Lúc này cả hai cũng đã vào vị trí, cách nhau khoảng một trăm mét,hắn lúc này mới kết ấn, một quang tráo màu vàng bao phủ lấy Sân đấu tự nhiên này,
“Có thể bắt đầu... tiểu kim, ta nhường đệ trước ba chiêu.. nào vào đây...”
Hắn mỉm cười nói, trong tay một thanh huyết kiếm xuất hiện, thân kiếm của thanh kiếm có những lôi điện màu đỏ đang bao lại,hắn lựa chọn lôi điện gia trì thân kiếm thay thế cho phong thuộc tính ban đầu,có hai lý do hắn làm vậy thứ nhất, phong thuộc tính rất sắc bén còn lôi điện mạnh về khả năng gây choáng, thứ hai,lôi điện thuộc tính có tốc độ nhanh hơn phong thuộc tính, ít nhất cới hắn là vậy.
“ Kim linh thánh trảo... “
Tiểu kim không nói một lời hướng hắn vọt đến một trảo vung ra, hư ảnh hoàng kim trảo khí khổng lồ mạnh mẽ đánh đến,
“một chiêu... mạnh hơn đi.. sát chiêu cũng được...”
Hắn mặt bất biến, trở ngược thành huyết kiếm lại sau đó vung ra một bán nguyệt kiếm khí màu đỏ nhanh chóng chém hoàng kim trảo ảnh của Tiểu kim thành hai phần, hắn nhếch miệng cười nói.
“Ngũ hành thánh trảo...”
Tiểu kim lại vọt đến gần hơn, lại một trảo nữa được Tiểu kim mạnh mẽ vung ra, lần này không chỉ một màu vàng mà có đến năm màu, tất nhiên cũng không chỉ về vấn đề màu sắc mà có cả uy lực và lực sát thương nó gây ra, biểu hiện rát đơn giản, nó gần như giày nát cả mặt đất nơi nó đi qua.
“Bành... chiêu cuối... dùng sát chiêu mạnh nhất của đệ nếu không đệ sẽ hết cơ hội chiến thắng....”
Hắn nhìn cũng chẳng nhìn, lại một kiếm đơn giản vung ra, lần này bán nguyệt kiếm khí của hắn sắc bén hơn rất nhiều,tất nhiên hắn đã đổi sang phong thuộc tính gia trì lên thành huyết kiếm nên cũng dễ dàng đem trảo ảnh đánh nát vụn.
“Chiêu cuối?... Kim quy thần trảo-hỗn độn thần trảo...”
Tiểu kim thành công vụt đến trước, sau lưng thánh hồn mở rộng cánh tay của mình ra,bàn tay của nó bóp thành trảo nhanh chóng được lớp khí màu tím bao phủ hướng hắn đánh tới.
“Bong... đệ thua rồi... hiểu độ chênh lệch giữa ta và đệ rồi chứ?...”
Hắn vẫn cái thái độ bất cần đời đó, nhưng thanh kiếm đã bị hắn đổi thành ''minh đế kiếm'', tử vong chi khí nồng nặc bốc lên,hắn hướng tiểu kim bước đến một bước thì hắn lập tức biến mất, một lần nữa hắn xuất hiện là sau lưng của tiểu kim, còn tiểu kim thì thánh hồn đã tan đi từ lúc nào, tiểu kim cũng theo đó gục xuống bất tỉnh nhân sự...
