12 Chòm Sao Và Chuyến Đi Xuyên Không

Chương 1




Tôi không chịu nổi loại tra tấn điên cuồng này, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là chạy trốn.

Trốn đi thật xa.

Không chỉ là chân trời góc bể, Hàn Thực Sắc tôi muốn trốn đến tận dãy ngân hà.

Nhưng vì vậy mà tôi phải trả giá thê thảm.

Lần đầu, tôi lợi dụng đêm khuya, cầm hành lý đã lặng lẽ chuẩn bị tốt ban ngày, cong lưng, kiễng chân, từng bước nhẹ nhàng đi tới cửa.

Năm mét, bốn mét, ba mét, hai mét, một mét.... Ngay khi tôi mở cửa ra, ngay khi nhìn thấy ánh sáng đem khu vườn hạnh phúc của tôi trở về thì cổ áo tôi bỗng nhiên bị kéo căng.

Quay đầu, tôi nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Thịnh hồ ly trong bóng đêm.

"Trễ vậy rồi còn muốn đi đâu?" Thịnh hồ ly hỏi.

"Hắc hắc...." tôi nhìn hắn cười ngây ngô.

"Không nói phải không?" Thịnh hồ ly tười cười trong bóng tối, càng thêm đẹp đẽ: "Hàn Thực Sắc, ta có biện pháp bắt ngươi phải nói."

Sau đó tôi bị kéo về giường, OOXX cả một đêm.

Ngày hôm sau chỉ có thể xin bệnh viện cho nghỉ phép. Nguyên nhân là chân mềm nhũn không thể đứng lên.

Toàn bộ tiền thưởng tháng này của tôi, cứ như vậy tan thành bọt nước.

Cách mạng chưa thành công, đồng chí Hàn Thực Sắc vẫn cần cố gắng.

Lần thứ hai, tôi lưu tâm kỹ hơn. Bởi mỗi đêm trước khi ngủ, Thịnh hồ ly đều bắt tôi uống sữa với hắn, nói như vậy có lợi cho sức khỏe.

Tôi đối với chuyện này chỉ khịt mũi cười nhạt, lãng phí, chúng tôi đều đã tay chân già cả, lẽ nào còn có thể phát dục lần thứ hai.

Cho nên, tôi bỏ chút thuốc an thần vào ly sữa của Thịnh hồ ly.

Sau đó, tôi giả vờ ngủ say, chờ Thịnh hồ ly ngủ thật sâu, bỏ trốn. Nhưng nhắm mắt một cái, khi mở ra thì trời đã sáng. Thịnh hồ ly nằm nghiêng bên cạnh, tay gối đầu, ý tứ hàm xúc nhìn tôi, hỏi: "Thế nào, sữa thêm thuốc an thần mùi vị có ngon không?"

Ta thiêu chết ngươi thiêu chết ngươi a.

Thì ra người bị bỏ thuốc là tôi a.

Lần thứ ba, tôi quyết định chọn lúc Thịnh hồ ly không có phòng bị để rời đi. Vì thế lợi dụng Thịnh hồ ly đi tắm, tôi một vật cũng không đem theo mà co giò mà chạy. Tiền tài là vật ngoài thân, sau này có thể kiếm lại. Nhìn xem, có thể làm loại người coi tiền như mạng Hàn Thực Sắc tôi hiểu được đạo lý này, cũng biết được Thịnh hồ ly hành hạ tôi thảm thiết nhường nào.

Ngay tại thời điểm tôi muốn chạy trốn, cửa phòng tắm mở ra. Tôi không lo lắng, bởi vì Thịnh hồ ly không có mặc quần áo, lúc này hắn sẽ không dám đuổi theo tôi.

Nhưng là, tôi lại đánh giá thấp Thịnh hồ ly một lần nữa. Lúc ấy toàn thân hắn đều ướt sũng, bọt nước trong suốt theo di chuyển của hắn trượt xuống da thịt trắng nõn mịn màng. Còn có, sợi tóc đen nhánh, dính vào gáy cổ như thế, uốn lượn thành bức tranh gợi cảm hấp dẫn.

Bên eo hắn chỉ có một cái khăn tắm trắng quấn lỏng lẻo, che đậy tiểu hồ ly xấu hổ kia. Nhưng như vậy ngược lại làm cho người ta muốn lột bỏ, tìm hiểu đến tận cùng.

Hai nụ hoa phấn nộn mê người trước ngực Thịnh hồ ly cứ như vậy phơi bày trong không khí.

Thấy tình cảnh này, tôi không tự chủ được nuốt nước miếng trong miệng.

Mà ánh mắt của tôi cũng nhìn đăm đăm.

Thế nhưng tôi còn giữ được một tia lý trí, nó nói cho tôi biết: Hàn Thực Sắc, chạy nhanh, đây là cơ hội thoát đi duy nhất của ngươi, nếu bỏ qua, mỗi buổi sáng ngươi nhất định sẽ phải chạy bộ, phải bị hắn cưỡng bức, mãi mãi sống trong sự áp bức của hắn, chạy mau!

