12 Chòm Sao: Vẫn Chờ Em

Chương 13




Trong tẩm cung, Trương Cường uể oải dựa đầu vào một cung nữ tuyệt sắc, cung nữ khoảng mười tám đôi mươi, tuy không phải sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng tú lệ đáng yêu lắm rồi, mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi làm Trương Cường phấn chấn tinh thần, chỉ vì Lý Tư đang đứng trước mặt nên hắn phải kiềm chế dục vọng. Nhìn bộ dạng thấp thỏm của Lý Tư, Trương Cường biết ngay lão có chuyện gì quan trọng muốn nói.

Trương Cường ngồi thẳng người dậy, truyền lệnh đám cung nữ và thái giám đứng hầu xung quanh: “Các ngươi lui xuống mau! Không có lệnh của trẫm, bất cứ ai cũng không được bước vào điện nửa bước.”

Đợi sau khi đám thái giám cung nữ lui xuống hết, Trương Cường mới nghiêm túc cất tiếng: “Thừa tướng có chuyện gì cứ việc nói ra, trẫm tuyệt đối không tiết lộ nửa lời ra bên ngoài.”

Lý Tư ngơ ngác nhìn vào mắt Trương Cường, giây phút này lão cảm thấy đôi mắt ánh tỏa ra khí thế chững chạc, ánh mắt như nhìn xoáy vào tim mình vậy.

Lý Tư vội tiến lên một bước, quỳ mọp xuống đất, nấc nở: “Bệ hạ, xin hãy cứu mạng lão thần!”

Trương Cường bị hành động bất ngờ của Lý Tư làm giật bắn người, vội nhổm dậy kéo lão đứng lên, dùng giọng nói ôn hòa an ủi: “Thừa tướng là trọng thần của Đại Tần, kẻ nào to gan dám đe dọa tính mạng thừa tướng chứ?”

Lý Tư không ngờ Trương Cường lại đích thân đỡ mình dậy, ngây mặt ra một lúc mới nước mắt ngắn dài thổ lộ: “Hôm nay bệ hạ bị hành thích rõ ràng là do Triệu Cao muốn mượn đao giết người, nếu không phải bệ hạ anh minh, chỉ e lúc này lão thần đã hàm oan nơi chín suối rồi.”

Trương Cường nhìn thẳng vào mắt Lý Tư, gật đầu một cái, nói: “Mưu đồ của Triệu Cao tất nhiên trẫm biết rõ, lòng trung thành của thừa tướng trẫm càng thấu hiểu nên dù người khác vu khống thế nào, trẫm vẫn tin thừa tướng một lòng trung thành với Đại Tần, chỉ là…”

Lý Tư nghi hoặc quan sát Trương Cường một lúc, trầm ngâm hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ lo ngại thế lực của Triệu Cao?”

Trương Cường cười buồn, gật đầu thú nhận: “Trẫm chưa từng xử lý chính sự, mọi việc trong triều đều do một tay phủ lệnh lo liệu, tin chắc thừa tướng cũng biết rõ, có những chuyện trẫm cũng đành xuôi theo thời thế thôi.”

Lý Tư lui lại nửa bước, trịnh trọng quỳ xuống nói: “Chỉ cần bệ hạ tin tưởng lão thần, thần sẽ liều cái mạng già này để đền ơn bệ hạ. Thật ra bệ hạ cũng không cần lo lắng nhiều, Triệu Cao tuy nắm quyền lớn trong triều nhưng không khống chế được quân đội, chỉ cần bệ hạ nắm binh quyền trong tay, sợ gì không diệt trừ được một tên hoạn quan chứ?”

Trương Cường cười thầm trong bụng, việc hắn cần làm là diệt cùng lúc cả hai tên gian thần này, tuyệt đối không được để binh quyền rơi vào tay một trong hai người, một khi chúng nắm lấy quân đội thành công thì đó là lúc cái mạng nhỏ của mình tiêu đời mất.

Nghĩ vậy nhưng Trương Cường vẫn giả đò thở dài than thở: “Trẫm không hề hiểu gì về quân vụ, sau này chắc phải nhờ cậy cả vào thừa tướng.”

Lý Tư thấy đã đạt được mục đích, sợi dây thần kinh đang căng như dây đàn mới giãn ra, lúc này lão càng cảm thấy muốn khống chế Trương Cường thì phải loại trừ Triệu Cao trước nên tỏ ra quyết tâm ngay: “Xin bệ hạ yên tâm, lão thần nhất định sẽ nghĩ cách chiếm lấy binh quyền, tuyệt đối không để gian kế Triệu Cao thành công.”

Lý Tư vừa nói dứt câu, một tên thái giám ngoài điện hô to bẩm báo: “Bệ hạ, phủ lệnh đại nhân cầu kiến.”

