[12 Chòm Sao] Khoảng Trời

Chương 34




Lâm Hạ ngồi trong phòng,chiếc đèn bàn màu vàng chiếu rọi khắp căn phòng rộng lớn,cô tập trung cho bài luận chính trị về hoạt động của Đảng sắp tới.Cho dù cho đau hay có buồn, cô cũng không thể hủy hoại bản thân mình trong một cuộc tình sai trái được. Không dùng điện thoại cũng tốt,cô có thể quên anh bằng cách học và học,rồi lại múa,rồi lại đánh đàn,cô tôi luyện bản thân trở lên thật xuất sắc. Hai tuần nữa là đến ngày kỉ niệm thành lập Đảng,Hàn Hiểu và Lâm Hạ vô cùng bận rộn cho bài múa vũ đạo khai mạc.Hai đứa bọn cô được thầy giáo vô cùng kì vọng trong việc tập tành, động tác phải thật lưu loát và dẻo dai,khiến mấy hôm nay cơ thể cô mỏi nhừ.Cộng với vết thương do cái đòn của ba Hạ vẫn chưa lành hẳn,Lâm Hạ nhiều lúc khó khăn trong việc thực hiện động tác gập người.

"Hạ,con uống ly sữa nóng này đi cho đỡ mệt,việc học hành áp lực lắm đúng không ",mẹ Lâm đẩy cửa phòng bước vào,bà xoa đầu con gái dịu dàng đầy yêu thương.

"Dạ,cũng có một chút mẹ ạ,mà ba mấy hôm nay bận công việc của cơ quan với họp ban thường kì về tổ chức lễ kỉ niệm,không có thời gian chăm sóc cho mẹ nhiều, mẹ nên thông cảm cho người.Là một lãnh đạo cao cấp,ba không thể chăm lo chu đáo cho gia đình được,còn cả một toàn dân đang cần ba nữa kìa,nên từ mai mẹ chịu khó về sớm nấu cơm thôi",Lâm Hạ tủm tỉm trêu mẹ.

"Hạ này,mẹ rât vui vì cuối cùng con cũng suy nghĩ thấu đáo những gì ba mẹ làm vì con,con không trách chúng ta chứ"

Lâm Hạ cứng người,nhưng rất nhanh cô mỉm cười nhìn mẹ mình mà đáp "Mẹ,con không sao,con xin lỗi vì mấy ngày qua khiến cho cả nhà và mọi người lo lắng.Chỉ là do con cố chấp nên phải nhận lấy bài học,con mù quáng tin vào cảm xúc nhất thời mà khiến ba mẹ mang tiếng bị người khác chỉ trỏ,con sai rồi. Từ hôm nay con không muốn nhắc lại vết xe đổ đó lại nữa,con muốn tập trung vào cho việc học và múa hơn"

Đêm hôm đó,hai trái tim,hai con người, họ bắt đầu chôn cái kỉ niệm ngắn ngủi đó vào trong sâu tận một góc của trái tim,anh vẫn tiếp tục cuộc sống lưu manh,cô vẫn duy trì cái mác con ngoan trò giỏi, họ không ai muốn làm phiền đến ai nữa.

Lễ kỉ niệm thành lập Quân đội nhân dân được tổ chức tại sân vận động Mỹ Đình,người tới dự vô cùng đông,những quan khách cấp chính phủ,những học viên,sinh viên của các trường đại học trên cả nước. Lâm Hạ trong bộ quần áo lính trông thật khỏe khoắn,đầu đội chiếc mũ lưỡi trai ràn ri sao vàng,Hải Đăng chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Đại hội lần này được tổ chức với quy mô lớn toàn quốc, việc bảo vệ trật tự anh ninh cũng như an toàn cho các bộ trưởng và thủ tướng đều do anh quản lý.Hai ánh mắt vô tình chạm nhau,Lâm Hạ mỉm cười đáp lại cái gật đầu của Đăng,cô quay người đi tìm Hàn Hiểu.

Cô không ghét Hải Đăng, cô vẫn biết là ba mẹ đang muốn cô tạo quan hệ làm bạn với người đó,chỉ là hiện tại cô vẫn không muốn tiếp xúc với anh ấy nhiều. Ai cũng biết thứ trưởng Dương Khải Minh năm nay chắc chắn sẽ lên chức Bộ trưởng Bộ Công an,đồng nghĩa với việc tương lai của Đăng sẽ lên như diều gặp bão do có một ông bố dù lớn.Tất nhiên những thứ mà hôm nay anh ta có được đều không dựa dẫm vào người bố quyền cao chức trọng của mình, mà do bản thân Hải Đăng tự phấn đấu giành lấy.Trong ngành công an,anh đều khiến những người khác nể phục về sự phân tích và điều tra đúng hướng.

Hàn Hiểu đang đứng ở giữa sân vận động treo cờ thì nhìn thấy một thân ảnh vô cùng giống của Dịch Hoằng,cô giật thót mình quay lại nhìn Lâm Hạ đang chạy tới gần, chỉ kịp gọi với.

