[12 Chòm Sao] True Or False

Quyển 1 - Chương 31




Khi Lăng Sóc cắm chìa khóa vào cửa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tấm thảm trải ở cánh cửa đối diện một cái, một tia sáng khẽ lóe lên trong đôi mắt sâu hút.

Mấy ngày nay, căn hộ đối diện có người đến ở, nhưng chỉ ru rú trong nhà, đã mấy ngày rồi, cũng không có qua chào nhau, làm cho anh nghi ngờ, người ở căn hộ đối diện có phải chỉ đến đây nghỉ hè vài ngày rồi đi hay không.

Tất nhiên, ai ở căn hộ đối diện cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao có thể mua được nhà ở đây cũng không phải là người bình thường, cũng sẽ không tùy tiện gõ cửa nhà người khác, mà sẽ tìm một dịp thỏa đáng để ra mắt, để làm quen với hàng xóm mới.

Lăng Sóc cũng chẳng quản chuyện này, cũng không định nói với Cốc Vũ về căn hộ kế bên, không thì cậu lại mắc cỡ.

Mở khóa cửa, mũi Lăng Sóc đã nghe được mùi đồ ăn, một cảm giác về mùi vị gia đình dâng lên trong lòng. Anh cảm giác được, nơi nào có Cốc Vũ, nơi đó chính là nhà.

Nhưng mà lỗ tai Lăng Sóc nhanh chóng nhận ra một giọng nói không phải là của Cốc Vũ đang vang lên trong bếp, giọng nói đó khá nhỏ, như là đang nói gì đó với Cốc Vũ, sau đó, Lăng Sóc nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của Cốc Vũ cùng tiếng nói chuyện.

Là ai?!

Lăng Sóc gần như ngay lập tức quét mắt qua tủ giày, quả nhiên có một đôi giày của nam đặt trong đó.

Anh dám chắc chắn, kẻ trong bếp đang nói chuyện với Cốc Vũ tuyệt đối không phải là chú Tư và Vạn Hoa, mà là một người đàn ông khác.

Rốt cuộc là ai?!

Lăng Sóc dùng tốc độ nhanh nhất đi về vào trong bếp, cặp táp cùng đồ ăn vặt mua trên đường cho Cốc Vũ cũng không kịp bỏ ra.

Vừa mới đến cần cửa bếp, giọng nói cũng rõ ràng hơn, cũng đã nhìn thấy Cốc Vũ cùng cái gã đàn ông có can đảm mò đến tận nhà, đập vào trong mắt là cảnh tượng hết sức chấn động, chớp mắt Lăng Sóc cũng quên mất tức giận, nhưng rất nhanh sau đó, anh bị cơn ghen chết người nhấn cho chìm nghỉm, lửa giận đen sì bốc lên phừng phực nhanh chóng đi vào trong bếp, hung tợn giật hai người đang “ôm” nhau nói chuyện ra, nắm đấm mang theo lửa giận dội thẳng đến một bên khuôn mặt đang cười toe toét.

Lăng Sóc cũng biết không nên nổi điên như vậy, anh nên tin tưởng Cốc Vũ, dù cho Cốc Vũ đối với chuyện tình cảm có siêu cấp chậm tiêu đến mức nào, nhưng Cốc Vũ đúng là yêu anh.

Nhưng mà khi anh nhìn thấy cái kẻ giống như ôm Cốc Vũ từ phía sau chính là Diệp Đồng thì anh không thể giữ được bình tĩnh nữa, cũng không phải là kiểu mất bình tĩnh vì bực bội, mà là mất bình tĩnh vì muốn giết người.

Nhớ rõ hồi trước khi Diệp Đồng bị tai nạn giao thông phải nằm viện, anh đối với Cốc Vũ cũng chưa phải là yêu, thậm chí ngay cả hứng thú cũng không có, chỉ có ấn tượng với đồ ăn Cốc Vũ làm.

Nhưng mà lúc đó Lăng Sóc cũng đã biết rồi, Diệp Đồng thích Cốc Vũ, còn Cốc Vũ thì tin tưởng Diệp Đồng sâu sắc hơn rất nhiều người khác.

