Tiểu Tam trở về vào ngày Trung Thu.
Từ khi tiểu Tam bắt đầu rời khỏi Thần Tiên Cốc, Tiểu Ngũ Tiểu Lục hôm nào cũng đứng chờ ở cổng rừng trúc, cho rằng tiểu Tam rất nhanh sẽ trở về. Thế nhưng đợi a đợi, một ngày lại một ngày trôi qua, nhưng vẫn không thể đợi đến khi người trọng yếu nhất trong lòng bọn chúng xuất hiện.
Sư phụ bây giờ cũng chỉ cần chiếu cố Tiểu Bát, ngẫu nhiên sẽ dạy bọn hắn tiên pháp, thời gian còn lại không phải ngẩn người thì chính là ngủ.
Sư phụ còn nói, người thường mơ thấy Thạch đầu đại sư huynh, người liên tiếp ở trong mộng gọi đại sư huynh trở về, đại sư huynh thế nhưng lại quay đầu bỏ đi.
A Nhị nay quản lý mọi sự lớn nhỏ trong Thần Tiên Cốc, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đã xem tiểu Tam nấu cơm một thời gian dài, liền bị nhị sư huynh ném vào phòng bếp, Thập toàn thực đơn được đặt trước mắt bọn chúng, muốn bọn họ nhìn theo mà nấu ăn. Kết quả, Tiểu Ngũ Tiểu Lục tay nghề so với sư phụ cũng tốt hơn một chút, nhưng chỉ là một chút…..
Mà việc chọn mua nguyên liệu nấu ăn A Nhị sẽ tự mình đi, hai đứa Ngũ Lục luôn bị A Nhị coi chừng, không thể ra khỏi Thần Tiên Cốc.
Ngày đã trễ, đã đến lúc nên nấu cơm. Trên bãi cỏ trong rừng trúc, Tiểu Ngũ Tiểu Lục sát vai đứng chung một chỗ, rồi sau đó Tiểu Lục nói: “Đi thôi, đừng đợi nữa, tam sư huynh khẳng định là đã ở bên ngoài ngoạn đến cao hứng, quên mất hai chúng ta rồi.”
Tiểu Ngũ nói: “Hôm nay Trung thu, tam sư huynh hẳn là sẽ trở về. Hắn không thể quên Trung thu là ngày đoàn viên!”
Tiểu Lục đột nhiên cả giận nói: “Hắn đã không cần chúng ta nữa, ngươi chỉ còn ta, ta cũng chỉ còn ngươi, ngươi còn nhớ thương hắn làm cái gì!”
Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn Tiểu Lục, Tiểu Lục lại hầm hầm rời đi. Hắn bước nhanh đi đến cây đại thụ bên ngoài phòng bếp, nắm tay đánh mấy quyền lên cây đại thụ.
Vô số lá cây bay xuống, Tiểu Lục hốc mắt cũng đỏ.
Ngày mà Tam sư huynh vừa ly khai, hắn cùng ca ca đã đứng ở chỗ kia chờ tam sư huynh trở về, vẫn đứng rồi lại đứng, đứng rồi lại đứng, đứng ở chỗ đó đến nỗi cỏ đều bị bọn họ đạp chết, hiện lên bốn dấu chân, nhưng Tam sư huynh không trở lại chính là không trở lại.
Bọn họ luôn không nghĩ tới có một ngày Tam sư huynh sẽ rời đi, nhưng rồi một hôm Tam sư huynh liền như vậy đi mất, Thần Tiên Cốc không còn thân ảnh hắn nữa. Thanh âm của hắn, rồi khi hắn tươi cười, khi hắn nghiêm khắc, đôi mắt lại ngẫu nhiên ôn nhu, nháy mắt tất cả đều không thấy, bọn họ thấy chính mình phảng phất lại có cảm giác như khi bị ném vào bãi tha ma lúc trước, âm lãnh ẩm ướt, chung quanh đều là mùi thịt thối. Không có người quan tâm bọn họ, không có người mắng chửi bọn họ, càng không có người bởi vì bọn họ gặp ác mộng mà đem giường của chính mình chia cho bọn họ ngủ.
Tam sư huynh tiêu thất, thế giới của bọn họ cũng sụp đổ theo.
Tiểu Ngũ đợi đến hoàng hôn, đợi đến khi mặt trời lặn về Tây, sắc trời dần tối, rốt cuộc không còn nhìn thấy rõ con đường trong rừng trúc nữa…
Khi hắn nản lòng muốn rời đi, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ, từng bước một vững vàng kiên định dừng ở trên đường mòn.
Tiểu Ngũ mở to hai mắt thẳng tắp nhìn về trước, nhìn theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, ánh tịch dương chiếu vào trên người của người nọ ánh sáng nhàn nhạt.
