[12 Chòm Sao] Tuyết Sẽ Tan Khi Cậu Đến

Chương 12: 12: Tử Mạn Giả P1




Súng bắn nước?

Súng bắn nước?

Mà bây giờ...

"Tổ chức thần bí sao?" Ánh mắt Trần Phong sáng rực lên.

Vốn dĩ hắn muốn né tránh tổ chức thần bí nhưng giờ đây trong đầu hắn đều là giá trị may mắn! Chỉ cần có thể bắt được bọn hắn, muốn bao nhiêu giá trị may mắn đều được!

Oanh! Chiến hạm lại một lần nữa xuất phát. Mục tiêu —— Băng Hải Tuyết Nguyên!

Biển Băng rất lớn. Đặc biệt là khi ngươi muốn bay lượn trên mặt biển thì nhất định phải thật cẩn thận, cảnh giác mới có thể vượt qua mặt biển, thế nhưng đối với Trần Phong mà nói tất cả đều không thành vấn đề gì.

Chiến hạm chạy nhanh về phía trước, kèm theo đó là một tiếng vang thật lớn. Chiến hạm đụng vào bờ biển cánh đồng tuyết, bọn hắn đến nơi rồi! Mà giờ khắc này, năng lượng hoá để ngưng tụ chiến hạm cũng không còn thừa nhiều, hóa thành vô số hạt nhỏ rồi tiêu tán.

Tuy nhiên, ngoài ý muốn của Trần Phong, bọn hắn không phải là người đầu tiên đến đây! Trước mắt là cánh đồng tuyết màu trắng rộng mênh mông, trên mặt tuyết xuất hiện những dấu chân thật sâu, trước khi bọn hắn đến không lâu đã có người tiến vào bên trong!

Không ngờ lại có người tới... Tâm trạng của Trần Phong trở nên nghiêm nghị.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy bức phác họa thì đã chuẩn bị tới đây, nhờ có chiến hạm năng lượng mà hắn đã đến trước đội ngũ của tổ chức thần bí! Không nghĩ tới, còn có người tới sớm hơn bọn hắn! Mấy người này là ai? Tâm trạng của Trần Phong trở nên nghiêm nghị.

Trần Phong nhìn kỹ những dấu chân trên mặt đất, giống vết chân người nhưng lại có chút không giống.

"Những dấu chân này..." Vẻ mặt của Trần Phong vô cùng nghiêm túc.

"Cũng có thể là một loại sinh vật nào đó." Trần Phong suy đoán, cũng có thể là sinh vật lưỡng thê sống trong Biển Băng, hoặc là một loại sinh vật đặc thù bên trong Băng Hải Tuyết Nguyên.

Biển Băng rộng lớn như thế, chắc chắn có tồn tại thần bí, nhưng vì chưa có người bước chân vào nên không ai biết rõ bên trong nguy hiểm đến mức nào!

Trần Phong nhìn ra xa, chỉ có một màu trắng vô tận.

Xoạt! Xoạt! Bông tuyết rơi xuống mặt đất sau đó yên lặng tan rã, đem đến cảm giác đầy quỷ dị.

Nơi này...Trần Phong hít vào một hơi thật sâu.

Mà vào lúc này.

Trong Biển Băng, tiểu đội Lôi Hạo, ở dưới sự truy sát của sinh vật Biển Băng, rốt cục cũng chật vật chạy thoát được, thế nhưng cũng có một người bị trọng thương.

Bọn hắn coi như có vận khí không tệ, bởi vì bị kích thích bởi năng lượng cường đại, dẫn tới sự chú ý của một sinh vật Biển Băng khác, hai sinh vật Biển Băng này giao phong với nhau, bọn hắn mới có thể may mắn chạy thoát.

Bọn hắn sờ sờ vào cái huy chương của mình, huy chương may mắn, nhiều khi có thể tạo ra tác dụng vi diệu! Đây là một con át chủ bài của bọn họ. Chỉ có thành viên trung tâm mới có tư cách nắm giữ được lực lượng thần bí!

"Trần Phong..." Lôi Hạo một mực nhớ kỹ cái tên này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại bị một gen chiến sĩ cấp D nho nhỏ trêu đùa! Lúc trước ở sông Băng Tuyền cũng là như thế, hiện tại cũng vẫn là như thế.

Một nhóm năm người bọn hắn, mới vừa mới bắt đầu liền một chết một trọng thương, tổn thất quá mức thảm trọng! Mấy người còn lại cũng tản ra sát ý sục sôi, Trần Phong...bọn hắn cực kỳ hận người này!

"Sẽ có cơ hội." Lôi Minh lạnh lùng nói.

Trần Phong hung hăng càn quấy, cũng bất quá là vì năng lực của hắn không bị Biển Băng khắc chế, bằng không, chết như thế nào cũng không biết! Chờ sau khi rời đi khỏi nơi này...ha ha.

"Đi thôi, ở đây quá mức nguy hiểm." Lôi Hạo trầm giọng nói: "Thương thế của Khiếu Thiên quá nặng, phải nhanh chóng rời khỏi Biển Băng."

