[12 Chòm Sao] Khoảng Trời

Chương 28




"Nếu như có ai đó hỏi Lâm Hạ rằng vì sao lại yêu Dịch Hoằng quên đi cả trời đất như vậy, thì sẽ nhận được câu trả lời là anh đáng"

"Nếu có ai thắc mắc vì sao Lâm Hạ vẫn mãi đứng ở nơi này chờ Dịch Hoằng thì sẽ nhận được câu trả lời là anh ấy đáng"

""Cuộc đời này người làm cho Lâm Hạ điên đảo chỉ có một người tên Dịch Hoằng"

"Trên thế gian này người làm cho Dịch Hoằng nhớ nhung chao đảo chỉ có một người tên Lâm Hạ"

*** *** ***

Lâm Hạ là một cô gái thành phố chính hãng với cái mác con ngoan trò giỏi, chưa bao giờ phải để điều tiếng gì xảy ra với bản thân. Bố là tổng tham mưu trong quân đội mang quân hàm trung tướng, nên từ bé Lâm Hạ đã được rèn luyện theo một cách rất khác đó là phong cách nhà lính. Từ việc giờ giấc ăn, ngủ nghỉ, bản thân Lâm Hạ còn phải học rất nhiều những cuốn chính chính trị, lịch sử, bởi vì tương lai theo ý của mẹ muốn cô trở thành một giảng viên của trường đại học quân đội. Mẹ là chủ tịch tỉnh nơi cô đang ở, so với những bạn học khác gia đình cô là một gia đình vô cũng có gia giáo. Đi học không được phép kết bạn lung tung,chăm chỉ học tập, thành tích lúc nào cũng đứng thứ nhất,hạnh kiểm cũng phải xếp loại tốt. Hai mươi năm cuộc đời,cô chỉ có một người bạn duy nhất tên Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu giống như cô, ba bạn ấy cũng làm trong quân đội và là đồng nghiệp với ba Lâm Hạ, nên hai đứa đều khắc khổ như nhau. Nhưng rõ ràng Hàn Hiểu được ưu ái hơn cô về mặt tự do, cô ấy có thể đi chơi sau những giờ học mệt mỏi, có thể thích những bộ đồ lộng lẫy hợp mốt. Còn cô, lúc nào cũng chịu sự nghiêm khắc từ ba mẹ đơn giản vì họ đều là những người có địa vị trong chính trị. Là con gái duy nhất trong gia đình, không thể nào lại làm mất mặt ba mẹ, mọi kì vọng của họ đều đặt lên Lâm Hạ.

Lâm Hạ là một cô gái được gọi là xinh đẹp, làn da trắng hồng,đôi mắt biết nói, khi cười sẽ cong cong khiến người đối diện không khỏi hút hồn. Từ nhỏ cô đã được ba là Lâm Hạo yêu chiều hết mức, nhưng cũng vô cùng gian nan khi ba yêu cầu cô phải biết đánh đàn và khiêu vũ. Hàn Hiểu thường đùa giỡn với Lâm Hạ rằng, cô thật ra rất may mắn khi có một ông bố cho dù bận rộn việc nhân dân nhưng vẫn dành thời gian cho con cái, không như cô ấy, ba mặc dù cũng bận rộn nhưng so với chú Lâm Hạo thì chỉ bằng bảy phần thôi, vậy mà cả ngày không nhìn thấy mặt. Hai cô bạn lớn lên với nhau từ bé trong đại viện quân đội,luôn thấu hiểu nhau từ một chi tiết nhỏ, chẳng khác gì hai chị em. Hàn Hiểu không chỉ có một mình, trên cô ấy là một người anh trai tên Hàn Thần, hơn bọn họ bốn tuổi, hiện tại đang theo học trong ngành quân đội. Cả hai gia đình thường trêu nhau rằng, Lâm Hạ Và Hàn Thần thành đôi cũng không có gì là không thể, ngược lại họ lại thân thiết như thế, được lợi cả hai.

Hôm nay là sinh nhật của Hàn Hiểu, cô ấy mở tiệc tại một quán karaoke trên đường A lúc tám giờ tối, Lâm Hạ đương nhiên nằm trong danh sách báo động đỏ không thể vắng mặt. Đối với Lâm Hạ suốt hai mươi năm ngoan ngoãn mà nói,karaoke là một cái tên vô cùng lạ lẫm, chưa một lần bước chân vào nên lần này có chút hồi hộp không thể tả. Nếu để ba Lâm Hạo và mẹ Trịnh Nhi biết được cô đi karaoke với chiếc váy ngắn cũn cỡn thế này, họ sẽ đánh gãy chân cô mất.

Vò đầu bứt tóc để suy nghĩ kế chạy trốn thì dưới nhà đã vang lên tiếng oanh vàng của cô bạn thân chào ba mẹ, Lâm Hạ như vớ được kim cương mà cười sáng lạn. Phải nói về cái khoản lươn lẹo nịnh nọt thì Hàn Hiểu là số hai chắc chắn sẽ không có ai số một, cô ấy dẻo miệng khiến người đối diện dù không muốn cũng phải mềm lòng đồng ý, đương nhiên ba mẹ cô không ngoại lệ. Hàn Hiểu đối với họ như con gái ruột trong nhà không khác gì Lâm Hạ, khi hai đứa đi với nhau luôn là đôi bạn cùng tiến ngoan ngoãn khiến cả khu đại viện lấy làm gương cho con của họ. Nhưng không ai biết rằng, đó chỉ là vẻ bề ngoài thánh thiện của cô ấy thôi, cô ấy như thế nào, chỉ Lâm Hạ biết được.

Mở cửa phòng nhìn thấy Lâm Hạ vẫn còn bù xù tóc rối đứng đó, Hàn Hiểu bực dọc quở trách, lầu bầu khiến cô không khỏi kêu than.

"Này Lâm Hạ, sao cậu còn chưa thay quần áo. Đây, mặc chiếc này, chiếc này nữa, son cũng phải bôi, mi phải chuốt, hiểu không. Đó là làm đẹp"

"Ba mẹ sẽ giết chết tớ nếu tớ mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn cùng cái áo dây không che đủ bộ ngực này, Hiểu"

"Đi, bỏ mấy cái này vào túi xách, đi thôi"

Xuống nhà với bộ quần áo bảo thủ như ngày thường là quần jean và áo phông, Lâm Hạ xin phép bố mẹ được cùng Hàn Hiểu đi đón sinh nhật cô ấy, tất nhiên là địa điểm sẽ được tổ chức ở nhà hàng tây cách khu này không xa. Nhận được cái gật đầu từ phía mẹ Trịnh Nhi,Hàn Hiểu kéo Lâm Hạ đi thẳng một mạch về nhà cô ấy, lau lau chải chải, qua ba mươi phút sản xuất ra một cô gái khác hẳn cô hoàn toàn của ngày thường.