“ Hạ,mình quên mất bông hoa cài ở trong túi gần bục rồi, cậu lấy rồi cầm ra đây hộ mình với “

Hải Đăng vô tình đụng trúng vai Lâm Hạ khi cô đang cúi đầu tìm thứ gì đó,anh chỉ kịp đỡ lấy vai người con gái ấy cho khỏi ngã,ánh mắt nồng ấm chứa chan bao tình cảm.Cái đụng chạm khiến cho hai người bối rối,đặc biệt là Đăng,anh cảm xúc được từng tấc da thịt láng mịn bên trong chiếc áo xanh của người lính cô đang mặc trên người. Xúc cảm khiến trái tim người đàn ông kiên nghị đập rộn ràng như người mất kiểm soát hành vi,bàn tay không tự chủ được sờ lên má hồng người con gái trước mặt.

Lâm Hạ quay người lé tránh cái tay của Đăng đang muốn chạm vào khuôn mặt mình, cô chỉ kịp xin lỗi một tiếng rồi quay người bước nhanh đi về chỗ của Hàn Hiểu. Suốt một tháng nay,cô chẳng nói chuyện cũng như gặp lại Dịch Hoằng,sự việc vô tình đụng trúng nhau ấy lại gợi lên kí ức mơ hồ của cô và anh trên mũi tàu ở sông Hồng buổi sáng hôm đó.Người con trai ấy ôm lấy cô trong vòng tay rộng lớn,khẽ gọi cô là “Hạ”.

“Sao lâu vậy, chờ bà mang đến chắc tôi mua cái khác mất”,Hàn Hiểu một tay cầm lấy những bông hoa giả,tay kia vẫn chỉnh lại chiếc kiệu ảnh cho đẹp mắt.

“Vậy sao bà không tự đi mà tìm đi,tôi phải tìm mãi mới thấy được đấy”

Hàn Hiểu nháy mắt trêu ghẹo Lâm Hạ,vừa rồi cái cảnh tình chàng ý thiếp kia nhìn nhau đưa tình đã không lọt qua khỏi mắt cô,đặc biệt là một chàng trai mặc bộ quần áo màu đen đứng cách đó không xa.

“Ê,vừa nãy ông Đăng kia cố ý va cho bà ngã để được ôm eo à,sao thế,có cảm giác gì không nào.Nhìn thì cũng đẹp trai,công việc thì cao quý,con nhà gia giáo,gia đình lại có quyền thế,rất môn đăng hộ đối với nhà bà.Này,tôi hỏi thật nhé,đã rung động chưa hả”

Lâm Hạ ánh mắt bất chợt trở lên căng thẳng khi cô nhìn lướt qua cái bóng cao dài màu đen quay lưng bước đi về phía đường lớn.Một tháng không gặp, anh trông gầy đi rất nhiều,cái bước đi đó,nhìn vào mà cô đơn làm tim cô đau nhói.

“Không có,mình với Hải Đăng cũng chỉ coi là bạn bè bình thường, ba anh ấy và lão Lâm là chiến hữu cùng nhau,nhận làm anh em kết nghĩa. Nếu theo như trào lưu của giới trẻ bây giờ thì được gọi là anh trai nuôi ấy”.

Dịch Hoằng quay người bước đi không một lần nhìn lại,bước chân vô định cố kìn nén không cho bả vai run run,cô cuối cùng cũng đã tìm được một bến đỗ mới cho mình.Một chiến sĩ công an gương mẫu đẹp trai,hành động thân mật vừa nãy đủ nói lên tất cả rồi còn gì. Một tháng nay,vì muốn không đi tìm cô gây rối lên anh đi vào trong Nam làm thuê,tìm một công việc chính nghĩa để làm.Tất nhiên việc bảo kê và cho vay lãi “nóng”,mặc dù không đứng ra chỉ đạo chúng nó nữa nhưng bọn thằng Hiếu và Long cũng đã biết cách xử lí cho gọn gàng,nhìn chúng nó đủ bản lĩnh rồi, anh cũng dứt khoát lui về làm một con người bình thường không dính líu gì tới nó nữa.

Anh vào Sài Gòn rộng lớn,ngày đầu tiên đi tìm việc làm mà chẳng biết tìm công việc gì cả trong khi chỉ có cái bằng cấp hai cũ nát trong tay.Nhận bốc vác nước khoáng lên ô tô cho một công ty nước sạch ở quận nhất,Dịch Hoằng làm ăn theo sản phẩm,mỗi bịch xếp lên anh được tiền công là một ngàn.Nghĩa là nếu muốn kiếm được một trăm ngàn thì anh phải bê được một trăm bịch.Công việc không có gì nặng nhọc với một kẻ cơ bắp như anh,một ngày anh có thể bê được sáu bảy trăm bịch,tất nhiên là bọn công nhân cũ sẽ không dễ dàng gì để yên ổn với một người mới như Dịch Hoằng.

