[12 Chòm Sao] Khoảng Trời

Chương 21




Sau khi vào biệt thự,Mạnh đi vào phòng tắm bởi vì lúc nãy người hắn bị mưa ướt hết. Tắm xong hắn đi thẳng vào phòng ngủ,thấy Hạnh đang nằm cuộn người trong chăn.Hạnh giả vờ ngủ cô trùm kín chăn hết cả người. Nghe tiếng bước chân của Mạnh càng lúc tới gần, tim cô đập càng nhanh,càng thấy sợ.

Mạnh đi tới giường, nhìn vào cơ thể đang cuộn lại của cô,Hạnh vẫn nhắm tịt mắt lại không dám mở ra, ngay cả thở cô cũng không dám thở mạnh.Biết Hạnh chỉ giả ngủ, Mạnh đưa tay giật phăng chiếc chăn của Hạnh ra, cất giọng lên nói:

- Cô mở mắt ra cho tôi.

Hạnh vẫn im lặng không trả lời, điên tiết Mạnh lao tới bóp mạnh lấy cằm Hạnh buộc cô phải mở mắt ra nhìn hắn.

- Tôi nói lại một lần cuối, mở mắt ra, đừng vờ vịt trước mặt tôi.

Biết không thể tiếp tục giả ngủ, Hạnh mở đôi mắt to tròn của cô ra nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí của Mạnh, cô nhỏ giọng trả lời:

- Tôi mệt, muốn ngủ phiền anh tránh sang một bên.

- Mệt sao? Tôi không về chắc cô còn mệt nữa đúng không? Nói tại sao lại hẹn tên khốn kia làm gì?

- Tôi nói rồi, tôi chỉ gặp anh ta lần cuối thôi,ngày mai anh ấy sang Mỹ rồi,tôi còn mắc nợ anh ấy nên tôi đi gặp anh ấy có vậy thôi.

- Vậy sao cô lại nói dối tôi, à đúng rồi cô định trả nợ cho hắn ta bằng cách nào? lấy thân báo đáp sao?

Vừa nói Mạnh vừa dùng lực siết mạnh cằm Hạnh.Hạnh đau đớn nhăn mày lại,cô khó khăn mới mở miệng trả lời Mạnh:

- Đau buông tôi ra.

- Đau sao, bây giờ tôi cho cô biết như thế nào mới gọi là đau.

Nói rồi Mạnh xé toạc áo ngủ của Hạnh ra, hắn ta điên cuồng hôn lên môi Hạnh, nụ hôn bá đạo mang tính chiếm hữu.Hạnh trừng mắt nhìn Mạnh, cô dãy dụa cố thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Mạnh,Hạnh nghiêng đầu tránh nụ hôn của Hắn. Thấy Hạnh như vậy Mạnh càng tức giận hơn, hắn dùng tay bóp mặt cô ép cô quay lại trước mặt nhìn hắn, đôi môi lạnh một lần nữa phủ xuống đôi môi hồng xinh của cô.

Hắn dùng miệng cậy môi Hạnh ra,với lực của hắn đã thành công xâm chiếm vào khoan miệng cô,hắn hôn cô cuồng nhiệt, hơi thở dồn dập đến khi cô cảm nhận không còn hít thở được Mạnh mới rời khỏi môi cô.

Môi hắn trượt xuống xương quai xanh của cô,nhìn đôi gò bông trắng hồng của Hạnh Mạnh không nhịn được liếm nhẹ lên nó. Hạnh vô thức đón nhận lấy sự khiêu khích của Mạnh,cô rên lên yêu kiều.

- Um....

Đến khi nhận ra cô vô thức đắm chìm trong cơn khoái lạc này, Hạnh xấu hổ cùng tức giận, cô đẩy Mạnh ra.

- Dừng lại, không được.

Hạnh càng nói Mạnh càng hôn nhanh, lưỡi hắn đảo nhẹ một vòng lên nụ anh đào trên ngực cô.Hắn ra sức mút mạnh vào đôi ngực sữa trắng mịn của cô. Hơi thở Hạnh khó nhọc,nếu còn tiếp tục, cô e rằng mình sẽ không chống cự lại được.

- a... buông ra, không.

Mạnh lúc này nhuộm đầy dục vọng,đôi mắt hắn đỏ ngầu ngước lên nhìn Hạnh.

