[12 Chòm Sao] True Or False

Quyển 1 - Chương 10




Sinh nhật của Mao Gia Nhân đã qua một tuần, cũng không biết tối đó xảy ra chuyện gì, Ngô Sư hiện đang né tránh Tất Thanh.

Vốn tối hôm đó xảy ra chuyện gì cũng không ai biết được, nhưng mà hành động trốn tránh Tất Thanh của Ngô Sư, mà Tất Thanh lại cứ truy đuổi theo ở sau, một trốn một đuổi, rất nhanh khiến cho năm người còn lại, kể cả Lăng Sóc, cũng có thể khẳng định tối hôm đó Tất Thanh đã ăn thịt Ngô Sư.



Ngô Sư rất bối rối, rõ ràng là sáng hôm sau tỉnh lại là mình bị Tất Thanh ăn thịt sạch sẽ không nhả ra một miếng xương, eo thiếu điều cũng chẳng đứng thẳng lên được, tại sao cuối cùng cậu ta lại bị Tất Thanh thổ lộ, lại đổi thành cậu ta chột dạ chạy trốn khỏi cái tên đầu sỏ Tất Thanh, mà không phải là nhào tới đập cho cái tên Tất Thanh kia một trận mềm xương vậy?

Ngô Sư cúp cua trốn lên thư viện, một quyển sách đặt ở trên bàn, nhưng cậu ta thì lại dùng hai tay túm đầu – một chữ cũng chẳng đọc vào được, trong đầu toàn là chuyện tình của tối hôm đó – thế nhưng chẳng túm được bao nhiêu sợi tóc, cậu ta cắt tóc đầu đinh, tóc chẳng thể túm được, cũng không nhớ rõ ràng được về tối hôm đó.

Chỉ nhớ là lúc đó trong phòng ăn cười hi hi ha ha ăn ăn uống uống, cùng sáng hôm sau ngủ dậy trong tình trạng *** bị Tất Thanh ôm trong lòng, vừa nhúc nhích một cái, thì xương sống rồi eo muốn gãy, lại nhúc nhích thêm cái nữa, thì phía sau có cái gì đó chảy xuống, hại mặt cậu ta lúc đó hết đỏ rồi lại đen.

Ghê tởm ghê tởm ghê tởm!!!

Hung hăng gấp sách lại, đẩy ghế ra, đem sách đến quầy trả lại, thở hồng hộc chạy ra khỏi thư viện.

Mặc dù ngày nào cũng né Tất Thanh, nhưng hai người ở chung một phòng kí túc xá, tránh hòa thượng như chẳng né được chùa, nếu không phải Tất Thanh còn e ngại bốn người bạn khác ở chung, nói không chừng Tất Thanh sẽ cưỡng bức cậu ta rồi, chứ không phải là lộ ra bộ mặt đen sì, dùng ánh mắt tối hù lại nóng hừng hực mà nhìn cậu ta.



Ngô Sư chạy đến lớp học của Cốc Vũ, giáo viên đang viết công thức ở trên bảng, Ngô Sư tranh thủ mười mấy giây đồng hồ ngắn ngủi đó, đi vào bằng cửa sau mò đến bên cạnh Cốc Vũ.

Bốn người A Thành biết Ngô Sư, cho nên để cho cậu ta thuận lợi ngồi vào bên cạnh Cốc Vũ.

Cốc Vũđang ghi lại công thức vào tập, cảm thấy bên người có người ngồi xuống, vừa nhìn, ngạc nhiên hỏi nhỏ: “Ngô Sư, bạn sao lại ngồi ở đây?” Lại liếc ra sau lưng Ngô Sư một cái, “Ui, Tất Thanh không đi cùng bạn à.”

Ngô Sư vừa không hiểu lại vừa chột dạ một chút, nói: “Hừ, ai muốn đi cùng với cậu ta chứ.”