Cũng bởi vì như thế, anh mới cố ý ôm lấy Cốc Vũ rồi trêu chọc nói Cốc Vũ là của anh, bởi vì anh muốn biết, được một người toàn tâm toàn ý tin tưởng thì sẽ có cảm giác như thế nào.

Bây giờ anh đã biết rồi, một người đàn ông có chút lãnh khốc lại có chút cao ngạo như anh được Cốc Vũ tin tưởng hoàn toàn, cảm giác sướng vô cùng! Cho nên anh căn bản không có lo lắng đến chuyện Cốc Vũ là nam, đều muốn đem Cốc Vũ trói lại với mình cả đời, làm làm người của Lăng Sóc anh.

Có lẽ lúc mới bắt đầu thì không có thèm để ý đến Cốc Vũ, hoặc là có để ý cũng chưa phát hiện ra, nhưng khi Diệp Đồng được cậu Út của cậu ta đón đi đến thành phố H thì trong lòng anh liền có cảm giác được thở phào.

Bây giờ đã bên cạnh Cốc Vũ được nhiều năm, ngoại trừ một hai năm đầu bởi vì quan hệ chủ nhà cùng người giúp việc nên quan hệ của hai người có chút “Lễ phép lạnh lẽo”, sau này thì cuộc sống tuyệt đối có thể dùng từ gắn bó như keo sơn để hình dung, có thể tùy tiện hỏi qua người ở nhà hay mấy người biết Cốc Vũ ở nước ngoài là biết ngay, Cốc Vũ từ trong ra ngoài đều được dán một loại keo dính mang thương hiệu “Lăng Sóc”.

Nhưng mà Lăng Sóc hiểu rõ, trong lòng anh luôn có một tia phiền muộn tiềm ẩn, đó chính là Cốc Vũ đối với Diệp Đồng không giống với người khác.

Cái này thật ra phải nói là, trong suy nghĩ của Cốc Vũ, Diệp Đồng mới là người đầu tiên chủ động trở thành bạn với cậu, về phần Lăng Sóc, anh là người mạnh mẽ đi vào trong thế giới của cậu.

Nói cách khác nếu không đem quan hệ giữa Cốc Vũ cùng anh và Diệp Đồng xử lí cho sạch sẽ, như vậy, Cốc Vũ đối với Diệp Đồng là cảm giác “chim non gặp mẹ”, Diệp Đồng có làm chuyện gì đối với Cốc Vũ thì cậu cũng không phản kháng; Cốc Vũ đối với Lăng Sóc anh là cảm giác mang ơn, bởi vì ở thời điểm Cốc Vũ khó khăn nhất thì không thể không tìm đến anh nhờ giúp đỡ.

Mặc dù Cốc Vũ rất ỷ lại anh, nhưng lúc nào cũng có chút cẩn thận, sau này khi chỉ có hai người Lăng Sóc mới cảm thấy Cốc Vũ tự nhiên hơn.

Đáng ghét nhất là, Diệp Đồng tại sao lại ở trong nhà của anh và Cốc Vũ? Cái này dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là Vũ của anh đưa về rồi.

Chết tiệt, nếu không phải tại thời gian này anh bận quá, chuyện Diệp Đồng xuất hiện nhất định sẽ bị anh phát hiện ra trước, liền có thể tìm cách đuổi cậu ta đừng có lượn lờ xung quanh Cốc Vũ, chứ không phải như bây giờ, trái tim thiếu chút nữa thì bị cơn ghen đục thủng một lỗ, khuôn mặt Cốc Vũ thì vẫn còn ngơ ngác khiếp sợ nhìn anh, hỏi:

“Lăng Sóc, anh làm gì vậy? Đừng đánh nhau, bạn ấy là Diệp Đồng mà.”

Lăng Sóc nghe Cốc Vũ nói xong, liền muốn hộc máu, chân trợt một cái, nắm đấm sợt qua tóc DIệp Đồng rồi dội thẳng lên vách tường phía sau, phát ra tiếng động khiến người ta thót tim.

