[12 Chòm sao] School

Chương 47: Mày Và Anh Ấy Lên Giường Với Nhau Chưa




Hôm đó, khi Ngô Tiếu Thiên đang làm thực nghiệm, người thanh niên Do Thái tên Tony lần trước giúp anh dọn nhà đến nói nhỏ với anh, hôm nay phòng thực nghiệm có thêm một người từ miền Đông mới đến chuẩn bị làm tiến sĩ khoa học, trưa nay sếp mời cơm, mọi người cùng ra ngoài ăn cơm.

Đang lúc bận bịu, Ngô Tiếu Thiên cũng không để ý đến việc đó. Người cũ đi người mới đến là việc thường xảy ra ở phòng thực nghiệm, nhưng thường là một vài người thân thích tụ họp lại với nhau, làm một bữa tiệc nhỏ. Sếp của anh là một phụ nữ Đài Loan, tên Hứa Mai, đã ngoài năm mươi, thường ngày bà rất chi li trong việc sử dụng kinh phí. Lúc anh mới đến, bà ta chẳng hề đãi tiệc, chỉ dắt anh đi tham quan một vòng các căn phòng trong khu thực nghiệm.

Xem ra, vị tiến sĩ mới đến rất được sếp ngưỡng mộ. Chắc hẳn đây cũng là người có tiếng tăm đây. Nếu thế, vô tình anh có thêm một đối thủ cạnh tranh.

Giống như lúc anh đến, Hứa Mai cũng dắt anh Tiến sĩ mới đến đi một vòng các phòng thực nghiệm. Lúc họ tới phòng của Ngô Tiếu Thiên, đúng lúc anh đang bận phân tế bào, ngay cả cơ hội để bắt tay với người đó cũng không có. Hứa Mai giới thiệu với anh: “Tiến sĩ Thiên, đây là ông Giang Cốc, tốt nghiệp tiến sĩ trường J vừa từ miền Đông sang, sau này hai anh cần phải hợp tác với nhau.”

Ngô Tiếu Thiên cười với Giang Cốc: “Tôi từ Đại lục đến đây cũng chưa lâu, sau này nhờ anh chỉ giáo!”.

Sau khi giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau thì đã tới giờ cơm trưa, họ đến một quán ăn của Nhật. Mười mấy người ngồi chung một bàn, bụng ai nấy đói cồn cào.

Hứa Mai xem qua thực đơn, hỏi phục vụ bàn hôm nay có cá hồi hay cá gì ngon không?

Phục vụ: “Hôm nay vừa về một con cá thoi, nhập từ Argentina. Khoảng tám lạng.”

“Tốt, vậy cho món đó trước. Còn nữa, bà nói với đầu bếp, để lại xương cá cho tôi.” Hứa Mai vui vẻ chọn món cá thoi sống, sau đó lại chọn thêm món khác, ra vẻ mình là khách hàng thân thiết cuả quán.

Ngô Tiếu Thiên xem qua thực đơn, anh nghĩ, nếu nói đến ăn, thì nên ăn ở trong nước. Ở trong nước mấy món trong thực đơn này đều không được đưa lên bìa thực đơn. Anh gọi một tô mì lúa kiều mạch trộn rau không cay, sau đó liền chống cằm liếc sang Giang Cốc.

Giang Cốc lật thực đơn, nói với người bồi bàn: “Làm ơn cho tôi một tô mì kiều mạch, nhưng cho nhiều cay, càng cay càng tốt.”

Ngô Tiếu Thiên nghe xong, rất đỗi ngạc nhiên, nói với Giang Cốc: “Anh bạn, được đấy, là người Triết Giang à?”.

Giang Cốc: “Tôi là người Giang Tô, mẹ tôi là người Vân Nam. Tôi ăn cay lắm đấy. Lúc nhỏ mỗi lần tôi khóc, mẹ tôi lấy chiếc đũa chấm tương ớt đưa vào miệng tôi, tôi lập tức nín khóc ngay, công hiệu lắm đấy.”

Quả thực, trong lúc ăn, Giang Cốc tỏ ra mình biết ăn cay như thế nào. Nhìn Giang Cốc gắp từng đũa ớt cho vào miệng, Ngô Tiếu Thiên vốn không biết ăn cay thấy mà nổi da gà. Anh cũng thấy mình ăn mất ngon.

Hứa Mai vừa thành thạo, nhanh nhẹn ăn cá sống chấm mù tạt, vừa nói: “Tôi cũng thích ăn cay. Nhưng mà ăn cay giống như anh Giang Cốc đây, thì là lần đầu tiên tôi thấy.”

Sau vài lần tiếp xúc với Giang Cốc, Ngô Tiếu Thiên thấy mình không hợp với Giang Cốc. Anh cảm thấy Giang Cốc thư sinh, bản chất như vậy thích hợp với công tác nghiên cứu khoa học. Nhưng anh cũng dần dần nhận ra rằng, lúc Giang Cốc làm thực nghiệm, không có chú tâm làm việc cật lực như anh. Cứ hễ anh đến phòng thực nghiệm, là không dứt ra được, còn Giang Cốc thì hơi kém tập trung.

Có lúc hai người nói chuyện về việc sắp xếp phòng thực nghiệm, có lúc nói việc riêng. Giang Cốc nói anh đã có cô bạn gái, đang làm việc ở công ty lập trình vi tính lớn ở Los, anh đến Los cũng chính vì cô ấy. Giang Cốc hỏi Ngô Tiếu Thiên đã có bạn gái chưa? Ngô Tiếu Thiên cười nói với Giang Cốc vẫn chưa.

“Một người xuất sắc như anh, làm sao lại không có bạn gái được?” Giang Cốc nói với Ngô Tiếu Thiên, “Bạn gái tôi có một cô bạn rất tốt, lúc tôi đến chính cô ta ra sân bay đón tôi. Lúc có thể tôi sẽ giới thiệu hai người gặp nhau, tôi thấy hai người rất xứng đôi, nhưng cô gái ấy hơi nóng tính.”

Ngô Tiếu Thiên cười: “Sau hãy nói. Những việc như vậy có ép cũng không được. Đàn ông đến ba mươi tuổi chính là lúc lúng túng nhất, đặc biệt là chuyện hôn nhân. Nếu không chọn kỹ, sẽ hối hận cả đời.”

Giang Cốc: “Anh nói nghe có lý. Tôi đang bồn chồn đây, vừa thấy anh tôi biết anh vừa thoát ra khỏi hôn nhân.”

Ngô Tiếu Thiên: “Tôi thật ngưỡng mộ anh, mọi mặt đều suôn sẻ.”

Giang Cốc thở dài: “Ai mà biết được! Tôi đến đây cũng vì không có cách nào khác. Ở đây chán lắm, không thể ở được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.