Đi vào quán karaoke mọi người đã có mặt đầy đủ,đa số đều là bạn học và những người mà Hàn Hiểu quen biết.Sự xuất hiện của Lâm Hạ khiến bọn họ ngạc nhiên không ngờ cô bé luôn luôn nghiêm khắc và cứng ngắc kia lại quyến rũ đến từng hơi thở như vậy.Ánh mắt không đứng đắn cùng thèm thuồng hiện lên dã tâm,nhưng không ai dám làm gì,có ai dại mà đâm đầu vào trêu ghẹo,ba cô ấy sẽ lột xác cho coi.

Bữa tiệc được Hàn Hiểu chi tiền cũng phải đến mấy chục triệu,so với Lâm Hạ mà nói đó là hoang phí và xa xỉ.Dưới sự chèn ép của cô bạn thân,Lâm Hạ chịu đựng mặc bộ quần áo thiếu vải này đã là quá đáng lắm rồi,lúc này đây,cô chỉ ngồi một một góc uống nước trái cây,mắt đảo quanh nhìn mặt từng người được cho là danh sách mời của Hàn Hiểu.Những khuôn mặt ở đây có người Lâm Hạ quen,nhưng đa phần đều là những người lạ,bọn họ nhìn giống như kiểu dân giang hồ vậy.Với cô mà nói,những thành phần này nên tránh càng xa càng tốt,nếu để gia đình biết được có nước bị đày vào quân đội nhận thức lại hành vi một năm cũng nên.

Đồng hồ điểm mười giờ nhưng nghe chừng cuộc vui không hề gọi là chấm dứt,Lâm Hạ lẻn chuồn nhanh nhanh chóng thoát khỏi cái không khí sặc mùi rượu và thuốc lá kia,nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh thay bộ quần áo bảo thủ hằng ngày rồi đi thẳng ra đường chính bắt xe. Xe ôm ở đây rất khó bắt vì quán karaoke này nằm ở khu vực ngoại thành,diện tích rộng lớn,đa phần đến đây đều là con nhà giàu không đi SH cũng phải đi ô tô, lúc này Lâm Hạ có chút hối hận vì chủ quan.Nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe ô tô màu đen đề hai chữ taxi,Lâm Hạ vô cùng phấn khích chạy lại mà không hề hay biết,số phận bắt đầu đong đưa mình.

Ngồi trong xe là một chàng trai dáng người dỏng ca, từ trên xuống dưới đều vận đồ màu đen,khuôn mặt nghiêng nhìn vào sao mà đẹp nhưng lạnh lùng quá vậy.Lâm Hạ có chút chột dạ không dám đưa tay lên gõ,nhưng suy đi tính lại, dáo dác nhìn xung quanh chỉ có chiếc xe này là chạy thôi, đồng hồ đã mười giờ hơn,về muộn sẽ bị mắng cho coi. Hạ cửa kính xuống,lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt của người lái xe,môi mím chặt màu bạc,mắt sâu mày rậm,khuôn mặt nam tính đến nghẹn thở.Lâm Hạ cứ nhìn chằm chằm mà tim đập bang bang,không thể trách cô được,trên đời này ai chả thích cái đẹp cơ chứ.Nhưng lúc này cái cô cần là anh mở cửa xe kìa:

"Ê, anh tài xế, anh có chở khách không vậy, tôi muốn về khu nhà đại viện của quân đội"

Dịch Hoằng nhìn người con gái trước mặt mà nhíu chặt mày,miệng định quát gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ lại nhịn mà kìm nén xuống.Anh đợi ở đây suốt ba tiếng đồng hồ để săn cái thằng đã chém đàn em của mình,vì sợ bị phát hiện nên đành giả trang làm tài xế. Khu này là khu ăn chơi thác loạn của những kẻ có tiền,nên một chiếc taxi xuất hiện ở đây kiếm ăn không có gì khiến họ ngạc nhiên cả.Nhìn đồng hồ là mười rưỡi rồi,tên đó cũng sắp ra,nhưng nhìn sang người con gái bên ngoài cửa kính,lòng Dịch Hoằng trầm tư mà có thay đổi nhỏ.

"Lên xe"

Lâm Hạ cảm ơn rồi bước vào nghe ngồi ghế phía sau,nhưng đã ngồi một lúc mà xe vẫn không chạy.Chỉ thấy anh lái xe nhìn chằm chằm vào khu cửa ra vào của quán karaoke không chớp mắt,cho đến lúc định mở miệng quát anh thì chiếc xe tự động chạy đi.Trên đoạn đường Lâm Hạ liếc nhìn anh lái xe mà suy nghĩ,đẹp trai vậy mà đi lái taxi đúng là phí của trời mà.Anh ấy còn đẹp hơn cả những nam người mẫu hay ca sĩ nổi tiếng bây giờ ấy chứ,càng ngắm càng muốn cắn cho cái.Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ thôi,trong thâm tâm của cô lời ba mẹ dạy luôn đúng,đôi khi con người không thể để vẻ bề ngoài đánh gục,đó là dối trá của cuộc sống.

Về đến khu đại viện,cô hỏi anh giá tiền bao nhiêu,anh chỉ đưa tay ra nói năm mươi nghìn.Đi cả một đoạn đường dài hai mươi cây chỉ lấy năm mươi nghìn,tên lái xe này bị khùng hả trời. Trả tiền rồi một bước đi thẳng vào trong,chiếc xe ấy lao đi vun vút trở về nơi cũ.

Cuộc gặp mặt không mấy gì ấn tượng kia nhanh chóng được Lâm Hạ vất sang một xó,lúc này cô đang tập trung cho môn chính trị mà mình cực kì không thể yêu thương nổi.Hôm qua về khuya mặc dù trước thời gian là mười một giờ nhưng cô vẫn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc nhíu mày của cha mà sợ sệt,trong lòng ngàn vạn lần mắng chửi Hàn Hiểu.Trường cô học là một ngôi trường nghệ thuật quân đội,mọi sinh hoạt đều có thể nói khắt khe.Với một đứa luôn được gọi là con ngoan trò giỏi,Lâm Hạ thề hôm qua sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô nghe theo sự rủ rê của đứa bạn thân bước chân vào karaoke.