- Khốn kiếp, cô chỉ là tình nhân của tôi,cô ở đây giả vờ thanh khiết cho ai xem.

Nói xong Mạnh ngồi bật dậy,xé rách quần lót của cô,không khúc dạo đầu hắn mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong cô một cách thô bạo. Hạnh mở to mắt ra nhìn Mạnh đang ra sức vận động trên người cô, bị cự vật to lớn của Mạnh bất ngờ xâm chiếm, Hạnh đau đớn, hơn nữa cô cảm thấy nhục nhã, đây rõ ràng là Mạnh đang cưỡng hiếp cô, không một chút nhẹ nhàng cùng đồng điệu trong tình dục.Lần thứ hai này cô đau đớn không khác gì lần đầu tiên cô bị cưỡng hiếp. Nghĩ đến hai chữ cưỡng hiếp nước mắt Hạnh vô thức rơi xuống.

Hạnh vặn vẹo thân thể tránh những cú thúc mạnh bạo của Mạnh,hắn như con mãnh thú vồ vập trên cơ thể cô, thấy Hạnh khóc, trong lòng hắn ta càng khó chịu xen lẫn đau lòng,nhưng rất nhanh sự đau lòng chợt biến mất, nếu không phải là hắn thì người đang nằm trên cô lúc này hẳn là tên Tài khốn kiếp kia.

Hắn buồn bực càng ra sức điên cuồng hơn, vừa ra vào trong cô, hắn vừa quát cô.

- Thôi ngay cái điệu bộ giả dối của cô đi, khóc sao, nếu là tên Tài chắc bây giờ cô đang rên rỉ sung sướng nằm dưới thân hắn đúng không, đúng là loại gái điếm rẻ tiền.

Bị Mạnh xúc phạm không thương tiếc, Hạnh chẳng muốn giải thích nữa, cô nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy gương mặt hắn ta, cảm giác đau đớn nơi hạ thân khiến Hạnh chỉ muốn ngất đi.

- Mở mắt ra, nhìn tôi, nhìn cho rõ người đang làm tình cùng với cô là ai, nói tôi là ai?

Hạnh vẫn im lặng không trả lời, cô không muốn mở mắt nhìn hắn,thấy thái độ của cô như vậy Mạnh càng nổi cơn điên,Mạnh lật người cô dậy, hắn thúc từ phía sau lưng cô, tư thế này làm cho vật đàn ông của hắn cắm sâu vào bên trong cô.Hắn càng ra sức vận động kịch liệt.

Kích tình mãnh liệt khiến Hạnh từ đau đớn lúc đầu cơ thể cô dần trở nên khoái cảm, cảm giác muốn được lấp đầy càng ham muốn hơn,cô kinh tởm bản thân mình sao lại muốn trụy lạc cùng với tên đàn ông khốn kiếp này. Nhưng cơ thể cô lại không nghe theo cô.

Hạnh cắn chặt môi đến mức chảy máu để ngăn không cho tiếng rên phát ra.Mạnh sau một hồi vận động kịch liệt, hắn đạt đến đỉnh điểm,Mạnh lắc mạnh hông thúc vào bên trong cô,đạt được sự khoái cảm hắn gầm lên bắn ra những chất lỏng trắng đục ấm nóng vào nơi tư mật của cô.

Nơi nhạy cảm của hai người vẫn chặt chẽ không rời, dường như bao nhiêu đó không đủ,dưới hạ thân Hạnh cảm nhận vật to lớn kia lại trướng lên bên trong hoa nguyệt của cô. Mạnh lại tiếp tục vận động kịch liệt,sau một hồi cùng Mạnh dây dưa, hắn từ từ đưa cô lên đến đỉnh cao của tình dục,khoái cảm đi qua cơ thể Hạnh như rã rời, cô không thể tiếp tục thêm được nữa,Mạnh quá thô bạo, hắn ta không chút nhẹ nhàng, dường như mọi tức giận hắn đều trút vào nơi tư mật của cô.

Vùng eo Hạnh đau nhức do lực tay của Mạnh giữ chặt lấy không buông, ngực của cô bị Mạnh xoa nắn không ngừng, cả hai cứ điên cuồng hoà vào nhau trong cơn mê tình ái. Hạnh mệt mỏi ngất đi mặc cho người đàn ông sau lưng cô vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng.

