Một buổi chiều của mười ngày sau, tiểu Tam đang ở trong phòng bếp nấu ăn, Tiểu Ngũ Tiểu Lục nhàm chán chuyền đĩa, làm người phụ việc, rãnh đến mức chơi trò đứa này đoán xem đứa kia định nói gì. Hai đứa này chỉ cần liếc qua liếc lại là liền biết được đối phương muốn làm gì!
Lúc này, ngân kiếm ở cửa phòng bếp chợt lóe, Lan Khánh hai gò má vẫn gầy gò như cũ đứng ở cửa, ánh mắt đen sâu trầm tĩnh nhìn chằm chằm tiểu Tam, nói: “Bách Lý Tam, đi ra, nhận chết đi!”
Tiểu Tam chỉ nhìn Lan Khánh một cái, rồi sau đó chỉ chỉ nồi lớn bên cạnh. Vừa xào rau vừa nói: “Tiểu Ngũ Tiểu Lục, lên cho ta!”
“Gì?!” Ngũ Lục hai người hoảng sợ không thôi. Bọn họ đã thấy qua kiếm pháp của đại sư huynh, chưa bao giờ tàn nhẫn như vậy, nếu là dùng để giết người, khẳng định kiếm chém qua không dấu vết, thậm chí ngay cả chính mình lúc nào chết cũng đều không biết a!
“Gì cái gì mà gì! Không thấy được ta đang xào rau sao?” tiểu Tam nói: “Gọi các ngươi ra thì các ngươi mau ra! Còn chưa đánh đã khiếp đảm, về sau đi ra ngoài đừng nói các ngươi là do ta nuôi lớn!”
Tiểu Ngũ trắng mặt nói: “Tam sư huynh ──”
Tiểu Lục sợ tới mức tim muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài. “Sẽ chết đó!”
“Yên tâm, ta mỗi buổi tối đều có đưa cống phẩm cho đại sư huynh, nghiêm túc mà đánh, không chết được!” Tiểu Tam nói tiếp: “Nhanh lên! Ai dám làm rùa đen rút đầu, về sau cũng đừng mộng tưởng lấy được một hạt gạo nào của ta! Cho dù một cọng rau cũng không có!”
Tiểu Tam lên tiếng một là một, không cho ngươi lựa chọn hai.
Biết rõ tính cách của hắn, Tiểu Ngũ Tiểu Lục chỉ có thể làm vẻ mặt thảm thiết, xoay người co rúm với đại sư huynh nhà bọn họ, rưng rưng nói: “Đại sư huynh thủ hạ lưu tình.” Sau đó lấy ra bên hông hắc bạch song tiên.
Lan Khánh đưa mắt nhìn kia roi kia, nói: “Tu La tiên? Cũng được, hai người các ngươi cùng lên!” Dứt lời liền nhảy ra, đứng ở trên bãi cỏ tiểu Tam thường thường phơi nắng, ngoắc ngoắc ngón tay thon dài, nở ra một nụ cười yêu mị. “Ra đây, đi chết đi!”
Bên ngoài vang vọng tiếng roi, ngân kiếm như lưỡi dao sắc bén phá không, mỗi chiêu mỗi thức chỉ cần chống lại, đều là chuyện sinh tử trong một cái chớp mắt…
Tiểu Tam nấu xong đồ ăn, lại nấu canh cá cho thêm táo đỏ cùng kỉ tử, còn có một chút thảo dược hắn vừa hái được từ vườn thuốc, canh cá ngọt, tiểu Tam khéo léo giấu vị thuốc đông y đăng đắng, vừa vặn bồi bổ thân thể cho sư phụ.
Ngoài cửa tiếng kiếm vang lên càng ngày càng lớn, động tác cũng càng lúc càng nhanh, tiểu Tam quay đầu, thấy Lan Khánh vừa xoay người, vạt áo hắc sắc bay lên, sắc trắng loé từ ngân kiếm sáng lên, sắp chém qua cổ Tiểu Ngũ Tiểu Lục, hắn liền lấy ra cây sáo trúc trên cổ, dùng sức thổi một cái.
