Chỉ tiếc những ngày tháng vui vẻ đó thật quá ngắn ngủi.
Trước khi con gái ra đời, vì có chuyện quan trọng nên ông ta không thể không tạm thời rời xa mẹ con họ.
Khi trở lại, căn nhà gỗ nhỏ vốn tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc đã không một bóng người, trên bàn chỉ có một bức thư lạnh lẽo. Người phụ nữ ấy đi rồi, vì “nỗi khổ” nên bà ta đã giao con gái cho người hầu thân cận nhất lệnh đưa tới chỗ ông chăm sóc nuôi nấng.
Thế nhưng Xương Thọ Vương không hề thấy con gái đâu, tên hầu kia và đứa con của ông ta như thể bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Xương Thọ Vương tìm không thấy người phụ nữ ấy, cũng không tìm được con gái, thậm chí ngay cả tên hầu thân cận cũng không thấy nốt.
Bây giờ bức thư kỳ quái này muốn nói lên điều gì?
Thứ nữ của Liễu Xa chính là đứa con mất tích năm đó của ông ta sao?
Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu ông ta, chuyện này không phải không có khả năng.
Trước khi người phụ nữ kia rời khỏi Đông Khánh đúng là rất quan tâm tới hậu viện của Liễu Xa, bà ta cũng từng bày tỏ nếu không nuôi nổi con sẽ quăng trước cửa Liễu phủ để Liễu Xa nuôi hộ, nhưng Xương Thọ Vương chỉ coi đó là lời đùa giỡn, hoàn toàn không để tâm.
Bây giờ nhớ lại dường như rất có khả năng đó... Nghĩ tới đây sắc mặt Xương Thọ Vương rất khó coi.
Đến khi ông ta ý thức được thứ nữ Liễu phủ đã gả vào Hoàng gia, đồng thời trở thành hoàng tử phi của Tứ hoàng tử Vu Mã Quân thì vẻ mặt ông ta đã cực kỳ tệ.
Cũng không phải ông ta thương xót gì đứa con gái kia, thật ra tình cảm của ông ta đối với con gái chỉ được xây dựng trên cơ sở người mẹ. Không có người phụ nữ đó, cái gọi là con gái chẳng qua cũng chỉ là có cũng được mà không có cũng xong.
Sắc mặt ông ta khó coi là vì lo lắng sự tồn tại của Liễu Huyên sẽ làm lỡ đại sự của ông ta.
Liễu Xa nuôi lớn Liễu Huyên, còn lấy mười dặm hồng trang gả đứa con gái này cho một mối nhân duyên tốt như thế, tất nhiên là không hề nghi ngờ huyết thống của nó, thậm chí rất thương yêu là khác.
Nếu lúc này có người đem tin tức cha ruột của Liễu Huyên không phải Liễu Xa mà là ông ta thì Liễu Xa sẽ có phản ứng gì?
Xương Thọ Vương đặt mình vào hoàn cảnh đó mà suy nghĩ, ông ta cảm thấy bản thân sẽ điên cuồng giận chó đánh mèo!
Đứa con gái yêu thương nhiều năm lại không phải con ruột của mình, nỗi oan ức lớn như thế ai có thể chịu nổi?
Làm đàn ông sao có thể nhẫn cái nhục này?
Đông Khánh sáu châu hai mươi mốt quận, Liễu Xa độc chiếm Sùng Châu, còn âm thầm nắm trong tay nguồn lương thực của quận Hứa.
Đồng minh mạnh mẽ như vậy dù không giúp đỡ ông ta cũng không thể nghiêng hoàn toàn về phía hoàng thất được, Xương Thọ Vương không lo lắng mới lạ.
Xương Thọ Vương híp mắt, ánh mắt lóe lên vài tia dữ tợn, dù nội dung bức thư là thật hay giả, ông ta cũng không thể mạo hiểm.