Người nọ nguyên bản đang đếm số bạc dư trong túi xem còn bao nhiêu, cho đến khi nhận thấy được tầm mắt của ai đó, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy thì ra là đại hài tử chính mình đã chiếu cố, lập tức nhếch môi cười xán lạn: “A, như thế nào biết ta hôm nay trở về, liền ngoan như vậy tới đón tam sư huynh a!”
Tiểu Tam sang sảng cười, đó là nụ cười xán lạn mà Tiểu Ngũ chưa bao giờ thấy qua.
Giống như hắn đi ra ngoài một chuyến, kỳ thật là để thoát ra khỏi cái quá khứ đã từng vây lấy hắn kia, không để bất luận kẻ nào tiếp cận cái vỏ đó nữa.
Tiểu Tam bước vào Thần Tiên Cốc, vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngũ vài cái, tiếp theo liền hướng bên trong đi vào.
Lúc này Tiểu Ngũ không biết bị ai rút gân, cư nhiên mở ra hai tay, hung hăng đem tiểu Tam ôm lấy, hai má dán vào sợi tóc ô hắc mềm mại của tiểu Tam, dồn dập thở.
Sau đó người hối hận vì mới vừa rồi đã bỏ đi để ca ca lại một mình, Tiểu Lục, trở về thấy tam sư huynh đang bị ca ca ôm, đột nhiên giống như phát điên, vừa nhảy vừa la: “Tam sư huynh trở lại, tam sư huynh trở lại!”
Tiếp theo liền ra sức nhào tới, từ chính diện dùng lực ôm lấy tiểu Tam, đem một hơi cuối cùng bên trong phổi tiểu Tam ép ra ngoài.
“Ta thao……”
Kết quả thân thể nguyên bản đã được điều dưỡng tốt, tinh lực do tiểu Tam du sơn ngoạn thủy, ăn nhiều mỹ thực liền hao hết trong chớp mắt, trước mắt tối đen, lại ngất đi.
Tiểu Lục cảm giác kỳ quái, tam sư huynh vì cái gì lại không nhúc nhích mặc cho bọn hắn ôm; nắm tay, chân, cả Thí Long Tác cũng chưa lấy ra tiếp đón bọn họ, kết quả khi buông tiểu Tam ra, phát hiện đầu tiểu Tam cư nhiên đã buông xuống, mắt trợn trắng lên.
“Oa a!” Tiểu Ngũ Tiểu Lục hét to một tiếng, vội vàng đem tam sư huynh đưa vào trong phòng sư phụ.☆☆☆
Tiểu Tam tỉnh lại thấy mình nằm ở trên giường, bưng lấy chén thuốc sư phụ nấu, từng ngụm từng ngụm uống.
Sau khi uống xong, sư phụ cũng giống như ngày trước, nhét khối mứt hoa quả cho hắn, hỏi một chút lần này đi ra ngoài du ngoạn như thế nào?
Tiểu Tam nói rất tốt, đi vài cái thành lớn, xem qua nhân gian phồn hoa, cuối cùng nhớ nhà, liền trở lại.
Sư phụ không ở lại bao lâu liền bị nhị sư huynh bắt về phòng ngủ. Sư phụ từ sau khi cho Tiểu Bát một nửa phần máu dược nhân, thân thể không tốt như lúc trước, nhưng có nhị sư huynh chiếu cố, tiểu Tam cũng không quá lo lắng.
Tiếp theo, tiểu Tam nhìn về phía Tiểu Ngũ Tiểu Lục, sắc mặt so với biểu tình khi vừa cùng sư phụ nói chuyện lúc nãy hoàn toàn bất đồng, bộ mặt đen đến không thể đen hơn, mở miệng liền mắng: “Hai người các ngươi, tam sư huynh ta đã bao lâu không té xỉu qua các ngươi có biết hay không? Vừa trở về liền ôm đến mức ta không thở nổi, còn kinh động sư phụ khiến người lo lắng! Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi lại vẫn không hiểu chuyện, còn có, trên giường ta có thêm hai cái gối đầu là sao hả? Sau khi ta xuất cốc hai người các ngươi liền ngủ trong phòng ta? Cũng không phải là oa nhi, chẳng lẽ muốn một đời đều dính phía sau mông sư huynh sao?”