Đến lớp với tâm trạng vui vẻ và tràn đầy sức sống,Lâm Hạ như một tia sáng khiến ai đang ủ rũ cũng phải mỉm cười.Bản thân tuy là một cô gái nhà giàu nhưng không hề ăn chơi đàn đúm,Lâm Hạ luôn được các thầy cô giáo yêu mến một phần vì kiêng nể vị trí của ba mẹ cô,một phần vì cô thực sự xứng đáng được như thế.Những tiết học không bao giờ gọi là nhàm chán với những giáo sư bởi vì họ có được một cô trò hăng hái mà thông minh,múa giỏi,đàn giỏi,hát cũng giỏi.

Đối với bản thân Lâm Hạ mà nói,tình yêu là một thứ gì đó xa vời mà cô hiện tại không muốn nghĩ đến.Các bạn đồng trang lứa,ngay cả Hàn Hiểu cũng đã có người thương,nhưng bản thân cô lại không hề có khiến Lâm Hạ trong mắt mọi người càng trở nên khép kín hơn bao giờ hết.Bạn ngày trên lớp nhận sự giáo dục của thầy cô,buổi tối trở về nhà đối diện với những triết lý của cha Lâm Hạo,dần dần tôi luyện Lâm Hạ thành một cô gái ba không "không yêu,không diện,không khóc".Lý do không khóc vì đâu mà có,bản thân Lâm Hạ từ nhỏ lớn lên trong những lời ngon ngọt yêu thương,chuyện rơi nước mắt dường như không hề xảy ra nhiều.Nhìn những bạn học khóc lóc vật vã vì một người đàn ông không phải ba mình,Lâm Hạ cảm thấy thật sự không đáng một chút nào.Điện thoại cô ngoài số của những người trong gia đình và Hàn Hiểu ra,thì chẳng ai có thể lọt được vào danh bạ của cô gái khó tính này.Lâm Hạ đặc biệt kì thị với những lời nói đố kị của nhiều người khác dành cho mình,thay vì phải đối chất với những thành phần não tàn kia,cô thà im lặng phớt lờ thể hiện sự khinh bỉ của mình cho họ thấy.Lâm Hạ được thượng đế ưu ái khi sinh ra trong một gia đình có giáo dục,bản thân cô cũng muốn mình thật hoàn hảo trong mắt ba mẹ,tương lai có một sự nghiệp ổn định,yêu thương với cô bây giờ e rằng qua sớm.

Tan học,ngồi trong một quán trà sữa bên cạnh trường đợi Hàn Hiểu,Lâm Hạ bật chợt ngước mắt lên khi nghe thấy một giọng nói lành lạnh mà quen tai.Một thân hình cao khoảng mét tám mươi tư,so với cô cao hơn hẳn một cái đầu.Vẫn bộ quần áo đen tuyền ngày hôm qua,nhưng anh lái xe ấy lúc này trông thoải mái và đỡ sát khí hơn rất nhiều.Anh ấy mua một cốc capuchino nóng,ngồi ở một góc khuất trong quán,khuôn mặt không thay đổi cứ nhìn xuống chiếc điện thoại.Không hiểu sao trong lòng Lâm Hạ tò mò không thôi về người kia,rõ ràng anh là một người lái taxi,nhưng nhìn vào thì lại không giống.

*** *** ***

Dịch Hoằng bước vào trong quán mua một cốc capuchino nóng đã hơi sững người khi nhìn thấy bóng dáng của cô bé ngày hôm qua coi anh thành người lái xe.Hôm nay nhìn kĩ khuôn mặt ấy chắc cô chỉ tầm hai mươi tuổi,tươi trẻ mà tràn đầy sức sống.Cô gái ấy để lại cho anh ấn tượng không sâu nhưng rất dễ nhận ra,khuôn mặt xinh đẹp thanh tú rất dễ hút hồn người khác khi nhìn vào.Bọn họ được sống trong một thế giới của riêng mình,nhưng Dịch Hoằng anh thì không thể.Bản thân từ bé đã không biết ba mình là ai,khi được năm tuổi lại bị mẹ vứt bỏ,anh sống lang bạt khắp nơi trên những con phố bụi đời.Được một đại ca xa hội đen thu nhận,Dịch Hoằng cứ thế lớn lên trong vũng lầy của phạm tội.Bản thân không được học hành tử tế,chỉ hết cấp hai,khi thấy anh đã đủ sức mạnh và thể hình,đại ca giao cho anh nhiệm vụ đi đòi nợ.Từ đó đến nay,nơi nào cũng thấy bóng dáng của anh đặt chân lên,Dịch Hoằng đã nhuốm màu đen tối.Bản thân anh không lâm vào những tệ nạn xã hội,nhưng có ai nguyện ý yêu một người đàn ông là dân xã hội như anh không.Quanh năm ngày tháng sống trong sự nguy hiểm của trả thù đã tôi luyện Dịch Hoằng thành một người lạnh lùng vô cảm,không yêu,không thương,người thân không có,bạn bè chỉ duy nhất là những người anh em cùng anh vào sinh ra tử.Sau khi đại ca qua đời,chức vụ thủ lĩnh tất nhiên đè lên vai anh,đôi khi Dịch Hoằng muốn giải thoát cho những người ngoài kia và cả cho mình,nhưng họ biết làm lại từ đâu.Một thằng con trai học hết cấp hai ở trong xã hội này có thể làm được cái gì,với cả sự săn sóc của đại ca hơn hai mươi năm nói bỏ sao có thể bỏ.

Lâm Hạ chăm chú nhìn anh không chớp mắt,đến cả Hàn Hiểu ngồi đó từ bao giờ cô cũng không biết,những suy nghĩ cư quanh quẩn trong đầu làm cô khó chịu.Nhìn theo ánh mắt của Lâm Hạ,Hàn hiểu nhìn thấy một chàng trai phải gọi là cực phẩm nhưng đậm chất bụi đời,cô không thích cho lắm.Đẹp nhưng là dân xã hội cô cũng không muốn Lâm Hạ bước vào,Lâm Hạ nên thuộc về một thế giới thanh thuần mà trong sáng,lấy một người chồng tương lai như ba Lâm Hạo,đó là ước mong của tất cả mọi người trong gia đình.

"Lâm Hạ,cậu nhìn gì vậy"

"Không có đâu,mà này Hàn Hiểu,hôm qua mình suýt nữa bị ba mắng,may là chạy kịp"

"Mình xin lỗi,lần sau mình thề sẽ không vì ham chơi mà bỏ rơi bạn nữa,được không"

Cuộc nói chuyện tám với Hàn Hiểu khiến Lâm Hạ bớt suy nghĩ lung tung về con người kì lạ kia,cô lại trở về cuộc sống hàng ngày vô lo vô nghĩ. Buổi tối có một tiết học ở trung tâm Anh ngữ,nhìn đồng hồ đã là ba giờ chiều,bây giờ về nhà cũng không có ai,cô đành ngồi lại quán trà sữa mà ôn bài.Trong một góc khuất,ánh mắt Dịch Hoẵng thi thỏang lướt qua cô gái có cái cổ trắng ngần và mái tóc dài thướt tha kia,trong lòng rộn lên cảm giác khó tả.

