[12 Chòm Sao] Tình Yêu 1000 Năm

Chương 45




“A! Phiền quá đi!” Ngụy Diệp ném cái điều khiển điều hòa lên giường, ném xong lại thấy không ổn, đành cầm lên kiểm tra xem nó có hỏng hay không. Xác định nó vẫn còn tốt, cậu lại ném nó lên giường.

“Cộc cộc cộc!!!”

Ngụy Diệp lui người bưng cái đầu vừa bị đập vào ván giường, nước mắt chảy như mưa. Cậu không biết bản thân đang khổ sở vì điều gì, chẳng lẽ vì mối tình đầu chết non sao? Ngụy Diệp cố gắng tự nhủ, cứ nghĩ là mình khổ sở vì mình muốn khổ sở đi! Được rồi, mặc kệ vì lý do gì, những người bạn bình thường vô cùng tốt bụng của cậu, luôn miệng gọi cậu là Nhị thiếu, Diệp ca, phó bang chủ, chỉ vì vài lời đơn giản của Thanh Y mà mở cừu sát với cậu. Nỗi khổ trong lòng Ngụy Diệp chẳng thể nào nói nên lời.

Trong trò chơi, yêu đương làm cái quái gì, chỉ có mình cậu mới nghiêm túc vậy thôi! Nhớ tới lời Độc tỷ an ủi cậu khi Thanh Y biến mất, trong lòng Ngụy Diệp lại dấy lên ngọn lửa.

“He he, bạn thân! Có ở đó không?”

Trạch nam? Ngụy Diệp cố gắng hít nước mũi, xoa đôi mắt ướt át, mới chầm chậm ra mở cửa.

“Bạn thân, giúp anh chút đi, ai u! Mặt thỏ à, đau mắt à, bị bệnh là phải trị đó!” Dưới ánh mắt phẫn nộ của Ngụy Diệp, trạch nam mới bớt điên, “Thất tình sao? Đừng lắc đầu, ánh mắt của chú, anh đây vừa nhìn đã biết. Thế nào, chia tay với bạn gái trong game sao? Chậc chậc, kể anh nghe xem nào, Tiểu Ngụy Tử!”

“Làm sao anh biết được?” Ngụy Diệp nghĩ, lẽ nào cậu khóc rất khó xem sao?

“Khí của đàn bà.” Trạch nam Lí Cảnh Lâm vẫy vẫy tay, bình tĩnh ngồi xuống sô pha vắt chân chữ ngũ, “Mấy cái yêu qua game anh đây đã thấy nhiều rồi, hồi sơ trung, anh chơi Audition còn quen ba người bạn gái, cao trung không cần phải bàn. Sớm nhất là hồi năm bốn tiểu học, anh chơi Mộng ảo tây du còn tìm được bà xã, sinh con trai rồi.”

Đậu má, trong lòng Ngụy Diệp chửi thầm. Năm bốn tiểu học, cậu khi đó còn không biết con gái là cái quái gì, còn vì hỏi sai vấn đề mà bị nữ lớp trưởng trù dập.

“Trong suy nghĩ của anh, trong game, kết hôn với yêu đương chẳng là cái rắm gì, không thể ăn cũng không thể uống. Chú có thể làm gì một đống số liệu sao? Không thể. Cái gì cũng không có, các chú chỉ đang giết chết tuổi thanh xuân của mình mà thôi. Còn nói là có gì ghê gớm đâu. Ai mà biết được cách một cái máy tính, đứa con gái bên kia có phải là thằng gay già nào không? Mấy lí do như đã gặp mặt chỉ là chối bay chối biến, mẹ chú bỏ tiền cho chú ăn học không phải để chú già mồm cãi láo như thế, có biết không? Xã hội bây giờ là thời đại nào rồi, có thời gian rảnh rỗi thì chú đọc sách đi, hoặc là nghiên cứu cổ phiếu, tương lai trở thành đại gia rồi, đàn bà sẽ tự động nhào vào lòng chú, đó mới là giỏi.”