Vì thế, tôi xoay người chạy ra ngoài.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Thịnh hồ ly nói một câu.

Những lời này trực tiếp thay đổi vận mệnh sau đó của tôi.

Câu nói kia chính là: "Hàn Thực Sắc, nếu bây giờ ngươi trở vào, ta sẽ để ngươi nữ thượng vị."

Tế bào cả người tôi đều bởi câu nói này mà nhanh chóng tách rời.

Máu toàn thân tôi đều bởi câu nói này mà nhanh chóng lưu động.

Da toàn thân tôi đều bởi câu nói này mà nhanh chóng co rút.

Nữ thượng vị, nữ thượng vị, nữ thượng vị. Mong ước tha thiết của tôi chính là nữ thượng vị.

Đó là vinh quang đặc biệt của nữ vương.

Đặc biệt, dưới thân là Thịnh hồ ly, tựa như là báu vật nữ vương thụ.

Có thể thượng hắn, chính là ba đời có phúc a.

Cho nên, tôi không kịp suy nghĩ, xoay người, xông vào phòng tắm.

Thế nhưng, chữ sắc có một cây đao ở trên đầu.

Lời của ông bà ta nói, chúng ta nên ghi nhớ ở trong lòng a.

Ý của tôi là, căn bản không có nữ thượng vị! Tôi đi vào, Thịnh hồ ly liền đóng của phòng tắm, sau đó ánh sáng trong mắt chợt lóe, trực tiếp ép tôi đặt lên vách tường OOXX một lần lại một lần.

Tôi vừa bị đè nặng, vừa thầm mắng trong lòng: Mẹ nó, ngay cả phụ nữ cũng lừa gạt, cầm thú, cặn bã!

Khi tôi được thả ra, đã trong tình trạng muốn hư thoát rồi.

Mà Thịnh hồ ly, tinh thần sảng khoái, vênh váo tự đắc bỏ xuống một câu rồi bỏ đi: "Lần này chỉ là hình phạt nhỏ, lần sau, cũng đừng trách ta vô tình."

Từ đó về sau, tôi hoàn toàn vứt bỏ ý niệm đào tẩu trong đầu. Bởi vì tôi thực sự không dám tưởng tượng, cái Thịnh hồ ly gọi là vô tình, là sự trừng phạt thảm kịch thế nào.

Tôi không có gan thử.

Thế nhưng, tuy rằng ở lại, Hàn Thực Sắc tôi cũng sẽ không để Thịnh hồ ly kia mặc ý nắn tròn nắn dẹt.

Nơi nào có áp bức nơi đó có phản kháng.

Tôi bắt đầu đấu tranh.

Đây là một đoạn lịch sử đấu tranh vĩ đại buồn vui lẫn lộn khiến người ta rơi lệ.

Bước đầu tiên, ăn miếng trả miếng.

Chiêu Thịnh hồ ly thích nhất không phải là "đóng băng" tiểu màn thầu của tôi sao?

Có qua mà không có lại là phi lễ a.

Trong đêm tối giơ tay không thấy ngón, một đôi tay nhẹ nhàng nhấc chăn của Thịnh hồ ly lên, lại chậm rãi kéo quần hắn xuống. Sau đó, ánh mắt của tôi lóe lên tia hung ác, vù vù nhìn thấy tiểu hồ ly run lạnh kia.

Tiểu hồ ly ơi tiểu hồ ly, tuy rằng ngươi đem lại cho ta rất nhiều lạc thú, nhưng vì chỉnh đốn chủ nhân của ngươi, ta chỉ có thể hy sinh ngươi.

Tiếp theo, tôi dùng kỹ xảo chơi đùa tiểu hồ ly, khiến cho nó trụ thẳng đứng đong đưa. Sau đó, tôi lấy cái bao Durex vị chuối được đông lạnh cả đêm, mặc lên thân tiểu hồ ly.

Bóng đêm dần tan, tôi nhìn thấy một kỳ quan.

Mặt Thịnh hồ ly trong nháy mắt biến đổi bảy màu.

Đúng vậy, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Về sau, tôi đặt tên cho chiêu này là đóng băng tiểu kê kê.

Chiêu thứ hai, dụ địch xâm nhập, một chiêu trí mạng.

Tôi nói với Thịnh hồ ly, tôi muốn nữ thượng vị.

Nhưng Thịnh hồ ly nói, cả đời này cũng đừng mơ tưởng.

Hàn Thực Sắc tôi cứ vậy mà từ bỏ lý tưởng vĩ đại này sao?

Tất nhiên, sẽ không.

Vì thế tôi giả bộ cam chịu số phận, tùy ý Thịnh hồ ly đè ép.

Tuy nhiên, lúc Thịnh hồ ly đang trong cao trào, tay tôi đặt trên eo hắn đột nhiên nhấn thật mạnh.

Tiếp theo, tiểu hồ ly liền nộp vũ khí đầu hàng.

