12 Chòm Sao Và Một Thời Để Nhớ [Fanfiction]

Chương 1: Hòa Lam




"Tinh... Tính tình, tình tinh tình tinh... Ừm, giai điệu này nghe thế nào..."

"Nghe hay mà"

"Hay sao? Vậy thì ghi đi, nhưng sao mình cứ cảm thấy giai điệu phía sau hơi kỳ quái thế nào, nếu như sửa lại thành tính tinh tình tang... Có hay hơn chút nào không?"

"Ồ, quả thật nghe hay hơn mới rồi một chút.."

"Thôi đi, Gia Minh! Cậu đừng có nói theo mình được không vậy? Mình cần ý kiến! Ý kiến đó biết chưa? Cậu soạn nhạc tài thế nhưng lần nào góp ý với mình cũng chỉ cho có lệ. Mình cũng muốn tự tay sáng tác ra một khúc dương cầm thật hay!"

"Nhưng mà mình đều nhờ trực giác mà soạn thành nhạc mà... Ví như trực giác đang nghĩ tới một câu gì đó, trong đầu liền lập tức nghĩ xem hát như thế nào, sau đó thì một khúc nhạc hoàn thành, cái này kêu là trực giác mà... Mình hận không thể chia bớt một chút trực giác này cho cậu..."

"Chỉ chia có một chút ư?"

"Thôi được rồi, cho cậu hết..."

"Vậy còn coi được... Nghĩ cũng thật buồn, cậu là thiên tài, tôi lại là đứa ngốc.."

Mặc áo sơ mi rộng thùng thình, quần trắng đài đến đầu gối. Linh Tĩnh mặc quần áo mùa hè mát mẻ, đầu tóc rối bù đang nằm trên giường, bỗng dưng phát một tiếng ầm, đôi tay thon dài và đôi chân trần nảy lên theo chấn động, cây bút chì trong tay cũng quăng đi, vừa khéo đụng trúng vào cái ly trên cái bàn bên cạnh giường. Ngay sau đó, Sa Sa đang ngồi bên cạnh đang làm vội bài tập hè lập tức nhảy dựng lên.

"Á á á á.. .Cứu mạng a..."

Gia Minh đang ngồi ăn cam dầm ở một cái giường khác cũng ngây ngẩn nhìn hai cô gái đang vội vàng cứu lấy bài tập, cuốn nháp, liều mạng vuốt nước dính trên đó. Sau đó, "sói mẹ" có vẻ hung dữ hơn, chống nạnh đứng ở trên giường, còn "con cừu bé nhỏ" dường như yếu thế hơn rụt rè nằm trên giường, bốn mắt nhìn nhau, thậm chí còn phát ra tia lửa...

"Diệp Linh Tĩnh, cậu ngứa ngáy tay chân rồi phải không?"

"Tớ tớ tớ... Cậu cậu cậu tính làm gì hả..."

"Bài tập hè của mình... Không phải cậu đang nói có cảm hứng để sáng tác nhạc sao? Cậu yên tâm, lập tức có thôi!"

"Cứu mạng với!"

Linh Tĩnh vừa xoay người định trốn thoát từ phía kia của cái giường, thế nhưng Sa Sa đã nhanh chóng phóng tới, từ đằng sau ôm cứng lấy lưng của Linh Tĩnh. Trong tiếng oa oa kêu loạn, Gia Minh thở phù một hơi, chút nữa phun luôn miếng đồ ăn trong miệng ra. Tay cầm lon đồ hộp nhìn đến ngẩn người ra, lúc này hai cô gái đang vùng vẫy giằng co trên giường. Linh Tĩnh vừa kêu vừa tìm cách trốn thoát nhưng lần nào cũng bị Sa Sa tóm được, cảm giác một trước một sau này... Ặc, rất thú vị... Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Chỉ một lúc sau. Linh Tĩnh vốn đang chột dạ bị Sa Sa lật trở lại, vẻ mặt rất gian ác đè xuống dưới, bắt đầu thi hành sự trừng phạt tàn bạo. Trong phòng bệnh vang lên tiếng cầu xin, tiếng cầu cứu thậm chí cả tiếng rên hừ. Gia Minh nhìn xuống miếng vải băng quanh ngực, tiếp tục ngây thơ mà vô tội ăn đồ ăn của mình... Không được, không được, đừng kêu mình... Mình cũng lực bất tòng tâm mà... Không lâu sau, một tiếng "két", cửa bị mở ra, hai cô gái trên giường mới lập tức ngừng tay. Đoàn Tĩnh Nhàn vừa bước vào phòng liền ngơ ngác nhìn cảnh tượng con gái yêu bị ức hiếp, thuận tay đóng cửa lại.

Từ trên giường, hai thiếu nữ ngồi dậy, đầu tóc, quần áo đều rối bù, áo sơ mi của Linh Tĩnh thậm chí còn rơi mất một cái cúc áo, dây áo ngực cũng bị lộ ra. Ai cũng cảm thấy căng thẳng. Sa Sa cười ngượng nghịu nhảy xuống khỏi giường, giơ lên cuốn bài tập bị ướt nhem, bắt đầu cáo trạng:

"Linh tĩnh làm đồ nước lên cuốn bài tập của con."

"Tớ xin lỗi rồi mà..."