Giờ nghỉ trưa,anh cầm chiếc khăn vắt trên cổ xuống lau mồ hôi,hộp cơm được nhà chủ phát cho hôm nay ngon hơn ngày thường là có thịt lợn,những lần trước chỉ có rau và đậu,hoặc mấy con nhộng rang cháy.Chiếc thìa chưa được đưa lên miệng đã bị hất xuống đất,hộp cơm bay tung tóe khắp nhà ăn,Dịch Hoằng ngẩng mặt lên nhìn người đang cố tình gây sự với anh,một nhóm gồm ba bốn thằng bốc vác cùng tổ.

“Ê thằng kia,đại ca tao có chuyện muốn nói với mày”,một thằng mặc chiếc áo ba lỗ màu xám tro lên tiếng,ánh mắt khinh khỉnh như muốn dọa nạt người xung quanh.Dịch Hoằng nghe nói nhà nó bên quận hai,trước kia cũng ăn chơi đàn đúm lắm,đi theo thằng đại ca nào đó tên Hiệu”lùn”,cũng vào tù bóc lịch mấy năm vì trộm cắp. Thằng đó tự ra oai nó là một dân giang hồ thứ thiệt nên khiến những công nhân ở đây ai cũng không dám đắc tội.

Dịch Hoằng không thèm để ý đến lời dọa nạt đó,anh cầm chai nước suối đi ra ngoài thì bị bốn thằng khác chặn lại,tay chúng nó cầm chiếc ghế trong nhà ăn như chỉ cần đợi lệnh là phang luôn vào anh vậy.

“Thằng kia,mày điếc hả”

“Tao không có điếc”,Dịch Hoằng quay người lại nhìn từng người một,anh nói.

“Mày có biết từ lúc mày đến công việc của tụi tao đều bị mày cướp hết không hả,thằng chó”,thằng được cho là đại ca cũng đã ngoài ba mươi tuổi,bắp tay xăm một hình con rồng dữ tợn,mặt mày bặm trợn hung dữ,đủ để dọa nạt người khác khiếp sợ.

“Tao không cướp của chúng mày,tao làm công việc của tao,làm nhanh thì được nhiều tiền, quy luật như vậy mà chúng mày cũng không biết sao hả”,Dịch Hoằng uống một hơi hết nửa chai nước khoáng,yết hầu anh chuyển động liên hồi,từng giọt mồ hôi nhỏ xuống ướt đầm chiếc áo may ô màu bạc.

“Mày có tin tao cho mày không còn tay để mà bê nước nữa không hả,chúng mày đâu,đánh nó cho tao”

Một đám người xúm xụm vào định đánh hội đồng thì đúng lúc ông chủ đi tới,ông ta nhìn quanh một hồi rồi quay sang nói anh có thể nghỉ việc.Dịch Hoằng nhíu mày không hiểu lý do gì,thì thấy từ xa một thằng được gọi là bảo kê cho công ty đi đến,lúc này anh mới biết thì ra mình bị gây chuyện là do có người xúi dục bọn này làm,không ai khác chính là lão chủ keo kiệt. Công nhân ở đây người bê giỏi nhất một ngày cũng chỉ có ba trăm thùng nước, vậy mà anh một ngày tận năm sáu trăm bình,gấp đôi một người làm rồi. Số tiền lão phải trả anh một tháng nếu cứ đều đặn như vậy là mười năm triệu, một con số không hề nhỏ,mà đuổi trực tiếp là phá hợp đồng, nên đành dùng cách này.

“Tiền lương “,anh nhàn nhạt nói, tay lôi điếu thuốc ra bật lửa châm.

“Cái gì “,lão chủ cửa hàng đen mặt.

“Không nghe thấy à,tôi nói tiền lương, một tuần nay đấy,hai triệu chín,đưa đây”,Dịch Hoằng không để ai vào mắt, ngang nhiên trước vài chục công nhân đòi tiền lương mà lão già ý định quỵt nợ.

Rồi chẳng ai biết có chuyện gì xảy ra,hôm sau trước cửa hàng của lão rải đầy đinh nhọn,cái ô tô nào đi vào lấy nước đều bị xịt hết bốn bánh xe,bọn bốn thằng gây gổ định đánh anh thì không lết xác nổi để mà đi làm.

Trở về nhà trọ,anh lôi chiếc điện thoại iPhone X ra,cuộc gọi của thằng Hiếu điện vào nói bọn nó chuẩn bị vào chuyển vào trong nam với anh,công việc ngoài này thằng Long đủ sức để mà lo được,nó sợ anh ở trong này bị ai bắt nạt.Dịch Hoằng không nói gì đến chuyện đó,chỉ hỏi bọn đàn em về công việc ra sao,hoạt động có phạm pháp không.