Sau khi Hạnh ngất Mạnh thúc nhanh cú cuối cùng rồi hắn thở dốc dồn dập,phóng tất cả những tinh lực của hắn vào trong cô. Thấy Hạnh thiếp đi,Mạnh nhìn cô đầy yêu thương,hắn gạt đi những sợi tóc còn lõa xoã trước mặt cô.Mạnh hôn vào trán cô,để Hạnh nằm ngủ hắn vào bên trong tắm dội sạch sẽ xong hắn đi ra dùng khăn bông lau khắp cơ thể đầy dấu hôn của Hạnh,rồi hắn lau xuống phía nơi u cốc của cô vì bị hắn liên tiếp muốn cô nơi đó sưng đỏ đầy những chất dịch nhầy.Mạnh bất giác mỉm cười, hắn nâng niu lau nhẹ nhàng nơi đó như sợ Hạnh đau rồi sợ cô thức giấc.

Xong xuôi Mạnh ôm cô vào lòng,hắn thì thầm vào tai cô lời yêu thương mà trước giờ hắn chưa từng nói với ai

"Tôi yêu em, em chỉ được phép là của mình tôi."

Nói xong Mạnh rút đầu vào sau cổ Hạnh,mùi hương thanh khiết nhẹ nhàng không chút nước hoa của Hạnh khiến Mạnh cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Hôm sau Hạnh thức dậy, cơ thể cô nặng nề đau nhức, Hạnh nhìn sang bên cạnh Mạnh đã đi từ lúc nào, trên người cô đã được Mạnh mặc cho cô bộ quần áo ngủ.

Hạnh cố gắng đi xuống giường, mỗi bước đi đều như muốn lấy mạng của cô. Hạnh nhớ về đêm hôm qua, cô cuối cùng cũng chính thức là một tình nhân đúng nghĩa của Mạnh, như sực nhớ ra một điều rất quan trọng,Hạnh thật sự không còn trinh trắng liệu Mạnh hắn có nghĩ cô là loại người kia không?

Hạnh thở dài, cô không muốn nghĩ tới nữa, thôi kệ bây giờ cô chỉ mong mẹ cô nhanh chóng khỏi bệnh,như vậy cô sẽ yên tâm hơn,rồi sau này cô sẽ tính tiếp. Hạnh đi xuống bếp cô định nấu gì ăn, tối hôm qua giờ cô chưa ăn gì lại bị Mạnh hành hạ cả đêm.

Hạnh nhìn trên bàn ăn thấy một tô cháo đậu xanh thịt bầm vẫn còn nghi ngút khói, cô đầy ngạc nhiên xen lẫn ngọt ngào, cô đảo mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy Mạnh đâu trong lòng cô thoáng thất vọng.Nhìn trên bàn ăn dưới tô cháo có một tờ giấy,nét chữ dứt khoác,mạnh mẽ thể hiện đúng con người của Mạnh

"Dậy rồi thì ăn chút cháo đi, tối tôi lại tới ".

Chỉ ngắn gọn vài từ nhưng lòng Hạnh chợt ấm áp,không ngờ Mạnh lại chu đáo như vậy nghĩ tới tối nay Mạnh lại tới cô thoáng đỏ mặt.Hạnh ngồi xuống bàn ăn,vì đói cô ăn một hơi hết sạch tô cháo, Hạnh liếm môi tấm tắc khen:

"ngon thật, không ngờ anh ta lại còn biết nấu ăn "

Hạnh nghĩ nếu tối nay Mạnh đến cô sẽ nấu cho hắn ta một bữa ăn, nghĩ là làm, Hạnh đang định lên phòng thay đồ rồi ra siêu thị mua đồ nấu ăn thì chuông cửa bên ngoài cứ vang lên không ngừng, hình như người bấm chuông rất vội.Hạnh thầm hỏi không biết ai lại tới đây, nơi đây ngoài Mạnh và Tài ra thì không còn ai biết tới, chẳng lẽ là Mạnh, không đúng hắn ta mới vừa đi mà, Tài thì lại càng không, sau đêm hôm qua chắc hẳn Tài sẽ không gặp cô nữa, vậy thì người bấm chuông là ai mới được chứ!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.