Ngày chậm rãi trôi qua tại Thần Tiên Cốc, có một hôm tiểu Tam nhặt trứng ngỗng bên dòng suối liền soi mặt vào nước, nước phản chiếu gương mặt xa lạ khiến hắn hoảng sợ, sau đó hắn mới giật mình nhận ra, đó là mặt hắn.
Bấm tay tính tính, nguyên lai hắn cũng mười chín tuổi rồi, đại nam nhân không thường soi gương, cho nên thấy mặt mình mới có thể giật mình như vậy.
Vài năm nay, hắn vẫn mang theo Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục, mà Tiểu Ngũ Tiểu Lục cũng như tiểu Tam kì vọng, càng ngày càng trầm tĩnh chững chạc, Tu La tiên pháp cũng tiến bộ vượt bậc, so với hai tiểu hài tử mặt mũi đầy sẹo, ban đêm nằm mộng khóc thút thít hồi đầu kia, chẳng còn thấy giống nữa.
Đứa trẻ nhỏ nhất, mới vừa rồi còn bị tiểu Tam gọi là bát hầu tử, nay cũng đã thay da đổi thịt.
Triệu Tiểu Xuân kia tiểu vương bát đản cư nhiên ở trong sân đu xích đu, càng đu càng cao, đến mức không thể chạm chân vào mặt đất nữa, cả người bắn ra ngoài, bay một vòng nện bùng bùng lên mái trúc.
Nóc nhà không chịu nổi sức nặng, bị Tiểu Xuân văng cái bộp lên, âm thanh to đến mức làm cho tiểu Tam đang khâu vá cũng phải giật mình, kim chọc vào tay, tay đứt ruột xót, đau đến mức tiểu Tam chửi ầm lên, quần áo cũng ném thẳng vào xích đu, rút Thí Long Tác ra cuốn con khỉ con đó lại!
Lúc này, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đang bị tiểu Tam cưỡng ép.
Tiểu Tam hôm qua bắt hai con rắn về, một vàng kim, một ánh bạc, dưới ánh nắng lớp vảy lấp lánh, phi thường xinh đẹp.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục cho rằng đó là đồ ăn của bữa tối, nhưng tiểu Tam lại nhanh chóng vẩy một lớp phấn rắn bên ngoài trúc ốc, sau đó cười cười thả hai tiểu xà đi, Tiểu Ngũ Tiểu Lục khó hiểu nhìn hắn, qua một hồi lâu hắn mới nói: “Gì chứ, là bên ngoài mới thấy kim ngân xà, bị bọn chúng nhẹ nhàng cắn lên một cái, lập tức quy thiên, đến sư phụ cũng không cứu nổi. Ta cho các ngươi thời gian hai ngày, trong hai ngày này dùng roi bắt rắn, mang đến cho ta. Không thì, cho dù tháng sau các ngươi đánh thắng nhị sư huynh, ta cũng sẽ không cho các ngươi xuất cốc.”
“Gì?” hai người kinh ngạc.
Cuối cùng, vốn dĩ tiểu Tam đã xoay người muốn đi lại quay đầu dặn dò một câu: “A, đúng rồi, phải bắt sống, không được đánh chết. Tiểu Ngũ ngươi tìm kim xà, Tiểu Lục ngươi tìm ngân xà, tự mình làm, nếu khiến ta phát hiện đứa nào giúp đứa nào, các ngươi liền rửa mông đợi ta cho mỗi đứa một roi, thuận tiện cho tiểu sư đệ các ngươi xem xem cái gì gọi là quy củ.”
Cho nên đương lúc tiểu Tam muốn đi bắt con khỉ con tên Triệu Tiểu Xuân kia, bước ngang qua tiền viện, Tiểu Ngũ Tiểu Lục lập tức rên rỉ với hắn: “Tam sư huynh, mấy con rắn trốn dữ quá không thể tìm! Có thể bỏ qua được không!”
Tiểu Tam “Hừm” một tiếng nói: “Bỏ qua được, vậy các ngươi cũng đừng mong xuất cốc.”
“Sao lại có chuyện như vậy!” Tiểu Ngũ Tiểu Lục muốn điên rồi.