Cốc Vũ dứt khoát bỏ bút xuống, nghiêm túc nhìn vẻ mặt của Ngô Sư, đáng tiếc Cốc Vũ nhìn một lúc lâu cũng không có nhìn ra vẻ mặt của Ngô Sư có nghĩa là gì, cậu chỉ có thể từ hai hàng chân mày nhíu chặt của Ngô Sư nhìn ra Ngô Sư đang bối rối, những cái khác thì đoán không ra.

Nhưng Cốc Vũ luôn nhìn thấy Tất Thanh chẳng bao giờ rời khỏi Ngô Sư lại không có xuất hiện, như vậy, Ngô Sư cau mày là vì cãi nhau với Tất Thanh sao?

Ngô Sư bị Cốc Vũ dùng ánh mắt nghi hoặc lẫn khó hiểu mà nhìn đến chóp mũi cũng đổ mồ hôi lạnh, cứ cảm thấy chuyện tối hôm đó bị phát hiện rồi.

“À thì, có phải bạn với Tất Thanh cãi nhau không? Mấy hôm nay trưa cũng không nhìn thấy hai người, tôi định hỏi Tất Thanh với bạn sao không đến, nhưng Lăng Sóc không cho tôi hỏi.”

Ngô Sư thấy Cốc Vũ rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt nhìn cậu ta, cũng đã hỏi ra, thở dài một hơi, cậu ta nói rồi mà, Cốc Vũ chậm tiêu như vậy thì làm sao có thể nhìn ra cái gì chứ!

Ngô Sư thật không biết xấu hổ khi nói Cốc Vũ chậm tiêu, cậu ta nếu không bị Tất Thanh mượn rượu giả điên, đem cậu ta đang say bí tỉ mà ăn thịt, thì cũng chẳng hề biết đến Tất Thanh hóa ra lại mang tâm tư đó với mình.

Ngô Sư nhìn thoáng qua bục giảng, xem ra giáo viên căn bản không có để ý đến góc này, mới nhích vào sát Cốc Vũ, lấy tay phải che miệng lại, nhỏ giọng hỏi: “À này, Cốc Vũ, cậu rõ ràng là nam, nhưng tại sao lại trở thành vợ sắp cưới của Lăng Sóc vậy? Hơn nữa, cậu không thấy hai người đàn ông sống với nhau có gì là lạ sao? À, Cốc Vũ, không phải tôi nói hai người, cậu với Lăng Sóc ở với nhau nhìn rất xứng đôi! Ý của tôi là, hai người không sợ người khác nói sao?”

Cốc Vũ thoáng tránh ra Ngô Sư một chút, nói hơi ngại ngùng: “Thật ra tôi cũng không biết vì sao mình lại trở thành vợ sắp cưới của Lăng Sóc.”

Ngô Sư há to miệng còn trên mặt thì đầy hai chữ không tin.

Sau đó Cốc Vũđưa tay trái lên trước mặt Ngô Sư, cho Ngô Sư nhìn chiếc nhẫn bạch kim đeo trên ngón vô danh của mình.

“Ực, cái nhẫn này tôi hình như cũng thấy tay Lăng Sóc có đeo, không từng nghĩđến đây là nhẫn cưới của hai người, còn tưởng chỉ là trùng hợp, ai bảo người giàu bây giờ ai cũng đeo nhẫn, có người đeo hết mười ngón tay luôn, làm cho người ta chẳng thể đoán được.”

“Lăng Sóc nói tôi làm anh ấy bị mất vợ sắp cưới, cho nên tôi phải đền cho anh.”

“Ặc, cái này cũng được!?” Ngô Sư bất chấp vấn đề mình đang hỏi Cốc Vũ, hết hồn hét một tiếng đứng bật dậy, đem toàn bộ ánh mắt của sinh viên trong phòng học cùng giáo viên trên bục giảng đều chú ý nhìn qua phía này.

Giáo viên nói: “Bạn sinh viên kia, bạn đã chủ động đứng dậy, vậy thì mời bạn trả lời câu hỏi này đi.”

Ngô Sư nhìn bảng đen, khóe miệng co rút, nói: “Xin lỗi thầy, em không biết.”

