Có lúc, dù cho đã biết trước chuyện sẽ xảy ra, nhưng khi chuyện đó thực sự xảy ra, trong lòng vẫn không thể kiềm được cơn đau đớn.
Đại sư huynh rời khỏi Thần Tiên Cốc.
Ba tháng trước, một buổi tối kia, hắn ngồi trên nóc nhà gặm tuyết lê.
Thời điểm đó đang là lúc đại sư huynh cùng nhị sư huynh so chiêu.
Tuy rằng bởi vì ở xa nên không thể hoàn toàn thấy rõ, nhưng nhị sư huynh thiếu chút nữa đã bị đại sư huynh giết chết là có thật.
Nếu không phải trong nửa năm cuối cùng này đem Tiểu Ngũ Tiểu Lục ra hiến tế mặc đại sư huynh phát tiết, hơn nữa mỗi ngày không ngừng xào dược của sư phụ cùng đầu heo, một kiếm cuối cùng của đại sư huynh chỉ sợ không khống chế được, trực tiếp cắm vào lồng ngực nhị sư huynh, chứ không phải đi chệch hướng đánh nát gốc tùng bên cạnh.
Sau đó nửa tháng Lan Khánh nhốt chính mình trong phòng tu luyện nội công không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
Cho đến một ngày, tiểu Tam đưa cơm cho Lan Khánh, lại phát hiện trong phòng ngay cả tiếng hô hấp cũng không có, đẩy cửa phòng ra mới phát hiện Lan Khánh đã đi rồi.
Mà ngân kiếm quen thuộc hắn vẫn dùng còn lưu lại trên giường của hắn.
Người kia đem hồi ức yêu thương cùng kiếm của sư phụ cho hắn đều bỏ lại Thần Tiên Cốc, lúc bước ra khỏi rừng trúc, Thạch đầu đại sư huynh của bọn họ liền không còn, chỉ còn một kẻ đã từng bị bắt cóc ép buộc đến mức trở nên cực đoan, mang theo hận ý không ngừng, một lòng muốn báo thù cừu nhân đã diệt tộc.
Sư phụ sau đó cũng lười nói, tươi cười cũng ít đi, hài tử y thương yêu nhất lại cho y nỗi đau đớn nhất, sự thương tâm nhất, chỉ sợ thật lâu về sau cũng không lành được.
Sư phụ chỉ có ngẫu nhiên cùng Tiểu Bát nói chuyện mới có chút vui vẻ, hài tử kia chẳng những thông minh, nói chuyện lại vui vẻ, sợi dây đeo trên lệnh bài là màu hồng đào. Tiểu Tam cũng rất thích nó, hài tử đó có năng lực dỗ được sư phụ, so với bất luận một người nào trong Thần Tiên Cốc cũng đều quan trọng hơn.
Nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, khiến tiểu Tam vốn dĩ định sẽ ở mãi trong Thần Tiên Cốc giờ nhìn quanh từng gốc cây ngọn cỏ cũng cảm thấy khó chịu.
Hắn sáu tuổi nhập cốc đến nay đã qua mười năm, trong mười năm này ngoại trừ xuống tiểu trấn chọn mua nguyên liệu nấu ăn, tiểu Tam hoàn toàn không đi qua nơi khác.
Nhưng nay, thập toàn thực đơn đã khắc sâu trong đầu hắn, sau đó Tứ nhi, Tiểu Thất, đại sư huynh lần lượt rời cốc.
Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình như là bị siết chặt cổ họng, uất nghẹn khó thở.
“Khai môn thất sự, củi gạo đường muối tương dấm trà”, ngoài nhân sinh bảy vị này, hẳn là còn có nhiều hương vị đang chờ hắn.
Ếch ngồi đáy giếng làm sao thấy rõ trời cao. Có lẽ hắn cũng nên ra ngoài đi một chút, nghe theo bản năng mách bảo, đi xem bên ngoài bây giờ ra sao, lăn lộn hồng trần vài vòng, nếm đủ vị nhân sinh rồi, khi nào nhớ nhà sẽ lại quay về.
Nói đi là đi, tiểu Tam gia vốn dĩ đã nghĩ là làm, sáng sớm hôm sau đã quải giỏ trúc, nhét vài đồng tiền, mang theo ô mộc lệnh, Thí Long Tác cùng Ngư Trường kiếm nhét vào trong ngực, giả bộ muốn đi mua đồ ăn, nghênh ngang bước từ trong rừng trúc đi ra ngoài.
