12 Chòm Sao (Song - Giải) - It's Time To Go

Chương 14: Chương 14 : Minh Noãn cầu kiến Cung thân vương




Editor: Mèo

“Cậu ở cùng với một nữ sinh đẹp như vậy, các bạn nam lớp chúng ta khẳng định hâm mộ cậu đến chết mất. Cậu biết cậu ấy tên sao?”

“Tớ còn chưa biết gì về cậu ấy đâu, tớ và cậu ấy còn chưa nói được một lời nào, cậu ấy hẳn là không thích nói chuyện cùng với người không thân.” Tô Mạt xua xua tay.

“Tớ cũng như vậy cảm thấy. Bất quá, cậu còn có một người bạn cùng phòng mà? Ở đâu vậy?” Triệu Nhã Nam tò mò hỏi.

Tô Mạt nhìn xung quanh phòng học một vòng, tìm được Lý Trăn Trăn, “Nữ sinh thứ ba ở hàng thứ hai.”

Triệu Nhã Nam nhìn qua đó chỉ có thể thấy được cái bóng lưng của Lý Trăn Trăn, chu cái miệng nhỏ nói: “Nhìn không thấy mặt nha, tớ không biết cậu ấy trông như thế nào.”

“Từ từ cậu sẽ thấy, không cần phải vội. Bộ dạng cậu ấy nhìn rất vui vẻ, tính cách cũng không tệ, chỉ là lúc nói chuyện thì âm thanh như em bé. Nhưng cũng được coi như là người dễ giao tiếp nhất ở ký túc xá.”

“Vậy là tốt rồi, nếu không cậu sẽ rất nhàm chán. Dù sao các cậu cũng sẽ sống cùng nhau dưới một mái nhà, cũng phải có một người để nói chuyện cùng.”

Khi Triệu Nhã Nam đang nói, thì đột nhiên Cô Ôn gọi tên của Lý Trăn Trăn.

“Nhã Nam, thật khéo, đúng lúc đến lượt cậu ấy lên đó giới thiệu, cậu ấy chính là Lý Trăn Trăn.”

Diện mạo Lý Trăn Trăn chính là loại hình được rất nhiều nam sinh yêu thích, ngọt ngào đáng yêu như chim nhỏ nép vào người, thoạt nhìn khiến cho người ta có một loại thương tiếc muốn che chở cô ấy *. So với một cô gái lạnh lùng thì một cô gái như Lý Trăn Trăn sẽ được các chàng trai yêu thích hơn, và sẽ có nhiều chàng trai theo đuổi hơn. Bởi vì vẻ đẹp lạnh lùng sẽ khiến hầu hết đàn ông nản chí và không dám tới gần.

(*) Dấu sao chỗ đó là có từ bản raw luôn nha mấy bạn:))))

Lý Trăn Trăn vừa lên tới bục giảng, thì rất nhiều nam sinh liền im lặng, nghiêm túc nhìn cô ấy.

“Chào mọi người, tớ tên là Lý Trăn Trăn, tên của tớ lấy từ《 Kinh Thi 》 bên trong ‘ cành đào sum suê, lá xanh um um ‘, có ý nghĩa là tươi tốt. Tớ thích âm nhạc, thích ca hát, đặc biệt thích rock ‘n roll, thần tượng của tớ là nhóm nhạc Volkswagen Beetle, hơn nữa tớ còn là một tay trống. Tớ ghét nhất những người coi tớ như một nữ sinh nhu nhược. Hiện tại tớ đã có đai đen Tae Kwon Do, vì vậy đừng coi thường tớ. Xin chào các bạn sinh viên yêu âm nhạc để giao tiếp với tớ. Xin cảm ơn!”

Sau khi Lý Trăn Trăn nói xong, cả lớp hơi sững sờ. Sau khi nghe phần tự giới thiệu của cả lớp thì phần giới thiệu của Lý Trăn Trăn là đặc biệt nhất. Nó làm mọi người có thể nhớ kỹ cô ấy, không giống mấy bạn cùng lớp lúc trước sau khi giới thiệu xong thì mọi người đã quên mất vừa nãy họ đã nói gì.

Tuy rằng lúc ở ký túc xá Tô Mạt đã nói chuyện cùng cô ấy vài câu, nhưng không nghĩ tới cô ấy là một nữ sinh trẻ tuổi, mảnh mai thế nhưng lại lợi hại như vậy, không chỉ thích rock ‘n roll, là một tay trống hơn nữa còn là một cao thủ Tae Kwon Do! Thật sự làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt.

Xem ra, sau này mấy nam sinh có ý với cô ấy sẽ ít đi hai phần ba.

Sau khi Lý Trăn Trăn nói xong thì cả lớp yên tĩnh một lúc, hiển nhiên cả lớp cũng có cảm nhận giống như Tô Mạt.

Cho đến khi Lý Trăn Trăn trở lại chỗ ngồi của mình và khi Cô Ôn gọi tên một người nữa, mọi người mới bắt đầu khe khẽ nói chuyện.

Tô Mạt và Triệu Nhã Nam cũng khe khẽ nói.

“Khó trách người ta nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, Tô Mạt, người bạn cùng phòng này của cậu cũng thật đặc biệt, không nghĩ tới bên trong thân thể một cô em gái nhà bên lại cất giấu một tấm lòng nhiệt huyết và thân thể khỏe mạnh như vậy.” Triệu Nhã Nam có chút kích động.

