12 giờ 30 phút

Chương 8: Ngày thứ hai thu thập vật tư




“Cho nên, ngài không ngại đoạn cô ta và tư lệnh?” Trình Dật vô cùng khiếp sợ.

Chẳng lẽ anh lạc đơn vị sao?

Anh cảm thấy thế giới quan của mình, gặp một trăm vạn đả kích.

Thiếu chủ, quả nhiên đặc biệt.

trong mắt Tô Bội Ân hơi ám trầm.

Nói không để bụng, đó là không có khả năng, tóm lại có phần ăn.

“Người nhẫn thường không thể nhẫn, đến người thường không thể, từ xưa quân vương mới có thể nhẫn đến có thể.” Tô Bội Ân ý vị thâm trường nói, bưng ly rượu vang đỏ lại lần nữa uống một hơi cạn sạch, vị chua rượu vang đỏ chậm rãi chuyển thành ngọt lành.

Trình Dật cúi đầu.

Anh bắt đầu vì tư lệnh lo lắng.

Thiếu chủ muốn được đồ, chưa bao giờ thất thủ qua, bao gồm lòng người.

“bây giờ nhiệm vụ của anh là phá hư cảm tình của bọn họ, biết không?” Tô Bội Ân ra lệnh, thu hồi nhã mị ngày thường, ánh mắt sắc bén.

“vâng.” Trình Dật đáp, mày cong lên, lại lần nữa không xác định hỏi: “Thiếu chủ, ngài thật thiệt tình sao?”

Tô Bội Ân nheo đôi mắt lại, nhìn kỹ Trình Dật, “anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tôi phân phó là được, thiệt tình hay không thiệt tình, không tới phiên anh quan tâm.”

“vâng.” Trình Dật gật đầu, từ phòng Tô Bội Ân rời đi.

Nửa đêm

Bên ngoài mưa rào có sấm chớp, vô cùng lớn, bùm bùm đánh vào cửa sổ.

Hoắc Vi Vũ vốn dĩ ít ngủ, bị đánh thức. 

Cô nhìn thời gian, mới hai giờ sáng, lăn qua lộn lại hơn mười phút, một chút đều ngủ không được, ngồi dậy, gãi gãi đầu tóc lộn xộn, rất là bực bội.

“Ca.” Bên ngoài phát ra tiếng mở cửa rất nhỏ.

trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, nếu Tô Bội Ân lại tới nữa.

Cô mở đèn lên, muốn nói với người bên ngoài, cô tỉnh rồi, không cần hành động thiếu suy nghĩ.

cửa phòng ngủ mở ra.

Cố Cảo Đình đứng ở cửa, trên vai bị ướt, trên tóc cũng mang theo hơi nước, xin lỗi nhìn cô, “đánh thức em sao?”

Hoắc Vi Vũ không nghĩ là Cố Cảo Đình tới.

không phải anh rất bận sao?

không phải hôm nay anh còn có diễn tập quân sự quan trọng sao?

Bên ngoài mưa còn lớn như vậy?

Một chút xúc động, Hoắc Vi Vũ từ trên giường xuống dưới, vọt tới trong lòng ngực anh, ôm anh.

khóe miệng Cố Cảo Đình giơ lên, có cô ôm ấp, cũng không uổng phí anh theo đuổi lâu như vậy đi tới tìm cô.

“Tiểu Vũ, trên người anh ướt, đừng để em bị ướt.” Cố Cảo Đình ôn nhu nói.

Hoắc Vi Vũ nép ở ngực anh, hơi thở của anh trên người cô mang hương vị dương cương quen thuộc, có loại cảm giác an toàn mạnh mẽ.

Mặc dù anh bị ướt, trong lòng cô cảm thấy anh ở đây, thoải mái một chút.

Cho nên, Hoắc Vi Vũ không có buông ra, giọng rầu rĩ truyền ra tới, “Sao anh lại tới đây?”

“8 giờ sáng mai bắt đầu diễn tập, anh còn vài tiếng đồng hồ, muốn tới bồi em.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói, đẩy cô ra, nhìn cô hồng hồng đôi mắt, “Làm sao vậy?”

Hoắc Vi Vũ không nghĩ khóc ra, hít sâu một hơi, “em mở nước cho anh tắm rửa, ăn mì ăn liền không? Ăn rồi ngủ, anh còn có thể ngủ mấy giờ.”

“Không vội, tự anh tới.”

Hoắc Vi Vũ đi đến toilet, “Dù sao em ngủ không được.”

Cô mở ra vòi nước, nhớ tới chuyện cô và Tô Bội Ân, dừng một chút, nắm chặt nắm tay.

Cố Cảo Đình đi theo cô vào toilet, hồ nghi nhìn cô, “Tiểu Vũ.”

Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại, đi đến trước mặt anh, “Cởi quần áo ra đi, em giúp anh giặt.”

Cô cởi bỏ cúc áo tây trang của anh.

Cố Cảo Đình cầm tay cô.

Tay cô lạnh băng, bị bao vây ở trong tay anh.

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

“anh mang theo quần áo tới tắm rửa, không cần giặt, hôm nay phát sinh việc gì sao?” Cố Cảo Đình nhạy bén, nhận thấy được cô không thích hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.