Trong Sài Gòn có một thằng giang hồ lẫy tiếng tên Phụng,trước kia nó ra ngoài bắc bị bọn Hùng Sẹo đuổi chém đã được Dịch Hoằng cưu mang giúp đỡ suốt hai tháng.Cũng từ đó nó quay về quê nhà thì không liên lạc cho đến hôm anh đặt chân đến đây,mới biết nó đã trở thành một thằng giang hồ có máu mặt liều chết khiến nhiều thằng sợ hãi.

“Đại ca,hôm nay công việc mệt nhọc,anh em mình đi mát sa đi anh”,Phùng gọi điện rủ anh.

“Không, tao không có hứng thú với bọn gái mát-sa, mày đi một mình đi,đừng làm phiền anh,hôm nay anh rất mệt mỏi”.

Cầm điện thoại lướt vào facebook, trong messager cuộc trò chuyện của anh và Lâm Hạ có duy nhất tấm ảnh cô gửi cho anh lúc trước khi đi ngủ,đôi môi chúm chím anh đào,làn da trắng mịn,nỗi nhớ cô cồn cào đến da diết. Bọn họ xa nhau hai tuần,hai tuần anh không dám cầm điện thoại bấm số cho người con gái ấy,cái giọng nói tàn nhẫn kia vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh mỗi ngày.Dịch Hoằng cả đêm thức trắng,bao thuốc lá Vina đã đốt hết chẳng còn điếu nào.

Hai tuần sau anh trở lại Hà Nội giải quyết vụ xe công ở cảng Bạch Đằng đòi không nộp phí bảo kê,Dịch Hoằng chỉ cười khẩy, anh cũng không dùng bạo lực,chỉ một câu nói cũng khiến bọn nó lung lay sợ hãi.

“Chúng mày định không nộp tiền, được thôi,hàng hóa của chúng mày đêm hôm mà bị mất cắp hay bị bọn khác dòm ngó,lúc đấy đừng có đến tìm bọn tao”

*** *** ***

Lễ kỉ niệm kết thúc thành công hơn mong đợi,lúc Lâm Hạ ra về thì bắt gặp hình ảnh của Hải Đăng,anh ta đứng đó chờ cô chắc đã một lúc rồi. Từ trước đến nay Lâm Hạ đều không thích ngồi uống trà sữa với người lạ,nhưng nể tình với Đăng có quan hệ qua lại với nhà cô,Lâm Hạ đành gật đầu đồng ý, điểm đến của bọn họ chính là quán trà sữa “Hoa Hồng”

Không tự dưng nơi này được các bạn trẻ yêu thích đến và nó có tên gọi là Hoa hồng.Quán ở đây được trang trí theo phong cách mộng mơ,phù hợp với những đôi yêu nhau hơn là bạn bè nói chuyện phiếm.Điểm khác lạ là quán có riêng một thư viện nhỏ gồm đầy đủ những tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn hay thơ tình,phục vụ tiện nghi cho các bạn sinh viên trẻ.

“ Em rất thích trà sữa socola sao”

“Vâng,phải nói là vô cùng thích,không thể một ngày thiếu nó được “,Lâm Hạ cầm chiếc ống hút ngoáy nước trong cốc,những viên đá kêu leng keng khi va chạm với mặt thủy tinh.

“Lâm Hạ,em sắp ra trường rồi đúng không “,Hải Đăng uống một hớp cafe,anh vẫn ưa chuộng loại cafe đen không đường hơn bất cứ thứ gì,uống vào thì vô cùng đắng, nhưng dần dần mới thấm được vị ngọt.Giống như tình yêu thầm lặng của anh dành cho cô bé trước mắt này,biết là cô yêu người khác, nhưng vẫn cố chấp đi vào.

Lâm Hạ ánh mắt bị một bóng lưng quen thuộc thu hút,anh đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen,ngồi ở chiếc bàn lần cô gặp anh trong quán này,chiếc ly capuchino nóng vẫn bốc khói nghi ngút,anh ngồi đấy cách cô một khoảng dài.Lâm Hạ không biết anh đang đọc gì, cô chỉ thấy đôi tay thon dài tinh tế ấy,đôi tay đã từng chạm vào môi cô cho cô bao cảm xúc rộn ràng đang lật từng trang,từng trang cho tới khi quyển sách được gấp lại.Nó giống như cuộc đời của anh vậy,vẻn vẹn trong từng câu chữ.

“Lâm Hạ,em sao vậy “,Hải Đăng gọi lớn tiếng hơn khi thấy cô ngồi thần người ra.

“À,không có gì,em đang suy nghĩ về vấn đề nghỉ mát mà nhà trường tổ chức cho bọn em đi á”,Lâm Hạ lắc đầu xua đi những ý nghĩ tiêu cực,cô nở nụ cười xã giao tiếp tục câu chuyện với Đăng.

