[12 Chòm sao] School

Chương 17: Cô Gọi Tôi Là Ảnh Rể






Mỗi ngày, Địch Á đều mệt đến mức thở hồng hộc, không nên xem thường những cọc gỗ này, hắn cảm thấy “chăm sóc” những cọc gỗ này còn mệt hơn so với một ngày đi săn của hắn. Hắn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao làm gỗ lại có thể khó như vậy, một lúc thì dùng đao xương lớn, một lúc thì dùng đao xương nhỏ, nếu không thì là móng tay của mình tỉ mỉ mài dũa. Người thú hơi sức lớn như vậy, phải bao lâu mới có thể học được công việc tỉ mỉ như vậy, đây quả thực là muốn mạng người thú mà.
Đã vậy tộc trưởng còn cầm một cây gỗ được gọi là thước gì đó ở bên cạnh giám sát, xem ai làm không hài lòng thì sẽ đánh mấy thước, rất đau, hết cách rồi, nhóm người thú bọn họ không thể làm gì khác hơn là học tập đàng hoàng, cũng may Địch Á không ghét việc này.
Vì vậy mỗi ngày khi hắn về đến nhà, Trác Ngọc đều ngửi thấy được mùi gỗ trên người hắn, có lúc Địch Á lắc lắc thân thể, trên đất sẽ có một lớp mỏng gỗ vụn. Sau này mỗi ngày vào lúc chạng vạng, Trác Ngọc sẽ đun nước nóng chờ Địch Á trở lại để hắn tẩy đi một thân bụi bặm cùng mệt mỏi.
Lại nói, có một ngày, một giống cái tên Tiểu Hoa chạy tới chỗ Trác Ngọc để học may y phục cùng túi đeo lưng thì thấy Trác Ngọc dùng nồi đá nấu nước, nấu cơm, ánh mắt đó giống như có thể phát ra ánh sáng.
Thì ra là bộ lạc của bọn họ đến nay vẫn không có những thứ đồ này, ngày đó ở bãi đất trống cô còn tưởng rằng những thú nhân này cố tình không dùng. Vì vậy Trác Ngọc nói Địch Á cùng những giống đực khác vào lúc đi săn thì lưu ý những tảng đá mềm, sau khi bọn họ tìm được, Trác Ngọc cùng Địch Á bắt đầu dạy cách làm nồi cùng những đồ làm bếp khác. Đợi đến khi Trác Ngọc mệt mỏi, kiệt sức, những người thú kia đã có thể miễn cưỡng làm xong đồ làm bếp rồi.
Đêm hôm đó, Trác Ngọc ở trên mảnh đất trống dạy người thú nấu nướng, mặc dù Trác Ngọc cảm thấy mùi vị rất bình thường, dù sao cũng không có nhiều nguyên liệu, nhưng ở trong mắt những thú nhân kia thì không như vậy, họ ăn đến mức miệng đầy mỡ. Một đêm này không ít người nhịn không được, nhất là tộc trưởng gấu trúc cơ hồ mắt chứa lệ nóng nhìn Trác Ngọc, sau đó còn bái Trác Ngọc một cái khiến cô không biết làm sao. Chỉ là sau đó cô lại cảm thấy rất vui vẻ, “quốc bảo” mắt chứa lệ nóng cúi chào mình, đó là một loại cảm giác rối rắm lại đặc biệt vinh hạnh.
Kể từ khi Trác Ngọc dạy người thú cách làm y phục và nấu cơm, những người thú thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô và Địch Á. Cô và Địch Á làm cái gì, người thú sẽ làm cái đó.
Trác Ngọc nhớ có một ngày, cô mặc một chiếc váy đính lông vũ, xế chiều hôm đó cô liền nhìn thấy hầu như tất cả giống cái trong bộ lạc đều trang trí lông vũ lên quần áo của mình. Lúc ấy Trác Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không ngờ cô lại được làm người dẫn đầu trào lưu thời thượng một lần.