"Hiểu rõ." Đám người gật đầu.

Cũng may, bọn hắn đã sắp bay ra khỏi Biển Băng.

Xoạt! Mấy người nhanh chóng bay ở trong tầng thấp, rất nhanh liền đi tới đường chân trời Biển Băng, ở phía trước là Băng Hải Tuyết Nguyên.

Chỉ có điều là, khiến cho bọn hắn có một chút ngoài ý muốn chính là, ở nơi đó, bọn hắn thế mà thấy được hai thân ảnh đang do dự, không dám đi sâu vào bên trong cánh đồng tuyết.

Đó là...Trần Phong?! Khuôn mặt của bọn hắn sáng rõ! Đã có thể báo thù rồi! Vừa nói muốn thu thập Trần Phong, hiện tại liền nhìn thấy hắn?

"Là các ngươi?" Trần Phong thay đổi sắc mặt, theo bản năng liền muốn chạy trốn, nhưng mà, đã muộn!

"Chết đi!"

Mấy người tức giận đánh tới, nhất là tên chiến sĩ cấp B đã bị trọng thương kia, nếu như không phải là bởi vì tên Trần Phong đáng chết này, hắn như thế nào sẽ rơi vào kết quả như vậy!

Chỉ có điều là... vào ngay lúc này, Trần Phong lại yên lặng móc ra một khẩu súng nước kỳ quái to lớn, cực kỳ giống như súng đồ chơi.

Thế nhưng Lôi Hạo lại nhạy bén chú ý tới, ở phía sau khẩu súng có một cái ống thật dài, nối liền vào bên trong Biển Băng, vật kia là...

"Tránh mau!!" Lôi Hạo đột nhiên gầm lên giận dữ.

Cái gì? Mọi người nhất thời ý thức được có chút không ổn.

Oanh! Từng chùm nước Biển Băng màu lam nhạt bùng nổ.

Phốc! Mấy người Lôi Minh vội vàng trốn tránh, thế nhưng tên chiến sĩ cấp B đã bị trọng thương kia, bởi vì ở khoảng cách quá gần thêm vào thương thế quá nặng, căn bản là không kịp trốn tránh, bị xuyên qua tại chỗ.

"Trần Phong!!!" Lôi Hạo gầm lên giận dữ.

"Hừ." Trần Phong chỉ cười lạnh một tiếng.

Oanh! Lại có một chùm nước biển bắn tới, mấy người Lôi Hạo chỉ có thể chật vật chạy trốn.

"Ta sẽ giết ngươi!" Lôi Hạo lạnh lùng nhìn Trần Phong.

"Đi!"

Xoạt! Ánh sáng lưu chuyển, bọn hắn thế mà chạy trốn!

Đi rồi sao? Trần Phong vẫn chưa thỏa mãn đem khẩu súng bắn nước thu lại, trong ấn tượng của hắn, lần cuối cùng hắn dùng súng bắn nước hung hăng càn quấy như thế này, chính là ở nhà trẻ lớp lá... Mặc dù sau đó ngoài ý muốn bắn trúng cô giáo chủ nhiệm, bị đánh cho một trận.

Băng tuyết đầy trời, mấy người Lôi Hạo bước vào cánh đồng tuyết, có một cái dù vô hình xuất hiện trên đầu của hai người bọn họ, bông tuyết trên bầu trời bay xuống bị cái dù vô hình này cản lại.

"Cái tên đáng chết này." Lôi Hạo nghiến răng nghiến lợi.

Bọn hắn đã bị Trần Phong trêu đùa tới ba lần! Hơn nữa, vốn là tiểu đội hoàn chỉnh năm người, thế mà hiện tại chỉ còn lại ba người!

"Có muốn hay không..." Trong mắt của Lôi Minh lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Trần Phong sở dĩ có thể hung hăng càn quấy, cũng bất quá là dựa vào lực lượng của Biển Băng, chỉ cần hắn rời khỏi bờ biển, đi vào bên trong cánh đồng tuyết, là bọn hắn căn bản sẽ không sợ Trần Phong! Chỉ cần tùy tiện một người cũng đều có thể nhẹ nhõm giết chết hắn! Chỉ cần thủ tại chỗ này, chờ hai người Trần Phong đi qua, ha ha...

"Đồ ngu." Tên chiến sĩ cấp B sống sót duy nhất mở miệng, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua trên người của Lôi Minh: "Ngươi có phải hay không đã quên mất, nơi này là nơi nào rồi đúng không?"

A? Lôi Minh lộ ra vẻ mặt mờ mịt, bỗng nhiên, băng hàn thấu xương tuôn ra, Lôi Minh chợt tỉnh ngộ, nơi này là Băng Hải Tuyết Nguyên! Bởi vì hắn thẹn quá hoá giận đối với Trần Phong, cho nên hắn suýt chút nữa đã quên mất, nơi này là cấm địa! Cho dù có anh trai của hắn là chiến sĩ cấp A ở đây, thì ở nơi này cũng rất nguy hiểm!

Ví dụ như...dấu chân đáng sợ trên cánh đồng tuyết của sinh vật không biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.