Bước vào trung tâm đã đông nghịt người học,Lâm Hạ khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi,không để ý bên cạnh là một chàng trai chạc tuổi có vẻ lưu manh ngổ ngáo.Suốt một buổi học chịu sự trêu ghẹo của tên đó mà Lâm Hạ muốn phát hỏa,nhưng sự nhẫn nhịn được rèn luyện từ bé,cô không hể đánh mất đi được.Hết giật tóc rồi lại nhai kẹo,tên chướng mắt này thật làm con người khác ngứa mắt,bản thân đúng đậm chất với biệt danh vô ý thức.Nhìn xung quanh Lâm Hạ thấy có gì đó khác khác,dường như chẳng ai muốn lên tiếng giúp cô trước hành động càn rỡ của tên đầu húi cua này,bọn họ tại sao lại sợ như thế.

Tan học là chín giờ tối,Lâm Hạ dong chiếc xe đạp điện chuẩn bị đi về thì bất chợt bị ai đó kéo lại,nhìn ra mới biết lại là tên vô lại kia.Hắn đi cùng một đám năm tên lêu lổng,ăn mặc quần áo chỗ thì màu mè,chỗ thì rách te tua,cô chẳng hiểu cái này được gọi là mốt gì,của hãng nào nữa.Dặn xuống bụng cơn tức giận,cô hỏi:

"Mấy bạn,có chuyện gì sao.Mình phải về nhà rồi "

"Ê,bạn xinh đẹp,về sớm làm gì,cùng mình đi chơi tí đi"

Học sinh khác cùng thầy giáo đã về hết,đoạn đường vắng bóng này chỉ còn lại Lâm Hạ với tên vô sỉ này,lòng cô run lên sợ hãi không thôi.Trong đầu hiện lên những cảnh đã xem trên thời sự an ninh quốc phòng về những sự việc hiếp dâm tập thể,giết người mổ bụng,đôi chân Lâm Hạ như nhũn ra không đứng vững.Tên cầm đầu nhăn nhở cười hở hàm răng không được đẹp cho lắm,đôi tay ngăm đen vuốt lên khuôn mặt hồng hào mà kích thích,bắt lấy tay cô kéo vào một chiếc nhà hoang gần đó.Lần này Lâm Hạ thật sự khóc nức lên,cô phải làm sao bây giờ,làm sao đây.Chân tay bị kìm chặt,chúng đẩy cô nằm ngã xuống nền đất đã bốc mùi ẩm mốc,chiếc áo nhanh chóng bị kéo đứt,cô dãy dụa không thôi.Ba đâu rồi,tại sao??

Một bóng đen lao vào đánh đấm,Lâm Hạ nhìn ra được là anh ấy,anh lái xe hôm qua,cô sợ hãi ngồi lùi vào một góc mà run bần bật.Cho dù mạnh mẽ đến đâu bản thân cô cũng chỉ là một cô gái,chưa bao giờ cô bị đối xử như hôm nay,sự xuất hiện của anh như một vị thần mà thượng đế ban cho.Cầm lấy điện thoại gọi cho ba,Lâm Hạ khóc nưc nở không thành tiếng thuật lại dự việc mình gặp phải mà không hề biết phía bên kia,cả cục công an đang bị người bố đáng kính của mình gào lên như muốn lật đổ.Lâm Hạo lo lắng cho con gái không thôi,đứa con gái ông nâng niu như ngọc lại bị những kể cặn bã của xã hội dở trò,may mắn có người cứu nó,nhưng khi đến nơi chỉ còn Lâm Hạ và một đám bị đánh tơi bời trói lại một góc.

Trở về nhà trong cơn hoảng loạn,Lâm Hạ chạy thẳng một mạch vào trong nhà tắm dội nước xối xả.Bàn tay kì mạnh lên những chỗ bị tên ghê tởm đó sờ vào khiến làn da mỏng manh ửng đỏ mà hiện lên những tia máu.Lâm Hạ chìm trong suy nghĩ khi nghĩ về người đàn ông lái tacxi đó,nếu không có anh,có phải lúc này cô cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa, chẳng thể kiêu ngạo nữa, mà sẽ trở thành một tờ giấy nhàu nát mà nhăn nhúm.Cô nợ anh một ân tình,nhưng biết tìm con người bí ẩn đó ở đâu đây.Bọn họ suy cho cùng cũng chỉ là hai người xa lạ trong cái thế giới bảy tỉ người vô tình mà lướt qua nhau,cô nhớ anh vì anh cứu mạng mình,vậy còn anh,có biết cô là ai không.

Tắm xong bước ra ngoài đã nhìn thấy ba mẹ ngồi ở đó,khuôn mặt mẹ lo lắng tái nhợt mà ôm cô vào lòng mà nức nở.Lâm Hạ trong vòng tay run rẩy không thôi,suy cho cùng cô cũng chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm,dù có cứng rắn đến đâu,khi gặp phải chuyện tồi tệ như thế đều yếu lòng mà sợ hãi.

"Con gái ngoan,xong rồi,mọi chuyện xong cả rồi.Tạ trời đất là con không sao cả"

"Lâm Hạ,lúc công an đến bọn lưu manh đã bị đánh tơi tả,có phải có người đã cứu con đúng không.Con biết người đó là ai không".

Lâm Hạ giật mình nhìn cha với ánh mắt khó hiểu,lại nghĩ về người kia.Cha hỏi cô có quen không,chắc chắn là không quen rồi,anh chỉ chở cô một đoạn trên chiếc xe taxi,giống như một tài xế.Mà anh có thật chỉ là tài xế taxi không?Hôm qua,nhìn khuôn mặt đó thật đáng sợ,đôi mắt đỏ ngầu hiện lên tia máu,Lâm Hạ chợt nghĩ hình như cái nghề máu me tăm tối đó mới thuộc về anh.Nếu thật sự anh là một người của dân xã hội đen,cô sẽ không cần tìm anh nữa, bởi vì cô không muốn và cực kì không thích những con người dân xã hội.Việc cảm ơn anh ba sẽ tự lo được.