Tiểu Ngũ lẳng lặng nhìn về phía tiểu Tam, bên trong đôi mắt hắc sắc có lưu quang chợt lóe, chuyên chú mà cố chấp nhìn Tam sư huynh biến mất đã lâu của hắn. Hắn mở miệng, thanh âm thản nhiên, cảm xúc cực độ áp lực. “Ngươi có thấy lối vào kia có bốn dấu chân không? Từ khi ngươi rời đi, chúng ta mỗi ngày đều sẽ ở nơi đó, một ngày vài canh giờ, ngóng trông ngươi trở về. Chúng ta thay vì nói là sư phụ nuôi lớn, còn không bằng nói là được ngươi nuôi lớn, người nuôi lớn chúng ta đột nhiên có một ngày cái gì cũng không nói, liền tiêu thất. Chúng ta không thể đi ra tìm hắn, chỉ có thể im lặng ở chỗ này chờ hắn trở về. Ngươi đi ra ngoài mấy tháng, chúng ta liền chờ mấy tháng. Có lẽ đối với ngươi mà nói chúng ta không tính là cái gì, nhưng ngươi như thế nào có thể nói ném liền ném, đem ta cùng đệ đệ vứt bỏ?”
Tiểu Tam sửng sốt một chút, tiếp lại nghe thấy Tiểu Lục ủy khuất nói: “Sư huynh, nếu ngươi không trở về, ta sợ chính ta liền bắt đầu muốn chán ghét ngươi. Ca ca không vui, ta cũng không vui vẻ, trong lúc hắn ngủ chỉ ôm gối đầu của ngươi chứ không hề ôm ta, ta cảm giác chính mình mỗi ngày đều như âm hồn. Ngươi không cần chúng ta, cho nên ca ca thương tâm, ca ca thương tâm, sau đó liền không để ý ta. Ta vừa không có ngươi, lại cũng không có ca ca, các ngươi đều không muốn ta, cho nên ta cũng chỉ còn lại một mình ……”
Tiểu Tam không nghĩ tới chính mình bất quá chỉ xuất cốc mấy tháng, hai gia hỏa này lại có thể thảm thành như vậy. Tiểu Ngũ cắn răng, nước mắt đều nhanh rớt xuống, Tiểu Lục ánh mắt ướt sũng nhìn theo ca ca, giống như hắn đã làm sai chuyện gì.
Tiểu Tam chưa gặp phải tình hình thế này bao giờ, trong khoảng thời gian ngắn im lặng không biết nói gì, cũng không biết nên ứng đối như thế nào.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Tiểu Ngũ cầm chặt lấy chăn bông bên cạnh hắn, mà Tiểu Lục lại nắm chặt vạt áo hắn không buông, tiểu Tam liền phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), nghĩ thông suốt.
Hai tiểu gia hỏa này từ nhỏ không ai thương, sau khi phát bệnh đậu mùa, bị người trong nhà sợ truyền nhiễm, cũng không đợi bọn họ tắt thở, liền đem hai hài tử ném đến bãi tha ma. Sư phụ sau khi mang chúng trở về, hắn liền tiếp nhận hai con khỉ này, sau đó, bọn nó liền xem hắn như cha nương mình. Cho nên khi hắn rời đi, cũng chẳng khác nào người thân cận nhất vứt bỏ bọn nó.
Tiểu Tam bất đắc dĩ, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Ngũ Tiểu Lục, đau lòng. Sau đó hắn mở miệng, hỏi: “Hai người các ngươi là đem ta trở thành cha nương a? Lại còn thương tâm như vậy. Bốn chữ “Như cha mẹ chết” này quả thực chính là dùng để hình dung biểu tình các ngươi hiện tại.”
“Chúng ta mới không có cha mẹ!” Tiểu Lục vừa nghe đến hai người đó, lửa giận liền vọt lên.
Tiểu Ngũ đem đầu đặt lên trên chăn bông tiểu Tam, nói: “Chúng ta chỉ có tam sư huynh.”
“Thế còn sư phụ, nhị sư huynh cùng Tiểu Bát đâu?” Tiểu Tam nghi hoặc.
“Nhị sư huynh rất xấu, hắn đem ô mộc lệnh của chúng ta giấu đi, không để chúng ta đi ra ngoài tìm ngươi!” Tiểu Lục ủy khuất mà phẫn nộ nói: “Tiểu Bát cùng sư phụ đều chỉ biết ngủ, tỉnh liền đi xem dược liệu, căn bản không để ý tới chúng ta.”
“Ai ai!” tiểu Tam lại sờ sờ đầu hai huynh đệ, nhìn không ra hai hài tử này thế nhưng trong lòng còn cất giấu nhiều tâm tư như vậy.
Bất quá tiểu hài tử đôi khi sẽ nháo và giận dỗi. Chờ một ngày nào đó bọn họ lớn lên, đi ra thế giới bên ngoài, gặp qua càng nhiều người cùng sự vật, liền sẽ không như vậy nữa.