Sau đó, tôi điềm tĩnh nhìn hắn, gằn từng tiếng một: "Ta muốn nữ thượng vị... Nếu không mỗi ngày ta đều dùng chiêu này, một tuần thôi, tiểu đệ đệ của ngươi chắc chắn sẽ bị chứng bệnh rối loạn cương dương."

Lúc này mặt Thịnh hồ ly lại trong nháy mắt biến hóa bảy màu.

Đúng vậy, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Thịnh hồ ly vẫn như vậy, mỗi sớm mai đều cưỡng ép tôi đứng dậy khỏi chiếc giường mềm mại, lôi kéo tôi chạy bộ.

Nói hoa văn là có thể hít thở không khí trong lành mà cây xanh thả ra.

Không khí trong lành?

Nói hay như vậy, chẳng phải là rắm của lá cây thối tha thải ra a.

Ai mà thích ngửi chứ?

Đối với việc này, mỗi ngày tôi đều kháng nghị.

Nhưng mỗi lần kháng nghị đều bị đàn áp không thương tiếc.

Trải qua nhiều lần quan sát, còn có số liệu điều tra, rốt cục tôi cũng tìm ra vấn đề mấu chốt ở đâu.

Đó chính là tinh lực của Thịnh hồ ly thực sự rất dồi dào.

Nói vậy, tôi phải cố gắng hết sức phóng thích năng lượng của hắn ở buổi tối.

Thế là, tôi sử dụng kỹ xảo toàn thân tiến hành ép khô hắn.

Chẳng phải có một truyện cười thế này sao.

Sư thái, ngươi liền theo lão nạp đi.

Cách một hồi.

Sư thái, ngươi tạm tha lão nạp đi.

Đúng vậy, Hàn Thực Sắc tôi sẽ học tập vị sư thái kia, phải như lang như hổ, đem Thịnh hồ ly ép cho thật khô.

Buổi tối hôm đó, khi Thịnh hồ ly trèo xuống khỏi người tôi lần đầu tiên, tôi thở sâu, lại duỗi tay đùa nghịch tiểu hồ ly của hắn.

Sau đó hắn lại trèo lên.

Khi Thịnh hồ ly trèo xuống khỏi người tôi lần thứ hai, tôi lắc lắc đầu, đem toàn bộ sao kim trước mắt xua đi, quay đầu lại, hôn tiểu hồ ly của hắn.

Sau đó thịnh hồ ly lại trèo lên.

Khi Thịnh hồ ly xuống khỏi người tôi lần thứ ba, tôi cắn chặt răng, miệng run rẩy, nhẹ nhàng cắn môi hắn.

Sau đó Thịnh hồ ly lại trèo lên.

Khi Thịnh hồ ly xuống khỏi người tôi lần thứ tư, tôi đã trong trạng thái nằm ngay đơ.

Trên trán viết, người này đã chết, có việc cần cứ thắp hương.

Thịnh hồ ly không phải đã nói sao? Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.

Dùng sức qua lại, tôi cũng bị ép khô.

Bất quá, điều đáng mừng là ngày hôm sau hắn quả thực không có hơi sức bắt tôi chạy bộ, hít thở không khí trong lành của cây xanh.

Bởi vì chúng tôi cùng xin phép nghỉ, nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày.

Sau khi quay lại làm, lão viện trưởng đẩy mắt kính, vỗ vai tôi tình ý sâu xa nói: "Tiểu Hàn à, ngươi đúng là có điểm đáng trách, không việc gì lại vắt kiệt sức bác sĩ Thịnh.”

Ngươi ngu ngốc, cái đồ ngu ngốc nhà ngươi.

Bất quá phương pháp giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này tôi quyết định không bao giờ sử dụng nữa.

Đương nhiên không phải bởi vì lời nói của lão viện trưởng.

Bởi vì tôi nói dễ nghe một chút là, trước giờ tôi luôn coi lời nói của lão nhân gia ngài là đánh rắm.

Nguyên nhân thực sự là, một ngày sau, Thịnh hồ ly khôi phục sức sống, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, một lần nữa bắt đầu kéo tôi đi chạy bộ.

Hai chân của tôi thực đáng thương, bởi vì mệt mài quá độ mà bủn rủn lại họa vô đơn chí phải chạy bộ buổi sáng.

Thực là thê thảm.

Kỳ thật, theo lẽ thường mà nói, tôi và Thịnh hồ ly giống như tình yêu nơi công sở.

Rất nhiều người nói tình yêu công sở thường có hệ quả xấu.

Mà tôi muốn nói, kết quả này đâu chỉ là xấu a, đó chính là bi kịch.

Từ khi cùng Thịnh hồ ly xác định quan hệ yêu đương, hắn không chỉ quang minh chính đại can thiệp cuộc sống của tôi mà còn quang minh chính đại can thiệp công tác của tôi.

Ý của tôi là, từ nay về sau tôi mất đi rất nhiều cơ hội thưởng thức "chày gỗ".