"Con không quen ba ạ.Người đó bịt khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, với cả nhà kho tối như vậy con không nhìn rõ.Ba nhờ bên cục điều tra được ra người cứu con là ai thì giúp con gửi lời cảm tạ nhé"

"Được rồi, ba biết rồi. Mọi chuyện xong cũng xong rồi, con không cần phải lo sợ hay suy nghĩ gì nữa.Còn về phía người cứu con,ba sẽ nhờ bên công an họ giải quyết. Ngủ đi,muộn rồi đấy,mai còn phải đi học nữa "

Lâm Hạ tắt đèn ngủ để chìm mình trong bóng tối,đôi mắt nhắm lại để nhanh chìm trong giấc ngủ.Trong mơ,cô nhìn thấy một cậu bé ăn mặc rách rưới nhưng khuôn mặt lại thanh tú,đặc biệt là độ mắt hổ phách vô cùng đẹp.Càng nhìn,cô càng thấy cậu bé này giống ai đó mà cô không thể nào nhớ ra nổi, cậu đứng bên cạnh bãi rác,đôi tay gầy guộc nhặt từng chiếc lon bia nhỏ.Cô biết góc phố này,nơi đây là nơi ở của những đứa trẻ mồ chôi cha mẹ,chúng phải tự túc cho cuộc sống của mình.Ngày ngày đi nhặt ve chai để bán,để có tiền mua cái gì đó lót bụng cầm cự cho những cơn đói cồn cào.Cậu bé kia chỉ khoảng bảy,tám tuổi gì đó,nhưng lại đen đúa,mái tóc rám nắng khô xơ.

Mở bừng mắt sau mơ không đầu cuối,Lâm Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ đã hửng sáng lờ mờ,suy nghĩ về điều kì lạ đó.Giấc mơ này là sao,cậu bé kia là ai,có quan hệ gì với cô chăng??Phải chăng trong quá khứ cô đã lãng quên đi điều gì đó vô cùng quan trọng,đặc biệt là,đôi mắt hổ phách kia,quen thuộc đến vô cùng.

Mặc một bộ quần áo thể thao màu sữa thoải mái,chân đi đôi này bata,Lâm Hạ dự định sẽ đi chạy bộ buổi sáng cho khỏe khoắn.Bước xuống tầng một đã nhìn thấy ba Lâm Hạo cũng đã chuẩn bị xong,cô chỉ nhún vai cười tươi rồi cùng ba chạy hết con đường quanh đại viện.Nơi này cứ năm giờ sáng ra đường sẽ gặp được một tốp người già có,trẻ có,trung niên có,cùng đợi nhau cho chiến dịch tập thể dục.Lâm Hạ đặc biệt thích không khí đoàn kết mà vui nhộn ngay lúc này,mọi chuyện không vui đều bị cô cho vào thùng rác của bộ nhớ.Đến một ngã cua,cô chạy theo hướng rẽ phải dẫn ra một con phố ít người ở.Nghe nói con phố này nằm trong khu vực giải tỏa của nhà nước, trước kia dân số ở đây vô cùng đông,nhưng không hiểu vì sao mười năm trước dân cư cứ lần lượt chuyển đi.Cùng lúc đó có một nhà đầu tư muốn xây lại nơi này thành một khu công nghiệp,giấy tờ đã làm xong,đền bù cũng đã trả,chỉ là qUa nhiều năm như vậy vẫn không thấy dỡ hay thi công.

Lâm Hạ chạy thẳng theo con đường ngoằn nghoèo,bất chợt ánh mắt dừng lại trước căn nhà bốn tầng không được cho là mới.Cô nhìn thấy anh đứng cùng một đám người xăm trổ đầy cánh tay,lưng,đốt điếu thuốc hút mà nhíu mày.Rốt cuộc anh ta là ai, sao lại xuất hiện bên cạnh những người không có công ăn việc làm gì thế kia.

Dịch Hoằng đang đứng nghe bọn đàn em báo cáo mà trong đầu luôn suy nghĩ về cô gái hôm qua. Thật là tình cờ,có thể nói là duyên phận không nhỉ? Theo dõi mấy ngày cuối cùng cũng tìm được thằng cầm đầu đã chém đàn em của mình, Dịch Hoằng theo dấu chúng thì thấy chỗ tụ tập,bên cạnh là một cô gái nói quen là không phải,nhưng cũng không phải không biết. Quần áo xộc xệch bị đè xuống nền đất ẩm mốc,bên trên là một thằng con trai láu cá đang cố gắng tìm cách xé quần áo,không hiểu sao lúc đó máu anh hùng trong anh lại trỗi dậy.Bản thân từ nhỏ lớn lên trong sự thiếu thốn, khinh miệt của người đời nên anh dường như không bao giờ quan tâm đến những việc không liên quan đến mình. Cô gái ấy là cô gái đầu tiên!!!

Ngẩng đầu lên nhìn,Dịch Hoằng có hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Lâm Hạ,cô gái hôm qua,nhìn qua không có gì xây sát,tinh thần không còn hoảng loạn nữa. Một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại xuất hiện ở đây, câu hỏi hiện lên trong đầu anh.

"Anh Dịch,bọn thằng "Mặt sẹo" nhất quyết không giả tiền anh ạ"

"Bao nhiêu tiền ở chỗ đó"

"Khoảng 1 tỉ anh ạ,có cần thiết phải khử không anh"

"Không cần,bọn cớm bây giờ lùng sục trên địa bàn này rồi, mọi động tĩnh phải thật cẩn thận.Chúng mày qua bên đó hỏi nó lại lần nữa, nếu nó k trả,bắt thằng con trai nó về đây".

Cầm chiếc mũ bảo hiểm đội lên che kín mặt,Dịch Hoẵng ga mạnh chiếc xe mô tô phân khối lớn lướt qua Lâm Hạ,ánh mắt lạnh lùng nhìn cô không phản ứng,để lại một làn khói dài...

Trở về nhà trong trạng thái mồ hôi mướt mát Lâm Hạ tắm táp xong rồi đi thẳng đến trường. Hàn Hiểu nhìn thấy cô từ xa mà hai tay quơ loạn xạ,miệng thì hét lên.

"Hạ,Hạ,bên này này..."

"Có gì mà sáng sớm đã hớt hải thế hả"

"Ê này,tôi bảo bà này.Tối nay ở Royal city có cuộc gặp mặt office,bà đi cùng tôi nhé"

Lâm Hạ trợn mắt nhìn Hàn Hiểu, con bé này nó thèm hơi trai quá rồi hay sao mà hễ chỗ nào có gì hay là nó phải đi cho bằng được.Rắc rối hơn là cô phải đi theo để dọn tàn cuộc và làm bia đỡ cho nó chứ,nếu không thì chú Lâm sao cho nó bước ra khỏi nhà.