Mỗi ngày, Trác Ngọc đều cùng những giống cái khác đến ngọn núi nhỏ phía sau bộ lạc đi dạo một lát. Vì ở đây không có dã thú hung mãnh, to lớn nên các giống đực cũng yên tâm để cho các giống cái chơi đùa. Mỗi lần ánh mắt của Trác Ngọc đều đặt trên những hoa hoa cỏ cỏ trong rừng cây, hy vọng có thể phát hiện một chút thảo dược.
Những giống cái khác mỗi lần đều mang về đầy một túi đeo lưng trái cây, còn cô có lúc có thể mang về một hai loại thảo dược, có lúc thì không thu hoạch được gì, đây là những thứ có thể gặp mà không thể cầu. Cô cũng không thể mang vườn thảo dược lúc trước đến đây, chỉ có thể từ từ thăm dò. Rất nhanh, Trác Ngọc cũng tìm hết ở khu rừng này, sau khi xác định không bỏ sót nơi nào, Trác Ngọc lại có ý định đến nơi nhóm Địch Á săn thú.
Bởi vì Địch Á dạy nhóm người thú cách dùng mũi tên, săn thú liền trở nên dễ dàng hơn, cứ như vậy, bọn họ cũng sẽ đi săn thú ở xa hơn.
Địch Á không muốn mang Trác Ngọc đi, không muốn để cho những giống đực khác nhìn Trác Ngọc. Mỗi sáng thừa dịp Trác Ngọc còn chưa tỉnh ngủ, hắn sẽ nhẹ chân nhẹ tay vọt ra ngoài. Mỗi lần Trác Ngọc tỉnh lại, thấy Địch Á không đợi mình đã đi thì giận đến nghiến răng, sau đó cô cố ý thay đổi thời gian nghỉ ngơi và làm việc. Tối đi nghỉ sớm, tranh thủ buổi sáng có thể tỉnh dậy. Dần dần, vào lúc Địch Á tỉnh là Trác Ngọc có thể bò dậy đi theo sau lưng Địch Á, cho đến khi Địch Á đồng ý mới thôi.
Nơi mà Địch Á săn thú mỗi ngày đều không cố định, mỗi lần đi Trác Ngọc đều sẽ có thu hoạch mới. Hiện tại, cô đã góp nhặt được gần trăm loại thảo dược, chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa, cô tin rằng mình sẽ có thể tìm được nhiều loại thảo dược hơn.
Hôm nay, trừ lúc cô đi dạo cùng Địch Á, thời gian còn lại đều chăm sóc thảo dược của cô, rửa sạch thảo dược, lại phơi nắng, thỉnh thoảng cần phải cắt ra. Cô tận lực dùng những phương pháp bào chế thảo dược mà mình biết, hy vọng tạo ra được dược liệu lý tưởng.
Cô còn tìm được một vài loại thảo dược vừa có thể ăn vừa có thể chữa bệnh, không thể nghi ngờ những thứ này có thể khiến cho thức ăn của bộ lạc phong phú không ít. Thật ra thì Trác Ngọc vẫn hy vọng có thể tìm được nhiều loại gia vị nấu ăn để thỏa mãn dục vọng của cái bụng mình, trời mới biết cô đã ăn đủ cái loại thức ăn không có mùi vị gì rồi.
Gần đây không biết có phải Trác Ngọc gặp ảo giác hay không mà thấy tộc trưởng gấu trúc rất yêu thích xuất hiện xung quanh cô. Tỷ như có một lần, vào lúc cô đi đến phía sau núi để đi dạo, ở trên đường gặp ông cô liền chủ động lên tiếng chào hỏi, khi đó vừa đúng lúc Trác Ngọc khát nước, trên cái cây bên cạnh có không ít quả, cô liền dùng sợi dây quấn lên, nhưng mãi mà không trúng, tộc trưởng gấu trúc liền cười cô không biết leo cây. Mọi người nói xem, một giống đực hơn nữa còn là tộc trưởng, không những không giúp đỡ giống cái, còn chế nhạo, nào có một chút biểu hiện của tấm gương tốt?