Chỉ cần có một mĩ nam hoặc là một cái “chày gỗ” lớn xuất hiện thì đều là Thịnh hồ ly khám, hơn nữa còn đem bình phong che kín mít ngay cả một khe hở cũng không chừa cho tôi xem.

Mà bệnh nhân trong tay tôi, đều có chút giống loại người thô tục giống tôi hoặc là loại "nấm kim châm". Vì thế nhiệt tình của tôi với loại công tác này nhanh chóng tiêu tan.

Nhưng thỉnh thoảng nhớ tới cũng thấy kỳ quái, ánh mắt Thịnh hồ ly này sao mà hiểm độc như vậy? Lại có thể chỉ liếc mắt một cái liền biết rõ bệnh nhân nào là chày gỗ, bệnh nhân nào là nấm kim châm.

Điều này cũng quá mức thần kỳ đi.

Suy tư hồi lâu, rốt cục tôi rút ra kết luận. Thịnh hồ ly trước kia nhất định là loại người xấu xa, đầu óc đen tối, trải qua vô số kinh nghiệm cho nên có thể rút ra kinh nghiệm từ trong thực tiễn.

Sau này khi tôi kể chuyện này với hắn, Thịnh hồ ly cười tới nghiêng ngả mị hoặc.

Sau đó, tôi bởi vì lời nói không cẩn thận này mà bị hắn đè đến N lần.

Kỳ thật, tình yêu công sở này còn có một điểm không tốt khác, Thịnh hồ ly không có việc gì đều thích câu dẫn tôi.

Thực sự là câu dẫn a.

Mỗi lần không có bệnh nhân, hắn đều duỗi chân qua chầm chậm cọ sát trên chân nhỏ của tôi. Mà thân người hắn ngồi nghiêm chỉnh giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Tư thế đó, động tác đó, mê hoặc tiểu tâm can của tôi đập "bùm bùm", hận không thể bổ nhào qua lột quần hắn xuống, "ngao ngô" một tiếng nuốt hắn vào bụng.

Còn có khi hắn cầm bệnh án đi tới, làm ra dáng vẻ cùng tôi thảo luận tình hình bệnh nhân. Lúc này, Thịnh hồ ly thường cúi thấp thân mình, cố ý phun hơi thở chính mình vào gáy cổ trần trụi của tôi. Mà một bàn tay thì cố ý vô tình chà xát trên lưng tôi. Ngón tay kia đến chỗ nào cũng châm lên một ngọn lửa nhỏ. Tôi bị hòa tan trong nháy mắt.

Thế nhưng sau này tôi phát hiện ra, hắn chẳng qua là thích xem vẻ mặt của tôi khi nảy sinh ham muốn. Nói cách khác, hắn chỉ phụ trách đốt lửa không phụ trách dập lửa.

Không có đạo đức nghề nghiệp.

Tôi hận đến ngứa răng, lại bởi vì ở trong bệnh viện, không thể phát tác được, chỉ có thể nhẫn nại.

Nhưng mà, nhẫn nại của con người cũng có giới hạn.

Hôm nay, sau khi Thịnh hồ ly lại lần nữa bỉ ổi câu dẫn tôi, tôi bạo phát rồi.

Mặc dù vẫn trong thời gian đi làm.

Mặc dù ngoài cửa thỉnh thoảng vẫn có người qua lại.

Mặc dù lão viện trưởng có thể tới mà không báo trước.

Nhưng mà tôi vẫn bạo phát.

Tôi dùng một tay kéo Thịnh hồ ly đến góc tối trong phòng. Đó là góc chết, người bên ngoài không thể nhìn thấy gì.

Tôi ép Thịnh hồ ly ở trên tường, híp nửa con mắt nhìn hắn.

Xung quanh đôi mắt nhỏ dài của hắn có vầng sáng như hoa đào, mị hoặc lan tràn.

Cái mũi thẳng thanh tú của hắn hơi vểnh lên, phác họa trong không trung một độ cong đẹp đẽ.

Môi mỏng mọng nước, đường nét tinh tế trên khuôn mặt, mỗi một điều đều là tai họa lớn đối với phụ nữ.

Còn có yết hầu của hắn, không ngừng di động, như là một con thú dục vọng.

"Ngươi muốn làm gì?" đuôi lông mày Thịnh hồ ly giương lên như liễu rũ mặt nước, dập dờn gợn lên sóng nước.

Tôi không nói chuyện.

Nhưng trên môi lại nở ra một nụ cười, trong đôi mắt xinh đẹp của hắn, phản chiếu nụ cười xinh đẹp của tôi.

Sau đó là tiếng khóa kéo chuyển động, chậm rãi chuyển động.

Âm thanh êm dịu kia là sợ khởi đầu của dục vọng.

Tiếp theo, tay của tôi từ chỗ mở khóa kéo tiến vào, cầm gốc rễ hồ ly của hắn.

Ánh mắt của tôi nhìn thẳng Thịnh hồ ly, mà tay của tôi thì cám dỗ hắn.

Tôi từ tốn vuốt ve, làm cho tiểu hồ ly trong tay từ từ trở nên nóng rực, trở nên cứng rắn, căng đầy bàn tay tôi.

