệu nóng, Đường lão nhận lấy đưa cho Hạ bảo bối, Hạ bảo bối không khách khí uống, chỉ có một chén bé nghĩ nghĩ liền đưa cho Đường lão ''Thưởng cho ông.

Đường lão mím môi, “Ta chê nước bọt của cháu.”

“Cháu cũng chê ông, cho nên cháu muốn cho ông uống hết, cháu sẽ không uống.”

Đường lão giận, đánh một cái, Hạ bảo bối cười.

Đường Nhất Phong rất mơ hồ .

Bệnh viện.

Sau khi Đường Bạch Dạ khâu xong đã tỉnh, thuốc gây tê vừa hết liền đau đến toát mồ hôi lạnh, anh xương cứng cũng không kêu đau một tiếng, chỉ là sắc mặt trắng bệch hết sức khó coi.

Trước là bị người đánh gần chết, lại bị chấn thương, Đường tổng thật không dễ chịu.

Thủy tinh găm rất sâu thiếu chút nữa liền cắm vào tim,rất nguy hiểm, may mắn là hữu kinh vô hiểm thân thể anh rất tốt, khi tỉnh lại thấy Hạ Thần Hi ở một bên đọc sách ngồi trông anh, Đường Bạch Dạ khóe môi quyến rũ ra một nụ cười mềm mại.

Khi ở bệnh viện tỉnh lại nhìn thấy người mình muốn gặp, tâm tình rất tốt không thể nói bằng lời.

Hạ Thần Hi thấy anh tỉnh, đem sách để qua bên cạnh.

“Ngực còn đau không?”

Đường tổng thở dài, “Miệng anh thực sự là miệng quạ.”

Hạ Thần Hi mờ mịt nhìn anh, Đường tổng nói, “Em nói khổ nhục kế a, anh cũng không có muốn ngược đãi mình không ngờ bị thủy tinh đâm trúng.”

Cô bật cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn.

Đây đã là lần thứ hai Đường Bạch Dạ xả thân cứu cô.

Đường Bạch Dạ nắm tay cô, người trong lòng mình quả nhiên là tay trong tay rất kiên định, cô không có việc gì là được.

“Bảo bối không sao chứ?” Bé nhìn thấy tiểu bảo cùng tiểu bối đè bảo bối hẳn là không có việc gì, bằng không anh trước tiên nhất định là cứu Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối, Đường tổng cũng đừng mong được cứu.

Cứu lão đầu tử chỉ là thuận tiện.

Hạ Thần Hi nói, “Không có chuyện gì, chỉ là tiểu bảo cùng tiểu bối bị thương nặng, bé dâng ở bệnh viện thú y, cha anh đang ở cùng bé.”

Đường Bạch Dạ kéo kéo khóe môi, “Lão đầu tử bị đụng ngốc đi, em qua nhìn một cái miễn cho ông ta hạ độc thủ với tâm can bảo bối của anh giết chết.”

“Anh im miệng đi.” Hạ Thần Hi tức giận nói, Đường tổng thuận miệng nói Hạ Thần Hi đã thành thói quen.

Lúc bọn họ vừa mới tới bãi đỗ xe hỏng,hai ông cháu ở trên mui xe trò chuyện thật vui vẻ, bọn họ đều trở thành bóng đèn quấy rầy bọn họ, Đường lão nếu thật muốn giết bảo bối đã sớm giết, việc gì phải chờ bọn họ đến.

Không phải người quen cũng nhìn ra được Đường lão không có ý muốn giết Hạ bảo bối .

“Lần trước tìm người bắt cóc bảo bối, chính là lão đầu tử làm chuyện thất đức, ông ta cũng không sợ chính mình đoạn tử tuyệt tôn, nói không chừng cứ như vậy mà giết chết một đứa cháu .” Đường Bạch Dạ nói đến Đường lão đều là oán khí ngút trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.