Chạng vạng, Tiểu Ngũ Tiểu Lục chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn lại không thấy bóng dáng tam sư huynh, cảm thấy kỳ quái, lại chạy tới phòng tam sư huynh tìm người.
Kết quả, người không tìm được, ngược lại phát hiện một phong thư đặt trên bàn.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục sau khi mở niêm phong rồi nhưng vẫn xem không hiểu hàm ý trong thư, cho nên mới chạy tới nhị sư huynh, đưa thư cho y xem.
Nhị sư huynh xem xong chỉ thản nhiên nói: “Hai người các ngươi nộp ô mộc lệnh cho ta.”
Tiểu Ngũ Tiểu Lục không nghi ngờ liền nộp ra, sau đó hỏi: “Tam sư huynh viết phong thư này để làm gì? Sắp tối rồi, chúng ta đói bụng muốn chết, hắn như thế nào mà cơm trưa không nấu, cơm tối cũng không nấu.”
Nhị sư huynh lại liếc nhìn lá thư này, rồi sau đó gấp gọn lại, bỏ vào trong ngực áo.
Lá thư này kỳ thật không viết cái gì, nhưng người có khả năng, xem kỹ sẽ nhận ra hàm ý.
Tiểu Tam dùng bút pháp kiên cường viết một chữ ── “phiền!”
Tiểu Tam gia hắn phiền, cho nên muốn đi ra ngoài rong chơi, ngày về chưa định, vì thế giao lại Hành Lá cho nhị gia.
Mà lúc nhị sư huynh nói: “Tiểu Tam cũng như Tiểu Thất, cũng như đại sư huynh, đều đã xuất cốc.”
Câu『 đều đã xuất cốc 』kia, khiến Tiểu Ngũ Tiểu Lục bùng ra tức giận.
“Tam sư huynh vì sao phải đi?”
“Mà có đi thì cũng phải mang chúng ta theo chớ!”
“Chúng ta vốn dĩ làm gì cũng cùng nhau mà!”
“Y như thế nào lại có thể bỏ lại chúng ta!”
“Nhị sư huynh ngươi vì cái gì lại thu hồi Ô mộc lệnh của chúng ta?”
“Mau trả cho chúng ta, chúng ta muốn đi tìm tam sư huynh!”
Hai gương mặt giống nhau trước mặt A Nhị vừa tức giận vừa điên cuồng gào thét, cuối cùng bị A Nhị trực tiếp đánh chúng trở về phòng.
“Thần Tiên Cốc quy củ, người muốn xuất cốc, một là tròn mười tám tuổi, hai là đánh thắng ta, nếu hai ngươi làm được liền có thể xuất cốc. Hiện giờ, hai người các ngươi bình tĩnh cho ta!”
“Vì sao chứ!”
“Chúng ta luôn chưa từng nghe qua điều này!”
“Tiểu Thất xuất cốc cũng không tròn mười tám, hơn nữa cũng đánh không lại ngươi, hắn như thế nào có thể đi ra ngoài!”
A Nhị nói: “Đó là trường hợp đặc biệt.”
Hai huynh đệ lại ở trong phòng quát to: “Tam sư huynh cũng không tròn mười tám mà a! Hắn đánh thắng được ngươi sao?”
Việc này quả thật là nghi vấn. Bởi vì tiểu Tam luôn ở trước mặt bọn họ bày ra bộ dáng bí hiểm, nhưng có khi chạy vài bước liền mệt xỉu, cho nên Tiểu Ngũ Tiểu Lục căn bản đoán không ra võ công tiểu Tam đến cùng cao bao nhiêu.
Nhưng mà chỉ nghe A Nhị lại nói một câu: “Kia cũng là trường hợp đặc biệt!”
“Chúng ta cũng muốn là trường hợp đặc biệt!”
“Chúng ta cũng muốn là trường hợp đặc biệt!”
A Nhị chưởng một cái ra cửa phòng, mạnh đến mức mái trúc cũng phải rụng rơi chút tro bụi, rồi sau đó lại dùng thanh âm tĩnh tại vốn có nói: “Lại nháo, ta liền trực tiếp trục xuất hai người bọn ngươi khỏi sư môn. Cho các ngươi trở thành trường hợp đặc biệt trong trường hợp đặc biệt!”