Chế nhạo cô xong lại ngâm nga một bài hát không biết tên đi về phía bộ lạc, để lại Trác Ngọc đang nghiến răng nghiến lợi. Thật đáng giận, mấy hôm trước còn lệ nóng doanh tròng với mình, hôm nay liền đổi sắc mặt, kiểu người gì thế?
Trác Ngọc ở sau lưng tộc trưởng vung vẩy đao xương trong tay, không khéo lại bị tộc trưởng gấu trúc quay lại nhìn thấy thì dừng ngay lập tức, ngượng ngùng cười.
Tộc trưởng thấy cô như vậy không chỉ không tức giận, ngược lại cười càng lớn tiếng hơn, Trác Ngọc cảm thấy thật đáng giận.
Tộc trưởng gấu trúc còn hay chạy đến nơi ở của cô, xem thảo dược của cô, ở một bên quấy rối lại làm loạn, cũng không cho cô sửa sang lại khiến cô cười khổ. Cô nghiêm trọng hoài nghi đây không phải là tộc trưởng đứng đầu một tộc.
Trác Ngọc phát hiện, từ khi cô biết Địch Á, cùng hắn chung sống đến nay, cô trở nên hoạt bát hơn. Trước kia cô rất ít khi biểu lộ cảm xúc, đã từng có người bạn đánh giá Trác Ngọc, nói cô cả ngày bày ra gương mặt của người chết khiến cho người ta vừa nhìn đã không muốn đến gần. Nếu không phải bệnh nhân muốn xem bệnh, đoán chừng sẽ không có nhiều người quan tâm đến cô. Hiện giờ, tất cả cảm xúc của cô đều biểu hiện ra ngoài, quả nhiên đã bị Địch Á ảnh hưởng.
Cô thở dài một cái, thật ra như vậy cũng rất tốt, người nơi này không phải những người ở Thế kỷ 21 nên sẽ không phức tạp như vậy, coi như đi du lịch cũng tốt, buông tha tất cả hưởng thụ cuộc sống ở đây, cô tin tưởng điều này sẽ không làm khó được cô.
Thời gian hái thảo dược cũng không lâu, Trác Ngọc cắt những miếng mỡ trên động vật mà Địch Á săn được, thử lọc mỡ. Thay đổi rất nhiều động vật, cuối cùng phát hiện có một loại heo núi rất giống heo ở Thế kỷ 21, thịt mỡ trên thân nó có thể làm ra mỡ mà cô muốn.
Làm hơn nửa ngày mới làm ra được một nồi mỡ heo, cơm tối cô dùng mỡ heo xào một vài món ăn, cô ăn thử thấy mùi vị cũng không tệ lắm, để cho Địch Á mời tộc trưởng đến làm khách.
Không nghĩ đến, khi gấu trúc này thấy một bàn thức ăn liền bưng cái mâm lên, soàn soạt soàn soạt mấy đũa, tất cả đều vào trong bụng hắn. Trác Ngọc cùng Địch Á căn bản chưa kịp động đũa, thức ăn trên bàn đều đã trống rỗng. Ăn xong tộc trưởng còn quệt quệt mồm bày tỏ mùi vị không tệ, ngày mai còn tới ăn cơm khiến hai người trợn tròn mắt.
“Đây là tình huống gì?” Trác Ngọc nhìn về phía Địch Á, ngây ngốc hỏi.
Địch Á: “…”
“A, người này sao có thể như vậy, tôi cực cực khổ khổ làm thức ăn, hắn tốt xấu gì cũng nên để lại cho tôi một miếng, đã vậy còn nói rõ ngày mai sẽ tới ăn chực nữa, tại sao lại có thể mặt dày như vậy? Chẳng lẽ là ăn cướp?"
