[12 Chòm Sao] Ngày Xửa Ngày Xưa

Chương 22




Anh Kiệt nhìn Chu Thái giống như nhìn một người bình thường, như không có gì có thể làm hắn run sợ

Mà Chu Thái thấy Anh Kiệt chẳng sợ gì, trên mặt rất khó chịu ông thậm chí cảm nhận được cơ mặt mình như đau nhứt, từ khi nào ông bị người ta khinh thường như vậy? Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, chưa trải qua đời.

"Xem ra ta đã ít xuất hiện quá lâu rồi, đến cả tiểu bối cũng chưa nghe qua danh của ta, nếu như để sau này không còn ai biết ta thì đấu giá hội còn gì là uy danh thiên hạ?" Chu Thái thở dài than thở nói

"Người trẻ tuổi, sư phụ của cậu là ai?" Chu Thái cũng không phải người ngu lập tức lao vào đánh, mà phải điều tra gia thế của người ta trước mới là an toàn hàng đầu, Anh Kiệt còn trẻ tất nhiên ông nghĩ hắn có chân nhân chỉ điểm

Cơ mà ông hỏi thừa rồi.

"Ta không có sư phụ!" Anh Kiệt lắc đầu đáp

"Vậy cậu trong môn phái nào?" Chu Thái vẫn chưa bỏ qua

"Ta cũng không có môn phái!"

Không sư không phái?

"Tán tu?" Chu Thái cau mày

Tán tu chính là những người không môn không phái, tiêu dao tự tại tuỳ ý luyện võ hoặc tu đạo, chính tà bất phân.

"Vậy sao, chỉ là tán tu mà cũng dám gây sự ở đây, cậu có biết hậu quả lớn thế nào không?"

"Lớn thế nào?" Anh Kiệt có chút buồn cười, hết tớ tới chủ đều hỏi hắn hậu quả ra sao, đây là trại huấn luyện sao?

"Đánh người phạt tù, giết người đền mạng!"

Chu Thái giọng nói mang theo khí thái kiêu hùng, hùng hậu dữ dội như thuỷ triều tràn đê

Làm cho các đại gia không khỏi run rẩy, chọc trúng một vị thuật sư đúng là đáng sợ, cho dù là Chu Thái hay Anh Kiệt họ cũng không dám tuỳ tiện gây chuyện.

Bất quá họ sợ Chu Thái hơn, ông ta đã nổi danh mấy chục năm, đánh người vô số, hơn nữa ông ấy còn mạnh hơn Anh Kiệt, sao lại không sợ?

"Chỉ nhờ vào ngươi? Có thể làm gì ta?" Anh Kiệt thản nhiên thắc mắc hỏi

"Được, để xem ta có thể làm gì ngươi!"

Chu Thái xem Anh Kiệt đã rất không thích, ngông cuồng tự đại không biết sống chết, Anh Kiệt là tán tu cho nên bây giờ ông không phải kiêng dè gì nữa

Tay phải chấp thành kiếm, tay trái cầm một tấm phù vàng, miệng niệm thuật pháp

"Ngự Lôi Thần Thuật!"

Chu Thái vừa dứt lời trong không gian đột nhiên rung động, từ trần nhà đến sàn nhà và cả nội thất bên trong, như đang hứng chịu một cơn động đất, lúc này trên cao xuất hiện đám mây đen kịt mang theo từng tia sấm sét, khí thế ngợp trời. Đến cả quần áo của Chu Thái bay phần phật giống như tiên nhân vận công, người người sợ hãi.

"Đây chính là lôi đình?"

"Sấm sét lại có thể xuất hiện bên trong nhà, không hổ danh là thuật sư"

"Ngự Lôi Thần Thuật này còn to gấp ba lần năm xưa Chu Thái từng sử dụng... Xem ra ông ta mạnh lên không ít, liệu thần y có qua được kiếp nạn này không? Ta nên làm gì đây?" Hồ Bắc một bên cảm thán Chu Thái, một bên thì tiếc thương Anh Kiệt, nhất thời khó xử

Mặc dù Anh Kiệt từng cứu lão Hùng một mạng, nhưng đấu giá hội cũng không thể trêu chọc, thực lực của đấu giá hội bên trong nội tình quốc gia còn cường đại hơn bề ngoài, không tính đến Chu Thái, chỉ cần một vị đại sư xuất hiện cũng đủ nhảy lên sóng gió

Thuật pháp đại sư, tương đương một vị tông sư!