“Ngồi xuống đi. Cho dù nói chuyện cũng đừng giật mình bất ngờ như vậy, sẽ làm ảnh hưởng đến mấy bạn đang ngủ không tốt lắm đâu.” Giáo viên nói hài hước.

Ngô Sư ngồi xuống, lấy khuỷu tay nhẹ huých vào Cốc Vũđang cúi đầu cười, nói: “Cốc Vũ, cậu còn cười hả, đều tại cậu hết. Nếu không phải tại cậu nói như vậy, tôi làm sao ngạc nhiên tới mức hét lên? Chắc chắn là cậu đang gạt tôi, đúng không? Đáng ghét, tôi thế mà lại tin.”

Cốc Vũ nhịn cười, khóe mắt vẫn còn cong cong ngước lên nhìn Ngô Sư, nói: “Tôi không có cười bạn, chỉ là thầy nói hài hước quá. Cũng không có lừa bạn. Nhưng mà, Ngô Sư, bạn hỏi tôi cái này làm cái gì? Chẳng lẽ bạn thích người nào là nam à?”

“Làm gì… Làm gì có?” Ánh mắt Ngô Sư lóe lên, khuôn mặt cũng đỏ bừng.

“Oh, vậy bạn tới đây làm cái gì?” Cốc Vũ hỏi lại lần thứ hai.

Câu chuyện trở về vạch xuất phát. Ngô Sư ảo não vô cùng, đến hỏi Cốc Vũ, hỏi không được, không phải không hỏi được đáp án, mà là Cốc Vũ cái gì cũng không hiểu.

“Cốc Vũ, cậu thích Lăng Sóc không?”

Cốc Vũ gật đầu không chút do dự.

“Vậy sao cậu biết cậu thích anh ta?”

“Tôi là vợ sắp cưới của anh, không thích anh thì thích ai?”

Ngô Sư đổ mồ hôi hột, thay đổi phương pháp đặt câu hỏi: “Vậy nếu như cậu không phải vợ sắp cưới của anh ta, cậu có thích một người đàn ông như anh ta không? Chẳng lẽ cậu không thích con gái à?”

“Tôi chưa từng thích cô gái nào cả, các cô gái cũng không thích tôi, bởi vì tôi vừa xấu lại còn bị tật.” Cốc Vũ bây giờ, đã có thể tự nói về khuyết điểm của bản thân trước mặt bạn bè, giống như, đủ can đảm thừa nhận bề ngoài xấu xí cùng tàn tật của mình thì trong lòng cũng không cảm thấy tự ti nặng nề như lúc trước.

“Cốc Vũ, xin lỗi, tôi không phải cố ý làm cậu nhớ lại chuyện không vui. Trên mặt cậu chỉ có một cái bớt thôi mà, thật ra nếu không chú ý đến cái bớt đó, cậu nhìn cũng được lắm, hơn nữa tâm cậu rất tốt, so với mấy đứa con gái ích kỉ độc ác thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu không, Lăng Sóc cũng đâu có xem cậu như bảo bối.”

Cốc Vũ vô thức dùng chuột laptop vẽ vu vơ trên màn hình, ánh mắt như bị bao phủ trong sương mù, nói chậm như rùa: “Tôi không biết như thế nào mới là thích một người, bởi vì ngay từ lúc đầu tôi cũng chưa từng thích bất kì ai. Nhưng mà Lăng Sóc nói với tôi, tôi là người của anh, phải thích anh, người đầu tiên tôi thích chính là Lăng Sóc. Tôi nghĩ sau này tôi cũng chỉ sẽ thương anh.”

Đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy Ngô Sư ngồi bên cạnh nói cái gì, quay đầu qua nhìn, người được mình nói thích đang ngồi ở bên cạnh, mà Ngô Sư thì đang không ngừng quơ tay múa chân bị Tất Thanh kéo ra ngoài hành lang.

Lăng Sóc ôm đầu Cốc Vũ kéo vào trong lòng anh, cất giọng trầm trầm đầy dịu dàng: “Vũ, lời yêu của em hẳn là không nên nói với người ngoài, mà phải nói trước mặt anh chứ, như vậy anh sẽ càng vui hơn.”