Địch Á thấy Trác Ngọc nóng nảy liền nói: “Đừng tức giận mà, ta đi làm lại cho nàng, không phải nàng nói tức giận không tốt cho thân thể sao? Đến đây, nàng ngồi chỗ này, ta đi nấu cơm, có được hay không? Nếu không, ta xin lỗi với nàng?”
“Nói xin lỗi, anh xin lỗi tôi cái gì, phải nói xin lỗi cũng nên là con gấu trúc đáng ghét kia.”
Địch Á vừa nghe, trong lòng có chút không thoải mái: “Ngọc nhi, tộc trưởng dẫn dắt rất nhiều người, ta rất tôn kính ông ấy, nàng đừng mắng ông ấy có được hay không? Nàng muốn mắng thì mắng ta đi.” 
“Anh có bệnh à, rõ ràng là ông ta không đúng, tôi mắng anh làm gì?” Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Địch Á, Trác Ngọc chỉ còn biết im lặng. Nếu là ân nhân của Địch Á, vậy thì lần này bỏ qua đi.
Cơm tối của hai người vì nguyên nhân tộc trưởng nên đã chậm trễ rất nhiều. Trong bữa cơm Địch Á ân cần gắp thức ăn cho Trác Ngọc, không ngừng nói tốt về tộc trưởng, hy vọng giống cái của mình bớt giận.
Nhưng hắn cũng biết tộc trưởng có điểm quá mức, vì vậy chỉ cần sắc mặt giống cái của mình hơi hòa hoãn một chút là hắn đã yên tâm, xem ra hắn cần phải nói chuyện thật tốt với tộc trưởng mới được. Một là trưởng bối hắn tôn kính nhất, một là người hắn thích nhất, hắn không hy vọng bọn họ chung sống với nhau không thoải mái, như vậy hắn sẽ rất khó xử.
Ngày hôm sau, khi Địch Á đi học làm gỗ, hắn lôi kéo tộc trưởng đến một nơi yên tĩnh muốn cùng tộc trưởng tâm sự, chưa nói được hai câu, tộc trưởng gấu trúc đã bỏ chạy, Địch Á đuổi theo ở phía sau.
“A, tộc trưởng sao ngài lại chạy, ta chính là đang nói chuyện với ngài nha, cũng không làm trễ nải việc gì, sao ngài coi ta như thú dữ? Ngài lại còn chạy nhanh hơn?”
Địch Á ở phía sau cố hết sức đuổi theo, hắn nhớ tộc trưởng chạy trốn cũng không có nhanh như vậy, thế nào mà mới một lúc đã không thấy bóng người rồi. Địch Á gọi mấy tiếng mà không thấy người trả lời, hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt rất buồn bực, chẳng lẽ tộc trưởng không thích hắn, gần đây hắn cũng không làm sai chuyện gì nha.
Núp ở trên cây, tộc trưởng gấu trúc nhìn Địch Á bỏ đi liền vươn móng vuốt ra lau mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra, nói giỡn, nếu cùng tiểu tử kia tâm sự, vậy còn không phải bại lộ bí mật? Hắn từ từ leo xuống, hoạt động một chút, mới vừa rồi vì vận động mạnh mà tứ chi đau nhức, ai, quả thật là già rồi, vận động một chút cũng đã muốn cái mạng già của ông.
Đang lúc tộc trưởng gấu trúc cảm thấy may mắn vì đã thoát khỏi Địch Á, bỗng nhiên một gương mặt tươi cười lại xuất hiện trước mặt hắn.
“Tộc trưởng, xem ngài còn trốn đi đâu được?” Địch Á cười hì hì nhìn tộc trưởng.
Tộc trưởng gấu trúc nhìn gương mặt tươi cười của Địch Á, thật hận nha, trong lòng đã sớm đem Địch Á mắng đến máu chó đầy đầu, ông bày ra dáng vẻ tộc trưởng, nối giận: “Ngươi nói xem, tiểu tử lớn đầu như ngươi sao không làm việc cho tốt lại đuổi theo ông già như ta làm gì, muốn ta mệt chết sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.