“Vậy sao,bọn em được đi đâu thế”

“Em nghe nói là Làng Sen,Nghệ An,anh đã đi chưa”

“Rồi, chỗ đấy anh đi rồi, rất đẹp đấy”

Dịch Hoằng vẫn ngồi đó,chiếc tai nghe anh đeo không bật nhạc,lưng cứng đờ không nhúc nhích khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.Bây giờ là chín giờ tối,cô ngồi ở quán trà sữa này với một người được gia đình giới thiệu,nói chuyện vui vẻ không vướng bận điều gì. Vậy mà anh lại ngu ngốc hi vọng rằng cô có một chút gì đó tiếc nuối cho cuộc tình ngắn ngủi của bọn họ,cứ nghĩ rằng trong tim cô ít nhất có một chỗ cho anh trú ngụ.

Lâm Hạ đã từng nói bố mẹ cô chẳng bao giờ cho cô đi chơi tối với một người khác phái,bọn họ quản lí cô vô cùng chặt chẽ.Người đàn ông kia nhìn qua chính là một người hoàn hảo về tất cả,lại làm công an,rất phù hợp với một cô gái kiêu ngạo như cô,thảo nào ba mẹ Lâm Hạ vô cùng ủng hộ bọn họ đến với nhau.

Đồng hồ chỉ mười giờ, Dịch Hoằng đứng lên trả tiền rồi đi thẳng ra cửa,trở về căn nhà bốn tầng ở khu phố cũ.Hôm nay trăng sáng rọi cả con đường, anh cứ lững thững đi bộ như một người không phương hướng,tâm trí chứa đầy những cảm xúc ngổn ngang không xác định.Anh tự hỏi lòng là có bỏ được không, Dịch Hoằng anh có bỏ được Lâm Hạ không?

Từ lúc nhìn thấy anh ra khỏi Hoa Hồng, Lâm Hạ đã có suy nghĩ điên rồ là chạy thật nhanh kéo tay anh lại,hỏi anh cuộc sống hơn một tháng qua như thế nào,có ổn không, có bị tìm trả thù không. Cô lo cho người con trai ấy,nhưng lại không dám công khai gặp mặt, huống hồ bây giờ, họ giống như người qua đường hơn.

Mở cửa vào nhà,ba mẹ Hạ cũng vừa mới về xong,cả ngày hôm nay cả nhà cô ai cũng vô cùng mệt mỏi,đặc biệt là ba Lâm Hạo.

“Ăn tối chưa con,mẹ nấu chút gì cho con ăn nhé”,bà Nhi đi vào trong dép mở tủ lạnh lấy ra ít thực phẩm.

“Thôi mẹ,hồi tối con có ăn cùng với con trai chú Minh rồi “,Lâm Hạ ngồi phịch xuống chiếc ghế sopha,tay cầm cốc nước cam mẹ đưa tới.

“Con gặp thằng Hải Đăng sao,hai đứa đã đi dạo”,ba Lâm cuối cùng cũng lên tiếng sau khi uống hết cốc nước trà.

“Vâng,con gặp anh ấy từ lúc chưa khai mạc cơ.Mà ba này,con nghe nói anh ta đang làm đội trưởng ạ”,Lâm Hạ hỏi vu vơ cho có câu chuyện để nói lúc này.

“Ừ,thằng bé tuổi trẻ tài cao, lại là một người lễ phép biết điều, ai được nó yêu là phúc của người đó quá nhiều đi”

Lên phòng mở máy tính ra,cô đăng nhập vào facebook sau một tháng không online,rất nhiều tin nhắn của bạn bè gửi đến,nhưng tuyệt nhiên không có tin nhắn của người cô mong đợi.Chả hiểu ma xui quỷ khiến nào cô lại vào nick của người con trai ấy,bọn họ vẫn là bạn bè,anh vừa off được một tiếng rồi.

Từ khi yêu nhau cho đến khi cắt đứt liên lạc là gần ba tháng,status duy nhất vừa được đăng,với một khuôn mặt cảm xúc méo xệch.

“Cuối cùng em cũng đã hạnh phúc bên người khác,anh rất vui”.

Lâm Hạ rất muốn hỏi anh là anh có vui thật không anh,có thật sự cảm thấy mãn nguyện với kết quả như vậy.Chia tay là do cô muốn,chính cô dồn ép anh làm điều mà anh không thể,vậy mà anh vẫn không lấy một lời óan trách hay nặng lời.

Buổi sáng hôm nay được nghỉ,Lâm Hạ đang nằm trên giường lướt web thì thấy dưới nhà có tiếng nói chuyện râm ran,cô cũng không để ý lắm cho đến lúc mẹ Trịnh Nhi mở cửa bước vào.

“Thằng bé Hải Đăng hôm nay được nghỉ, nó muốn rủ con đi ăn sáng kìa,thay quần áo rồi xuống nhà đi con”

Lâm Hạ khó hiểu nhìn mẹ mình,cô định phản bác thì nhận được cái trừng mắt không mấy thiện cảm của bà,chỉ đành nhún vai cưỡng chế đứng dậy,chọn một bộ quần áo là quần jean đen và áo may ô trắng bó sát lộ đường cong tuyệt đẹp.