“Em không biết hết tiết rồi.” Cốc Vũđỏ mặt nói sang chuyện khác, im lặng vùi đầu vào lòng Lăng Sóc.

Lăng Sóc nâng cằm Cốc Vũ lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt Cốc Vũ, giọng điệu dịu dàng thoắt cái chuyển sang bá đạo: “Bắt đầu từ hôm nay, nếu mà còn để anh biết Vũ ở sau lưng anh nói thích anh, mà không phải nói ngay trước mặt anh, anh sẽ trừng trị Vũ thích đáng cho mà biết.”

Cốc Vũ hốt hoảng mở to đôi mắt, vội vàng gật đầu, nhưng cằm bị giữ chặt, chỉ có thể vội vàng nói: “Em biết rồi.” Giống như sợ chỉ cần trả lời chậm một giây thôi, Lăng Sóc sẽ mượn cơ hội mà trừng phạt cậu. Đừng có tưởng cậu ngốc, trừng phạt mà Lăng Sóc nói còn không phải là ở trên giường ra sức yêu thương cậu? May mà có em bé, Lăng Sóc mới không dám một lần lại một lần quấn lấy cậu không chịu buông tha.



Thời gian trôi qua rất nhanh, Giáng sinh, năm mới cũng đã qua, thời gian dự sinh của Cốc Vũ cũng chỉ còn khoảng hai tháng, bụng của Cốc Vũ cũng lớn hơn một chút, nhưng mà mặc đồ mùa đông vừa rộng vừa dày cũng không nhìn ra được.

Qua năm mới, Cốc Vũ cũng xin nghỉ không đến trường nữa, an tâm ở nhà dưỡng thai, thời gian rảnh rỗi cậu có khi thì cùng Lăng Tập Trạo chơi cờ, mặc dù kì nghệ rất kém cỏi; cũng có thể dạo vào nhà bếp, tự mình làm chút đồ ăn; hoặc là đọc sách hoặc là vẽ tranh.

Hôm nay, Lăng Tập Trạo đi ra ngoài thăm vài người bạn, bác Lâu tất nhiên là cũng đi theo.

Trong nhà ngoại trừ người giúp việc cùng vệ binh ở sau núi, cũng chỉ còn có một mình Cốc Vũ.

Trước khi ra ngoài Lăng Tập Trạo và bác Lâu thấy không yên tâm, nhưng lại không thể không đi, cho nên liền gọi điện thoại nhắn Vạn Hoa qua đây, sau khi Cốc Vũ hứa hẹn sẽ chú ý cẩn thận thì mới đi ra ngoài, nghĩ ở nhà vẫn còn người giúp việc, Vạn Hoa cũng đang trên đường qua, cho nên, Lăng Tập Trạo cùng bác Lâu cũng thấy yên tâm hơn.

Sau khi Lăng Tập Trạo cùng bác Lâu đi, Cốc Vũ tự mình vào bếp mang chút thức ăn vặt cùng đồ uống đi đến ghế salon trong phòng khách, vừa đọc sách vừa đợi Vạn Hoa.

Khi điện thoại reng, Cốc Vũđang mơ màng ngủ thiếp đi trong lúc đọc sách, tiếng chuông làm cậu giật mình tỉnh lại, nhướng lên khỏi ghế salon, trợn mắt nhìn điện thoại reng một lúc lâu nhưng vẫn chưa có tỉnh táo lại.

Người giúp việc đi đến nghe điện thoại: “Alo, đây là nhà họ Lăng, xin hỏi ai đấy ạ?”

Sau đó quay đầu nhìn Cốc Vũđang ngồi ngơ ngác trên ghế salon, lại gật đầu nói: “Cậu Vũđang ở đây, vâng ạ, tôi lập tức chuyển điện thoại cho cậu ấy.” Nói xong, đi đến trước mặt Cốc Vũ, đưa cái điện thoại không dây cho Cốc Vũ, nói: “Cậu Vũ, điện thoại của bác sĩ Vạn Hoa.”

