[12 chòm sao] Học Viện Danh Giá

Chương 58: Bưu kiện




Thần Tiên Cốc lý có vài cái ô mộc lệnh, chỉ truyền đệ tử bất truyền ngoại nhân.

Đại sư huynh xếp hạng đệ nhất, lệnh bài liền khắc  “nhất” tự, đồng tâm kết trên dây đeo thắt bằng lụa đen; A Nhị xếp hạng đệ nhị, bài tử khắc  “nhị”, dây đeo nâu tựa màu đất; Tiểu Tam đứng hàng thứ ba, dây kết màu như hồn phách của hắn, là xanh da trời; Yến Tứ nhi là bạch sắc, Tiểu Ngũ Tiểu Lục lại là màu huyết sắc đỏ thẫm.

Tự thiên cơ đã tin rằng mệnh số mỗi người đều có cơ sở, người sẽ tuỳ thời tuỳ duyên mà gặp gỡ được nhau. Mà dây kết trên ô mộc lệnh lại vô cùng liên quan đến cảnh ngộ sau này của bọn họ.

A Nhị nhìn thấy ô mộc lệnh sư phụ đưa cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục đúng là huyết sắc, đêm đó liền kêu tiểu Tam đến.

Bọn họ mang bài tử của mình, sâu trong rừng trúc mà thấp giọng trò chuyện.

“Ta thay bọn chúng gieo một quẻ, nghiệp sát của hai đứa kia ở kiếp trước quá nhiều, kiếp này vốn dĩ yểu mệnh, ai ngờ lại được sư phụ cứu vào cốc. Chắc chắn là có thứ gì đó thoát ra khỏi quỹ đạo thông thường, ảnh hưởng mệnh số bọn họ. Hơn nữa quẻ tướng bọn họ cũng rất kỳ quái, sẽ không có cơ hội gặp gỡ sư phụ hoặc bất cứ một người trong cốc, nhưng vẫn bị sư phụ thu làm đệ tử.” A Nhị nói.

Tiểu Tam gãi cằm nói: “Ngươi nói mọi người? Cho nên quẻ tướng của ta ngươi cũng đọc được?”

“Không hẳn,” A Nhị nói: “của ngươi vẫn giống trước kia, ý chí vững vàng, chí công vô tư.”

Tiểu Tam suy nghĩ một chút. “Ngươi cũng biết lúc trước ta đã làm những việc thế nào, người ta giết, so với người khác chỉ có nhiều hơn. Nếu ta còn có thể yên ổn đứng ở đây trước mặt ngươi, nói không chừng bọn chúng cũng có cơ duyên đó, ngươi lo lắng làm gì?”

A Nhị chỉ hỏi: “Ngươi giết người là vì cái gì?”

Tiểu Tam nói: “Tô gia số mệnh, bảo hộ quốc gia.”

“Ngươi là Thiên Lam sắc, màu sắc cho người ta an ổn.” A Nhị nói: “Ta thấy các ngươi ở chung sau có điều dự cảm, hai đứa nhỏ kia ở bên cạnh ngươi tốt hơn là tự thân lớn lên.”

Tiểu Tam ngay thẳng nói: “Được mà, ta đã sớm đáp ứng muốn dạy bọn chúng. Ngươi ngày mai liền đổi phòng bọn chúng đến kế phòng ta, có ta quản, bọn chúng không thể không nên người.”

“Ta sẽ lại lập một cái quy củ,” A Nhị nói: “Phàm là đệ tử của Thần Tiên Cốc, tu mãn Thập Bát thức hoặc đánh thắng ta, mới được xuất cốc.”

Tiểu Tam nhẹ cười nói: “Ai đánh thắng được qua ngươi a! Trên người ngươi là có nhất giáp công lực của sư phụ. A, đúng rồi, năm đó nên bắt đại sư huynh đánh với ngươi, xem xem ai mạnh ai yếu mới đúng.”

A Nhị thản nhiên nói: “Sư phụ cho ta tâm hồn linh huyết không phải dùng như vậy. Đi, về phòng đi.”