“Tỉnh dậy đi... Đại ca còn chưa dùng hết sức mà... “
Hắn thấy tiểu kim chưa tỉnh dậy thì nghi hoặc đến bên cạnh nói,hắn căn bản vận dụng chưa đến tám phần lực nữa vả lại hắn dùng lá sống kiếm chứ đâu phải lưỡi kiếm lấy đâu ra sát thương rồi còn máu với chả me gì cơ chứ,bỗng chốc một giọt máu từ khóe miệng hắn chảy ra, main chỉ mỉm cười lau đi giọt máu đó, nói:
“Chấn?... không ngờ đệ còn giấu bài sâu như vậy... thực khiến đại ca thương càng thêm thương mà... “
Hắn sở dĩ cười trừ như vậy vì ''chấn'' thực sự rất mạnh và tất nhiên rất khó có thể lĩnh ngộ ra nó,''chấn'' cực kỳ đáng sợ, nó có thể bỏ qua phòng ngự tấn công thẳng vào lục phủ ngũ tạng của đối phương, kẻ lĩnh ngộ ra '' chấn'' chẳng khác gì khắc tinh của yêu tộc,nó tương tự như “ thế '' của Lâm lôi trong bàn long vậy, tìm hiểu sâu hơn thì vào đó đọc.
Một tộc bên ngoài thì cứng rắn như đá nhưng bên trong thì mềm như trứng vậy, tiểu kim chỉ lĩnh ngộ được da lông mà thôi sở dĩ có thể đánh hắn đổ máu như vậy đơn giản có hai lý do là thương của hắn khi độ kiếp bây giờ vẫn còn chưa lành, thứ hai là hắn dùng thân thể này chịu một trảo kia chỉ là tốc độ quá nhanh nên không nhận ra mà thôi.
“Chíu... Pặp... muốn chết?...”
Một mũi tên màu lam bay đến nắm trong tay của hắn, nói rõ ràng hơn là nó hướng thái dương của hắn bắn đến nhưng bị hắn bắt được, mũi tên nhưng chóng bị hắn đóng băng sau đó tan biến trong không khí,có hai lý do hắn làm mũi tên đó nát vụn như vậy, thứ nhất hắn đang tức giận, thứ hai hắn vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa dị hỏa.
Hắn dặt Tiểu kim đã hồi lại trạng thái chân thân vào trong ngực sau đó hướng nơi phát ra mũi tên nhìn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, trong đôi mắt là ''Hung thủ'' mặc bộ áo lông bó sát người nên không khó để hắn nhận ra là một cô gái, tay cầm một cây cung màu lam, lại ba mũi tên nữa được thiếu nữ đó tặng cho hắn, trong tay hắn ''xạ nhật cung'' hiện ra,với khoảng cách này kiếm khí căn bản không thể đến, hắn bắt đầu hướng hung thủ chạy đến.
“pặp... bành.. bặp...”
Hắn thi triển bộ pháp của mình, nắm lấy mũi tên thứ nhất sau đó vận dụng bắn đến mũi tên thứ hai làm nó nát bét cuối cùng lại nắm lấy mũi tên thứ ba đang bay tới, mũi tên này hắn tặng cho ''hung thủ'', một mũi tên màu lam lại hướng hung thủ bay tới.
Bộ pháp của hắn có tên là “ Lôi ảnh bộ “ do hắn tự sáng tạo ra, đơn giản hắn chỉ chú tâm hai vấn đề là tốc độ và sự quỷ dị của bộ pháp, chân của hắn hấp thụ toàn bộ lôi kiếp nên cực kỳ mạnh,hắn hấp thụ lôi kiếp đa phần là dùng vào bộ pháp này, tốc độ và sự quỷ dị của nó thì có trời mới biết.
“Yêu nghiệt... tiễn pháp so với Phụ thân còn muốn đáng sợ... hắn rút cuộc là thần thánh phương nào?... tốc độ của hắn thật đáng sợ... bộ pháp này thật sự quá quỷ dị... “
Thiếu nữ không né kịt bị mũi tên của hắn, bắn xước qua làm lộ ra khuôn mặt cực kỳ đẹp nhưng vẫn còn vài phần non nớt giống như hắn chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nếu để thiếu nữ này lớn lên thì không biết bao nhiêu kẻ nguyện vì sắc đẹp của cô mà chết đây, đôi mắt màu lam của thiếu nữ nhìn hắn, sâu trong nó ánh lên sự sợ hãi vô hình, lập tức quay đầu sử dụng bộ pháp bỏ chạy,cô cũng biết nếu không chạy lúc này thì không thể chạy được nữa rồi.