Nhìn bản mặt Ngụy Diệp đã dại ra, Lí Cảnh Lâm nghĩ lời răn dạy của mình ít nhất cũng có hiệu quả, “Vậy nên mới nói chú đúng là tóc dài óc ngắn, tuổi trẻ chỉ một chút sóng gió cũng không chịu được. Cho dù là trò chơi, có người có bản lĩnh khiến cho đám con gái đuổi theo ngàn dặm, anh thấy chú cũng chỉ có thể xách dép theo người ta ngàn dặm mà thôi. Đừng nghĩ mình là tình thánh! Trẻ con nhà nào chơi cũng thế, sao chỉ có chú đau khổ, đỏ như mặt trời thế này?”

Sao lại đỏ như thế, đỏ như thế, hoa kia vì sao đỏ như thế? * Ngụy Diệp nhịn không được muốn hát ầm lên, chờ một chút mới nhận ra, sao tự nhiên mình lại bị mắng?

(Lời bài hát “Hoa kia sao lại đỏ như vậy” của Đao Lang.)

“Anh Lý, em muốn hỏi một câu?”

“Nói đi.”

“Anh bảo anh giàu kinh nghiệm như vậy, sao em còn chưa có chị dâu? Anh còn suốt ngày ôm máy tính chơi shimeji Miku mà! Đừng tưởng là em không phát hiện ra!”

miku_shimeji_by_miloelatti-d33hiny



shimeji Miku bò đầy màn hình =))

“Khụ khụ, anh chỉ muốn an ủi chú thôi mà! Có mắt mà như mù, không thấy được lòng tốt của anh!” Nói xong, trạch nam còn đẩy kính, che giấu biểu tình xấu hổ.

“Vậy thì cảm ơn anh, nhờ anh mà em đã thoải mái hơn nhiều, dù lời anh nói chẳng có đạo lý. Được rồi, anh tìm em có chuyện gì?”

“Đây đây, em gái anh có một đoàn cố định, gần đây thiếu người chỉ huy Đại Minh Cung, anh lại đến kì thi, thực sự không có thời gian giúp nó. Trong bang có mất thằng mất dạy thấy em gái anh xinh đẹp nên muốn tán, quả thực không thể nhịn chúng nó, chú nói có đúng không? Chú xem, mấy đứa con gái bây giờ mà không kiểm soát chặt chẽ, thực làm người ta không giờ khắc nào được thả lỏng cảnh giác, có đúng không? Em gái anh xinh đẹp như thế, có đúng không? Có đúng hay không?!”

Bị trạch nam dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, Ngụy Diệp bất giác gật đầu.

“Vậy nên nếu chú đồng ý chuyển server, anh đưa chú tiền chuyển tới server Quách Vĩ Vĩ giúp anh trông coi em gái. Nếu chú không muốn, chú cứ lấy acc của anh hàng tuần mở đoàn cũng được, coi như là anh đây van xin chú, sau này cơm tối anh đều bao có được không?”

“Không cần khách sáo như vậy, chuyện chuyển server…” Nghĩ tới gần đây chơi game mệt mỏi như vậy, Ngụy Diệp muốn từ bỏ, “Chắc là không được đâu. Thực sự gần đây em không có tâm tình muốn chơi game, hơn nữa học hành cũng bận rộn.”

“Vậy thôi. Chú cũng nên ngắm xem các hot girl trong khoa chú, lớn như vậy mà chưa có mảnh tình vắt vai, chú cũng đâu có xấu trai!” Rõ ràng nên nhắc nhở Ngụy Diệp phải chăm chỉ học hành, trạch nam Lí Cảnh Lâm lại đặt vấn đề khác lên trước. Trường của cậu ta là Học viện Công nghệ thông tin, tên gọi tắt là Cơ viện*, tỉ lệ 5 năm 1 nữ quả thật khiến cậu ta chịu đủ nỗi khổ độc thân.

(Tiếng Trung của học viện CNTT là Kế toán cơ học viện.)

Nhưng mà tại sao lại nói Ngụy Diệp chẳng có một mảnh tình vắt vai? Về phương diện này, chỉ có thể trách cậu ta có đôi mắt cú vọ. Theo lí thuyết mà cậu ta đã đúc kết suốt một năm qua, mấy cô gái trước đây cậu ta từng tỏ tình vừa nhìn đã biết đều là loại ích kỷ, nhỏ nhen, dù rằng lớn lên xinh đẹp, có ngực có mông, nhưng không thể đạt tới mức độ thấu hiểu trái tim hắn.