Lâm Hạo rất thích trà đạo,tuy nhiên công việc bận rộn quá nhiều khiến cái sở thích đó không được duy trì thường xuyên,nhưng dù thế nào mỗi sáng ra ông nhất định phải uống hết một chuyên chè Thái Nguyên thì mới đi làm được.

“Hải Đăng hôm qua bận rộn chứ,chú mải quá cũng không nhìn thấy cháu và con bé Hạ đứng ở chỗ nào”

Hải Đăng tao nhã nâng chén nước chè xanh nhạt lên nhâm nhi,vị trà chát chát nhưng lại thơm ngọt khi tràn xuống yết hầu,anh mỉm cười.

“Cháu cũng không bận lắm, tối qua cháu có rủ em Hạ đi trà sữa, quên không xin phép chú,cháu thất lễ quá,mong chú bỏ qua”

Lâm Hạo gật đầu trước thái độ kính trên nhường dưới của Hải Đăng, thằng bé này tính cách ôn hòa,lại được giáo dục chính trị của Đảng tốt,Lâm Hạ với nó mà thành đôi thì không còn gì tuyệt vời hơn nữa.

“Không sao,rút kinh nghiệm lần sau,chú không cấm hai đứa tìm hiểu, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Nghe bố cháu nói cháu sắp đi công tác sao,ở đâu thế”

“Dạ,ở Thái Bình chú ạ.Cháu vừa nhận được thông cáo của trên Bộ gửi xuống, vụ án giết cả nhà năm người ở thành phố Thái Bình có nhiều điểm nghi vấn,cấp trên điều cháu qua đó trợ giúp cuộc điều tra cho nhanh hơn để sớm bắt được hung thủ”

Lâm Hạ bước xuống tầng một thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hải Đăng, anh hôm nay trông thoải mái hơn mọi hôm, không có vẻ cứng ngắc nghiêm túc của một chiến sĩ công an thường ngày.Quần jean áo sơ mi trắng, nhìn qua rất lãng tử đúng theo phong cách con nhà có điều kiện, tóc đen chải sang một bên nhìn rất lạ.

“Em chào anh,con chào ba”,Lâm Hạ ngồi xuống chiếc ghế cạnh ba mình, tay cầm tờ báo mới nhất sáng nay nói về lễ kỉ niệm ngày hôm qua.Ánh mắt lướt qua hình người bố đáng kính của cô đang bắt tay với chủ tịch nước Trương Tấn,huy chương đeo trước ngực khiến khí thế nhà binh của ông càng hiên ngang hơn.

“Lão ba,người nhìn này,trông ba thật oai phong lẫm liệt luôn.Nếu quay trở lại thời nhà Lý thì ba đúng chất một tướng quân văn võ song toàn rồi “

Lâm Hạo bật cười trước sự ngô nghê của đứa con gái,ông nhìn đồng hồ cũng chỉ bảy giờ sáng,trời mùa hè bây giờ đã trở nên nóng nực rồi.

“Hai đứa đi thì đi đi kẻo muộn,nắng soi đến đỉnh đầu rồi. À mà Hải Đăng, con đưa em đi dạo thì trưa nhớ quay lại đây dùng cơm với vợ chồng cô chú,hôm nay cô cháu ở nhà,nhiều món ăn ngon lắm ấy”

Lâm Hạ bĩu môi nhìn ba đang tạo mối thân quen,cô xì một tiếng rõ dài vài cây số, nói giọng giễu cợt.

“Không biết là vợ ba làm hay ba phải làm nữa, mà con thấy ngày nào vợ ba vào bếp y rằng hôm đó có mưa đấy.Nhắc đến mới nhớ,ba cất cái ô đâu rồi, đưa con với “

Lâm Hạ ngồi trong chiếc xe ô tô Camry của Hải Đăng,khuôn mặt khó hiểu nhìn xung quanh một lượt, cô nói.

“Cái này cũng đến hai tỷ đấy,anh tham ô được nhiều vậy sao “

Hải Đăng giật mình quay qua nhìn Lâm Hạ,anh đang cố gắng tiêu hóa nốt những gì cô vừa nói,trời ạ.Cô nghĩ anh tham ô tiền để mua ô tô,tại sao cô không nghĩ đến những vấn đề xa hơn là anh có thể làm thêm để kiếm tiền nhỉ.