“Chạy?... nhầm đường rồi... muốn chạy thì cũng lựa đường mà chạy chứ... “
Hắn nhìn thấy thiếu nữ bỏ chạy thì nhếch miệng cười, không biết hắn có phải là Gia cát chuyển thế hay vận khí của hắn quá nghịch thiên mà thiếu nữ chạy hướng chính là hướng hắn đến đây nên trên con đường đó vẫn còn phi lôi thần chi thuật ấn ký của hắn, nói là làm hắn biến mất,
“Tiểu thiên kiếm trận...''
Hắn một lần nữa xuất hiện trên một cành cây ngay trên đầu của hung thủ,108 thanh huyết kiếm hình thành một nhà giam, giam thiếu nữ lại trong đó,hắn cũng theo đó nhảy xuống đi đến trước mặt thiếu nữ đằng đằng sát khí nói:
“Tại sao cô muốn giết ta?...”
“Hiểu nhầm... là hiểu nhầm... chỉ là hiểu nhầm mà thôi... “
Cô gái khóc không ra nước mắt nói, phòng giam này căn bản khó khăn hơn nàng ra tưởng, nó không chỉ có kiếm khí của hắn mà có cả lôi điện chi lực, chạm còn không dám thì thoát bằng cách nào?... bằng niềm tin chắc?...
“Hiểu nhầm?... để ta giết cô rồi ta nói hiểu nhầm được không?...”
Hắn cảm thấy cực kỳ nực cười,nên nhớ lúc đó mũi tên hướng ngay huyệt thái dương của hắn bắn đến cách mấy cm thôi cũng đã khiến thái dương của hắn đau rát nếu lúc đó hắn không nhanh nắm lấy mũi tên thì cô gái đã có một pha “hét-sọt” kinh điển rồi, sát khí của hắn cùng khủng khiếp tỏa ra.
“Ta nói là hiểu nhầm... là thật.. mà...”
Cô gái nói cái gì thì hắn cũng chẳng nghe rõ chỉ là cô gái ngất mất rồi,hắn thấy vậy mới kinh khủng, hắn quên mất sát khí của mình cực kỳ bá đạo, cô gái trước mặt hắn cũng chỉ có tiểu thánh sơ kỳ mà thôi,
Nói đến sát khí của hắn cực kỳ kinh hồn, nghe cũng chưa từng nghe nhưng sự bá đạo thì nó có quá thừa,sát khí của hắn không phải chỉ dùng để ''hù dọa” người khác mà nó dùng để giết người khác, nó xâm nhập thẳng vào thức hải của người đó rồi đến một lúc được gọi là đủ thì... bùm... nó sẽ tự động phát nổ phá hủy thức hải của kẻ thù.
“Hải tâm nhi?... là Hải tộc sao?... giữ cô ta lại còn có một chút tác dụng... hải tộc...”
Hắn thu lại tiểu thiên kiếm trận sau đó đỡ đầu của cô gái lên điểm vào mi tâm của cô gái kéo một thứ gì đó màu đỏ ra, hắn lúc này mới cầm lên lệnh bài màu lam được làm bằng vảy cá bên trên có ghi ba chữ” hải tâm nhi”, hắn mỉm cười,một nụ cười mang vài phần quỷ mị nhưng tà ác vẫn chiếm đa số,hắn phong thực lực của cô gái lại sau đó bồng cô gái lên sau đó hướng động dị hỏa đi đến, đây là nơi duy nhất cho hắn cảm giác an toàn duy nhất ở đây, trong đầu hắn đã bắt đầu có một kế hoạch được hắn vẽ ra...