Về mặt khác, Ngụy Diệp lớn lên không xấu trai, thậm chí phải nói là đẹp trai, nếu so với đám cùng lớp, cùng khoa, cậu ấy có thể trở thành hot boy. Thế nhưng vẫn thua, thua ở chiều cao. Trong thời đại toàn chân dài này, với thân thể khiêm tốn 170cm này mà nói, các cô gái nhìn xong chỉ kêu, ôi, thật là một tiểu thụ xinh đẹp! Cho dù là đám con gái thẳng tắp không xem đam mỹ nhìn vào cũng chỉ kêu, ôi, đẹp trai đấy! Nhưng trong đầu chỉ có một từ: Thất bại!

Vậy nên Ngụy Diệp càng lớn thì chênh lệch chiều cao càng rõ ràng. Trẻ con bây giờ cứ như ăn phải thuốc kích thích tăng trưởng, ngay cả một cô gái không cao lắm, lúc nào cũng hận trời quá cao, mà Ngụy Diệp cũng phải ngẩng đầu ngước nhìn người ta, sao có thể đáng thương đến thế chứ!

Thế nên đến hiện tại Ngụy Diệp đã năm hai đại học, gần hai mươi tuổi rồi, còn phải ở trên game trải nghiệm tình yêu qua mạng.

Mấy ngày tiếp theo, Ngụy Diệp ngoan ngoãn tập trung vào học hành. Sáng sớm yên lặng rời giường tới phòng học chiếm chỗ ngồi, buổi tối liên tục tới phòng tự học ôn bài, đi học còn tích cực xung phong trả lời câu hỏi, còn được giảng viên yêu thương thưởng cho một cái kẹo que… Đương nhiên, vì cái kẹo này mà cậu bị đám bạn cùng lớp cười nhạo thật lâu, bởi giảng viên nói đó là kẹo chuẩn bị cho con trai đang học nhà trẻ!

Con mẹ nó! Ngụy Diệp im lặng biểu thị tôi chỉ hơi lùn một tý thôi mà! Sao có thể so sánh tôi với trẻ con nhà trẻ chứ!!! Hừ, nhưng mà kẹo này có vị không tệ, chẹp chẹp, lần sau mua một ít về ăn.

A a a a buồn chán quá đi, thứ bảy, ở thư viện, Ngụy Diệp ném quyển từ điển sang một bên, lấy điện thoại di động, mau chóng mở trò plant vs. zombie 2 ra, giải trí một chút!

“Xin hỏi, bạn học này, bên cạnh cậu có người ngồi không?” Giữa lúc Ngụy Diệp đang hăng hái bắn zombie, đột nhiên trên đầu vang lên một giọng nam. Trên tay tiếp tục thu thập mặt trời cùng bắn đậu Hà Lan, cậu quay đầu lại, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm màn hình mà nói, “Không, không có ai. Cậu cứ ngồi đi.” Mẹ nó! Thanh âm của nam thần nha! Nếu như đám con gái trong bang hội ở đây sẽ rất phấn khích cho coi! Sợ rằng sẽ thét chói tai, thủng cả nóc nhà luôn.

Tiếng kéo ghế vang lên, đột nhiên Ngụy Diệp sinh ra lỗi giác… Chỗ ngồi của cậu ở phía tây, trông về phía đông, phía nam là cửa sổ, bạn học này ngồi ở bên phải cậu, ánh mặt trời chiều chiếu cái bóng của người ấy, phủ lên điện thoại của cậu! Nhìn từ cái bóng thôi, trong lòng Ngụy Diệp chỉ có một câu!

Đậu má! Cao dã man!!!! Anh rảnh rỗi lắm hay sao mà cao như thế để làm gì! Có bản lĩnh thì chặt bớt chân đi cho ông đây mười phân đi! Anh không sợ trời sập xuống thằng cao chết trước sao? Anh có biết chỉ vì loại người cao như anh mà đám con gái mới không để ý tới tôi không? Anh biết không?

Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu đã bị người ta chê cười bao nhiêu năm qua. Ngụy Diệp nuốt nước mắt chua xót, kết thúc một màn chém giết, bảo về mảnh đất trồng rau thành công, bắt đầu len lén liếc cái tên cao kều kia một cái.