“Ừ, tớ cũng không nhìn ra.” Nhìn thấy mặt Triệu Nhã Nam vì kích động mà đã đỏ ửng lên, Tô Mạt lại có chút muốn sờ má cô ấy, nhưng khi Tô Mạt vươn tay sắp đụng tới gương mặt cô ấy thì dừng một chút lại chuyển sang xoa xoa đầu Triệu Nhã Nam, “Nếu cậu thích cô ấy, chúng ta có thể cùng nhau chơi.”

Triệu Nhã Nam hào hứng mà ôm cánh tay của Tô Mạt, gật gật đầu, “Được nha, được nha.”

Hai người nổi lên nhiều chuyện, chẳng nghe mọi người trên kia giới thiệu. Đoán chừng khoảng hơn mười phút, người ở trên bục giảng đi xuống thì cô Ôn lại gọi tên một người nhưng không có ai đi lên hết.

Nhìn theo ánh mắt của cô Ôn, mọi người mới phát hiện người mà cô Ôn kêu chính là người đẹp lạnh lùng kia.

Lúc này không chỉ có Tô Mạt và Triệu Nhã Nam im lặng, mà đại đa số các bạn cùng lớp đều cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm cô ấy. Muốn nghe thử xem cô ấy sẽ nói như thế nào. Sau đó cô Ôn lại gọi thêm một lần.

“Tần Hộ Sinh, đến lượt em.”

Khi mà mọi người nghe cái tên này đều có một loại cảm giác, tên đẹp, người còn đẹp hơn.

Có mấy bạn cùng lớp đã từng nghe nói đến cô ấy, kêu một tiếng sau đó thì che miệng mình lại. “Cậu ấu chính là Tần Hộ Sinh hả!”

Đa số những ai biết đến lai lịch của Tần Hộ Sinh đều là các bạn nữ cùng lớp, các cô cũng chỉ nghe qua cái tên Tần Hộ Sinh thôi, cũng chưa có gặp qua cô ấy.

Ba của Tần Hộ Sinh là Tần Văn Thanh, Ông không chỉ là người giàu nhất tỉnh, mà còn là một trong những người giàu nhất nước.

Tên của Tần Hộ Sinh thì những người phụ nữ giàu có ở thành phố C đều đã nghe qua, khoảng thời gian trước họ đã nghe nói cô ấy từ nước ngoài đã trở lại, rất nhiều người nhà giàu đều dặn dò con gái của mình, nếu có gặp Tần Hộ Sinh thì nhất định phải tạo một mối quan hệ thật tốt với cô ấy. Bất quá cũng chỉ có những những nữ sinh cùng tuổi với Tần Hộ Sinh mới được dặn dò.

Không ai nghĩ tới Tần Hộ Sinh sẽ đến Thánh Đức cao trung, loại trường công này cũng không đi học ở những trường học quý tộc, nhưng đây cũng là lý do tại sao Thánh Đức cao trung nổi tiếng. Chất lượng giảng dạy ở Thánh Đức cao trung cũng ném những trường tư nhân quý tộc đó vài con phố.

Nghe thấy mình được gọi tên, Tần Hộ Sinh nhíu mày, biểu tình có chút lãnh đạm, giống như là đang tự hỏi là có nên lên hay không.

Tần Hộ Sinh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đứng lên, bất quá cô ấy không đi lên bục giảng, mà vẫn ở tại chỗ ngồi của mình mà nói.

“Tôi tên là Tần Hộ Sinh, chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh mà ở Thánh Đức cao trung hết ba năm, hy vọng mọi người không có việc gì thì không cần tìm tôi.”

Phần tự giới thiệu của Tần Hộ Sinh đơn giản, rõ ràng, lại cự tuyệt với mọi người ở ngoài xa ngàn dặm, trước sau đều có một bộ người sống chớ lại gần. Sau khi nghe xong cô ấy giới thiệu, biểu tình của mọi người đều thay đổi rõ ràng.

Dương Viện hừ lạnh một tiếng.

Biểu tình của Lý Trăn Trăn có chút kinh ngạc nhưng lại không để trong lòng, cười cười lại đeo tai nghe lên tiếp tục nghe nhạc.

Từ Ly Sanh liếc mắt nhìn Tần Hộ Sinh một cái, nhưng không có biểu hiện gì.

Tô Mạt không biết nên nói gì, mấy người kỳ lạ ở Thánh Đức cao trung như thế nào mà lại nhiều như vậy. Kiếp trước cô chưa từng gặp một người nào, thế nhưng kiếp này lại có, đã vậy còn ở chung một cái ký túc xá.

Tần Hộ Sinh là người cuối cùng tự giới thiệu, sau khi cô ấy nói xong thì làm như không có việc gì mà ngồi xuống.

Cô Ôn tiếp tục nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Sau phần giới thiệu, cô nghĩ mọi người đều đã có những hiểu biết sơ bộ về nhau. Về sau các em phải ở chung thật tốt, ngày mai chính thức bắt đầu quân huấn. Buổi sáng khi tiếng chuông vang, các em nhất định phải rời giường, nếu đến trễ thì các em phải tự gánh lấy hậu quả.”

Mọi người nhìn nhau, lại không dám lên tiếng.

“Và buổi tối hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng đâu. Tiết tự học buổi tối ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chọn ban cán sự lớp, các em nên chuẩn bị sẵn sàng, văn phòng của cô ở phía nam của trường, có việc gì thì có thể tới đó tìm cô.”

Cô Ôn tạm dừng một chút, nhìn nhìn xuống phía dưới, sau đó cười nói: “Tan học đi.”

“Cô vất vả, hẹn gặp lại cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.