Tông sư như long, đại sư như phụng. Làm sao có thể nhục?

Bất quá những vị cao nhân này ít khi xuất thế, nên hiếm ai có thể gặp được.

Anh Kiệt nhận thấy lôi đình đùng đùng kéo tới, uy năng khủng khiếp. Mà càng đáng sợ hơn chính là người có thể khống chế nó, Chu Thái.

"Ừm, không hổ là thuật sư trung kỳ đỉnh phong, có thể khống chế được lôi đình cũng có chút bản lĩnh!" Anh Kiệt cũng không chê, ở nhân loại mà có người khống chế lôi thuật tốt như vậy cũng xem như kỳ tài.

"Nhưng mà dựa vào chút tiểu lôi này cũng muốn thu thập ta thì lầm to rồi, để ta cho ngươi xem thế nào mới là chân chính lôi thuật!" Anh Kiệt lạnh lùng một mãnh, tay phải chấp thành kiếm giơ lên cao, tay trái để sau lưng, tuỳ ý nói

"Lôi Long Địa Chấn!"

Khí thế hiên ngang, ngạo ngễ mà đứng.

Xung quanh cũng bất đầu chấn động, còn hơn cả lúc Chu Thái triệu hồi lôi đình, bàn ghế rạn nứt bay tứ tung theo cơn bão, cửa sổ vỡ thành từng mãnh. Mọi người chỉ thấy xung quanh Anh Kiệt có mây đen uốn lượn như rồng, trên thân có tia sét nhấp nháy khác nào thần linh?

"Cậu ta cũng có thể triệu hồi lôi đình?"

"Uy lực này... Còn đáng sợ hơn cả Chu Thái!"

Ai cũng kinh sợ lén nhìn Anh Kiệt.

"Thần y... Không lẽ nào là...?" Hồ Bắc môi run nhấp nháy không thốt lên lời tựa như nghĩ tới điều gì.

Mà Chu Thái sắc mặt lúc này tái nhợt, ông cũng nhận ra lôi đình thuật của Anh Kiệt rất mạnh, cảm giác nếu như bị nó nuốt trúng thì cả người sẽ tan thành tro bụi, trong lòng dâng lên sợ hãi

"Cái này... Là uy lực của thuật pháp đại sư? Không thể nào! Ta không tin!"

"Lôi Đình Nộ!" Chu Thái cứ như mất lí trí, nhất quyết chỉ tay thẳng đến Anh Kiệt điều khiển ngự lôi bắn tới, ngự lôi nhiều như vạn tiễn kèm theo tiếng gió rít gào như không khí bị xé rách, uy lực vô cùng

Ầm! Ầm! Ầm!

"Không biết lượng sức" Anh Kiệt nhàn nhạt nói một câu, liền vẫy tay khiển lôi long

Lôi Long Địa Chấn uốn lượn như rồng, tạo ra một cái đầu long thật sự. Trên thân toả ra sấm sét khắp trời chói sáng cả hội trường, nó tạo dáng thành hình chữ S, sau đó há mồm tạo ra một quả cầu sấm trước mặt, lôi đình của Chu Thái bay đến cũng bị hấp thu sạch sẽ, làm cho quả cầu càng lúc càng to thêm, giờ phút này Chu Thái mới cảm nhận được, bản thân ông vừa bắt đầu đã sai rồi

"Không ngờ thật sự là thuật pháp đại sư, ta nhìn lầm rồi!" Chu Thái thở dài nhìn quả cầu sét của lôi long to dần, cảm nhận được bản thân bây giờ có chạy cũng không thoát

"Có lẽ hôm nay ta phải bỏ mạng ở đây...

Nhưng mà được chết trong tay của một vị đại sư, ta không còn gì hối tiếc!"

Chu Thái trong lời nói mang theo cảm giác vinh hạnh, mà cũng có chút bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.