“Á? Đau không anh?” Cốc Vũ khó có khi phản ứng nhanh như vậy chạy đến nắm lấy bàn tay bị thương của Lăng Sóc, nhìn thấy da trên mu bàn tay anh đều đã bị tróc ra, đang rỉ máu, trong lòng liền xót xa, nước mắt tí tách rơi xuống mu bàn tay Lăng Sóc, hòa cùng với máu trên tay rơi xuống nền nhà trắng bóc.

Bởi vậy có thể thấy được, một đấm này của Lăng Sóc dùng bao nhiêu sức, nếu không phải lúc đó Cốc Vũ kêu lên, hàm răng Diệp Đồng chắc chắn tiêu rồi, mặt cũng sẽ biến dạng.

“Không đau.” Lăng Sóc rút tay ra khỏi tay Cốc Vũ, đi đến bồn rửa chén mở vòi nước xối lên chỗ da bị rách, còn không quên sẵn giọng trừng mắt nhìn Diệp Đồng.

Diệp Đồng vốn là đứng ở phía sau xem Cốc Vũ xào đồ ăn, nhìn từ phía sau thì thấy giống như là Diệp Đồng đang ôm Cốc Vũ, cũng chẳng thể trách vì sao Lăng Sóc hiểu nhầm.

Lúc Lăng Sóc ở phía sau giận dữ mà giật cậu ta ra, thì tay cậu ta đang định len lén thò ra bốc trộm miếng thịt gà, còn tưởng là bị Cốc Vũ phát hiện, cầm đũa xào đồ ăn khẻ tay cậu ta nữa chứ. Vậy mà quay đầu lại, liền nhìn thấy một nắm đấm “rừng rực lửa” đang xé gió lao đến, nếu không phải Cốc Vũ ở bên cạnh thình lình lên tiếng, cái mặt của cậu ta đã gặp nạn rồi!

“Lăng ———– Sóc!” Giọng của Diệp Đồng hằm hè bị ép xuống rất thấp, hai chữ giống như đi ra sau khi bị hàm răng nghiến trèo trẹo, trong mắt trào ra tất cả phẫn nộ khi thấy mọi thứ của mình bị cướp đi.

Chùi tay vào áo, Lăng Sóc quay đầu lại, có thể là nhờ nước lạnh xối lên làm cho tinh thần cũng tỉnh táo trở lại, lạnh lùng nói: “Sao cậu lại ở đây? Nhà của tôi và Vũ không có chào đón cậu! Mời cậu đi ngay cho!”

Bàn tay Diệp Đồng siết chặt thành nắm đấm, cố nhịn không có nhào đến, nói: “Tôi cũng không phải đến đây vì cậu, chính là Vũ yêu cầu tôi đến, vì sao tôi phải nghe lời cậu?”

Lăng Sóc nghẹn họng: “Đây là nhà của tôi với Vũ, tôi có quyền mời cậu ra ngoài!”

“Nằm mơ! Vũ còn cố tình mua đồ tôi thích ăn nhất để nấu.” Diệp Đồng hơi hất cằm, nói đầy đắc ý.

Cuối cùng Diệp Đồng cũng phát hiện ra, tại sao trước kia mỗi lần đều bị Lăng Sóc chọc cho đến tức điên người, thì ra, dùng ánh mắt trào phúng cùng giọng điệu châm chọc khi nói chuyện lại thật sự có thể làm cho người ta tức giận từ trong tâm. Nhìn đi, chẳng phải bộ dáng Lăng Sóc là đang muốn bốc hỏa lại vì phải để ý đến Cốc Vũ mà phải nhẫn nại đến vặn vẹo sao? Thật sự là sướng vô cùng! Cậu ta cuối cùng đã tìm ra biện pháp đối phó với Lăng Sóc rồi, chỉ cần có Cốc Vũ ở đây, Lăng Sóc nhất định sẽ không dám xằng bậy! Diệp Đồng thế nhưng đã quên, khi có mặt Cốc Vũ, cậu ta cũng chẳng dám làm bậy!