Tiểu Tam liếc bọn họ rồi mắng: “Kêu các ngươi tách ra tìm, lại chui vào cùng một chỗ làm gì! Kim xà ngân xà vốn là tử thù, trừ lúc đẻ trứng sẽ cùng một chỗ, khoảng thời gian còn lại tuyệt không thấy mặt nhau! Chỉ luyện nhãn lực cũng vô dụng, cần nhờ ngũ cảm đi tìm, ngũ cảm là cái gì còn nhớ hay không! Không nhớ rõ liền đánh các ngươi chui vào bụng mẹ……”
Tiểu Tam ngưng một chút lẩm bẩm nói: “Không được…… Nói thế các ngươi sẽ tức giận……” lại lập tức trợn mắt, cả giận nói: “Không nhớ rõ liền đánh các ngươi chui vào bụng sư phụ nha!”
“Sư huynh,” Tiểu Lục nghi hoặc thở phì phò hỏi: “Kim xà ngân xà vì cái gì chỉ có đẻ trứng mới cùng một chỗ?”
“Vô nghĩa, hai oan gia không sinh sản, ở cùng một chỗ để làm gì? Chẳng lẽ ỉa cho ngươi xem sao!” thanh âm tiểu Tam càng lúc càng xa. Công phu của hắn vài năm gần đây cũng không tăng mấy, chỉ vẫn chọn mấy thứ cơ bản để luyện công, tất cả những cái khác đều không ngó ngàng.
Buổi tối, Tiểu Ngũ rốt cuộc bắt được kim xà, sau đó một lúc thật lâu, Tiểu Lục tinh bì lực tẫn cũng bắt được ngân xà.
Bọn họ cơ hồ là cùng bò bò đến cửa phòng tiểu Tam, đẩy cửa ra, trực tiếp nằm ngửa giữa đường giả chết.
Trong phòng tràn ngập hơi nước, rồi sau đó một tràng âm thanh nước xối truyền đến. Tiểu Lục hơi hơi nhướng mắt, nhìn thấy tam sư huynh nhà nó chỉ khoác độc một tấm trường bào, vẫn còn thoảng hương nước tắm, đi đến trước mặt bọn họ.
Tam sư huynh khom lưng xách kim xà ngân xà bị bọn chúng dằn vặt dở sống dở chết, cúi đầu cười nói: “Không tồi, cả hai đều không tồi. Ngày mai tiếp tục luyện tiên pháp. Nhớ kỹ, tách ra luyện, để cho ta bắt gặp cả hai ngươi dính cùng một chỗ, ta đánh cho các ngươi mông nở hoa!”
Khi Tam sư huynh đứng dậy, Tiểu Lục thấy hắn tươi cười. Tiểu Tam tươi cười rất thanh khiết, thực đơn thuần, vậy là thực lòng hắn cao hứng bọn họ. Lúc này mặt mũi hắn hiền lành, không có nét cười nham hiểm cùng bộ dáng tức giận nữa.
Trường bào trên người hắn bị tóc dài làm cho ẩm ướt, da thịt trên ngực như ẩn như hiện, còn có đôi chân thẳng tắp miên man, giống dương chi bạch ngọc, ôn nhuận vô hà.
Cái loại khí chất này là do tự nhiên mà có, không cần gượng ép tỏ vẻ, phong thái thoát tục như không.
Tiểu Lục không biết tại sao lại run lên một chút, nó quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngũ, nhưng chỉ thấy Tiểu Ngũ nhắm chặt hai mắt, ngực kịch liệt phập phồng.
Vào buổi đêm, Tiểu Ngũ Tiểu Lục tắm rửa xong sau liền lên giường nằm, cũng không biết như thế nào mà vẫn ngủ không được, hai đứa bốn con mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, muốn nhìn cho thủng ra bốn cái lỗ mới thôi.
Tiểu Lục đẩy đẩy Tiểu Ngũ. “Ca, chúng ta đi đến phòng tam sư huynh không? Hơn một canh giờ mà vẫn không ngủ được! Vốn dĩ bắt được hai con rắn đó rất mệt, hẳn là phải ngủ nhanh, sao đến giờ vẫn suy nghĩ mông lung chứ.”
