[12 Chòm Sao] True Or False

Quyển 1 - Chương 42




Buổi tối, cô quấn một cái chăn lông mỏng manh, liền co người nằm trên một cái sô pha bỏ đi cả đêm.

Đến sáng ngày thứ hai, Hải Nhạc cũng tỉnh lại giữa tiếng chim hót sáng sớm, nhưng cô chỉ có thể chờ đợi Tạ Thư Dật lại đây mở cửa mới có thể đi ra.

Cô một bên lặng lẽ học bài, một bên đợi Tạ Thư Dật đến.

Nghe tiếng bước chân nhịp nhàng truyền đến, cô lặng yên ngưng tiếng lật sách.

Sau đó là âm thanh mở khóa, cửa xôn xao một tiếng đã được mở ra.

Tạ Thư Dật liếc mắt nhìn cô một cái, duỗi lưng mệt mỏi hỏi: “Muội muội thân ái, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

“Còn được.” Tạ Hải nhạc trả lời.

“Còn được?” Tạ Thư Dật đi đến bên cạnh Tạ Hải Nhạc, đánh giá cô, “Cái gì gọi là còn được?”

“Còn được chính là còn được.” Tạ Hải Nhạc nói, “Nếu anh không hiểu cái đó, có thể ngủ ở chỗ này cả đêm thử xem, sẽ biết cái gì gọi là còn được.”

Tạ Thư Dật không giận ngược lại cười.

“Muội muội thân ái, tôi phát hiện cô bây giờ càng ngày càng không dễ chơi rồi, có phải hay không cô cũng bắt đầu vào thời kì nổi loạn, như vậy cũng không hay nha.” Tạ Thư Dật đứng trước mặt Hải Nhạc, từ trên cao nhìn xuống cô nói.

Tạ Hải Nhạc không hề hé răng, cô cảm thấy, cô hiện tại không phải là sợ hắn, mà là đang tội nghiệp cho hắn.

Một người vọng tưởng nhờ tra tấn cô để đạt được nội tâm bình ổn, hắn làm sao có thể hạnh phúc đây?

“Xem ra, ở trong phòng tối này đã không thể làm cho cô sợ hãi phải không?” Tạ Thư Dật hỏi.

Tạ Hải Nhạc vẫn không trả lời, cô hỏi: “Tôi có thể rời đi chưa?”

Tạ Thư Dật âm u nhìn cô nói: “Nói cho tôi biết, vì sao cô có thể bình tĩnh như vậy?”

“Bởi vì trong tâm tôi không có hận.” Tạ Hải Nhạc nói.

Tạ Thư Dật giật mình.

Không hận? Hắn đều đối xử với cô như vậy, chẳng lẽ, cô không hận hắn sao?

“Ý của cô là, cô cũng không hận tôi sao?” Tạ Thư Dật hỏi.

“Anh hi vọng tôi hận anh sao?” Tạ Hải Nhạc hỏi lại.

“Cô” Tạ Thư Dật đột nhiên bị cô làm cho nghẹn họng, hắn hi vọng hay không hy vọng cô hận hắn, hắn thật ra lại chưa từng suy nghĩ vấn đề này.

Hắn hi vọng cô hận hắn sao? Hi vọng sao?

Tạ Thư Dật lạnh lùng cười.

“Cô không hận tôi, là bởi vì nô tính đã ăn vào trong xương tủy, loại con gái như cô, đã sớm quen tất cả những gì tôi đối với cô, cô đã cảm thấy đương nhiên rồi, chính xác, là tôi thuần dưỡng cô, cô là con chó thật nghe lời, tôi bảo cô làm cái gì cô sẽ đi làm cái nấy.” Hắn cố tình gây sự nói.

Nhưng nội tâm hắn vẫn bị lời nói của Hải Nhạc làm loạn, muội muội thân ái của hắn, trong xương tủy, là không thể nào khuất phục hắn, chỉ là vì bận tâm đến mẹ, hắn có thể đối với cô muốn làm gì thì làm!

“Tùy anh nói gì thì nói, tôi không quan tâm.” Tạ Hải Nhạc nói.

“Xem ra, phải tìm cách chơi mới rồi, trò chơi cũ kỹ này, cô quen rồi, tôi cũng đã chơi chán.” Tạ Thư Dật đột nhiên âm lãnh nói.

“Tùy anh, cách chơi nào tôi cũng không sao cả.” Tạ Hải Nhạc không chút do dự trả lời.

“Thật sự không sao cả sao?” Tạ Thư Dật âm hiểm hỏi, “Cô đã không sao cả, tôi đây cần phải cẩn thận suy nghĩ cách chơi mới thôi.”

“Xin cứ tự nhiên.” Tạ Hải Nhạc nói xong, cầm lấy túi xách đi ra ngoài. “Thật sự không hận tôi sao?” Tạ Thư Dật đuổi theo cô hỏi.

“Anh không đáng cho tôi hận, tôi chỉ là thương hại anh, một người chỉ có thể làm những hành vi biến thái mới có thể tìm được niềm vui sướng, tôi chỉ có thể thương xót hắn!” Tạ Hải Nhạc quay đầu lại, cười cười với Tạ Thư Dật nói.

Cái gì, dám nói không đáng cho cô ta hận hắn, cô ta là đáng thương hắn? SHIT hắn khi nào thì đáng thương? Lại dám nói hắn chỉ có thể làm những hành vi biến thái mới có thể tìm được hạnh phúc? Nha đầu ghê tởm kia, từ khi nào mồm mép trở nên lợi hại như vậy rồi? Tạ Thư Dật bị lời nói của Tạ Hải Nhạc làm giận sôi lên, hắn chạy đến trước mặt Tạ Hải Nhạc, duỗi hai tay ra, đột nhiên áp sát cô vào trước người mình, sau đó, một bàn tay ôm eo cô, một tay lại kéo tóc cô xuống, Hải Nhạc bất đắc dĩ ngửa đầu ra sau.

“Xú nha đầu! Cô thương hại tôi? Cô thương hại tôi? Tốt, dám khiêu chiến tôi sao? Không tệ không tệ, như vậy sẽ chơi tốt hơn, tôi sẽ làm cho cô hiểu được, cái gì mới gọi là đáng thương! Chờ xem! Tôi sẽ làm cho cô hận tôi! Tôi sẽ, tôi nhất định sẽ làm cho cô hận tôi!” Hắn đột nhiên đẩy Tạ Hải Nhạc thật mạnh vào tường một cái, tức giận bỏ đi.

Hải Nhạc biết mình lại chọc giận hắn, cô có chút hối hận, có lẽ là vì thêm tuổi phát triển, có lẽ là thời kỳ nổi loạn như hắn nói, cô càng ngày càng không quản được miệng của mình rồi, dù sao, chọc giận hắn, cô cũng không có thứ ngon để ăn.

Hắn còn có thể bày ra biện pháp gì để đối phó cô? Cô thật đúng là nghĩ không ra, nghĩ không ra sẽ không suy nghĩ, cô chậm rãi quay về phòng ngủ của mình, thoải mái tắm một cái, tẩy đi mệt mỏi tối qua, như vậy thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.