Hô hấp của Thịnh hồ ly bắt đầu lây nhiễm nóng lên, không còn thăng bằng. Thân thể hắn cũng dao động theo hô hấp.

Ánh mắt kia bắt đầu mờ mịt. Sắc dục mờ mịt.

Thân mình Thịnh hồ ly tự động dựa sát về phía tôi, muốn đòi hỏi nhiều hơn.

Đây đúng là kết quả tôi muốn thấy.

Lúc này tôi dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút tay lại, trong nháy mắt chạy đến cửa phòng, đứng thẳng, ôm tay, cười hì hì nhìn hắn.

Lúc này, Thịnh hồ ly cuối cùng cũng hiểu được, tôi là dùng gậy ông đập lưng ông.

Ánh mắt hắn híp lại nguy hiểm. Nhưng tôi cũng không sợ, dù sao từ khi quen biết hắn tới nay, tên này ánh mắt cũng "híp lại nguy hiểm" bao nhiêu lần.

"Hàn Thực Sắc, lại đây." Hắn nói như ra lệnh, giọng nói vẫn chưa tan hết dục vọng.

Tôi vẫy vẫy ngón tay, làm ra bộ dáng rất đáng đánh, nói: "Bác sĩ Thịnh, thứ lỗi khó lòng thuận theo... Còn nữa, khuyên ngươi trong ba giây sửa sang quần áo mình ngay ngắn lại."

"Vì sao?" Thịnh hồ ly hỏi.

Tôi làm như vô tội nhìn hắn. Đương nhiên, "làm như" chính là làm như.

Tôi nói: "Bởi vì, lập tức sẽ có người đến."

Nói xong, ánh mắt Thịnh hồ ly lại híp lại nguy hiểm.

Tôi nói gì ấy nhỉ, có phải là "híp lại nguy hiểm" bao nhiêu lần rồi không.

Tôi không để ý hắn, lập tức đứng ở cửa hướng về hành lang ngoắc, nói: "Tiểu Lưu, ngươi đến đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Tôi cần nói rõ ràng là, giờ phút này khóa quần Thịnh hồ ly còn mở rộng. Mà tiểu hồ ly cũng không có mềm nhũn xuống, đang từ khóa kéo mở rộng ngẩng đầu lên.

Mà hộ sĩ Tiểu Lưu tôi gọi kia, đúng là nữ nhân tám chuyện nhất bệnh viện, bất cứ chuyện xấu của ai cũng có thể bị nàng tuyên cáo đến cả thành phố đều biết.

Giả dụ mà nói, nếu bị nàng bắt gặp, danh dự Thịnh hồ ly xác định chắc chắn khó bảo toàn.

Cho nên, Thịnh hồ ly đem tiểu hồ ly nhét vào trong quần, sau đó kéo khóa kéo. Đáng tiếc tốc độ quá nhanh, trong lúc vội vã mắc lỗi, không cẩn thận, đem đầu tiểu hồ ly kẹp lấy.

Bình thường rãnh khóa kéo kẹp ngón tay cũng có thể khiến người ta đau đến chảy nước mắt. Mà giờ phút này tiểu hồ ly bị kẹp chính là tiểu đệ đệ yếu ớt nhất trên cao thấp toàn thân hắn.

Lúc này Thịnh hồ ly kêu lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt trên trán toát ra vô số mồ hôi lạnh, tí tách nhỏ xuống.

Tiếp theo, tôi búng ngón tay, thu hút thành công sự chú ý của Thịnh hồ ly, sau đó, lại chậm rãi nói: "Thật ngại, nhìn nhầm rồi, người kia không phải Tiểu Lưu. Cho nên, ngươi đừng sốt ruột a, cứ từ từ nhét."

Trong nháy mắt, mặt Thịnh hồ ly biến hóa bảy sắc.

Đúng vậy, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Sau đó, tôi nhấc đôi giày cao gót bảy tấc, nghênh ngang kiêu ngạo đi khỏi phòng.

Tôi cười lưu luyến, tôi cười đắc ý, cầu cả đời được vui vẻ, tiêu dao.

Cứ như vậy, thời gian tựa như dòng suối nhỏ, trong lúc tôi và Thịnh hồ ly đấu trí đấu dũng cùng với OOXX chậm rãi trôi đi. Hôm nay Sài Sài gọi tôi ra, muốn tôi cùng với nàng đi giải thích với Kiều bang chủ.

Tôi kinh ngạc: "Đã lâu như vậy, mày còn chưa có giải thích ư?"

Một nửa các lý do đưa ra cũng rất hợp lý: "Gần đây thường xuyên bay, thời điểm nghỉ ngơi có đi qua nhà hắn một lần nhưng hắn không có nhà, tao cũng không có biện pháp a."

Không có cách nào, tôi chỉ có thể đi cùng nó, bất quá cũng tốt, có thể thuận tiện trở về xem xét một chút xem nhà của tôi có bị đứa nhỏ ăn mày làm đảo lộn lung tung hay không. Mấy hôm nay, vừa tan ca đã bị Thịnh hồ ly tìm cớ kéo về nhà hắn, tôi cũng đã lâu không quay về nhà.