“Cảm ơn.” Cốc Vũ nhận lấy điện thoại trong tay cô giúp việc, đặt đến bên tai, nhẹ nhàng alo một tiếng: “Anh rể, anh chưa đến được à”

Vạn Hoa đang cau mày ở đầu dây bên kia nghe thấy thanh âm mềm mại như đang làm nũng của Cốc Vũ liền bật cười, nói: “Xin lỗi mà, Tiểu Vũ, trên đường qua gặp một vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng, có mấy người bị thương, anh qua bên em trễ một chút, em nhớ cẩn thận nha, nếu như người có chỗ nào không thoải mái thì gọi điện thoại cho anh liền, nhớ chưa?”

“Dạ. Vậy anh nhanh cứu người đi, anh rể giỏi nhất mà. Em sẽ cẩn thận, ông nội cùng bác Lâu nói dùng cơm trưa với bạn xong sẽ về.” Cốc Vũ cũng nghe thấy tiếng gào khóc hoảng sợ vọng lại từ đầu dây bên kia cùng tiếng còi xe cấp cứu cùng xe cảnh sát.

“Hi hi. Tiểu Vũ sao không gọi Tiểu Sóc về vậy?” Vạn Hoa vừa nói vừa đem xe chạy tấp vào lềđường, khóa cửa lại vội vàng đi đến hiện trường vụ tai nạn.

“Hôm nay anh có trận đấu bóng rổ với trường khác, em không muốn làm cho anh lo lắng. Thật ra cũng đâu có gì đâu, trong nhà không phải có rất nhiều người giúp việc sao, em cũng không có ở một mình. Được rồi, anh rể, em không nói nữa, em đi ngủ một chút. Bái bai anh.”

“Ừ.” Vạn Hoa cúp điện thoại, nghiêm nghị đi vào hiện trường vụ tai nạn nghiêm trọng này, nói với cảnh sát: “Tôi là bác sĩ, có thể giúp người bị thương sơ cứu khẩn cấp.”



Cốc Vũ tiện tay đặt điện thoại qua bên cạnh, miễn cưỡng cuộn người trong ghế salon, tay lật sách được vài trang, mí mắt bắt đầu díp lại.

Vậy mà điện thoại lại reo tiếp.

Cũng không nhìn ai gọi cứ thế mà bấm nút nghe luôn, lời nói mềm mại mang theo hương vị buồn ngủ cất lên: “Alo, xin chào.”

“Vũ? Em có phải đang ngủ ngoài phòng khách phải không? Về phòng ngủ đi, nếu không sẽ bị lạnh đó.” Lăng Sóc nói đầy cưỡng ép.

“Oh, Lăng Sóc, sao anh lại gọi về vậy? Không phải anh đang thi đấu sao? Em thật là muốn xem trận đấu của anh.”

“Sau này vẫn có cơ hội mà. Bây giờ đang nghỉ giữa hiệp, cho nên anh gọi điện thoại cho em.”

“Vậy anh phải thắng nha, sau này em sẽ đưa con đi xem anh thi đấu.” Cốc Vũ vuốt vuốt bụng tròn tròn của mình, trong ánh mắt tỏa ra hào quang xinh đẹp, nếu như Lăng Sóc nhìn thấy, chắc chắn sẽ dùng tốt độ nhanh nhất đem cậu về phòng ngủ rồi áp đảo.

“Uh, bọn anh sẽ thắng. Hôm nay con có ngoan không vậy.” Lăng Sóc dựa vào vách tường, đưa tay vẫy báo hiệu với Hà Thế Nho đang đứng ở ngoài xa.

“Em ngủ quên mất, cho nên không biết con có đá em hay không nữa, có thể con cũng ngủ quên giống em rồi.”

Lăng Sóc cúi đầu cười thành tiếng: “Anh phải vào trận đấu rồi, Vũ về phòng ngủ đi, nếu như anh biết Vũ không nghe lời anh thì về nhà anh sẽ phạt em.”

Cốc Vũ bĩu môi, trong lòng nói: lại phạt cậu, có cái gì mà Lăng Sóc không lấy để làm cớ phạt chứ.