“Không có,em nghĩ vậy sao,tinh thần chiến sĩ công an trong anh đúng chất con dân của Đảng,một lòng vì đất nước, sẽ không có chuyện tham ô đâu”

“Chứ không anh lấy tiền ở đâu ra nhiều vậy để mua xe,lương tháng của anh có đến hơn chục triệu không. Mà thôi,tôi chỉ lỡ miệng hỏi vậy thôi,có hay không cũng là việc của anh mà,đâu liên quan gì tới tôi đâu”

“Liên quan chứ,anh không muốn dấu em điều gì cả,một khi đã xác định quan hệ với em là đi trên cả mức tình bạn.Tuy nhiên hiện tại em vẫn còn đang đi học nên anh sẽ không vội,đợi em ra trường rồi, lúc đó vẫn còn kịp.Em hỏi anh tiền lương được bao nhiêu sao.Hiện tại thu nhập của anh là mười một triệu với mức của một trung tá hình sự,chưa kể đóng thuế.Còn chiếc xe này là của gia đình anh,thật ra là của mẹ tặng anh nhân ngày sinh nhật”

Lâm Hạ ậm ừ cho qua,cô không thích đi sâu vào cái vấn đề liệt kê tài sản gia đình như lúc này.Cô nghĩ đến Dịch Hoằng luôn trung thành với chiếc mô tô phân khối lớn,trông anh ngồi trên đó không khác gì một dân phượt thủ,rất thu hút.

“Mẹ anh là giám đốc một công ty sản xuất mỹ phẩm Hàn Quốc, cũng có tiếng trong nền mỹ phẩm nước ta hiện nay,em có hay dùng mỹ phẩm không “,Hải Đăng quay sang tìm kiếm chủ đề nói chuyện. Anh muốn cô gần gũi hơn với mình, không dè chừng xa cách,cảm giác đó thật sự rất khó thích ứng nổi.

Hải Đăng dẫn cô đến một quán phở ở Hà Nội,quán này được mọi người truyền tai nhau nên rất đông,dường như chẳng còn chỗ ngồi nếu đến muộn.Anh gọi cho cô một tô phở bò nhiều thịt,nướng dùng đậm đà khiến Lâm Hạ ngây ngất,bánh phở thì mềm ướt,ăn rất ngon.

“Anh tìm đâu được quán ngon vậy,tôi sống hai mươi năm mà chẳng hề biết đến chỗ này”

Hải Đăng là một người ưa chuộng ăn cay,bát phở của anh chuyển sang màu đỏ đối lập hẳn với tô của Lâm Hạ,cô chỉ nhíu mày không nói gì, suy cho cùng một câu quan tâm bình thường của cô mà khiến anh ta hiểu lầm thêm thì cô thà trở thành một người vô tâm còn hơn.

Hai người đang ăn thì phía sau vang lên một giọng nói vô cùng quen tai,đôi tay cầm chiếc đũa bỗng khựng lại,cô lúc này không biết nên ngồi im hay ngẩng cao đầu lên nữa.

“Ông chủ,hai phở bò,hai đĩa quẩy nóng,hai đĩa đậu rán nhé...nhanh lên xíu nhé lão”

*** **** ***

Hôm nay,Dịch Hoằng vốn chẳng có tâm trạng gì đi ăn sáng,nhưng thằng Hiếu càng ngày tính càng lì lượm,đặc biệt không còn sợ anh như ngày trước nữa. Nó lôi kéo anh dậy cho bằng được, trên đường đi quảng cáo về quán phở này nổi tiếng mà ngon lắm. Ngày hôm qua anh được nhìn thấy cô sau một tháng xa cách,cô vẫn như thế,đẹp lộng lẫy và tươi tỉnh như không có chuyện gì,anh cũng yên tâm phần nào.

“Đại ca,anh về định bao giờ sẽ vào trong đó tiếp.Hay là anh đừng đi xa nữa, anh làm ở quanh quanh đây cũng được, Hà Nội đâu phải là thiếu việc làm mà anh phải chui tận vào Nam cho xa xôi”

Dịch Hoằng ăn một miếng đậu rán,uống một ly rượu trắng cho ấm bụng,anh nhìn thẳng vào thằng Hiếu.

“Tao vào trong đó thì không làm cho chúng mày bận tâm với ỷ lại.Với cả trong Nam nhiều việc phổ thông hơn ngoài này,chứ mày nghĩ với một cái bằng cấp hai cũ nát ấy thì xin được cái việc quái gì “

“Chẳng nhẽ anh định đi phụ hồ à,cái nghề đấy không hợp với anh đâu,làm ngoài trời lại mệt nhọc,lương thì không được bao nhiêu”,thằng Hiếu la lên như lợn bị trọc tiết.

Dịch Hoằng uống chén rượu thứ hai,anh nhớ lại khoảng thời gian yêu Lâm Hạ,chỉ có một tháng ngắn ngủi bên nhau nhưng người con gái ấy làm cho tim anh điên đảo như chẳng còn là của chính mình.Anh vẫn nhớ câu nói của cô bảo anh,tìm một công việc chân chính để làm, lúc đó em sẽ được công khai bên cạnh anh mà chẳng sợ hãi.

“Hiện tại chưa nghĩ đến điều ấy,tao thấy cái nghề hàn xì cũng được phết đấy,biết đâu tao lại làm được thì sao”

Hiếu ăn hết một đĩa quẩy,nó nhìn Dịch Hoằng như nhớ ra cái gì đó,nó reo lên.