Đầu tiên là đi tới nhà tôi, bởi vì Sài Sài còn muốn chuẩn bị tâm tình một chút.

Cửa mở ra, liền nghe một tiếng đàn violon du dương truyền đến. Âm nhạc đó uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như dòng nước chảy tự nhiên mà trôi vào tai người, khiến cho tế bào toàn thân đều cảm thấy thư thái.

Thành ngữ nói như thế nào, đúng rồi, "nhiễu lương tam nhật". (trích từ câu “Dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt” – dư âm quấn quýt trên xà nhà, ba ngày vẫn chưa dứt.)

Tiếng đàn này hiện tại quanh quẩn trần nhà nhà tôi, đoán chừng ba ngày không dứt.

Vừa đi vào vừa nhìn, phát giác đứa nhỏ ăn mày đang đứng trước cửa sổ sát mặt đất, nghiêng một bên về phía chúng tôi, đầu nghiêng nghiêng, tập trung chuyên chú kéo đàn violon.

Hắn mặc áo sơ mi T shirt màu xanh nhạt với quần hưu nhàn vàng nhạt, nhìn qua có chút gầy yếu.

Là kiểu gầy yếu thuộc loại nam hài đặc biệt có.

Tuy rằng tôi gọi hắn là đứa nhỏ ăn mày nhưng cho dù trong thời điểm nghèo đói hay là hiện tại, tôi vẫn cảm nhận được trên người hắn có khí chất quý tộc. Tôi thấy không phải loại khí chất sang trọng của người có tiền mà là kiểu thanh cao ưu nhã chân chính từ trong xương cốt.

Ba đời mới có thể bồi dưỡng nên một quý tộc.

Hắn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy chúng tôi mặt đỏ hồng.

Ngượng ngùng rồi, quả nhiên là một đứa nhỏ.

Tôi nói: "Vì sao cố gắng hết sức vẫn nghe không hiểu được thế này? Này, kéo một bài Côn nhị khúc của Châu Kiệt Luân đi."

Vì thế, đứa nhỏ lại bị tôi chọc giận thành công, hắn mắng: "Âm si" (ngu dốt về âm luật)

Tôi không thèm so đo với hắn, chạy nhanh nhìn xung quanh.

Thật là không thể nhìn được nữa, tại phòng bếp chất đầy chén đĩa dơ, không biết đã bao nhiêu ngày không rửa sạch.

Ngoài ra, đồ dùng trong nhà, tất cả đều bám bụi bặm, nói không biết bao nhiêu ngày mới dọn sạch được.

Nhưng mà còn may là đứa nhỏ cũng không làm lộn xộn độ vật này nọ của tôi, mọi thứ đều ở chỗ cũ, một centimet cũng không bị dịch chuyển.

Coi như là một đứa trẻ có gia giáo.

Nhưng mà tôi còn phải nói hắn vài câu: "Ngươi không có tay sao?"

"Có ý gì?" Hắn nhíu mày nhìn tôi.

Tôi thở dài, nói: "Đại thiếu gia, phòng ở này bẩn như vậy, chẳng lẽ ngươi không thể quét tước một chút sao, tay ngươi ngoại trừ ăn cơm ngoại trừ kéo khúc gỗ kia của ngươi thì còn có thể làm gì?"

Lời này chạm đến giới hạn của đứa nhỏ, hắn còn nghiêm túc sửa chữa, nói: "Bà lão, đây không phải khúc gỗ, đây là đàn violon, nhưng cũng không phải cây đàn violon bình thường."

Tôi nhìn đàn violon trên tay hắn, đột nhiên vỗ đầu chính mình: "A, ta nhớ rồi!"

Đứa nhỏ thấy bộ dáng này của tôi thì rất vui mừng, tưởng rằng gặp được tri âm, vội hỏi: "Thế nào, ngươi cũng biết cây đàn này?"

"Không phải như vậy, ta chỉ là," tôi chậm rãi nói: "Ta nghĩ ra tay ngươi còn có thể làm những gì - lau bình cổ với tự an ủi."

Nghe vậy, mặt đứa nhỏ đỏ rồi xanh, xanh rồi lại đỏ, giống như cái đèn xanh đỏ.

Cho nên nói, con người là phải so sánh.

Thịnh hồ ly kia lúc bị tôi chọc tức, mặt có thể biến thành cầu vồng. Mà đứa nhỏ ăn mày này, chỉ có thể biến thành đèn xanh đỏ.

Đây là chỗ thua kém, tu hành không đủ a.

Sài Sài nhân lúc tôi và tên ăn mày nhỏ đang nói chuyện, bỏ chạy lên ban công, nhướn cổ nhìn lầu dưới xem Kiều bang chủ có nhà hay không.