“Bớt tự mãn đi, đó chưa chắc là những món cậu thích đâu.” Lăng Sóc cũng chẳng thể hiểu được tại sao anh là người tính cách rất lãnh khốc, nhưng chỉ cần đụng trúng Diệp Đồng thì lại trở nên ngây thơ như vậy, giống như là con nít không ngừng chửi mắng nhau, chẳng có cách nào bình tĩnh.

Lúc này, Cốc Vũ chẳng hề có chút lo lắng anh cùng Diệp Đồng sẽ thật sự cãi nhau rồi đánh nhau, mà là xót cho bàn tay bị thương của anh rồi lại cười hi hi, nói: “Lăng Sóc, Diệp Đồng, tình cảm hai người tốt ghê nha, em còn tưởng hai người lâu rồi mới gặp lại nhau sẽ xa cách chứ, thì ra tình cảm vẫn tốt như trước, vậy thì em an tâm rồi. Hai người ra ngoài ngồi đi, em đang xào sườn — á, sườn xào của em!” Cốc Vũ nhanh chóng tắt cái bếp điện từ đang nấu nồi sườn xào kêu xèo xèo, vẻ mặt tiếc nuối, “Đều tại hai người, làm khét đồ ăn của em rồi.”

“Ai có tình cảm với cậu ta chứ!?” Mặt Diệp Đồng giống như là nuốt trúng ruồi, căm ghét nghiêng qua liếc Lăng Sóc một cái.

“Đúng vậy!” Lăng Sóc có cảm giác rất bó tay, Vũ của anh rốt cuộc là vì sao lại khẳng định anh với Diệp Đồng có quan hệ tốt chứ?! Hay là bởi vì hai người vừa nhìn thấy liền như “Kẻ thù đỏ mắt”, “Đối chọi gay gắt”?

Cốc Vũ vừa thêm nước để cứu chữa nồi sườn kho, vừa nói: “Em biết hai người hợp cạ, vậy thì đi ra ngoài hết đi. Diệp Đồng, cảm phiền bạn băng bó tay của Lăng Sóc giúp tôi với, hộp cứu thương để ở bên cạnh kệ TV ngoài phòng khách đó.

Lăng Sóc cùng Diệp Đồng ở đằng sau nhìn Cốc Vũ chằm chằm, đều hết cách, lại liếc mắt nhìn nhau, một trước một sau đi ra khỏi nhà bếp.



Bữa cơm tối trôi qua rất hài hòa, ít nhất là trong mắt Cốc Vũ. Cậu hoàn toàn không cảm nhận được Lăng Sóc với Diệp Đồng đang âm thầm đấu đá với nhau, rất nhiệt tình nói chuyện dùng cơm với Diệp Đồng, gắp rau cho Diệp Đồng cũng không quên gắp cho Lăng Sóc, bởi vì tay của Lăng Sóc bị thương.

Lăng Sóc cùng Diệp Đồng chỉ buồn bực cúi đầu ăn cơm, chỉ sợ mở miệng ra lại bị Cốc Vũ hiểu nhầm thành quan hệ tốt.

Sau khi ăn xong, Cốc Vũ vào trong bếp đem trái cây đi ra, tự động ngồi xuống bên cạnh Lăng Sóc, vừa ngồi xuống đã bị Lăng Sóc bá đạo ôm eo, thị uy với Diệp Đồng ngồi ở ghế đối diện.

“Cậu đi đi.” Lăng Sóc lạnh lùng nói với Diệp Đồng.

Diệp Đồng đang ăn trái cây nhưng chỉ cảm thấy mùi vị cay đắng tràn đầy trong miệng, lan tràn xuống ngực, vừa đau vừa xót.

“Lăng Sóc, sao anh lại như vậy? Bây giờ còn sớm mà, Diệp Đồng còn chưa uống trà xong, sao có thể đuổi Diệp Đồng đi rồi? Khó lắm Diệp Đồng mới đến nhà mình chơi mà.”