“Triệu Cao?” Trương Cường thót tim một cái, thật không ngờ tai mắt Triệu Cao lại nhanh nhạy đến thế, mình vừa mới trò chuyện riêng với Lý Tư một lúc đã bị phát giác, phải nhanh chóng nghĩ cách thay hết các cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh mới được, bằng không e rằng mình bỏ mạng lúc nào cũng không biết ấy chứ.

Lý Tư không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ khom lưng vái chào Trương Cường: “Bệ hạ bảo trọng, lão thần xin phép cáo lui.” Nói xong, Lý Tư nhanh nhẹn lẻn ra tấm màn rút lui bằng cửa sau.

Lý Tư vừa đi khuất, chỉ nghe một tiếng cười cổ quái từ ngoài điện vọng đến: “Bệ hạ còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Trương Cường biết nhất định Triệu Cao được tai mắt báo lại mình vừa gặp riêng Lý Tư nên vội vàng kéo đến tìm hiểu thực hư, nếu là thế thì chẳng còn gì phải che giấu nữa, hắn bình thản gật đầu một cái, cất tiếng: “Thừa tướng vừa mới rời khỏi, chẳng lẽ phủ lệnh không gặp?”

Triệu Cao một mặt quan sát cẩn thận khắp đại điện, một mặt định hành đại lễ quân thần, đột nhiên nghe Trương Cường nói thế, trong lòng nhẹ nhõm, nếu Trương Cường không giấu giếm việc gặp riêng Lý Tư, xem ra Lý Tư không đạt được mục đích rồi.

Sau khi đã yên tâm, Triệu Cao cười ha hả khoái chí, nói: “Lão nô biết bệ hạ ở trong cung buồn tẻ nên đã chọn được 20 mỹ nhân tuyệt sắc đến hầu hạ bệ hạ.”

Dứt lời, Triệu Cao quay mặt ra ngoài đại điện hét lớn: “Vào hết cả đi!”

Hai hàng mỹ nữ thướt tha xuất hiện, cô nào cô nấy đều liễu yếu đào tơ, xinh đẹp tuyệt trần, dù là dung mạo, thân hình hay khí chất nếu đặt ở thế kỉ 21 đều thuộc hàng hoa hậu đẳng cấp quốc tế. Trương Cường vừa nhìn thấy đã toàn thân rạo rực, nhất thời thấp thỏm ngồi không yên vị, chỉ muốn ào tới ôm người đẹp vào lòng.

Nhưng nghĩ tới lão thái giám già đang nhìn chằm chằm vào mình kế bên, Trương Cường giảm hứng thú đi một nửa, cười phá lên một tiếng, gật đầu nói: “Lệnh phủ quả là người hiểu trẫm nhất, thật là đại trung thần hiếm có của Đại Tần, trẫm phải trọng thưởng cho khanh mới được!”

Triệu Cao nhìn bộ mặt háo hức của Trương Cường, đắc ý gật đầu nói: “Lão nô không dám nhận ban thưởng của bệ hạ, số mỹ nhân này đều do lão nô tuyển chọn kĩ lưỡng dâng tặng bệ hạ, ngoài kia còn có một giai nhân tuyệt sắc, đợi khi bệ hạ nhìn thấy nhất định sẽ vui thích ngay.”

Dứt lời, Triệu Cao mỉm cười hô to: “Yên nhi, mau đến tham kiến bệ hạ nào!”

Một mỹ nhân đẹp như tiên nữ giáng trần lập tức bước từ ngoài điện vào, chỉ thấy nàng dáng người thanh mảnh, mái tóc dài óng mượt lung linh huyền ảo hòa cùng ánh nến, búi tóc cài cây trâm ngọc quý phái, dưới cặp lông mi cong vút, đôi mắt long lanh ngấn nước, sống mũi thẳng cao cao, đôi môi chín mọng, cặp gò bông đảo nhô cao ngạo nghễ, chiếc eo thon lắc lư theo từng nhịp bước chân, mùi thơm trinh nữ phảng phất ngất ngây.

Chỉ thấy nàng tiến lên phía trước một bước, thẹn thùng hành lễ, nhỏ nhẹ cất tiếng: “Triệu Yên tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!”

Trương Cường nuốt nước bọt cái ực thèm thuồng, cố gắng chế ngự cảm xúc muốn sở hữu ngay mỹ nhân trước mặt, quay sang Triệu Cao cười ha hả vui vẻ, nói: “Trẫm cảm tạ trước hậu lễ của phủ lệnh, có chuyện gì mai hãy bàn tiếp vậy!”

Nhìn bộ dạng nôn nóng của Trương Cường, Triệu Cao đắc ý đáp lời: “Trăng thanh gió mát, bệ hạ hãy từ từ hưởng dụng mỹ nhân, lão nô không dám làm phiền bệ hạ nữa, xin phép cáo lui!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.