(12 Chòm Sao) Mạt Thế Nữ Phụ Xưng Vương

Chương 17: Chương 17: Chương 17




" Hôm nay là rằm đúng không bà. Trăng tròn quá!"

" Ừ"

Tay bà vuốt mái tóc cô. Giọng bà thì thầm ấm áp

" Thư à, nếu có thể hãy sống tốt nghe con"

Mặt trăng càng lúc càng lên cao. Ánh trăng sáng lên vẻ hiền từ như hình ảnh của người thiếu nữ trẻ đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.

(...)

"

Sáng hôm sau, khi vừa nhô lên ánh sáng yếu ớt xuyên qua từng tán lá non xanh. Phương Chi dắt xe đến cổng nhà Lam Thư,cô gọi vọng vào

" Lam Thư, chưa đi học à"

Lam Thư không lên tiếng, cứ im lặng, sự im lặng ấy khiến Phương Chi khá sợ hãi. Cảm thấy có chuyện không lành Cô liền chạy vào xem,

" Thư, cậu bị gì vậy, sao mình gọi không trả lời"

Ánh mắt Lam Thư vô hồn làm tất cả chìm trong im lặng. Ngoài tiếng gió rít thì chỉ còn tiếng rì rào của cõi lòng.

" Lam Thư, Lam Thư bị gì vậy, đừng làm mình sợ mà"

Rồi bỗng chốc, Lam Thư gục xuống giường khóc nức nở.

" Chi ơi, bà đi rồi!"

Phương Chi bất ngờ, ôm trầm lấy Lam Thư dỗ dành như một đứa trẻ

" Cậu nói gì vậy Thư"

" Mình nói là bà ngoại mất rồi, cậu nghe không, bà đã mãi mãi rời xa chúng ta rồi"

Một tuần sau,Lam Thư gỡ chiếc khăn tang trên đầu xuống rồi đặt bát cơm trắng lên bàn thờ bà ngoại. Thắp cho bà nén hương cô lẳng lặng vén gối của bà lấy ra một chiếc nhẫn. Khói hương nghi ngút cả căn nhà nhưng ở đây chỉ tồn tại một con người bé nhỏ

" Tại sao bà lỡ bỏ con đi, vậy bà"

Vài giọt nước mắt lăn trên má cô lòng cô thầm hứa điều gì đó,bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn

" Thư ơi, đi học thôi "

Lam thư nhìn Phương Chi mỉm cười, dắt xe đạp ra khỏi nhà. Cô lưu luyến nhìn tấm di ảnh bà

" Con đi học đây bà, ở bên kia thế giới bà có sống tốt không"

" Đi thôi muộn rồi đấy "

" Ừ"

Khi Lam thư cùng Phương Chi rời đi. Trong căn nhà bà ngoại cô nhìn theo ánh mắt đầy lưu luyến

" Để cháu lại nơi trần thế một mình, bà thật sự không an lòng. Nhưng đời người mấy ai đc lâu dài đâu. Con hãy nhớ trên cuộc đời này chính bản thân con là người yêu thương con nhất. Nhưng sẽ có một người mãi yêu thương con hơn cả bản thân của họ. Bà và mẹ thương con rất nhiều"

Bên cạnh bà là một người phụ nữ trẻ

" Đi thôi mẹ"

Hai người cùng biến mất trong không trung, nhưng bây giờ trên cuộc đời này mãi mãi tồn tại một tình yêu thương giữa hai thế giới cách biệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.