"Không đi,đi để bà lại bỏ lại tôi một mình như hôm nọ hả"

"Thôi mà,hôm đó là sinh nhật tôi,vui quá nên quên bà luôn.Nhưng lần này thì không giống vậy,đây là cuộc office cho những người độc thân,đến đây là để giao lưu, tìm bạn"

"Tôi không càn đâu,một đứa bạn phiền phức như bà đã quá đủ mệt mỏi rồi "

Hàn Hiểu trừng mắt nhìn Lâm Hạ bằng ánh mắt tóe lửa và căm hận.Con nhỏ này hôm nay tính tình khác lạ vậy nhỉ,mọi lần nịnh nó nó đều cười tươi như hoa,hôm nay cáu kỉnh như ăn phải bả của con milu vậy.

"Thôi mà,xin nàng,nốt hôm nay thôi"

Lâm Hạ chẹp miệng nhìn Hàn Hiểu,con bạn thân chí cốt này lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt cún con này làm cô xiêu lòng.

"Được rồi, chiều đi học về qua nhà tôi"

"Yeah,tôi biết Lâm Hạ là nhất mà"

"Thôi,đi vào lớp"

Buổi chiều học xong,Lâm Hạ cùng Hàn Hiểu cùng nhau ra về.Nhìn đứa bạn thân đang chìm đắm mộng tưởng mà thở dài,sao cô lại khác nó một trời một vực như thế nhỉ.Chẳng nhẽ yêu lại làm con người ta thay đổi nhanh đến chóng mặt như thế sao.

"Con về rồi này,ba"

"Ừ,đi tắm giặt rồi xuống ăn cơm đi con.Hôm nay mẹ con không ăn cơm ở nhà đâu"

"Mẹ lại đi bàn công chuyện hả ba"

"Phải rồi, nghe nói dự án thi công xây cầu vượt ở tỉnh ta sắp đi vào giai đoạn đầu,mẹ con công việc bận rộn lắm"

"Trời, vợ ba vất vả thế mà ba không thương sao"

Lâm Hạ chạy ù lên phòng dọn dẹp mấy quyển tạp chí nhân dân Quân đội trên giường,lấy một bộ quần áo lửng mặc ở nhà rồi phi vào nhà tắm.Ngâm mình dưới làn nước mát,đầu cô lại lướt qua hình bóng của Dịch Hoằng,ngẫm nghĩ anh ta cũng đẹp trai chứ bộ,chỉ tiếc là,sống trong khu phố đó toàn dân xã hội thôi.Ba sẽ không bao giờ muốn cô qua lại với hạng người như thế..

Ba Lâm Hạo cô điển hình là mẫu người chồng lý tưởng trong xã hội thế kỉ 21,trong quân khu ba là một sĩ quan nghiêm khắc,về nhà thì lại trở thành một người đàn ông chu đáo.Cứ nhìn cái cách ông chăm cho Lâm Hạ là đủ biết ông tâm lý đến mức như thế nào rồi. Trên bàn ăn toàn những món cô thích,nào là hải sản chua cay,cánh gà rán,nấm hương nấu mọc...Là con gái nhưng Lâm Hạ không bao giờ có chế độ ăn kiêng,trong đầu cô luôn có khái niệm phải ăn no,không được kén chọn...

"Ba này,tí ba cho con đi ra ngoài với Hàn Hiểu nhé"

"Hai đứa đi đâu à"

"Dạ,có một buổi office dành cho những sinh viên, Hàn Hiểu muốn con kết thêm nhiều bạn mới "

"Ừ,kết bạn thì nên tìm người đáng tin,gia thế trong sạch là được. Ba không cấm"

Bảy giờ tối tại Royal city,Lâm Hạ cùng Hàn Hiểu xuất hiện khiến mọi người chú ý không rời mắt.Vì sao ư,vì cái cách ăn mặc của Lâm Hạ lúc này thật muốn đánh cho một trận.Người gì đâu mà không cho cô một chút mặt mũi gì cả,có ai đời đi office party mà mặc quần jean,áo sơ mi không..Hàn Hiểu thầm mắng Lâm Hạ trong lòng hàng nghìn lần,mất hết hình tượng rồi.Kéo cô bạn đi về phía góc khuất của phòng,Hàn Hiểu rít lên:

" Hạ cậu đang làm cái quái gì thế này.Trông cậu lôi thôi không chịu được "

"Mình thấy rất ổn mà,có sao đâu"

"Ổn cái đầu cậu ấy.Mình chả thèm nói với cậu nữa mình đi trước đây"

"Ê...ê,thế bỏ mặc tôi à"

Thôi xong,thế bây giờ là chỉ còn mình Lâm Hạ cô bơ vơ giữa một đống lòe loẹt thế này đây.Không hiểu cái party này mục đích để giao lưu hay là để trưng bày gia thế nữa.Có nhiều cô gái mặc chiếc quần đùi một gang và áo hai dây chỉ che đi đủ bộ ngực,Lâm Hạ nhíu mày,cô nhìn còn thấy ngại,bọn họ không ngại sao.

Không tìm được bạn nói chuyện, Lâm Hạ đành ra ngoài đại sảnh ngồi chờ Hàn Hiểu chơi chán rồi về vậy.Tầm mắt lại xuất hiện hình ảnh người con trai ấy trong bộ quần áo bình dị,tay cầm điếu thuốc hút mà nhìn xa xăm trong trầm tư.Con người anh ta lúc này trông cô độc đến thế,không còn vẻ lưu manh của hôm qua,mà lúc này nhìn vào lại thấy vô cùng yếu đuối. Cứ vô tình gặp nhau,Lâm Hạ tự hỏi mình và anh ta có duyên hay sao??

Dịch Hoằng đốt điếu thuốc rít một hơi,mắt nhìn thẳng vào một hướng vô định.Hôm nay anh nhận bảo kê cho một phòng party nơi đây,tiền được trả cũng không đến mức là thấp.Công việc của anh là vậy,bảo kê,đòi nợ,cho vay nặng lãi.Bên trong kia toàn là những người có tiền, trai thì đẹp,gái thì thanh tú,còn anh,một kẻ bị xã hội vùi dập làm gì có tư cách bước vào đấy.Từ nhỏ lớn lên trong sự thiếu thốn, anh hiểu được vì sao trong cái xã hội này cần có tiền có quyền mới tồn tại được.Ngẫm lại con đường mình chọn lúc nãy sẽ mãi chỉ một mình cô đơn,vì không ai muốn yêu một người chuyên đi chém thuê như anh đâu.

Hai mắt chạm nhau,Lâm Hạ không chớp nhìn thẳng vào người đối diện, một đôi mắt màu hổ phách u buồn,chứa đựng bao cam chịu.Người con trai đối diện này là người đã cứu cô,cho dù anh ta là thành phần nào của xã hội,cô nghĩ mình vẫn lên có một lời cảm ơn,rồi sau đó,không qua lại nữa là được.