Trên đường về trúc ốc, A Nhị thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi đáp ứng muốn dạy bọn họ cái gì?”

Tiểu Tam đáp: “Điều cơ bản của mọi việc.『 Không cong lưng cúi gối, mắt nhìn thẳng không liếc dọc liếc ngang; Người không chọc ta ta không chọc hắn, người nào chọc ta ta liền chém hắn.』 bốn câu Chân Ngôn.”

A Nhị: “……”

—-

Từ khi tiểu Ngũ tiểu Lục chính thức giao cho tiểu Tam quản lí, mỗi sáng sớm đều có thể nghe tiểu Tam kêu to.

“Ta thao, không phải nói cho các ngươi trở về phòng ngủ của các ngươi sao, nửa đêm lại chạy tới theo chen vào giường ta, mùa hè, các ngươi như hai cái hỏa lò là muốn nóng chết ta đúng không?”

Hoặc là “Ai trộm màn thầu đang trong lồng hấp của ta?! Nắp bị mở ra, hơi nóng bay hết một nửa, mấy cái còn lại chưa có chín thế này ai còn ăn được?!”

Thỉnh thoảng còn có: “Tên gia hoả nào làm dính nước bọt ở trên gối hả?”, “Hai người các ngươi đi giặt chăn!”, “Tiểu ngũ ngươi đừng có mà nhìn ta như vậy, Tam sư huynh của ngươi cho tới bây giờ cũng không bị ngươi làm mềm lòng!”, “Giặt xong chăn bông thì ngồi trung bình tấn cho ta, ngồi đến khi sư phụ thức dậy dạy các ngươi võ công mới thôi! Tiểu Lục ngươi cũng giống vậy, chớ học anh ngươi bày ra biểu tình này!”, “Muốn nói, nói cái gì? Bảo các ngươi đọc tứ thư ngũ kinh, các ngươi đem bỏ sách đi chỗ nào rồi?”

Sau đó, tiểu tam gia rốt cục bạo phát.

Hắn nằm ở trên ghế xích đu ăn trái cây được ướp băng lành lạnh, tiểu Ngũ tiểu Lục bị một đầu dây cột vào lưng, một đầu dây khác cột vào thanh ngang trên xích đu, vô cùng chặt.

Tiểu tam vung thí long tác đánh ngang trời, trong miệng hô: “Giá a, giá a! Tiến đến rừng trúc cho ta, mấy con dược vật nho nhỏ cũng làm các ngươi sợ sao, đi ra ngoài đừng nói các ngươi là đệ tử thần tiên cốc!”

Tiểu Ngũ tiểu Lục ngày sau chính là thời gian bi thảm nhất, vừa phải kéo tiểu Tam chạy trong rừng vừa phải đối diện xung quanh là mấy con dược vật.

“Thẳng lưng, co lại thành như vậy tưởng mình là rùa sao? Mắt nhìn phía trước tai nghe tám phương, trên người đã có lệnh bài ô mộc, tại sao phải sợ chúng cắn các ngươi chứ! Nghe đây, người nào thương tổn các ngươi khi dễ các ngươi, sẽ phải hoàn trả lại từ đầu tới cuối! Ngày hôm nay tìm không được bọn chúng, liền phạt các ngươi mười ngày, mỗi bữa tối đều không được lên bàn ăn!”

Ngày đó trong rừng trúc, liền thay đổi một cái tên là “Thần hồn nát thần tính”.

Trong rừng trúc dược vật nhảy ra ba con, hai con nhỏ quay đầu ngửi ngửi tiểu Ngũ tiểu Lục một cái, con lớn nhảy đến bên canh tiểu Tam, tò mò nhìn hắn.

Tiểu Tam từ trên ghế xích đu đứng lên, thư giãn gân cốt một chút.

Bọn họ bởi vì đều mang ô mộc lệnh bài, trên lệnh bài có mùi trầm hương làm dược vật không dám động thủ với bọn họ.