Lời này vừa nói ra, Tiểu Ngũ Tiểu Lục lập tức nín thinh.☆☆☆
Tiểu Tam xuất cốc rồi bắt đầu đại nghiệp du hí của hắn, liền giống như khi năm đó sư phụ hỏi hắn muốn làm cái gì, hắn trả lời: “Ngoạn!”
Bên ngoài trời thật sự trong xanh, cây cỏ tươi tốt, hắn chạy đến bên hồ lên thuyền câu cá, thả thuyền như lá trôi theo dòng, cần câu vốn dĩ chẳng cần lưỡi, có câu được cá hay không hắn cũng không quan tâm.
Một ngày ba bữa, hắn chọn cửa hiệu vang danh mà vào, mỗi lần mỗi hiệu ăn một món. Hắn không có ý luyện ngũ cảm, nhưng thức ăn cứ chạm đầu lưỡi, trí não liền tự mình phân tích nguyên liệu nấu ăn, dùng nhiều dùng ít, chặt thái lửa to lửa nhỏ thế nào.
Tiểu Tam cũng không phải người không biết thưởng thức, chỉ là hắn hiện tại không muốn để tâm, ngũ cảm thưởng thức mỹ vị thế nào hắn không màng.
Ngẫu nhiên gặp khất cái, hắn cũng sẽ mua mấy cái chân gà nướng, mua vài cái màn thầu, ngồi cùng bọn họ ăn uống.
Trong mắt người khác có lẽ hắn là quái nhân, nhưng tiểu Tam vốn dĩ chỉ làm việc hắn muốn.
Hắn xuôi theo sông lớn, đi mãi về phía Nam. Có khi gặp phải chút phiền toái, nhưng có Thí Long Tác cùng Ngư Trường kiếm làm thành Thằng Phiêu, quất hai ba roi, phiền toái liền nhanh chóng biến mất.
Tiểu Tam nếm qua gần hết mỹ thực nổi danh ở Giang Nam, ngân lượng từ đó cũng vơi đi không ít.
Thế nên hắn đành quay lại Đại Thành nơi cách Thần Tiên Cốc không xa lắm, mua một gian nhà cũ nát vốn dĩ là của lão đầu bán mì, tu sửa một phen, sau đó lại mướn lão nhân kia, hai người cùng nhau bán mì.
Mặt lão nhân thoạt nhìn năm sáu mươi tuổi hơn, nhưng có thể lão không già đến thế, chỉ là trước kia tang thương phiêu diêu, bị sinh kế cuốn đi đến nỗi phong trần.
Tiểu Tam mua nhà liền nói chính mình đã mười chín tuổi, nhưng mặt mũi hắn vẫn còn có nét hài đồng, Mỳ lão đầu đánh chết cũng không tin tiểu tam mười chín, nói là mười sáu có lẽ còn miễn cưỡng chấp nhận.
Mở cửa hàng, tiểu Tam bảo mỳ lão đầu đóng cửa mười ngày, dù sao ở ngõ này sinh ý cũng không tốt, mười ngày không mở tiệm cùng mười tháng không mở tiệm căn bản là như nhau.
Mười ngày sau cửa hàng mới khai trương, bảng hiệu cũ bị Mỳ lão đầu gỡ xuống, treo cái mới lên, vải đỏ kéo xuống, trên mặt gỗ giản dị lộ ra ba chữ do chính tiểu Tam chấp bút, “Vô Danh Tứ “.
Bởi vì nghĩ danh tự gì đó rất phiền toái, vì thế tiểu Tam liền học sư phụ nhà hắn bí quyết đặt tên, đơn giản là nhất.
Mà tiểu Tam thì dùng tên giả Tô Tam, tiếp tục công chuyện của mỳ lão đầu.
Mỗi ngày vào lúc gần giữa trưa, cánh cửa gỗ của Vô Danh Tứ sẽ mở ra, lúc này một cỗ hương vị nồng đậm sẽ tùy ý thoát ra khỏi cửa, ở bên trong ngõ phiêu hương, thật lâu không tiêu tan.
Tiếp tiểu Tam sẽ đem mỳ kéo mảnh như tóc quăng vào nồi nấu, nấu xong lại ngâm nước lạnh khiến mì căng đầy, rồi sau đó rải mỳ vào một cái tô lớn, lại đổ vào thứ tương hắn điều chế riêng cho mỳ sợi rồi trộn đều. Cuối cùng, bỏ xương heo đã được làm sạch vào nồi nấu lấy nước cốt, lại thêm chút hành hoa, chan nước vào chén mỳ đã được gắp ra sẵn rồi bắt đầu dùng bữa.