Ngay tối hôm đó, tại hang động của dị hỏa, hắn ngồi trên vương tọa bằng băng do mình đúc ra, ngoài vương tọa ra thì còn hai cái giường nữa,nơi này cái gì cũng thiếu chỉ có băng là chưa bao giờ thiếu thôi,hắn chỉ cần kiếm tạm một khối băng nào đó vung vài đường kiếm sau đó phủ da lông man thú lên thế là đủ để có một cái ''giường êm đệm ấm'' rồi, hắn ngồi trên vương tọa sau đó nhìn Hải tâm nhi đang nằm ngủ trên giường sau đó lại nhìn tiểu kim nói:
“Trông cô ta giúp đại ca... bọn chúng đang trên đường đến đây... mà đệ có trông cô ta được không vậy... “
Hắn thông qua haki đã phát hiện ra có một đám người đang trên đường đến đây, có đúng mười một người, đều có thực lực đội trưởng cấp, tiểu thánh hậu kỳ trở lên,hơn nữa tinh thần lực đều ở tiểu thánh đại viên mãn.
“đại ca cứ yên tâm... cô ta bây giờ chỉ là cô gái bình thường thôi.. đệ là tiểu thánh trung kỳ đấy...”
Tiểu kim ngồi trên '' tiểu vương tọa” vỗ ngực tự tin nói, thực lực của tiểu kim chưa bao giờ là yếu cả,thực lực tiểu thánh trung kỳ,sáu lần chư thần chúc phúc, ngũ hành hỗn độn thể,lĩnh ngộ được cả ''chấn'', chiến lực đã sớm có thể ngồi bình khởi bình tọa với đội trưởng cấp của ngũ đại thế lực thậm chí còn nhỉnh hơn là đằng khác, trông coi một cô gái à không đứa bé giá luôn thì đúng hơn mặc dù từng là tiểu thánh sơ kỳ thì bây giờ chỉ là một cô bé bình thường như không thể bình thường hơn thì khó cái quái gì cơ chứ?
“Nhớ đấy... chăm sóc thật tốt... cô ta có tác dụng lớn lắm đấy... “
Hắn lại nở một nụ cười tà ác khiến tiểu kim run như cầy sấy, hắn đã sớm bố trí phi lôi thần chi thuật ấn ký ở khắp mọi nơi gần đây rồi, muốn đi thì đi muốn về thì về, đi như gió về như ma,vô tung vô ảnh.
“Đại ca à... sao ngươi cứ thích làm khó người ta quá vậy?...”
Tiểu kim lúc này mới ngao ngán chán nản nói, nói hắn quản lý thì được chứ chăm sóc thì hắn xin thua.
Quay lại với main,hắn đã xuất hiện trước mặt thập đại đội trưởng của hải tộc,hắn thông qua thực lực cùng tấm lệnh bài của Hải tâm nhi thì hắn đã sớm đoán ra hải tâm nhi là ai? có thân phận gì rồi, một cây sáo màu đen tuyền xuất hiện trong tay hắn, hắn cũng không phải người khinh xuất ngu ngốc ngộ nhận vào thực lực của bản thân mình, hắn cần cân đo đong đếm thực lực chính xác của đối phương,
“...”
Tiếng sáo bắt đầu được hắn ngân vang lên trong màn đêm đen, nó như hòa vào màn đêm u tối tĩnh mịch mà cô quạnh lạnh lẽo,tiếng man thú cũng không còn đáng sợ nữa mà nó trở thành điểm nhấn cho tiếng sáo của hắn.
“ngừng... các ngươi có nghe thấy gì không?...”
Một thiếu nữ mặc áo lông bó sát người, đưa tay ra hiệu dừng lại, quay đầu lo lắng nói, cô ta sợ mình nghe nhầm tiếng sáo của main.
“Tất nhiên là có... Là tiếng sáo... thôi xong... chúng ta bị dính huyễn thuật rồi... rút cuộc là thần thánh phương nào?... chỉ tiếng sáo cũng có thể lôi kéo chúng ta vào huyễn thuật... quá đáng sợ... “
Một nam tử cũng tính là bước ra, lắc đầu nói, hắn là một trong những người có thực lực cao nhất,hơn nữa còn là tinh thần lực Đại thánh sơ kỳ nên khả năng cảm ứng xung quanh cực mạnh nên hắn cũng không khó nhận ra mình đã lọt vào huyễn trận, nhưng phát hiện ra được là một chuyện và phá được hay không lại là chuyện khác.