Tiểu Ngũ suy nghĩ một hồi lâu, cho đến cuối cùng chính mình cũng chịu không nổi, hai huynh đệ liền ôm gối đầu cùng nhau đi đến phòng của tiểu Tam.
Bọn họ đẩy cửa ra khi tiểu Tam đã đi vào giấc ngủ, ánh nến đã tắt, chỉ có cửa sổ khép hờ, khiến ánh trăng cùng sao đêm theo gió nhẹ lùa vào phòng hắn.
Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục tay chân rón rén trèo lên giường, sợ đánh thức tiểu Tam.
Ai biết mới nằm xuống, muốn kéo chăn cùng nhau đắp, tiểu Tam cư nhiên hừ mũi hai tiếng, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục đồng thời cứng đờ, cho đến khi tiểu Tam quay mặt về phía Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ nhìn một hồi lâu mới ngẩng đầu vô thanh nhép miệng:『 không tỉnh lại!』 bọn họ mới đồng thời chui vào trong chăn bông của tiểu Tam.
Tiểu Tam ngủ thật say, thoáng nghiêng mặt, đôi môi hé mở.
Tiểu Ngũ sau khi nằm xuống nhìn tiểu Tam ngủ không hề phòng bị, ngón tay nhịn không được miêu tả khuôn mặt hắn trên không.
Mặt trái xoan nho nhỏ, chân mày lá liễu cong cong, cùng hàng mi dày rợp xoè như quạt trúc, mũi cao vừa phải, môi cũng đã có chút huyết sắc lại nộn nộn, người này thu hồi nét nghiêm khắc trên mặt, lẳng lặng đứng ở hành lang trúc ốc hoặc trên sân cỏ, tựa như xuân phong mang theo vẻ đẹp này thổi vào lòng tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ ngón tay vẽ vẽ, lúc tầm mắt chuyển đến môi tiểu Tam, giật mình, đột nhiên hoàn toàn không thể khắc chế ý tưởng muốn tới gần người này, độc chiếm người này, bèn nhấc thân mình nhẹ nhàng chẫm rãi xích lại, khẽ run rẩy, đem miệng mình, dán lên môi tiểu Tam, rồi sau đó không dám lưu luyến mà lập tức tách ra.
Tiểu Lục ngay lúc Tiểu Ngũ hơi nhúc nhích đó, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác không cách nào hình dung.
Nó ngẩng đầu xem qua chỗ Tiểu Ngũ, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Ngũ nhoài người hôn môi tiểu Tam.
Tiểu Lục vô cùng giật mình, mắt cùng miệng đều mở to. Tiểu Ngũ lại chỉ giơ ngón trỏ làm động tác lặng im sau khi biết Tiểu Lục phát hiện ra.
『 Ngươi làm gì cùng tam sư huynh miệng dính miệng?!』 Tiểu Lục kinh ngạc mà nhấp môi.
Tiểu Ngũ nhìn Tiểu Lục, hồi đáp:『 không hiểu mà, chỉ là đột nhiên muốn như vậy!』
Tiểu Lục lúc này mới nhớ tới lúc nãy nhìn thấy tam sư huynh khoác trường bào để chân trần đi đến trước mặt nó, trong lòng nóng lên, nói:『 Ta cũng muốn, ta cũng muốn! hôm nay lúc ta thấy tam sư huynh không mặc quần, thật chỉ muốn cắn cắn chân hắn. Ca ngươi đổi vị trí cùng ta, ta cũng muốn miệng dính miệng, môi của tam sư huynh vừa ướt vừa mềm, nếm thử xem có giống bánh tuyết hoa hay không!』
Tiểu Ngũ nói:『 so với tuyết hoa cao còn mềm hơn.』
Tiểu Lục vội vàng nói:『 nhanh lên nhanh lên, ngươi bò qua đây, ta bò qua đó, ta cũng muốn thử xem mềm hơn bánh tuyết hoa là thế nào!』
Tiểu Ngũ không biết vì cái gì, đột nhiên sinh ra một điểm tư tâm, có chút không muốn cho Tiểu Lục chạm vào môi tiểu Tam, nhưng hắn cùng Tiểu Lục bắt đầu có nhận thức chính là thích gì đó cùng nhau ăn, thích ngoạn cùng nhau ngoạn, chưa bao giờ có chuyện đứa này có mà đứa kia không có cả.
