12 giờ 30 phút

Chương 3: Nhiệm vụ đánh ngất nam chính




Editor: May

“Không sao.” Phong Thánh duỗi tay sờ soạng đầu dưa nhỏ của Lạc Ương Ương.

“Anh nói……” Lạc Ương Ương rũ mắt nhìn đôi tay rũ đặt ở trước người của mình, mười ngón tay có chút khẩn trương nắm lại, “Nếu sự tình lộ ra, chú Phong và mẹ em, sẽ tiếp nhận chúng ta sao?”

Ánh mắt Phong Thánh trầm xuống, một đôi mắt lạnh thâm u không thấy đáy, tựa như sao trời cuồn cuộn làm người không nắm bắt được.

“Sẽ.” Phong Thánh hơi nghiêng người bắt một cái, nắm lấy tay nhỏ của Lạc Ương Ương bao vây ở trong lòng bàn tay.

Mu bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm người từ lòng bàn tay của anh, ánh mắt Lạc Ương Ương chợt lóe, cũng không giãy giụa, tùy ý Phong Thánh nhẹ nhàng nắm tay cô.

Họ Phong là danh môn vọng tộc có cơ nghiệp trăm năm, bọn họ phải đối mặt đâu chỉ là mẹ cô và chú Phong.

Còn có Phong lão gia tử không giận tự uy ở cổ trạch, lão phu nhân tựa hồ không quá thích cô, cùng với dư luận muôn hình muôn vẻ bên ngoài.

Biệt thự nhà họ Phong, đêm khuya.

Ánh trăng sáng tỏ rơi chiều vào từ ngoài cửa sổ sát đất, trên giường lớn phòng ngủ tối đen, có một lớn một nhỏ ôm nhau mà ngủ.

Phong Thánh trong lúc ngủ mơ, chậm rãi mở hai tròng mắt, tầm nhìn ảm đạm, tầm mắt anh chuyển qua từ trần nhà lên trên người Lạc Ương Ương gối ở đầu vai anh, nằm trong khuỷu tay của anh. 

Nương theo ánh trăng không sáng lắm, hai tròng mắt của anh rút đi lạnh nhạt nhìn chăm chú cô gái trong lòng ngực, đáy mắt ẩn sâu một chút lưu luyến si mê không dễ dàng lộ ra.

“Ương Ương.” Phong Thánh dò tay ra từ trong chăn, tinh tế xoa xoa khuôn mặt trơn mềm mê người của Lạc Ương Ương.

Vật nhỏ, anh đã tham luyến cảm giác được cô an tâm dựa vào.

Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương, liền khi ánh mắt anh càng xem càng thâm, ẩn ẩn có dấu hiệu ngo ngoe rục rịch.

‘ cốc cốc cốc! ’

Nửa đêm canh ba, cửa phòng của anh bị gõ vang.

Tiếng gõ cửa vừa vang, mày lạnh của Phong Thánh khẽ nhúc nhích một chút.

Sau khi cửa phòng bị gõ ba cái, ngoài cửa liền không có động tĩnh, tuy rằng Phong Thánh nghe được tiếng gõ cửa, nhưng anh vẫn nằm như cũ, tựa hồ cũng không có ý tứ đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.