Sau khi nghỉ mấy ngày, có lão khách tới cửa, người này nguyên bản thầm định hỏi thăm mỳ lão đầu một cái, tìm hiểu xem sao mấy ngày trước lại đóng cửa lâu như vậy. Lúc bước vào vừa vặn ngửi thấy một cổ nồng đậm hương vị khi nãy bay nhanh trong ngõ từ chén mỳ trên bàn, nước dãi chảy tràn lan.
Vừa vặn là lúc giữa trưa, vừa vặn có người đói bụng, mỳ lão đầu nguyên bản muốn đứng dậy tiếp đón, tiểu Tam gia lại vung tay lên cản.
Tiểu Tam nói: “Ngươi vẫn chưa đi được! Ở bên cạnh xem ta nấu như thế nào, nhớ rõ từng động tác, đỡ cho ta nguy cơ sau này phải tự tay dỡ bảng hiệu!”
Vì thế, vị bằng hữu kia của mỳ lão đầu liền quan sát hài tử có khuôn mặt nộn nộn kia trụng mỳ rồi ngâm nước sau lại đổ tương vào trộn, tiếp đó năm ngón tay điêu luyện với lấy muôi canh, động tác nhanh chóng thêm thắt gia vị vào chén mỳ, cùng lúc nước cốt cũng được đổ vào, cuối cùng là rải chút hành lá.
Tiểu Tam vẻ mặt trầm ổn thuần thục, ngón tay giống như hồ điệp thanh thoát, động tác dứt khoát chuẩn xác, mà ánh mắt hắn tuyệt đối chuyên chú cùng kiên nhẫn, dường như sợi mỳ bình thường vào tay hắn đã sống dậy, lấp lánh dương quang.
Mỳ lão đầu đem chén mỳ tiểu Tam làm tốt đến đặt xuống trước bàn của bằng hữu, cười ha hả nói: “Ăn đi, nhưng ngươi là đệ nhất khách nhân khai trương Vô Danh tứ, ăn nếu hợp khẩu vị, vậy thì cần phải thường thường đến a!”
Người nọ đã sớm chuẩn bị tốt một đôi đũa, bát mỳ vừa đưa tới đã trộn trộn vài cái rồi vội vã ăn.
“Ưm……” người nọ vừa ăn vừa cảm nhận bát mỳ nóng hổi, hút khí nói: “vốn cho rằng canh trong nồi đang sôi nên đổ vào mỳ cũng sẽ rất nóng, không ngờ trước khi trộn mì đã ngâm vào nước lạnh để nhiệt độ gia giảm vừa vặn…… Quả thật là nóng nhưng không phải nóng đến mức không thể ăn ngay…… Còn có nước canh nồng đậm này, ta chưa bao giờ uống qua nước canh ngon như vậy. Vốn dĩ sợi mì vô vị, nhưng mà được trộn tương, chan nước canh ngon lành, ăn mì đồng thời cũng có thể uống canh xương, khiến mì vậy mà lại mang hương vị khác, hơn nữa mỳ này…… Mỳ này…… Nhai sao mà đã miệng quá…… Này…… Này…… Này đến cùng là cái loại mỳ gì a?”
Khách nhân kia kích động muốn điên rồi, dùng hết từ ngữ của hắn cũng không thể truyền đạt được một phần của mỹ vị trong miệng kia.
Tiểu Tam gia lại chỉ dùng tạp dề lau tay, đi đến gần đối phương rồi thong dong nói: “Thứ này gọi là『 Diện Thang 』(mỳ canh)! chẳng lẽ ngươi không thấy vốn dĩ nó là mỳ chan canh xương sao?”
“Ách……” mỳ lão đầu cùng bằng hữu đồng thời cảm thấy xấu hổ.
Sau khi đợi được tiểu Tam rời đi, bằng hữu của mỳ lão đầu thấp giọng nói: “Ăn ngon như vậy mà chỉ gọi là “Diện Thang”? Này quả thực là phí bát mì phong phú, mỹ vị, không gì sánh kịp nha! Lão đầu, không được, ngươi phải nghĩ xem có ra được cái danh tự bất phàm nào không, không thì quá lãng phí kì trân dị bảo này!”
“Này……” mặt lão đầu có chút buồn rầu.