"Anh là người đã cứu tôi hôm qua,tôi muốn cảm ơn anh"

Dịch Hoằng liếc mắt nhìn người con gái thấp hơn anh cái đầu,không nói gì quay lưng bước đi.Anh nhìn thấy trong mắt cô ta là một sự cưỡng chế,cái lời cảm ơn đó anh không nhận,suy cho cùng cũng chỉ tình cờ mà cứu cô đó thôi.Bọn họ dè chừng anh,anh không muốn tiếp xúc với họ,thế giới của anh là một màu tăm tối. Anh chỉ cần những thằng đàn em trung thành với mình, còn người lạ,anh không muốn quen ai.

Lâm Hạ đứng bất động nhìn dõi theo cái bóng lưng của Dịch Hoằng,gì chứ,kiêu ngạo cái nỗi gì.Tưởng cô muốn tiếp xúc với hạng người như thế này lắm à.Nếu không phải anh ta cứu cô một mạng thì có chết cô cũng không thèm tới gần đâu.

Điện thoại trong túi quần reo lên,là của Hàn Hiểu gọi đến,Lâm Hạ nhấc máy nghe.

“alo,Hiểu à”

“Hạ...Hạ ơi...Cậu đang ở đâu thế”

“Mình ở bên ngoài sảnh chờ cậu,có gì không”

Đang nói chuyện dở thì điện thoại lại hết pin,đằng phía công ra vào lại tụ tập một đám đông đang to tiếng,Lâm Hạ giật mình nhìn hai bên căng thẳng. CÁI QUÁI gì đang xảy ra ở đây thế này,họ ngang nhiên cầm dao đứng hăm he nhau chốn công cộng,không coi công an và pháp luật ra gì à.

Một tiếng súng nổ ầm,Lâm Hạ giật mình đứng chân chân tại chỗ không nhúc nhích được,mắt nhìn vào hình ảnh Dịch Hoằng đang đánh nhau trong đám hỗn loạn,tay cầm tuýp vụt liên tục.Xã hội đen thật sao,cô cần phải chạy ngay đi khỏi chỗ này,càng xa càng tốt.

“Bắt con bé kia lại cho tao”

Một thằng con trai tóc vàng nhanh chóng kéo tay giữ chặt cô lại,Lâm Hạ vùng vằng không thể thoát nổi cách tay như thép ấy.

“Bỏ ra,tôi không biết các người là ai”

Thằng cầm đầu đi đến nâng khuôn mặt xinh đẹp cô lên mà cợt nhả.Tên này cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng trông bẩn thỉu ghê gớm,không được đẹp trai mà phong độ như ai kia.Lâm Hạ ngay lúc này đưa ánh mắt cầu cứu sang Dịch Hoằng,trong lòng thầm mắng tổ tông nhà tên bẩn thỉu này,nếu để cô thoát được, cô sẽ kêu ba xử lí hết đám côn đồ,lấy lại trật tự cho xã hội.

“Cô bé,anh cũng không định bắt em,chỉ tiếc là mắt em nhìn thấy những gì không nên thấy.Anh phải làm sao bây giờ đây”,vừa nói tên xấu xí vừa mơn trớn khuôn mặt cô.

“Bỏ ra,tôi không nhìn thấy gì hết.Buông tôi ra”

Lâm Hạ giương đôi mắt nhìn Dịch Hoằng, chỉ thấy người con trai đó mất trầm tư, mắt đỏ ngầu lên tiếng.

“Chuyện của tao và mày không liên quan đến ngươi con gái này. Mày thả cô ta ra”

Tên cầm đầu cười vang,nhìn Lâm Hạ rồi lại nhìn sang Dịch Hoằng đang đứng đầu cách hắn không xa,rít lên.

“Mày tưởng tao ngu hả.Vừa nãy tao còn nhìn thấy chúng mày nói chuyện với nhau,giờ lại không quen biết “

“Mày nhìn lại người con gái kia xem,cô ta với tao có quan hệ gì.Mày không thả tao cũng không bận tâm”,nói rồi anh quay ngoắt lưng bỏ đi,để lại Lâm Hạ đằng sau đang bị chúng lôi xềnh xệch.

Bị nhét lên một chiếc SUV,Lâm Hạ sợ hãi nhìn những đám người phía trước. Lúc nãy mạnh miệng vì cô nghĩ tên kia sẽ cứu mình, ai ngờ hắn không những không màng tới mà còn phủi mông bỏ đi,để lại cô cho bọn cặn bã này.Lâm Hạ chợt cười nhạo bản thân ngu ngốc,bản thân Dịch Hoằng cũng là tên xã hội đen chuyên đi đâm chém thuê,khác gì bọn người này đâu.Đáng nhẽ ra cô không nên bắt chuyện với tên máu lạnh đó,thì bây giờ Lâm Hạ cô đã về nhà rồi. Điện thoại hết pin,lúc này cô thật sự rơi vào tuyệt vọng,mặc cho số phận định đoạt.Lòng kiêu ngạo cũng vì thế mà dập tắt.

Dịch Hoằng nhảy lên chiếc xe moto màu đen của mình mà lao vút đi,trong lòng tức vì phi vụ làm ăn bị phá đám.Người con gái kia cứ như âm hồn,hễ anh xuất hiện ở đâu thì đều thấy cô có mặt ở đó,cái duyên đưa đẩy cái phận.Bản thân anh không muốn lo chuyện bao đồng, nên mặc kệ Lâm Hạ có ra sao lúc này cũng không ảnh hưởng đến anh.

Nghĩ vậy nhưng đi đến ngã ba,anh lại hướng xe rẽ phải đi về phía tụ điểm của tên cầm đầu với tốc độ bàn thờ. Suy nghĩ cho cùng cô chỉ nói lời cảm ơn tới anh mà liên lụy, Dịch Hoằng cũng không phải máu lạnh đến mức bỏ mặc. Phanh két một tiếng xuống làn đường chặn trước đầu xe,Dịch Hoằng cởi bỏ mũ bảo hiểm đứng đó nhìn chiếc ô tô dừng lại.

“Mày muốn gì”,tên cầm đầu hỏi

“Tao muốn cô gái đó”

“Mày nghĩ tao sẽ đưa nó cho mày”

“Không đưa thì cướp,mày biết tính tao rồi đấy”

Lâm Hạ ngồi trong xe giật mình nhìn bóng đen phía trước, anh ta sao lại xuất hiện ở dây.Rõ ràng đã bỏ rơi cô,nhưng giờ lại đuổi theo,tưởng cô sẽ cảm động chắc.Miệng nói một lời nhưng trong lòng từ lúc nhìn thấy hình bóng đó, đã trở lên yên tâm,không còn sợ hãi.