“… Lúc nãy em có nói hình như cậu ta học sau chúng ta một khóa mà? Nếu như học chung một trường, sau này vẫn có nhiều cơ hội đến nhà mình. Vũ, em giữ cậu ta lại như vậy, nếu như cậu ta có hẹn với cô bé nào thì sao bây giờ?” Lăng Sóc nói nhỏ bên tai Cốc Vũ, bàn tay trên eo Cốc Vũ cũng không quên vuốt ve đầy tình sắc, cảm nhận được eo Cốc Vũ có chút cứng lên rồi lại nhũn ra, tâm tình Lăng Sóc tự nhiên tốt đến khó hiểu.

Cốc Vũ mềm mại dựa vào Lăng Sóc, cũng nói nhỏ: “Thật vậy à? Như vậy thì để bạn ấy uống trà xong rồi về.”

Lăng Sóc nghe nói như vậy, đôi mắt sâu hơi nheo lại, che giấu đi một tia đen tối vừa lóe lên rồi biến mất.

Nhìn hai người “Thân mật” không coi ai ra gì ngay trước mặt mình, đôi mắt Diệp Đồng buồn bã, ngay cả khuôn mặt cũng có chút nhợt nhạt.

Cốc Vũ hình như cảm nhận thấy Diệp Đồng im lặng, đang muốn ngẩng đầu lên, Lăng Sóc nói: “Vũ, điện thoại em để trong phòng hình như đang kêu kìa.”

“Dạ? Vậy à? Em vào nghe điện thoại.”

Nói xong, đứng dậy gật đầu chào Diệp Đồng, nói mình vào trong nghe điện thoại, để lại Lăng Sóc cùng Diệp Đồng trừng mắt nhìn nhau, cả phòng đều tóe lửa.



Là Lăng Tu Niên gọi điện thoại đến, cha mới xong một vụ án truy nã tội phạm từ nước ngoài về, được nghỉ ba ngày, nên ngày mai muốn đưa Lăng Bảo Bảo đi chơi, cho nên gọi điện thoại qua hỏi hai người Cốc Vũ có muốn đi cùng không.

Mấy ngày nay Cốc Vũ cũng chưa có gặp Lăng Bảo Bảo, thiếu chút nữa thì đồng ý, nhưng nhớ đến chuyện ngày mai, cho nên nói Lăng Tu Niên cứ đi chơi vui vẻ với Lăng Bảo Bảo, cậu có việc không đi được, nhưng cũng nói tối sẽ cùng Lăng Sóc về nhà.

Cốc Vũ nghe điện thoại xong đi ra thì không còn thấy Lăng Sóc với Diệp Đồng ở trong phòng khách nữa, Cốc Vũ nghiêng đầu nghĩ một chút, khóe miệng cong cong, bày ra một nụ cười trộm, hai người kia, thật sự là kì quặc, đã nói là quan hệ rất tốt mà, chắc chắn là lợi dụng lúc cậu về phòng nghe điện thoại đã kéo nhau ra ngoài tâm sự riêng rồi.

Đáng thương cho hai kẻ đang đánh nhau tơi bời trên sân thượng dưới ánh sáng của đèn đuốc hắt ra từ nhà cửa xung quanh, bị Cốc Vũ xem thành hai người có quan hệ thân thiết.



Thân thủ của Diệp Đồng so với Lăng Sóc đã trải qua huấn luyện chính qui thì cho dù kinh nghiệm đánh nhau có phong phú đến đâu thì cũng chẳng thể tránh được đòn đau, trên người Diệp Đồng đã phải ăn mấy đòn rất nặng của Lăng Sóc, đau đến nhe răng trợn mắt, thiếu điều muốn nhào tới cắn chết cái tên Lăng Sóc đáng ghét này.

Trong lòng Lăng Sóc biết rõ, Diệp Đồng có thể nhận được đòn của anh, nếu cũng giống anh được trải qua huấn luyện chính qui thì hai người sẽ là đối thủ rất tốt.