Mặt mũi không tệ, cao như thế lẽ ra phải phối với mặt ngựa mới đúng chứ, trừ điểm. Quần áo cũng rất sành điệu, lại trừ điểm! Nhìn cơ thể dưới lớp quần áo kia… Hẳn là có rèn luyện? Cùng với giọng nói này, đây đích thực là nam thần cao phú soái* mà!!! Chậc chậc, thực sự là kẻ thù của đàn ông! Nếu như tên này chơi T trong Kiếm Tam, cừu hận đảm bảo cực nhiều, buff không cần lo mình OT nữa.

(Cao phú soái: cao to, giàu có, đẹp trai.

OT: giải thích nôm na là cướp cừu hận của boss còn cao hơn tank. Nghĩ thử mình đang đánh thằng địch sắp chết, tự nhiên thằng địch được buff đầy máu, thế là địch nó giết được mình, hận là hận thằng buff máu cho địch đó =)))

Ngắm một lúc, Ngụy Diệp lại mở sách ôn tập của mình, tiện tay viết chính tả mấy từ đơn vừa trả, sau lại vì bị che khuất hết ánh nắng mà bực mình, sớm rời khỏi thư viện.

Trước khi đi, cậu đảo mắt liếc tới tập sách xếp chồng trên notebook của nam thần, khóa 2012 khoa Quản trị kinh doanh Cố Ân Sính… Chữ này đọc như vậy hả…

Nhưng mà lạ thật, Ngụy Diệp nghĩ, khoa Quản trị kinh doanh hồi năm nhất đều cùng học với khoa mình mà, sao mình không nhớ có nhân vật xuất sắc như vậy chứ? Dù mình không nhớ, chẳng lẽ đám con gái cũng không nhớ? Chẳng lẽ đây là notebook của bạn gái? Mình thật quá thông minh, tự thưởng bản thân 32 điểm!

Chỉ cần tình cờ để ý tới một người, người đó sẽ liên tục xuất hiện trong thế giới của cậu. Cho dù đó là người cậu ghét, người đó cũng tràn đầy trước tầm mắt, đúng là muốn chết mà.

“Nghe tin gì chưa? Kì thi lần này thần ngủ lại xếp hạng nhất!” Trong phòng máy tính hiện đại, Ngụy Diệp nghe hai nữ sinh bên cạnh nói thầm.

“Thật hay giả vậy, tớ có thấy anh ta học bài bao giờ đâu, để tớ tra thử.”

“Nè, như vậy dường như không tốt lắm!”

“Sợ gì chứ.” Nữ sinh nọ mạnh mẽ lấy điện thoại ra tra tư liệu.

Thanh âm gõ bàn phím lách cách vang lên, có tiếng người kinh ngạc thầm kêu, Ngụy Diệp vừa nghe vừa nghĩ, chỉ có thế mà các chị gái đây cũng kinh ngạc tới vậy, lỗ tai của tôi sắp bị điếc luôn rồi nè. Cậu vô thức nhìn thoáng qua bên cạnh, Cố Ân… Mẹ nó, cậu sẽ không đọc nhầm… Rốt cuộc là chữ này đọc như thế nào vậy, sao kỳ thế!!!

“Cố Ân Sính thực siêu, người rất đẹp trai, gia cảnh lại tốt, học tập cũng rất giỏi! Hơn nữa, anh ta chưa có bạn gái!” Vừa rồi cô ấy phát âm là “chéng” sao? Đúng nha, “sính” trong rong ruổi*….

(Sính có nghĩa là rong ruổi.)

“Nhưng mà có phải anh ta không có cảm giác với phụ nữ không? Bình thường đi học toàn thấy ngủ, tụ hội gặp gỡ trong lớp cũng không thấy tham gia bao giờ.”

“Đúng thế, anh ta cực giỏi!”

Không tiếp tục nghe đám con gái ríu ra ríu rít nữa, Ngụy Diệp tra lại toàn bộ thành tích của thành viên ký túc xá rồi liền tắt máy đi về. Hóa ra tên của anh ta đọc là Cố Ân Sính. Anh ta thực sự rất cao~ Rất muốn đoạt được anh ta~Rất muốn đoạt được anh ta~Rất muốn đoạt được anh ta~Rất muốn đoạt được anh ta~

“Đậu má! Nó chảnh chó gì chứ. ĐCM, sớm muốn gì tao cũng tìm cơ hội cho nó một trận, thích thể hiện cái gì.” Trong buồng vệ sinh số 3 tòa nhà học có tiếng một nam sinh mắng người, còn tàn bạo đạp một phát lên tường.