“Trời ơi,dạo này đầu óc em như bã đậu ấy,có việc ngon như thế mà không bảo cho anh.Anh còn nhớ thằng Huy”phệ” không,nó nợ tiền mình từ lâu rồi không có trả,thế là nó gán luôn em con tàu chở cát để trả nợ.Mà em thì anh biết rồi đấy,có thằng nào biết lái đâu,mà có cũng chẳng ai đi.Chiếc tàu đó cũng không còn mới mẻ gì,nhưng nếu để vận hành thì vẫn được. Hay anh lấy nó mà dùng,chở cát thuê cho những chủ cát quanh sông Hồng,không phải làm thuê mệt nhọc suốt ngày,không ở ngoài trời nắng nóng”

Dịch Hoằng cười ha ha vỗ vai thằng đàn em trung thành của mình,anh gật đầu không biết phải cảm ơn nó như thế nào thì nó đã lên tiếng cắt ngang ý định của anh.

“Em làm tất cả vì anh,cũng như năm xưa anh cưu mang thằng như em ở lại,nếu không bây giờ em làm sao còn sống sót mà ngồi đây cùng anh uống rượu.Nào,nâng cốc anh,quên hết những chuyện buồn đi,ăn xong em chở anh đi ra xem tàu,cần gì sắm thì sắm luôn,sửa sang cho nó đàng hoàng để anh còn đi làm chứ”

Lâm Hạ ngồi đằng sau đã nghe hết được câu chuyện của hai người không sót một chữ,đôi mắt cô đỏ hoe nhớ lại lời nói tàn nhẫn hôm ấy,cô khinh bỉ đi bên cạnh anh gặp nguy hiểm, cô không chấp nhận được có một người yêu làm dân xã hội như anh.Vậy mà bây giờ, người con trai ấy lại sẵn sàng vì cô vì làm tất cả,nhưng anh cũng chẳng mặt dày đi làm phiền hay tìm đến mình, cảm giác lạc lõng cô đơn mà đau đớn làm tim đau đến nghẹn thở.

“Hạ,em sao thế,không hợp khẩu vị sao,sao không ăn nữa “,Hải Đăng chăm chú quan sát Lâm Hạ từ đầu cho đến lúc giờ,chẳng có thể giải thích nổi cô làm sao nữa.Khuôn mặt cô nặng nề cảm xúc,ánh mắt đỏ hoe đượm buồn cứ nhìn chằm chằm vào bát phở trước mặt,nước mắt trực rơi ra.

“ Em không sao,mình ăn tiếp đi anh,hôm nay anh định dẫn em đi đâu thế”,Lâm Hạ lỡ đãng hỏi người con trai đối diện.

“Anh mới được đồng nghiệp tặng cho một cặp vé xem phim ở center,nếu em không chê,thì cùng anh đi xem nhé.Từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa lần nào đi coi ở rạp,không biết thế nào”

Hải Đăng cùng Lâm Hạ rời đi ngày sau đó,cô cố gắng không thể để cho bản thân quay lưng lại nhìn anh,cô sợ,gặp phải ánh mắt lạnh lùng đó.Anh mang trong người hơi thở hoang dã mà bụi bặm,còn cô,một đứa con gái vô tâm mà kiêu ngạo.Anh vì không muốn cô bận tâm vì mình mà chẳng dám lại gần cho dù tim đau đến phế liệt.

“Đại ca,anh cũng đừng uống nhiều, tí nữa chúng ta còn phải đi ra tàu đấy anh,anh say ra đấy rồi em sao bê anh về được “,thằng Hiếu gàn tay Dịch Hoằng đang cầm chiếc chén đưa lên miệng,mặt nó tái mét sợ hãi.

“Sao,mày không tin tao à.Từ trước tới giờ mày đã thấy tao say bao giờ chưa.Tao chỉ cảm thấy cuộc sống này thật bất công,đi làm thuê kiếm nhiều tiền hơn mà cũng có thằng nó ganh ghét không chịu để yên cho mình “,Dịch Hoằng nói bâng quơ khiến thằng Hiếu chả hiểu cái gì.

Anh từ khi bước chân vào đã chú ý đến thân hình quen thuộc kia,số phận lại một lần nữa khiến họ quay vòng vô tình mà gặp mặt.Người đàn ông luôn ân cần chăm sóc cô anh nghe thằng Hiếu nói lại là một công an nhân dân,rất bản lĩnh.Như thế cũng tốt, cô sau này sẽ là một giảng viên của trường đại học Quân đội,chồng là một chiến sĩ an ninh,bọn họ xứng đôi vừa lứa,thì làm gì còn thời gian để mà nghĩ đến một thằng giang hồ vô học như anh.

“Ăn đi,ăn rồi dẫn anh đến xem cái tàu đó như thế nào,công việc có thì phải làm luôn,không được trì trệ.Trước kia tao cũng có quen với mấy thằng chủ hút cát,tiện thể vào đó đàm phán luôn.Được thì mai đi làm ngay,cả ngày ở nhà ngứa chân tay lắm”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.