“Hải Minh Long... không cần tốn công vô ích... trận này tuy không phá được nhưng nó cũng không gây hại được cho chúng ta đâu... thần thánh phương nào thì... ở kia kìa...”
Lại một nam tử mặc lam bào viền vàng bước đến mỉm cười nói chỉ về phía trước, một bóng đen bắt đầu biểu hiện ra dần dần rõ ràng, tất nhiên kẻ vừa đến không ai khác chính là main rồi, vẫn cái Gu thường thấy mặt đeo mặt nạ tử thần, tay cầm một thành huyết kiếm như tử thần đòi mệnh vậy.
Nói đến vị nam tử mặc lam y viền vàng phía trên, đây là ''đệ nhất mỹ nam của đại lục'' Hải tâm minh là con trưởng của hải hoàng và tất nhiên là anh trai của HẢi tâm nhi rồi,Hải tâm minh không chỉ nổi tiếng về khuôn mặt đến chị em phụ nữ cũng phải khóc thét lên vì ao ước mà quan trọng đó là thiên phú cùng thực lực, hắn mới mười bảy tuổi thực lực tiểu thánh đại viên mãn thừa sức đứng ở đỉnh cấp thiên tài, hơn nữa còn chiến lực thì sâu không lường được, đây mới là người khiến hắn e ngại nhất trong đám người này.
“Các ngươi đến đây để làm gì?... “
Hắn lạnh lùng nói, trong tay huyết kiếm như khẽ rung lên tỏa ra mùi tanh của huyết khiến đám người trước mặt rợn cả tóc gáy lên.
“Bạch phát?... mặt nạ tử thần?... huyết kiếm?... huyết y?... lẽ nào là Ngao trần của Yêu tộc... người này không nên đắc tội... “
Ngao tâm mình nhận ra nhân hình của main,nhìn từ đầu đến chân trong lòng thì bắt đầu suy tính ra thân phận của main nhưng ngoài mặt không đổi sắc như hồ nước mùa thu vậy, hắn chỉ bước đến một bước nở một nụ cười tỏa nắng nói:
“Có phải hay không, là Ngao trần của yêu tộc?... nếu là người đó thì ta thất lễ rồi... “
“Thất lễ?... có lễ sao?... Ta chỉ muốn hỏi các người đến đây làm gì?... “
Hắn ngồi phịch xuống đó như ăn vạ vậy, khuôn mặt phía sau mặt nạ thì đang mỉm cười nhưng bọn người thì lại nghĩ hắn đang nghiêm túc lạnh nhạt, cứ như nếu bọn họ không cho hắn câu trả lời thỏa đáng thì... chỉ có nước chết.
“Hahaha... đúng là người thích đùa... được ta sẽ hầu chuyện với huynh.. ta đến đây để tìm em gái của mình... nó là thần tiễn thủ tương lai của tộc, ta không muốn nó có mệnh hệ gì... nếu người biết thì mở ta cho ta một con đường... “
Hải tâm minh hiểu main thừa nhận thân phận của mình, hắn cũng không muốn đắc tội với một kẻ yêu nghiệt như main cũng như thế lực sau lưng,hắn bước thêm một bước sau đó ngồi xuống, cởi lớp mũ trùm đầu ra bình tĩnh nói.
“ha... Thì ra các ngươi là người của hải tộc... đúng là lúc trước ta có gặp một cô gái... cô ta ở sau lưng ta... “
Hắn bắt đầu cười lạnh,kế hoạch của hắn bắt đầu đi đúng đường rồi, hắn sớm biết mấy người này là hải tộc thông qua quốc huy của họ được gắn trên áo choàng rồi, là một con có voi màu trắng mắt xanh trên trán có chín đường căn màu vàng ở giữa những đường văn là một cái sừng dài cũng màu vàng, mà nghĩ đến cá voi thì chỉ có thể là hải tộc mà thôi,vẫn giọng điệu như vậy nói.