“Anh Hoa, bớt giận, bớt giận, đừng chọc tức thân thể.” Một nam sinh khác tới khuyên nhủ.

“Cố Ân Sinh là cái thá gì chứ. Đi thi điểm cao hơn tao thì giỏi lắm sao? Ông đây bảo nó ghi đáp án vào giấy, thế mà nó dám nghiêng đầu ngủ. Chảnh cái cục shit.”

“Được rồi, được rồi, anh Hoa, người này anh không phải không biết tính nó…”

Mẹ nọ, tên này gần đây xuất hiện thật nhiều, mà nam sinh kia tức giận cũng thật kỳ lạ. Hắn chả biết tự lượng sức mình, cao bao nhiêu mà dám muốn đánh nhau với Cố Ân Sính chứ. Trong đầu cậu ảo tưởng một phen cảnh mình giúp đối phó với tên béo này, Ngụy Diệp mới thỏa mãn vẩy tay ra khỏi buồng vệ sinh.

“Chị, chị thân yêu, chị có hỏi thăm được xem anh ấy đang chơi game gì không?” Trên đường tới căn tin, một nữ sinh đáng yêu nói nhỏ với ngự tỷ* bên cạnh, Ngụy Diệp nhịn không được len lén đến gần ngắm hai cô vài lần.

(Ngự tỷ: cô gái mạnh mẽ.)

“Hỏi được rồi, em thực sự muốn chơi sao?”

“Đúng vậy, trong hiện thực, em theo đuổi mà anh ấy cứ thờ ơ, em chỉ có thể vào trò chơi thử xem sao!” Nữ sinh đáng yêu bày vẻ mặt bối rối, trong lòng Ngụy Diệo tiếc nuối vạn phần, sao một cô gái như vậy không chơi game vì mình chứ?

“Bạn trai chị nói Cố Ân Sính chơi một trò tên là Kiếm Tam, server 0 cái gì mà Quách béo béo gì đó… Gọi là Thiên Sách gì đó…”

Mẹ nó, người này thật đủ rồi nha, còn dám chơi Quân gia? Tự tìm ngược sao, tới đây cắm cờ nào! Server Quách Vĩ Vĩ đúng không, cứ ở đó chờ gia “Tây Hồ tiêu dao quân tử ý, hồ nhĩ nhất kiểm đại phong xa”* đi!!

(Dịch nôm na là quân tử an nhàn ở Tây Hồ dán vào mặt ngươi một phát phong lai ngô khoai =)) Nhái từ bài thơ nào đó thì phải.)

Trở lại nhà trọ, Ngụy Diêp lại nghĩ không biết ID thì làm sao tìm được anh ta, mình cứ làm quen với kỹ thuật và trang bị là được rồi, sau đó, he he he he he he.

“Tiểu Ngụy Tử, chú về rồi~” Trạch nam Lí Cảnh Lâm đang ở cửa cùng Phiền Phức nghịch ngợm chơi trò chơi của chó.

“Anh Lý? Chuyện lần trước anh nói em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ chuyển server, nhưng mà anh không cần đưa em tiền đâu, đúng lúc em cũng có việc phải chuyển mà.”

Lí Cảnh Lâm mừng như bắt được vàng, vung tay ném xích chó ra, trừng mắt liếc Phiền Phức một cái rồi ôm Ngụy Diệp vào cửa. “Anh cũng không cần khách khí với chú nữa. Đi nào, anh mời chú ăn! Em gái anh sau này phải nhờ vào chú rồi!”

Nói được làm được, ngày hôm sau, Ngụy Diệp làm thủ tục rời khỏi server Mẫu Đơn cậu đã chơi gần một năm, tới server Quách Vĩ Vĩ của em gái trạch nam. Thay đổi trận doanh, gia nhập Ác Nhân Cốc, gia nhập bang hội của em gái trạch nam – Phép thuật tập sự Vương Di Phong. Nhìn cái tên bang hội sắc bén như vậy, Ngụy Diệp đột nhiên thấy hối hận!

Cậu hối hận sâu sắc! Có thể nói là lên nhầm thuyền giặc hại một đời!

=====================

Ảnh đi bí cảnh Đại Minh Cung 25 lụm google :'( Êm là thanh niên pvp chỉ đi bí cảnh ngày :'(

maxresdefault


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.