Cách tốt nhất chính là ám hại Liễu Huyên, chết rồi thì làm gì có đối chứng.
Dù có chút tiếc nuối nhưng ông ta và Liễu Huyên còn chưa từng gặp mặt, càng không có tình nghĩa cha con gì.
Người không vì mình, trời tru đất diệt. Ông ta quả thực rất có lỗi với đứa con gái này, nhưng con gái hi sinh vì phụ thân là chuyện đương nhiên, dù sao ông ta cũng là người cho nó sinh mạng... Cùng lắm đến khi ông ta ngồi lên ngôi vị cửu ngũ lại truy phong nó là được.
Nghĩ tới đây, Xương Thọ Vương hơi tiếc nuối, nếu Liễu Huyên không phải con gái Liễu Xa, ông ta sẽ lập tức đón về yêu thương hết mực... Nhưng ai bảo nó lại là con gái Liễu Xa!
Bá nghiệp của ông ta không được có chút sơ suất, trong thời khắc quan trọng này lại càng không thể đắc tội Liễu Xa, vì thế chỉ đành nói một câu đáng tiếc.
Xương Thọ Vương có lẽ không ngờ tới, ông ta còn chưa làm gì, Liễu Huyên đã tự gây ra họa lớn.
Liễu Huyên mang thai từ cuối tháng tư tới nay, bụng cô ta đã sắp được tám tháng.
Khi vừa tròn sáu tháng, bụng cô ta đã ngang ngửa với phụ nữ mang thai chín tháng, bây giờ lại to hơn rất nhiều. Thái y cẩn thận kiểm tra nói là cô ta sinh đôi, đứa bé rất mạnh khỏe.
Liễu Huyên nở nụ cười mỉm, dù Hoàng đế ghét bỏ Vu Mã Quân nhưng cô ta không hề thấy đau buồn.
“Viên đan dược kia thật hiệu nghiệm, tình trạng thai nhi tốt như vậy đứa bé sinh ra nhất định rất khỏe mạnh...” Nghĩ tới đây nụ cười bên khóe môi Liễu Huyên lại càng rực rỡ: “Thái y nói, xem mạch tượng chắc chắn 80% là một nam một nữ, long phượng song sinh. Điềm lành như vậy đúng là trời còn thương hoàng thất.”
Đứa con trong bụng chính là át chủ bài để cô ta lật ngược tình thế. Càng tới gần ngày sinh, cô ta càng chú ý cẩn thận.
Nha hoàn bên cạnh theo cô ta từ nhà mẹ, rất hiểu tính nết vị Tứ hoàng tử phi này.
Nhìn thì ngây thơ nhưng lại âm độc vô cùng.
Để kiểm tra viên đan dược trộm tới có thật sự có lợi cho việc mang thai hay không, cô ta đã phái người vu hãm cho người phụ nữ vô tội, sau đó diệt trừ ái thiếp Tuệ Quân bên người Tứ hoàng tử, hơn nữa còn dùng độc kế để Tuệ Quân và hoàng đế lên giường.
Nếu không phải hoàng đế cũng có ý với Tuệ Quân thì có lẽ đã chết oan một mạng người.
Làm tỳ nữ thiếp thân cho người như vậy phải cẩn thận từng giây từng phút, không khéo lại trở thành quỷ chết oan.
Trong lòng khinh bỉ nhưng ngoài miệng lại không dám ho he, nha hoàn chỉ thành thực làm tốt bổn phận, chải đầu búi tóc cho cô ta thật đẹp đẽ.
Liễu Huyên nhìn dung nhan mộc mạc của mình mà khó chịu nhíu mày nói: “Trang điểm nổi bật vào, thế này quá đơn giản rồi.”