“Ta ở lại... bọn họ rời đi được chứ?...”
Hải tâm minh hiểu ý nghĩa trong câu nói ngắc quãng của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ như cứng lại,
“...”
Mười người sau lưng Hải tâm minh hướng về phía trước lao đi, thì lập tức một bình phong màu đỏ từ mắt của main lao ra, mười người đổ gục xuống mồ hôi lạnh túa ra như suối, họ nhìn vào đôi mắt màu đỏ của hắn sau tấm mặt nạ, trông main như Tử thần phán tội nói:
“Ta cho các ngươi đi rồi sao?... ta cho các người đi qua chưa?... ta nể mặt Hải tâm minh cũng định cho các ngươi đi nhưng thấy thái độ sất sượt của các ngươi nên ta cũng đổi ý rồi... tất cả đều ở lại đây đi... và đưa một gọi là ''phí qua đường '',được chứ?”
“Ngươi...”
Một số người bất mãn với cách nói của hắn định mở lời thì bị Hải tâm minh hét lớn cắt đứt:
“Câm mồm hết cho ta... lập tức lui xuống... “
Sau câu nói của hắn thì bọn người cũng không nói gì nữa lặng lẽ xách vũ khí đi lui sau hải tâm minh sau đó hầm hực ngồi xuống.
“Lại thất lễ rồi... có câu hỏi gì ngươi cứ nói... ta sẽ trả lời... còn phí qua đường ta có đây rồi... “
Hải tâm minh khó chịu nói,cứ như kế hoạch của hắn bị phá sản không bằng, mọi người trong đám dường như cũng cảm nhận sự tức giận của hải tâm minh bắt đầu run như cầy sấy.
“Được thôi... Chắc ngươi biết nó chứ?... “
Hắn nụ cười trên môi lại đậm hơn, kế hoạch của hắn sắp thành công rồi, hắn đưa một cây cung bằng băng màu trắng ra trước mặt hải tâm minh, lãnh tỉnh nói.
“Băng thiên cung... sao ngươi có nó?... ngươi rút cuộc đã làm gì em gái ta?.. nó bây giờ đang ở đâu?...”
Hải tâm minh nhìn thấy cây cung băng thì bắt đầu cuốn lên, hỏi dồn dập main.
“ Sao phải xoắn.. cá sắp cắn câu rồi... chiêu cuối đây... “
Trong đầu hắn bây giờ đang bật cười thành tiếng, kế hoạch của hắn vạch ra quá hoàn mỹ rồi,hải tâm minh bắt đầu dính rồi,hắn vẫn vậy, bình tĩnh đến lạnh người nói:
“Tại sao ta có nó?... ta lấy được trên người cô gái đó... ngươi nói ta làm gì cô gái ấy?... tất nhiên là lấy cái quý giá nhất của cô ta... cô ta bây giờ có lẽ vẫn còn đang ở trên giường của ta đấy... “
Hắn nói một cách dễ gây hiểu nhầm nhất có thể, tất nhiên cách nghĩ của hắn hiểu ''lấy cái quý giá nhất” của hắn khác với cách nghĩ ''lấy cái quý giá nhất'' của hải tâm minh, hắn là cây cung còn hải tâm minh là cái gì chắc không cần nói ở đây.
“Ngươi... ta thấy quá thất vọng về ngươi... là long tộc thái tử mà có thể làm trò đồi bại như vậy với em gái ta... nó chỉ vừa lên mười hai tuổi mà thôi.. tên khốn kiếp... “
Hải tâm minh không còn giữ được bình tĩnh vốn có của mình,rống giận.
“Cá cắn câu rồi.. thu lưới thôi...”
Trong đầu hắn vang lên ý nghĩ muốn thu lưới, hắn vẫn bình tĩnh như Quách tĩnh, lạnh lùng như Tùng núi nói:
“Cô ta muốn giết ta... ta chỉ lấy đi thứ quý giá nhất của cô ta... giảm giá lắm rồi.. ngươi còn muốn cái gì nữa...”