Nếu như Diệp Đồng không phải là tình địch làm cho anh đau đầu nhất, thì làm gì có chuyện dính vô chuyện đánh đấm mà anh rất coi thường này, nhưng ai bảo Diệp Đồng đã nhìn thấy anh cùng Cốc Vũ chung sống với nhau lại không hề biết sợ chết là gì tiếp tục nhào đến, như vậy thì đừng trách anh sao không khách sáo, không đánh cho cậu ta chạy trối chết thì anh chẳng là Lăng Sóc nữa!

Thật ra Lăng Sóc cũng không rõ, tại sao Jude thích Cốc Vũ anh không sợ, duy chỉ có độc nhất Diệp Đồng lại cho anh cảm giác cậu ta là tình địch nguy hiểm nhất. Cái này có lẽ là do anh tin tưởng Jude có khả năng tự khống chế cũng như chừng mực; nhưng Diệp Đồng thì khác, Diệp Đồng rất cảm tính, thẳng thắn, cố chấp… Khi đã nhận định một cái gì đó thì sẽ giống như xe tăng cứ xăm xăm đi về phía trước, cho dù là bị đụng trúng đầu rơi máu chảy.

Lí do chính là vì Diệp Đồng đã nhận định Cốc Vũ, mà Cốc Vũ lại đối xử với Diệp Đồng không giống với người khác, Lăng Sóc mới có thể không giữ được bình tĩnh giống như khi phải đối mặt với tình địch như Jude.

Cảm giác không tự tin này làm cho Lăng Sóc bất an, mỗi đòn hướng đến Diệp Đồng đều dùng sức, đấm đá xé gió.

“Lăng ——— Sóc!” Diệp Đồng hung hăng phun nước miếng có lẫn máu, nghiến răng trèo trẹo gào một tiếng, sau đó cong người tung sức, một lần nữa lao đến trước mặt Lăng Sóc, bổ nhào vô Lăng Sóc, dùng sức chặn Lăng Sóc lại, trên sân thượng diễn ra một hình ảnh hai người như hai đứa trẻ con không ngừng vật nhau xoay qua xoay lại.

Hai người nhào vô đánh nhau dính thành một đống không phân biệt được ai với ai, ở sau cánh cửa dẫn ra sân thượng, trên trán Phùng Minh Nghị xuất hiện đầy hắc tuyến dựa vào trong lòng Lôi Quân Chi, thì thầm hỏi nhỏ: “Khó coi kinh khủng.”

“Vậy thì xuống thôi.” Lôi Quân Chi đứng phía sau Phùng Minh Nghị khẽ cắn nhẹ lên vành tai cha, bỏ đi lạnh lẽo, trong lời nói mang theo không biết bao nhiêu gợi cảm cùng cuốn hút.

“Không cần!” Phùng Minh Nghị nhanh chóng trả lời, nghiêng đầu muốn tránh khỏi hành động của Lôi Quân Chi đang làm trên tai cha, nhưng cả người đều bị gã ôm chặt trong ngực, trốn cũng chẳng thể trốn, hành động của cha càng làm cho gã đàn ông phía sau thêm động tình, ở giữa khe mông bị một vật cứng rắn nóng rực đâm vào, Phùng Minh Nghị hết hồn đến mặt cũng đen sì.

“Anh không ngại làm ở đây đâu, dù sao hai đứa ngoài kia đánh nhau rất tập trung, không nghe thấy đâu.” Lôi Quân Chi nói, bàn tay di chuyển xuống bụng dưới của Phùng Minh Nghị, động tác kéo khóa quần cực kì nhanh nhẹn, phủ tay lên đồ vật đã ngẩng đầu một nửa của Phùng Minh Nghị qua lớp quần lót.



Về phần kết quả cuối cùng, Phùng Minh Nghị cùng Lôi Quân Chi cũng chẳng hề xem vào, Diệp Đồng ra sao Cốc Vũ cũng không biết được, nhưng mà sáng hôm sau khi Cốc Vũ nhìn thấy Lăng Sóc, liền hết hồn: “Lăng Sóc, tối hôm qua em ngủ mớ cào trúng mặt anh sao? Có đau không anh? Xin lỗi, em không cố ý đâu.”

Lăng Sóc: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.