Lập tức, từ một chỗ khác của trúc ốc liền truyền đến thanh âm Bách Lý Huyền Hồ: “Thạch đầu ngươi ở nơi nào a, sư phụ đã nấu thuốc cho ngươi, nhân lúc còn nóng mau uống a ──”
Tiểu Tam từ phía sau nắm lấy đai lưng Tiểu Ngũ Tiểu Lục, kéo chúng về sau lưng, cười với Lan Khánh nói: “Đại sư huynh, sư phụ tìm ngươi, không đi sao?”
Lan Khánh thu kiếm, ánh mắt tàn nhẫn sát khí cũng chậm chậm phai đi, nửa câu cũng không nói, liền rời khỏi bãi cỏ chỗ phòng bếp, hướng đến trong phòng Bách Lý Huyền Hồ mà đi.
Tiểu Tam xác định Lan Khánh đã đi, lúc này mới quay đầu xem Tiểu Ngũ Tiểu Lục.
Nào biết này hai đứa đó lại té trên mặt đất mà thở, nếu không phải ngực kịch liệt phập phồng, còn tưởng đây là hai khối thi thể
“Như thế nào, thế này đã mệt mỏi?” tiểu Tam hai tay khoanh trước ngực, cười nhìn hai huynh đệ trên mặt đất.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục đều không tức giận, thở gấp mỗi người một câu nói: “Tam sư huynh ngươi gạt người, đại sư huynh rõ ràng định đem chúng ta đánh cho chết!”
Tiểu Tam vẫn cười như trước: “Ta thấy các ngươi còn có thể nói chuyện a, người chết có thể nói sao?”
“Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, chúng ta rõ ràng là toàn lực liều mạng, roi cư nhiên đến vạt áo đại sư huynh cũng không trúng!”
Tiểu Tam nở nụ cười lên tiếng: “Ta nói, các ngươi may mắn cỡ nào, mới bao nhiêu tuổi đã có thể cùng một cao thủ chân chính đánh nhau. Tu La tiên pháp coi trọng mau lẹ, ngoan, chuẩn, chặt chẽ, muốn dùng chiêu đúng chỗ, làm được như thế nhẹ thì có thể hái hoa đoạt lá, nặng thì có thể chặt lá chém cây. Đại sư huynh đang có tâm ma, sư phụ cùng nhị sư huynh lo lắng không thôi, ta liền bảo cho các ngươi cùng hắn đánh nhau, khiến hắn thuận thuận khí, cũng vừa vặn dạy các ngươi nên chân chính sử dụng Tu La tiên như thế nào. Yên tâm, sư phụ nhị sư huynh cùng ta đều nhìn thấy, các ngươi sẽ không gặp chuyện không may.”
“Kia nếu không cẩn thận bị đại sư huynh đánh chết thì sao?” Tiểu Lục tức giận nói.
“Thì tam sư huynh liền đem mệnh bồi cho các ngươi!” tiểu Tam nói xong, xoay người vào phòng bếp.
Tiểu Lục còn đang sinh khí, nhưng phát giác Tiểu Ngũ ngửa đầu, vẫn nhìn theo bóng dáng tiểu Tam ở trong phòng bếp làm việc.
“Ca!”
Tiểu Ngũ thì thào nói: “Ta bây giờ rốt cuộc hiểu điều ngươi từng nói, sau khi thấy tam sư huynh tươi cười, cảm giác nổi da gà liền dâng lên. Tam sư huynh vừa rồi là do trong lòng thật cao hứng, cho nên cười vô cùng ôn nhu, không hề phòng bị.”
Tiểu Lục nghi hoặc. “Tam sư huynh cao hứng? Chúng ta thiếu chút nữa chết mất, tam sư huynh đang cao hứng cái gì?”
Tiểu Ngũ nhìn bóng dáng bận rộn của tiểu Tam nói: “Cao hứng vì chúng ta không có sợ hãi, cao hứng vì chúng ta không làm hắn mất mặt.”
“Ân?” Tiểu Lục nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm giác ca ca nói hình như rất đúng.