Dù sao đây cũng là nhà của tôi a, chung quy cũng không thể không quản, vì thế, tôi gọi đứa nhỏ vào phòng bếp, ra lệnh: "Đi, đem những bát đĩa này thu dọn tẩy rửa cho sạch sẽ."

"Ta không biết rửa." Đứa nhỏ nhún nhún vai.

Câu trả lời của hắn chín là trong ý liệu của tôi. Nhìn đôi tay sống an nhàn sung sướng của đứa nhỏ đó liền biết, đứa nhỏ này trước kia hoàn toàn chưa từng làm việc nhà.

Đúng là không phải ai cũng sẽ biết từ bé, không biết, tôi có thể dạy hắn.

Nhớ đến lúc đầu, con chó Mao Mao, sủng vật của nhà tôi từ một nhi đồng không biết lớn nhỏ lại bất lương trở thành một thiếu niên tốt có thể ngậm dép chạy lại khi chủ nhân về nhà, đều là do một tay tôi dạy ra nha.

Chỉ số thông minh của đứa nhỏ ăn mày dù sao cũng cao hơn Mao Mao.

Cho nên, đối với hắn tôi rất có lòng tin.

Nhưng mà tôi lại đánh giá quá cao năng lực động thủ (khả năng làm việc tay chân) của đứa nhỏ này.

Tôi nói: "Đầu tiên, rửa xà bông trước."

Hắn gật gật đầu, đổ thẳng nửa chai vào bên trong.

Tôi vã mồ hôi.

Tôi nói: "Tiếp theo, đem chén đĩa bẩn bỏ vào trong nước.

Hắn gật gật đầu, đem chén đĩa bẩn toàn bộ thả vào trong nước, sau đó xoay người bước đi.

Thì ra hắn cho rằng xà bông sẽ tự động làm sạch dầu cặn.

Mồ hôi tôi tuôn như thác.

Tôi nói: "Rửa sạch chúng dưới vòi nước một lần."

Hắn gật gật đầu, đem chồng chén đĩa đặt dưới vòi nước chảy một chút, liền lấy ra.

Tôi thành Thành Cát Tư Hãn.

Tôi nói: "Tốt, lấy chén đĩa đó ra, cất vào trong ngăn tủ."

Hắn gật gật đầu, nhưng bưng đi không được hai bước, chân trượt một cái.

"Rầm rầm" một tiếng, trong nháy mắt tất cả chén đĩa tan tành, ngay cả một cái nguyên vẹn cũng không chừa lại.

Tôi nghĩ tôi phải đi uống nước trước, chảy quá nhiều mồ hôi, sắp hư thoát rồi.

Sự thật chứng minh, đứa nhỏ còn không bằng Mao Mao của nhà tôi.

Lúc này, Sài Sài bắt đầu thục giục tôi.

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể để tiền lại cho đứa nhỏ, bắt hắn đi mua lại chén đĩa, sau đó chính mình cùng Sài Sài đi xuống lầu dưới, gõ cửa nhà Kiều bang chủ.

Gõ đến đau tay, bên trong cũng không có động tĩnh.

"Quên đi, mỗi lần đến tìm hắn cũng không có ở nhà, có lẽ đây là số mệnh a, tao nghĩ chắc ông trời không muốn tao xin lỗi hắn." Sài Sài lại bắt đầu viện cớ.

"Mày ít học cái bộ dạng của Đồng Diêu đi." Tôi nheo mắt liếc nàng một cái.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông, vốn nghĩ là Thịnh hồ ly gọi tới, ai ngờ bên trong lại truyền tới một giọng nói uy nghiêm: "Là Hàn Thực Sắc phải không? Ta là Tiêu Ngôn cảnh sát ở đồn cảnh sát khu vực, chúng ta có vụ án cần ngươi phối hợp một chút, làm phiền ngươi tới chỗ chúng ta một lúc."

Tôi nghe xong, chân lập tức nhuyễn ra.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đi vào đồn cảnh sát.

Đầu quay như chong chóng, khẩn trương suy xét lại những việc xấu mình đã làm.

Lần trước nhặt được năm mươi đồng, không nộp lên mà trực tiếp giữ dùng.

Còn có lần lợi dụng công việc thuận tiện đùa giỡn mấy tiểu chính thái.

Chuyện vặt này cũng không đáng lo ngại lắm đi.

Đang xem xét lại tội lỗi của chính mình, Sài Sài cũng nhận được điện thoại của cảnh sát kia, cũng mời nàng tới đồn cảnh sát.

Tôi và Sài Sài có cùng suy nghĩ, nhận thấy sự tình không ổn.

Tiêu Ngôn đồn cảnh sát khu vực, không phải đến địa bàn của Kiều bang chủ sao?

Còn có thể có chuyện gì a, nhất định là Kiều bang chủ kiện cáo Sài Sài đánh lén cảnh sát rồi.

Xong đời, tội danh này rất nặng.

Cái gì nên đến thì sẽ đến, chúng tôi chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi.

Vừa mới bước vào đồn cảnh sát, trước mặt liền thấy Kiều bang chủ cao to mặc cảnh phục ngồi bên trên nhìn về phía chúng tôi cười.