Lúc này hậu đường truyền đến tiếng nói lớn của tiểu Tam: “Diện thang chính là diện thang, không muốn sống có phải không, dám sửa lại thủ hảo danh tự của lão tử!”
Mỳ lão đầu cùng lão bằng hữu của hắn giật nảy mình. Rõ ràng thanh âm rất nhỏ, người ở sau bếp nghe thấy như thế nào.
Lão hữu nói: “Ách…… Vị này còn rất…… Ân…… Không như chúng ta tưởng tượng đâu…… Hắn là ai, tại sao lại chạy đến đây phụ ngươi bán?”
Lão đầu bận rộn xua tay nói: “Hắn họ Tô tên Tam, ta trước đó vài ngày đã nhượng cửa hàng cho hắn. Ta nguyên bản là định về quê lấy vợ cho con trai, nhưng ngươi biết rõ là tiểu tử nhà ta kia vừa nhát vừa thích uống rượu, lấy vợ về còn chưa biết có nuôi nổi hay không, làm sao nuôi cả ta?”
Sau đó hắn hỏi ta muốn đi đâu, ta cũng chỉ nói như vậy, ai biết hắn liền kêu ta lưu lại. Bởi vì hắn không thể thường đi ra ngoài, vì thế cửa hàng muốn giao cho ta quản lý. Hắn có thể là hài tử nhà giàu đi, tuy rằng tính tình có chút kì quái, nhưng bụng dạ lại rất tốt, nói nếu tiệm mì kiếm được tiền lời sẽ cho ta tiền thưởng, nếu không kiếm được tiền, hắn sẽ lấy bạc bù cho ta.”
“Ai!” lão hữu nghe xong cả mặt đầy hồ nghi, nói: “Ngươi đời trước chắc là khổ cực, đời này khổ tận cam lai, có tán tài đồng tử ném tiền vào người.”
Tiếng tăm của Vô Danh Tứ, nhờ miệng của bằng hữu mỳ lão mà rất nhanh liền truyền ra.
Nguyên bản ế ẩm vô cùng, tiệm mỳ vừa tối vừa dơ vốn dĩ không có ai muốn vào, hiện nay lại có một đội ngũ khách chờ ăn xếp hàng dài thật dài, dài ra ngoài đầu ngõ!
Nhưng việc buôn bán có tốt cỡ nào, tiểu Tam vẫn là bộ dáng đó.
Sáng sớm chuẩn bị xong hàng quán, mở cửa còn chưa cho khách nhân vào, nhất định phải chính hắn cùng mỳ lão đầu ăn no, hương thơm đồ ăn làm cho hàng trăm khách nhân đói khát gấp vạn lần, mới có thể chậm chạp thu dọn bát đũa, rồi mới cho khách nhân vào cửa.
Mỳ của Vô Danh Tứ không phải bán cả ngày.
Tiểu Tam gia xuất cốc là để ngoạn, không phải để nấu mỳ cho các ngươi ăn.
Tiểu Tam bình thường cũng chỉ chuẩn bị phân lượng nhiêu đó, bán xong, xin lỗi ngày mai lại đến; Ngày mai lại đến mà vẫn chậm chân, thất lễ nhưng hôm sau đến nhé; Hôm sau đến lại không được ăn? A, vậy đề nghị ngươi có thể hiện tại đứng chờ ngay từ lúc đó đến khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, cam đoan ngày hôm sau ngươi sẽ là người được ăn mỳ đầu tiên!
Tiểu Tam xuất hiện ngẫu nhiên, rời đi cũng bất ngờ.
Một ngày thức dậy hắn phát hiện Mỳ gia lão nhân kia đã có thể xuất sư, liền gói ghém chút ít, mở tủ tiền ra, mười ngón chỉ chỉ trên không, miệng lầm bầm tính toán.
Cuối cùng hắn cầm hơn mười lượng ngân phiếu, thu dọn y phục mà đi.
Bụi trần cuồn cuộn, hắn cũng chỉ là hạt bụi cuộn theo hồng trần.
Tiểu Tam không quyến luyến tiền tài, quyền lực, thanh danh này nọ.
Từ khi hắn bái sư, được tứ danh Bách Lý Tam, chỉ có một chỗ hắn duy nhất nhớ rõ, hơn nữa bất luận rời đi bao lâu đều sẽ trở về.
Thần Tiên Cốc ── nhà của hắn kiếp này.