“Em biết rồi, bá đạo!” Nói xong Cốc Vũ nhanh chóng cúp điện thoại, liền vuốt vuốt trái tim đập bình bịch bởi vì nói Lăng Sóc bá đạo.



Lăng Sóc nhìn cuộc gọi đã bị cắt bật cười, Hà Thế Nho đang đợi ở phía xa xa cũng đã đi lại, quăng cho Lăng Sóc một chai nước suối, chế giễu: “Lăng Sóc, cậu là thê nô à? Thời gian nghỉ ngơi có một chút cũng phải gọi điện thoại báo cho Cốc Vũ vậy.”

Lăng Sóc bình thản liếc Hà Thế Nho một cái, đem chai nước suối quăng trả lại cho Hà Thế Nho, đi vào bên trong sân thi đấu.

“He, Lăng Sóc, cậu đừng có nói là đang tức giận nha? Chỉ nói sự thật với cậu thôi mà. Được rồi, Cốc Vũ xin nghỉ học vì bị bệnh à? Đã lâu vậy rồi cậu ấy sao còn chưa đi học lại được? Thật sự là khiến tôi lo lắng mà, gởi lời hỏi thăm của tôi cho cậu ấy nha, nhớ chưa?” Hà Thế Nho đuổi theo, đi bên cạnh Lăng Sóc, cười xấu xa.

“Chuyện của Vũ không cần người ngoài như anh quan tâm! Tôi là người đàn ông của em ấy, có tôi là đủ rồi!”

“Ặc ặc, Lăng Sóc, cậu nói vậy thật khiến cho người ta đau lòng. Chúng ta là bạn nha, bạn bè quan tâm đến bạn bè thì có gì sai hả? Cậu đúng là ích kỉ! Tôi chỉ nói có vậy thôi mà cậu trừng tôi là sao. Nếu tôi nói thích Cốc Vũ, không phải cậu lấy dao chém người nha?”

Lăng Sóc dừng bước, nghiêng đầu lạnh lẽo âm trầm nhìn chòng chọc vào mắt Hà Thế Nho, bình thản nói: “Còn phải nhìn xem anh thích Vũ kiểu nào! Nếu như anh muốn bị chém, thì có thể thử.”

Khoảnh khắc đó, Hà Thế Nho cảm thấy Lăng Sóc đang nói thật, ánh mắt kia chắc chắn là sát ý thẳng tắp chém vào gã, khiến cho tim gã cũng phải đập nhanh hơn, không phải bị hù, mà là bị kích động.

“Ai da, bị uy hiếp rồi, sợ quá đi.” Hà Thế Nho cười thô bỉ.

Lăng Sóc không để ý đến Hà Thế Nho, đi vào sân thi đấu trong tiếng hò hét cổ vũđinh tai nhức óc.



Lăng Sóc không có tham gia bất kì câu lạc bộ nào, nhưng bây giờ lại trở thành chủ lực của đội bóng rổ, thật ra chỉ bởi vì một câu nói của Cốc Vũ.

Có một lần, khi đi ngang qua sân thể dục trong trường, nhìn thấy có người đánh bóng rổ, Cốc Vũ mang theo vẻ mặt hâm mộ nhìn theo mấy người tuổi trẻ hừng hực đang đổ mồ hôi ròng ròng, xem đến khi bọn họ chơi xong rời đi thì Cốc Vũ mới chịu đi, còn nói Diệp Đồng chơi bóng rổ rất giỏi, có một lần ở trên đường thi ném rổ thì thắng đến mấy lần.

Lăng Sóc biết rõ Cốc Vũ cả đời này chẳng thể nào tham gia những môn thể thao vận động như bóng rổ, nhưng tại sao trong lúc bầu không khí rất tốt thế này lại nhắc đến cái tên Diệp Đồng chết tiệt kia!

Cho nên, vì muốn đem tất cả ánh mắt của Cốc Vũđều dành hết cho mình, không được chú ý đến người đàn ông khác, Lăng Sóc gia nhập đội bóng rổ của trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.