12 Chòm Sao Và Một Thời Để Nhớ [Fanfiction]

Chương 22: Quà tặng




Ngoài trời bây giờ thật đẹp, từng cánh anh đào nhỏ nhắn bay dập dìu xuống mặt hồ tĩnh lặng làm cho nó lăn tăn, từng tốp năm tốp ba y tá, bệnh nhân, nói nói cười cười vô cùng vui vẻ. Những hình ảnh rộn ràng ấy được khắc lên từ ánh nắng hoàng hôn, thật thơ mộng

Trái ngược với không khí bên ngoài, bên trong căn phòng bệnh VIP là một mảnh yên tĩnh

Trong căn phòng này có đầy đủ thiết bị hiện đại tối tân nhằm phục vụ cho chủ nhân căn phòng, trong phòng còn có hai bóng dáng xinh đẹp, một người thì đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát, cả thân hình nhợt nhạt, ngũ quan có phần không lành lặn nhưng không làm mất đi vẻ xinh đẹp vốn có của cô ấy

Còn một người nữa thì đang ngồi bên giường của cô gái ấy, khi nhìn đến ngũ quan thì người ta không khỏi thốt lên xinh càng thêm xinh, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm thân ảnh trên giường, trong đồng tử là lo lắng, sợ hãi, đôi môi mím chặt để cố ngăn nước mắt sắp trào từ đôi mắt sinh động như nhìn thấu tất cả mọi thứ trên thế gian

Hai người ấy lại không ai khác chính là Phạm Ngọc Ly và Lâm Nhược Lan

Từ lúc Lan Lan ngất đi thì dưới sự giúp đỡ của Lãnh Tuấn Kiệt cô đã đưa cô ấy vào bệnh viện này và ngồi từ lúc đó tới giờ chỉ để biết là cô ấy không sao. Không ai biết là từ lúc bác sĩ ra thông báo là Lan Lan không sao thì trong lòng cô như có một tảng đá đè nặng được gỡ xuống

Nhìn thần sắc nhợt nhạt của cô ấy khiến cô càng thêm đau lòng, cô biết không ai hiểu cô ấy hơn cô và cũng không ai hiểu cô bằng cô ấy. Gia đình Lan Lan là gia đình quy cũ và danh giá, từ nhỏ khi những đứa trẻ bằng tuổi Lâm Nhược Lan thì đang được vui chơi bên gia đình, bạn bè, còn Lan Lan của cô thì sao??? Cô ấy hằng ngày luôn phải đối mặt với từng con số, con chữ vô cùng tẻ nhạt, cô ấy luôn không có bạn và cũng không được phép kết bạn, lớn lên với sự hờ hững của gia đình, người thân, cô ấy dần biết tạo vỏ bọc cho mình để sống tốt hơn, cô ấy thật mạnh mẽ, nhưng cô biết đó chỉ là vỏ bọc mà thôi

“ Ưm.....”

Đang suy nghĩ về Lan Lan thì cô ấy khẽ ưm kéo cô ra khỏi những dòng suy nghĩ

“ Lan Lan, cậu tỉnh rồi “

“ Ly Ly?....”

“ Ân “

“ Đây là đâu? Sao tớ lại ở đây “

“ Lan Lan, cậu không nhớ gì à “

“ Tớ nhớ...ừm ....chúng ta đánh nhau với bọn Yến Quỳnh....sau đó...ừm...”

“ Sau đó cậu liền ngất đi nên tớ đưa cậu vào bệnh viện “

“ Vậy tớ đang ở bệnh viện à “

“ Ân “

Cuộc trò chuyện kết thúc khi có người bỗng nhiên mở cánh cửa phòng bệnh

“ Lan nhi, em khoẻ chưa “

Giọng nói trầm, không quá lớn tiếng nhưng rót vào lòng Lâm Nhược Lan một dòng nước ấm

Cô nhìn vào người vừa mới vào, thì thấy đó là một người con trai cao to, thân hình rất chuẩn, đôi mắt ánh lên những tia ôn nhu được dấu đằng sau chiếc mắt kính, mặc một chiếc áo trắng đặc trưng của bác sĩ, nhìn kĩ thì ra là vị bác sĩ lúc nãy ra thông báo tình huống của Lan Lan cho cô

“ Có liên quan tới anh không “

“ Em thật làm tôi đau lòng nha “

“ Hừ, khỏi giả bộ “

“ Cảm thấy thế nào rồi “

Vừa nói Doãn Hàn vừa đưa tay kiểm tra những vết thương của Lâm Nhược Lan, cô ấy cũng để mặc hắn muốn làm gì thì làm

Ở trong một góc của căn phòng có một cô gái vô cùng đáng thương khi bị hai người đó bơ đẹp mà tình chàng ý thiếp sức chịu đựng có giới hạn nên đành lên tiếng

“ Khụ...cho tớ một lời giải thích “

Cô vừa nói vừa cố ý đảo mắt một lần sang hai người, chỉ thấy cái tên vừa bước vào mỉm cười ôn nhu, liếc mắt ý vị thâm trường với Lâm Nhược Lan

“ Hắn là hôn phu của tớ “

Lâm Nhược Lan nói xong còn không quên liếc mắt một cái về phía Doãn Hàn

Nghe xong lời giới thiệu, như vừa lòng Doãn Hàn liền bước về phía của cô

“ Chào em, anh là Doãn Hàn, vị hôn phu kiêm bạn trai, đầu bếp, người chăm sóc cho Lan nhi “

“ À chào anh, em tên Phạm Ngọc Ly rất vui khi biết anh “

Sau này khi Lâm Nhược Lan kể rõ thì cô mới biết hai người này đánh mới quen biết, hiện tại hai người họ đang ở chung trong một căn nhà và mọi việc trong nhà đều do Doãn Hàn làm, ngoài ra anh ấy còn là một người bác sĩ tài năng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.