Tỳ nữ mấp máy môi muốn nói, nhưng cuối cùng không thể không nghe lệnh trang điểm cho cô ta thật nổi bật, cài châu báu đắt đỏ đầy đầu, nhìn vô cùng phú quý. Là một tỳ nữ, cô có nghĩa vụ khuyên Liễu Huyên khi mang thai nên trang điểm mộc mạc một chút, son phấn không tốt cho đứa con trong bụng, nhưng từ khi bị một bạt tai vì khuyên nhủ chủ nhân lần trước, cô đã học được cách im lặng.
Nhìn thiếu nữ diễm lệ trong gương, Liễu Huyên hừ một tiếng, nói: “Bản cung sao có thể thua con tiện nhân kia được.”
Dù Tuệ Quân là người độc chiếm sự sủng ái của Hoàng đế trong hậu cung ba ngàn mỹ nhân, nhưng cô ta cũng không muốn thua kém dù chỉ một chút.
Chẳng qua cũng chỉ là nương tử theo gả thấp kém mà thôi, có leo được lên giường của Hoàng đế cũng đừng tưởng có thể biến thành phượng hoàng.
Tỳ nữ cúi đầu không nói, nhưng cô hiểu “tiện nhân” mà Liễu Huyên nói là ai.
Tuệ Quân, người phụ nữ được sủng ái nhất bên cạnh Hoàng đế, là người may mắn độc sủng trong ba ngàn mỹ nhân hậu cung.
Đừng nói là hoàng tử phi tần khác, cho dù là hoàng hậu và thái tử gặp cô cũng đều phải nhường ba phần.
Tuệ Quân gần đây sức khỏe không tốt, bệnh tật triền miên, Hoàng đế nghe lời than thở của cô bèn ra lệnh tất cả hoàng tử phi đều phải đến hầu bên giường bệnh... Cưng chiều tới mức này, cho dù là hoàng hậu cũng chưa bao giờ được như vậy, đủ thấy trong lòng hoàng đế Tuệ Quân quan trọng tới mức nào.
Tỳ nữ thật sự nghĩ không ra tại sao hoàng tử phi nhà mình lại cố chấp ganh đua với Tuệ Quân như vậy?
Thân phận hai người lúc này hoàn toàn không cần thiết phải tranh đấu.
Cho dù tỳ nữ nghĩ thế nào thì Liễu Huyên cũng đã trang điểm diễm lệ rồi, bộ dạng cô ta không hề giống đi thăm bệnh chút nào.
Lúc ngồi xe ngựa vào cung, trong đầu Liễu Huyên vẫn chỉ suy nghĩ làm thế nào để chơi xỏ Tuệ Quân. Cô ta không biết trong cung đang có một trận bão tố âm thầm nổi lên, đón chờ cô ta là con đường xuống suối vàng không lối về.
Cô ta một tay đỡ bụng, một tay được tỳ nữ đỡ, nhẹ nhàng đi theo cung nữ tới tẩm cung của Tuệ Quân.
Tuệ Quân tất nhiên không bị bệnh, cô chỉ muốn kiếm cớ tiếp cận Nhị hoàng tử phi, tiện thể làm khó Liễu Huyên mà thôi.
Cả ngày ăn hiếp hậu cung phi tần của hoàng đế cô cũng thấy chán rồi, bèn dời mục tiêu sang mấy đứa con dâu của phi tần.
Rõ ràng rất khỏe mạnh nhưng cô vẫn tùy ý nói mình bị bệnh, lười biếng nằm trên giường vừa ăn của ngon vật lạ vừa chỉ huy đám hoàng tử phi xoay quanh, lấy đó tìm vui.
Trong đó người bị sai bảo nhiều nhất chính là Nhị hoàng tử phi An Y Na và Tứ hoàng tử phi Liễu Huyên. An Y Na đã từng nói lời đắc tội Tuệ Quân, bị ghi thù cũng là điều bình thường. Còn Liễu Huyên... không ít người đồn thổi, việc Tuệ Quân bị Hoàng đế cướp tới Hoàng cung có công rất lớn của Tứ hoàng tử phi.