Tiểu Ngũ đối với tình ái rất mơ hồ, thậm chí không biết tư tâm cùng độc chiếm chính là bản chất của ái tình.
Vì thế hắn chỉ có thể miễn cưỡng cùng rối bời, không quá tình nguyện đổi chỗ cho Tiểu Lục.
Hai huynh đệ nhúc nhích không ngừng, làm cho tiểu Tam nguyên bản đang ngủ ngon giấc bị đánh thức.
Lúc tiểu Tam hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Ngũ hai tay hai chân chống hai bên người hắn, còn trừng lớn mắt nhìn hắn, hắn nửa tỉnh nửa mê mà cũng phải nhíu mày hỏi: “ngủ không ngủ, ngươi đang làm gì?”
Tiểu Ngũ toàn thân cứng ngắc, đổ mồ hôi lạnh. Nhưng hắn hắng giọng, bình tĩnh dùng thanh âm hờ hững nói: “Tiểu Lục muốn cùng ta ngủ, muốn ta qua ngủ kế hắn.”
“Ưm……” tiểu Tam không có chút cảnh giác nào, thì thào nói: “muốn đổi chỗ cũng nhanh đi, hơn nửa đêm, còn có muốn để người khác ngủ hay không……”
Tiểu Tam nhắm mắt lại, thân hình xê dịch ra bên ngoài, không bao lâu lại truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng, mềm mềm nhẹ nhẹ, tựa như tiếng thở của trẻ con.
Tiểu Ngũ trấn tĩnh bò đến phía sau Tiểu Lục, chỗ vách tường, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống.
Tiểu Lục nghiêng đầu nhìn tiểu Tam đưa lưng về hắn, tiểu Tam lúc này ngủ ở phía bên ngoài, cho dù nó có muốn bò qua cũng không được.
Tiểu Lục rầu rĩ nhìn ca ca hắn, khẽ nhấp môi nói:『 đều là tại ngươi, hiện nay làm sao được?』
Tiểu Ngũ kinh hãi còn chưa yên, nào biết nên làm cái gì bây giờ!
Vừa rồi nếu không cẩn thận mà bị tam sư huynh phát hiện, với tính cách vốn dĩ nghiêm như xử nữ, giận như mãnh hổ của tam sư huynh, hắn cùng Tiểu Lục sẽ lập tức bị xé xác, sau đó ném vào trong rừng trúc làm thức ăn nuôi Dược Vật!
Tiểu Lục nhìn Tiểu Ngũ, trong lòng thực không hài lòng. Vì cái gì ca ca được, đến nó lại không được.
Tiểu Lục thấy bộ dáng Tiểu Ngũ phát ngốc, liền bò tới nhìn môi hắn. Nó nghĩ, môi của ca ca hình như cũng rất mềm, ca ca vừa rồi còn chạm môi tam sư huynh, vậy nó lại chạm môi ca ca, không phải sẽ được nếm cả vị của tam sư huynh sao?
Lúc này Tiểu Ngũ đã ngẩn người căn bản không nghĩ tới Tiểu Lục sẽ đột nhiên làm khó dễ.
Tiểu Ngũ chỉ cảm thấy chính mình đột nhiên bị áp vào tường, sau đó hai cánh hoa nhỏ cứ như vậy dán lại đây.
Lúc Tiểu Ngũ phát giác người kia đúng là Tiểu Lục, chỉ thấy Tiểu Lục chép chép miệng, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, nói: “Cảm giác nguyên lai là như vậy!” sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước cắn lại, Tiểu Ngũ lập tức đưa tay ra sau đầu Tiểu Lục, giật mạnh tóc Tiểu Lục xuống, làm Tiểu Lục đau đến mức la oai oái, sau đó mới chịu buông Tiểu Ngũ ra.
Hai huynh đệ nháo như vậy, lại đánh thức tiểu Tam ngủ cùng giường.
Tiểu Tam gia quay đầu, âm âm liếc mắt nhìn bọn họ, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đồng thời rùng mình một cái, lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt, an phận ngủ.