Dịch Hoằng đấm cho tên cầm đầu một cú, từng cái giáng xuống nhĩmg chỗ hiểm cho đến khi hắn lả xuống mới đẩy sang một bên.Mở mạnh cửa xe,nhìn Lâm Hạ ngồi đó, anh chỉ liếc mắt không nói gì quay người đi về phía chiếc mô tô.

“Ê,anh định bỏ mặc tôi ở đây à”,đuổi theo Dịch Hoằng, Lâm Hạ hét lên.

“Chứ giờ cô muốn sao,tôi đã cứu có hai lần rồi đó”

“Ít ra anh phải đưa tôi về chứ”

Cầm chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu Lâm Hạ, Dịch Hoằng nhìn cô không chớp mắt.Cô gái này thật xinh đẹp, nhưng lại kiêu ngạo,làn da trắng như tuyết. Trống ngực đập bang bang,Dịch Hoằng quay mặt đi chỗ khác hắng giọng.

“Tự cài mũ đi,tôi đưa cô về”

Lâm Hạ ngước mắt nhìn anh,đôi mắt trong veo yên lặng như mặt sông phẳng lặng,tay không tự chủ vén sợi tóc lòa xòa trước mắt người con trai đó mà đánh giá.Cô rất muốn hỏi anh,anh là ai,anh thật ra làm nghề gì.Lúc này,trong đầu cô rất muốn biết những điều đó. Con người không phải sắt đá,cô cũng chỉ là con gái, mềm lòng trước người đã cứu mình là điều hiển nhiên.

“Anh tên gì,tôi là Lâm Hạ”

“Cô không cần biết tên tôi.Hôm nay là lần cuối cùng tôi giúp cô,cô là con gái không nên đi một mình ra ngoài “

Chiếc xe lao vun vút trên con đường hai bên toàn là cỏ lau.Đưa Lâm Hạ về khu đại viện của quân đội,Dịch Hoằng dừng xe,mắt nhìn thẳng vào những ngôi nhà đều có lính canh gác mà im lặng.

“Cảm ơn anh,tôi về đây”

*** *** ***

Lâm Hạ đi vào trong nhà nặng trĩu lòng lại,lần đầu tiên cô muốn gần gũi một người mà người ta lại từ chối cô.Đã vậy lại còn không để cô vào mắt nữa chứ,kiêu căng hách dịch,chỉ muốn biết tên anh ta thôi mà.

Lại một đêm mất ngủ trong trằn trọc,Lâm Hạ cầm điện thoại lên mà nghịch nghịch facebook. Ánh mắt bỗng sáng bừng lên khi nhìn thấy hình ảnh Dịch Hoằng trên cái nick Máu.Ấn thêm bạn bè,không có người xác nhận..Vẫy tay,đã xem nhưng không trả lời.

“Này,anh add tôi đi,tôi là Lâm Hạ"

“Đã xem”

“Này này,đồ kiêu căng,Hứ”

Ném chiếc smartphone của mình sang một bên,Lâm Hạ tức phồng má trợn mắt lên.Tên khốn này dám bơ cô,được,để đấy,cô cũng sẽ bơ lại hắn.

Dịch Hoằng lướt trên trang cá nhân của Lâm Hạ mà chăm chú nhìn,cô gái này thì ra là con ngoan trò giỏi. Cứ nhìn những thứ cô đăng lên mạng mà xem,những người khác thì son,mỹ phẩm,Lâm Hạ cứng ngắc toàn bản tin thời sự quân đội, bảo nhân dân,chiến dịch Đảng.Anh bỏ điện thoại xuống mà lắc đầu,cô ấy và anh không thể xuất hiện điều gì ngớ ngẩn được.Anh là tên cặn bã của xã hội,cô là người được giáo dục tử tế,bọn họ không giống nhau.

Sáng hôm sau là ngày chủ nhật,bản thân Lâm Hạ tự cho mình cái quyền được ngủ nướng. Nhưng đâu để như vậy,cô lại bị đánh thức bởi tiếng gọi của ba.

“Hạ,dậy đi con.Anh Hàn Thần của con về rồi kìa”

Chết tiệt,về thì về chứ sao,ngang nhiên sang đây phá vỡ giấc ngủ của người khác,hay ho lắm à.Lâm Hạ lầm bầm làu bàu chùm kín đầu,giọng ngái ngủ.

“Kệ anh ta”

Hàn Thần nhìn người trước mặt lăn lộn mà phì cười, cũng đã hai mươi tuổi rồi chứ bé bỏng gì nữa đâu mà nhõng nhẽo ghê gớm thế hả.Anh đi học cả tháng vất và,may mắn lắm mới được về thì lại không muốn gần anh,con bé này càng lớn càng hư rồi. Kéo chăn ra khỏi người Lâm Hạ,Hàn Thần nói.

“Dậy đi Hạ,Anh dẫn em đi chơi “

“Em không đi”

Bỗng chuông điện thoại reo, Lâm Hạ quơ tay tìm tìm rồi ấn nút nghe,bên kia là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

“Dậy chưa,nếu đây rồi thì cùng tôi đi ăn sáng”

Tiêu hóa hết những gì mình nghe thấy,Lâm Hạ ngồi bật dậy trước sự ngạc nhiên của Hàn Thần,mắt nhìn đi nhìn lại cuộc gọi mình vừa nghe,cuộc gọi messager của người đó.Chạy ù vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân,cô nói vọng ra ngoài

“Hôm nay em bận rồi, anh tự đi một mình đi”

Hàn Thần nhìn theo bóng lưng Lâm Hạ mà suy nghĩ,từ lúc nào con bé lại nghe điện thoại của người lạ,đã vậy lại còn là người đàn ông.Một người đàn ông quen qua mạng xã hội,hay là người con bé thích ngoài đời.

Lao xuống nhà,Lâm Hạ xin phép ba mẹ rồi ngồi lên chiếc xe đạp điện mà lao vun vút đi ra ngoài,hướng về đường phố cổ.Anh hẹn cô tại một quán bún chả có tiếng,đến nơi đã nhìn thấy hình ảnh bình dị của Dịch Hoằng đứng đó,tim Lâm Hạ rộn ràng. Lúc này cô không còn kì thị anh là một tên xã hội đen nữa, cũng không kì thị anh là kẻ của tệ nạn xã hội nữa, mà ngay lúc này đây,anh ở trong cô như một người bạn,một người bạn mới mà cô muốn hiểu rõ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.