Linh tĩnh cũng ngồi đậy lúng túng xốc lại cổ áo rồi theo bản năng rụt cổ lại, thế nhưng cái động tác này càng thể hiện rõ giấu đầu hở đuôi, vừa rồi Sa Sa vừa nắn vừa gặm, lúc này mấy vết hồng hồng vẫn còn rõ ràng. Đoàn Tĩnh Nhàn càng nhìn càng thấy kinh ngạc, Gia Minh đang ăn bỗng giơ tay, nói:

"Thực ra là thế này... Hai người bọn họ đồng tính.."

Lời nói có phần trắng trợn này xem ra cũng có tác dụng, bác Diệp chỉ cười cười, vỗ lên đầu Gia Minh mấy cái:

"Chớ có nói bậy, các con đó... Hôm nay con thấy khá hơn chút nào chưa?"

"Con muốn ra viện"

"Đừng có mơ!"

Cả ba người bác Diệp, Linh Tĩnh, Sa Sa đồng loạt kêu lên làm cho Gia Minh hết hồn, vội rụt cổ lại.

"Vết thương của con là do súng bắn, tuy rằng con đã rèn luyện từ nhỏ, tố chất thân thể tốt hơn người bình thường rất nhiều nhưng thời gian hơn mười ngày vẫn là quá ít! Yên tâm đi, việc báo danh khi tựu trường chẳng phải đã có Nhã Hàm giúp rồi hay sao? Con phải ngoan ngoãn ở đây cho bác, dù sao cũng là nhà họ Trương trả tiền... Tương lai nếu con muốn làm bác sĩ thì điều đầu tiên phải làm là làm sao khiến cho bệnh nhân ở lại càng lâu càng tốt. Ha ha, bây giờ hãy tự thể nghiệm đi..."

Liếc nhìn hắn, giọng điệu bác gái Diệp bỗng chuyển sang mềm mỏng, bà áp bàn tay mình lên trán hắn, bắt đầu cái lệ thường mỗi ngày: kiểm tra và càm ràm.

"Đó là súng đó, tuy rằng thấy việc nghĩa nên làm, nhưng mà lần sau không được bốc đồng nữa. Không quản người bị bắt là ai, là người thân hay bạn tốt của con, việc đầu tiên cần làm là kêu người tới ứng cứu. Ngày hôm đó lúc con được đưa vào đây khiến bác lo chết được, nếu con xảy ra chuyện gì, bác biết ăn nói làm sao với cha mẹ con đây..."

Từ khi Gia Minh bị thương, Linh Tĩnh và Sa Sa cũng dời địa điểm hoạt động tới bệnh viện, ở trong bệnh biện vừa chăm sóc Gia Minh, vừa đùa giỡn, xem sách, làm bài tập. Trong căn phòng có hai cái giường. Gia Minh một cái, hai cô bé cũng chiếm luôn cái kia. Có khi Linh Tĩnh ở lại đây ngủ, có khi là Sa Sa, cũng có khi là hai cô gái chen chúc trên cái giường đó. Xem ra thì có vẻ khá mập mờ, người ngoài nhìn vào không tránh khỏi sẽ phỏng đoán này kia, nhưng đối với người quen mà nói, mối quan hệ gắn bó của bọn họ đã có từ tiểu học, đến tận bây giờ cũng không có gì thay đổi.

Diệp Hàm và Đoàn Tĩnh Nhàn đều biết Sa Sa là bạn gái của Gia Minh, cũng cân nhắc qua nếu để con gái mình ở chung sẽ không ổn, nhưng thái độ Linh Tĩnh kiên quyết, bọn họ cũng không có cách nào. Cả đời người rất khó có được một hai người bạn mình có thể hoàn toàn tin tưởng, hai người bọn họ và cha mẹ Gia Minh khi xưa cũng có quan hệ tốt đẹp như vậy, hôm nay cha mẹ Gia Minh không còn nữa, bọn họ cũng xem Gia Minh như con trai ruột của mình, nếu quan hệ giữa Linh Tĩnh và Gia Minh tốt như vậy, bọn họ đương nhiên cũng cảm thấy rất vui.

Thể chất Gia Minh rất tốt, tốt đến mức ngay cả Đoàn Tĩnh Nhàn là bác sĩ mà còn thấy kinh ngạc. Diệp Hàm thì cho rằng phương pháp huấn luyện của mình có tác dụng, là kết quả mà Gia Minh phải khắc khổ nỗ lực mới có được. Cho dù Gia Minh không có ra tay đánh người nhưng quá trình huấn luyện cũng không phải vì điều đó, tinh thần võ thuật Trung Hoa không phải ở chỗ đả thương người khác, mà chính ở chỗ tu thân. Phẫu thuật được một tuần thì đã khôi phục được tương đối, thêm vài ngày nữa, Gia Minh lại kêu gào đòi xuất viện, mỗi lần như thế lại bị Đoàn Tĩnh Nhàn càm ràm nguyên cả buổi sáng, cho đến khi Linh Tĩnh ở bên cạnh học theo La Gia Anh nói.

"Người, là do mẹ hắn sinh ra. Yêu, là yêu người mẹ sinh ra hắn. Đến khi yêu và có thêm một trái tim nhân hậu thì không còn là yêu nữa, mà là người yêu... Sa Sa, cậu hiểu chưa? Ấy, mẹ đừng đánh vào mặt con !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.