“Muốn ngươi chết đi...”
Hải tâm minh điên tiết rút thanh kiếm màu trắng bạch ra, hướng main đâm tới, với khoảng cách như thế này căn bản main không thể né tránh, thanh kiếm đâm xuyên qua đầu của main, main bắt đầu tan biến đi...
main cũng đâu cần né tránh, đó chỉ là hư ảnh do hắn dùng ý cảnh của mình dựng lên một vở kịch mà thôi,kế hoạch được hắn vẽ ra đã thành công một cách mỹ mãn, trêu chọc kẻ thôngminh như hải tâm minh cũng là một thú vui, quan trọng hơn hắn hốt một mẻ thần binh lợi khí từ lần này...
“Hình như giữa chúng ta có hiểu nhầm thì phải?... Ngươi đang nghĩ đi đâu vậy?... người chẳng lẽ không biết ta cũng chỉ mới mười hai tuổi mà thôi... muốn ăn cô ta cũng không được... ta chỉ lấy cây cung của cô ta thôi mà... cô ta mém giết ta một lần, bây giờ ngươi giết chết ta một lần... hai cái mạng của ta, ngươi tính cho ta sao đây?... “
Tiếng sao tắt ngấm huyễn cảnh tan biến, chân thân của hắn mặc hắc y viền đỏ hiện ra, nhìn hải tâm minh sát khí đằng đằng nói
“Ngu ngốc lại bị cho vào tròng rồi... Tên này đúng là đáng sợ... tốt nhất sau này gặp hắn nên trốn... xem ra kế hoạch của hắn cho mình vào tròng thành công rồi... “
Hải tâm minh trong đầu bắt đầu hiện lên những cảnh tượng và lời nói của main kinh hãi nhỏ giọng nói,có trách thì trách main quá yêu nghiệt mà thôi trách mình cũng vô ích, nếu nghe em gái của mình như vậy cũng sẽ mất bình tĩnh như Hải tâm minh mà thôi,Tài không bằng người a.
“Đây... xem như của đi thay người... thanh kiếm này như mạng của ta... ta đưa thanh kiếm này... xem như nó thế vào cái mạng cho ta... còn mười một cây ngàn năm băng cung này xem như phí qua đường... bây giờ ngươi có thể dẫn chúng ta đi được rồi... “
Hải tâm minh trở ngược thanh kiếm màu trắng bạc của mình đưa cho hắn sau đó từ trong giới chỉ lôi ra thêm mười cây băng cung công thêm cây lúc nãy nữa là đủ mười một cây cùng với hơn ngàn mũi tên băng nữa, lần này Hải tâm minh thật sự đứt từng khúc ruột, hắn thua một vố quá đau, cũng không ai trong băng này hó hé nửa lời vì nếu là họ chỉ sợ kết quả chẳng khác bao nhiêu.
Nói đến thanh kiếm của hải tâm minh cũng không phải phàm vật, nó có tên là huyền băng kiếm, nó tất nhiên được làm bằng băng nhưng là băng vạn năm, được đúc tạo thêm nhiều kim loại quý nữa, ngoài ra còn có 1111 phù văn kết thành một thiên binh trận nữa, không quý cũng khó, đây mới là phần thưởng lớn nhất cho lượng chất xám hắn vừa tiêu hao khi lên kế hoạch này.
“Đa tạ... vậy chúng ta đi thôi... “
Hắn không nói nhiều nhận hết tất cả bỏ vào giới chỉ của mình sau đó quay người bước đi, trong đầu hắn vẫn còn lân lân như mấy đứa vừa đập đá xong vậy, lần này hắn hốt một mẻ quá lớn rồi, tài trí hơn người đôi lúc cũng tốt,nhất là trong cái tình hình không muốn va chạm như thế này, sau này chắc hắn phải cố gắng phát huy thôi.
Đứa con của Vua Địa ngục, cha con vô sỉ, mọi người cùng thưởng thức nào.