Tiếp theo, tiểu Tam liền ra tay cực tàn nhẫn

Tiểu Tam huy khởi thí long tác, dùng khinh công đuổi theo con lớn, dược vật thiếu chút nữa mất mạng liền bỏ chạy, tiểu Tam vừa đuổi theo vừa đánh vào mông nó, hơn nữa đánh tới đánh lui đều là cùng một vị trí, nhãn lực cùng với cách dùng roi đã luyện đến trình độ  tinh, ngoan, chuẩn xác.

Tiểu Ngũ tiểu Lục đã có dịp ăn roi của tiểu Tam liền không nhịn được run lên.

“Lo lắng cái gì! Xuất chiêu cản chúng đi.” Tiểu Tam đuổi theo đại dược vật, cũng không để nó có cơ hội chạy xa, chỉ thấy tiểu Ngũ tiểu Lục đang đi vòng vòng.

Hai tiểu dược vật đột nhiên tò mò nghiêng đầu tiến đến tiểu Ngũ tiểu Lục trước mặt, tiểu Ngũ hét lên một tiếng, giơ lên vũ khí Tam sư huynh phân phó sau đó tước lấy móng tay của con dược vật trước mặt, tiểu Lục thấy thế liền lập tức hành động theo ca ca!

Hai dược vật bị thương đều kêu lên một tiếng vội vã nhảy về sau, tiểu Tam hô: “Tiến về trước, ổn định bên dưới, nắm tay phải dùng khí lực lớn nhất đánh tới!”

Tiểu Ngũ tiểu Lục tuân lệnh, làm theo lời tiểu Tam nói, quả nhiên hai con dược vật liền ngừng rống, nắm tay lại tiến đến, khiến cho bọn chúng lại càng hoảng sợ.

“Không được dừng lại, ra tả quyền!” Tiểu Tam đuổi theo đại dược vật có chút thở hổn hển mà nói.

Tiểu Ngũ tiểu Lục bây giờ thường thường đứng trung bình tấn cho tới trưa, buổi chiều lại giặt chăn bông y phục, hơn nữa lại được Bách Lý Huyền hồ dạy cho công phu nhập môn, cùng với tiểu Tam chỉ điểm cho bọn họ, giờ đã không còn là tiểu hài tử mặc cho người làm thịt.

Tiểu Tam quát: “Roi!” Tiểu Ngũ tiểu Lục con mắt đột nhiên sáng lên, lập tức thân thủ cởi ra trường tiên vây quanh ở bên hông, một đen một trắng cầm ở trên tay, không đợi tiểu Tam phát lệnh, liền tự mình đuổi theo hai tiểu dược vật kia.

Vì vậy hôm nay trong rừng trúc trình diễn một tràng cảnh đó là tiểu Tam đuổi theo đại dược vật chạy một vòng lớn, chỉ nhằm vào mông nó mà đánh; tiểu Ngũ tiểu Lục đuổi theo hai tiểu dược vật chạy vòng nhỏ, tuy rằng phía sau vẫn bị tiểu Tam trói vào xích đu, nhưng vẫn ra roi lưu loát, cũng nhằm vào mông đối phương mà đánh.

Truy a đuổi, đuổi hai canh giờ, tiểu Tam rốt cục thể lực gần hết mà dừng lại, một tay chống thắt lưng dựa vào cây trúc thở dốc. Tiểu Ngũ tiểu Lục thấy tiểu Tam ngừng, cũng kéo xích đu chạy tới.

Sau đó bọn họ nghe dược vật sau lưng không cam lòng vẫn điên cuồng hét lên chạy sâu vào rừng trúc, lúc sau, tiểu Ngũ tiểu Lục nhìn nhau một cái, quay đầu lại nhìn Tam sư huynh của bọn họ, trên mặt tràn ra dáng tươi cười như xuân hoa vậy, xán lạn làm tiểu Tam có chút chói mắt.