Không, hẳn là nhìn về phía Sài Sài cười.

Ý tứ nụ cười kia là: Cư nhiên đánh lén cảnh sát, lão tử so với quản lý thành phố còn ngạo mạn hơn, đồ con gái xấu xí như cô không muốn sống rồi, hôm nay ta liền liên hợp các anh em lại chỉnh chết ngươi, bỏ tù ngươi tám năm mười năm.

Nhìn thấy nụ cười chói mắt kia, tôi thực tức giận, nhưng mà tôi không dám lên tiếng.

Sài Sài cũng tức giận lên, vì thế nàng nổi trận lôi đình.

Chỉ thấy Sài Sài lập tức xông tới trước mặt đội trưởng Kiều, thở sâu, nhắm chặt mắt, tiếp theo, nhất cổ tác khí (một tiếng trống để cổ động tinh thần) nói với hắn: "Ta biết là lỗi của ta trước, nhưng cũng không phải ta cố ý. Lúc ấy xung quanh thực sự quá tối, căn bản ta không biết là ngươi, sau này tuy đã biết nhưng vì việc buổi tối ngươi làm với ta, ta bực mình quá mới có thể tổn thương ngươi như vậy... Ta biết cách làm của ta tổn thương rất nhiều đến tự tôn nam giới của ngươi, là lỗi của ta, này, khoản tiền lần trước, cho ngươi, chúng ta từ nay về sau thanh toán xong, không ai nợ ai!"

Sau khi nói xong, Sài Sài bất quá suy nghĩ.

Người đàn ông này sao lại nhỏ mọn như vậy a, vóc dáng cao lớn trắng trẻo như vậy.

Thế là nàng cũng quyết định cho Kiều bang chủ một kích trí mạng, nhân tiện nói: "Còn có, chuyện này cũng không thể trách ta, tiểu đệ đệ của ngươi cũng quá yếu.... Được rồi, bớt nói nhảm đi, bắt đầu tra khảo ta đi."

Nói xong, Sài Sài đưa tay ra, nhắm mắt lại, cam chịu số phận.

Lúc này, đồn cảnh sát vốn luôn bồn bề nhiều việc bỗng nhiên im lặng. Ngay cả tiếng bụi bặm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Một chú cảnh sát đánh rơi điện thoại trên mặt đất, một chú cảnh sát đánh rơi miếng bánh ngậm trong miệng, một chú cảnh sát khác cằm rơi trên mặt đất.

Đè nén, chính là một hồi thì thầm khe khẽ.

"Mỹ nữ này nói, buổi tối hôm đó... nàng không biết là lão đại... còn nói làm ra tổn hại rất lớn đối với danh dự đàn ông của lão đại chúng ta... đến tột cùng là có ý gì a?"

"Ngu ngốc, còn không nghe ra ư, mấy năm ở trường cảnh sát ngươi học hành thế nào? Chuyện này chính là mỹ nữ này yêu mến người khác, nhưng ngày đó trong phòng quá tối nên nhìn nhầm, lên nhầm với lão đại chúng ta."

"A, ý của ngươi là, lão đại chúng ta bị cưỡng gian a?!"

"Không chỉ như thế, mỹ nữ còn ghét bỏ vì nơi đó của lão đại chúng ta thực yếu!"

"Thì ra lão đại chúng ta là ngoài mạnh trong yếu a!"

"Đúng vậy, thật thê thảm a!"

Nghe vậy, mặt Kiều bang chủ trong một giây đồng hồ biến hóa bảy màu.

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Trong lòng tôi cả kinh, con mẹ nó, thì ra Kiều bang chủ là người nhà của Thịnh hồ ly.

Sài Sài đối với kết quả như vậy hiển nhiên rất vừa lòng.

Nhưng lúc này, một cảnh sát áp giải một người đàn ông ra, không biết nơi này đang xảy ra chuyện gì, nói với đồn trưởng Kiều: "Lão đại, ta đã dựa theo phân phó của ngươi, báo cho hai mỹ nữ kia đến nhận diện phạm nhân."

Tôi bình tĩnh nhìn một cái, nhận ra đầu phạm nhân bị lôi kéo kia chính là tên biến thái từng nhìn trúng Sài Sài nghĩ muốn cướp đoạt mỹ nhân - Doãn Chí Viễn.

Ánh sáng lóe lên, tôi hiểu ra.

Thì ra Kiều bang chủ, người ta là giúp đỡ chúng tôi bắt được người đàn ông này, cần chúng tôi đến xác nhận hành vi phạm tội của hắn đấy ư!

Thì ra ý cười của đồn trưởng Kiều với chúng tôi là: Nữ nhân, tuy rằng ngươi đá ta, nhưng ai bảo ta là cảnh sát của các người? Không so đo với ngươi, vẫn là giúp ngươi bắt người đến đây, về sau không cần lo lắng sợ hãi nữa.

Hiểu lầm a hiểu lầm, quả thực là hiểu lầm to lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.