Tiểu Tam thở hổn hển một lúc thì hoãn khí lại, hắn đứt quãng nói: “Nhìn xem, vô luận cái gì cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là các ngươi đối với thứ kia mang lòng sợ hãi, bản thân nếu có lòng sợ hãi, ắt sẽ thua, chỉ có ý nghĩ muốn thắng, tâm tư phải đủ mạnh mẽ để bất kì chuyện gì xảy đến đều không e ngại, đây mới thật sự gọi là mạnh mẽ. Nhớ kỹ, 『 Duy tâm cường nhân, vạn phu mạc địch. 』 ” (người kiên cường, không ai địch nổi)

Tiểu Ngũ tiểu Lục lúc này thu liễm lại dáng tươi cười, rất nghiêm túc lên tiếng trả lời: “Vâng!”

Tiểu Tam trở về nằm xuống trên xích đu, hai tay gác lên trên tay vịn, cực kỳ mệt mỏi nói: “Đi, đi trở về!”

Tiểu Ngũ tiểu Lục lúc này đang nhìn chăm chú liền cười, đem người cùng xích đu kéo quay về cốc.

Hôm nay, tiểu Tam sau khi trở về liền ngủ thật lâu chưa tỉnh, tiểu Ngũ tiểu Lục sốt ruột liền vội vã thỉnh sư phụ đến xem.

Sư phụ cầm tay tiểu Tam bắt mạch, sắc một chén thuốc, đem tiểu Tam nâng dậy tựa ở bộ ngực mình, chậm rãi đem nước thuốc rót vào trong miệng tiểu Tam.

Chén thuốc uống xong, tiểu Tam thế nhưng vẫn chưa tỉnh, tiểu Ngũ tiểu Lục vội vã muốn hỏi tiểu Tam đến tột cùng là thế nào, chỉ thấy sư phụ ngón trỏ đặt ở trên môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôn nhu nói: “Thân thể tiểu Tam thực tế không tốt như tưởng tượng của các ngươi, hắn vẫn phải uống thuốc cho tới năm mười bốn tuổi, thì mới có thể khỏe mạnh chạy nhảy như hài tử bình thường khác, nhưng cho dù là như vậy hắn vẫn muốn đem các ngươi mang theo trên người, trông nom hai người các ngươi. Cho nên các ngươi phải ngoan, phải thật nghe lời của hắn. Tiểu Tam tính tình mạnh mẽ, nhưng dụng tâm mềm yếu, chỉ cần các ngươi hiểu hắn, thì sẽ biết rằng vô luận hắn bắt các ngươi làm cái gì, đều là thật tâm muốn các ngươi được tốt.”

Tiểu Ngũ và tiểu Lục cùng nhau gật đầu.

Tiểu Ngũ nhìn gương mặt tái nhợt của tiểu Tam, nói: “Chúng con đều biết, Tam sư huynh rõ ràng thân thể bất hảo, nhưng chúng con ngày đó len lén xuất cốc, hắn vẫn chạy đi cứu chúng con. Hắn cũng biết chúng con buổi tối gặp ác mộng, vì thế ngày hôm nay dẫn chúng con đi đánh ba con dược vật lần trước đả thương chúng con, dạy chúng con phải biết kiên định, không phải sợ, phải có dũng khí, sau đó ngàn lần không được sợ địch.”

Bách Lý Huyền Hồ nhu hòa cười.

Tiểu Lục tài ăn nói không tốt như tiểu Ngũ, chỉ đợi khi tiểu Ngũ nói xong, hắn liền dùng lực gật đầu một cái, hoàn toàn đồng ý với lời tiểu Ngũ nói.

Tuy rằng là song sinh, nhưng tính cách lại khác nhau. Tiểu Ngũ làm ca ca luôn biết bảo hộ đệ đệ, thông minh lanh lợi, lại hiểu chuyện; tiểu Lục thì lại thu liễm hơn, nhưng hoàn toàn nghe lời ca ca.

Vì vậy người mà mỗi ngày đều giáo dục bọn họ, Tiểu Tam ngoài miệng luôn nói lời hung dữ nhưng trong lòng luôn lo lắng cho bọn họ, chậm rãi trở thành sự tồn tại không thể thiếu đối với tiểu Ngũ tiểu Lục, hai người bọn họ đối với tiểu Tam, thậm chí so với sư phụ còn muốn ỷ lại hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.