Từng ngày chậm rãi qua đi, đến đầu hạ, thân thể Yến Tử cô nương cơ hồ đã tốt hơn, chỉ là bụng cũng to ra.
Ngày đó tiểu Tam hái xong đống măng non rồi quay về trúc ốc, nhìn thấy Yến Tử cô nương dựa vào lan can kia hoài thai rõ rệt, ánh mắt hắn trợn to đến mức quên cả đường đi, hai chân ríu vào nhau xém nữa ngã chết trên đường.
Yến Tử cô nương nhìn thấy tiểu Tam như vậy, lại che miệng tủm tỉm, mà tuỳ tùng rất ít khi xuất hiện của nàng lại đang kề bên, dùng tán ô giấy nến che đi dương quang nhàn nhạt trên vai áo nàng.
Tiểu Tam về phòng bếp liền lột vỏ măng chuẩn bị nấu ăn, tiểu Hành nhanh nhẹn bưng nước sạch đến giúp hắn rửa măng, tiểu Hoa thì lập tức nhóm bếp nổi lửa, hai huynh đệ việc gì nên làm đều đã làm xong.
Từ đông đến xuân rồi lại vào hạ, Hành Lá đã nghiễm nhiên trở thành tay sai của tiểu Tam. Có khi chỉ cần tiểu Tam xuất cốc trở về, còn chưa tới phòng bếp nữa, hai tiểu gia hỏa nãy đã chạy tới giúp xách đồ ăn, lúc nấu cơm cũng sẽ kề bên tiểu Tam giúp đỡ, quét rác a, tưới nước vườn thuốc, cái gì cũng làm được cả.
Hơn nữa mặc kệ tiểu Tam phân phó bọn nó cái gì, hai gia hỏa chính là cam tâm tình nguyện làm, tuy rằng từ đầu xuân tiểu Tam đã không còn vụt Thí Long Tác doạ bọn chúng nữa, nhưng tiểu Tam tuyệt không cho phép hai đứa khiêu chiến uy quyền, thân ảnh của hắn trong đầu bọn nó đã sớm có chỗ đứng riêng, cả đời này sợ có xoá cũng không xoá được.
Lúc chiều, tiểu Tam đi một chuyến lên động băng trên đỉnh núi. Băng động kia là do Hành Lá huynh đệ vô ý phát hiện lúc trước.
Tại đỉnh núi chỗ cao nhất có một huyệt động bị cỏ dại che dấu, miệng huyệt không rộng lắm, lại kéo dài vào sâu trong núi, từ sâu thẳm đó có một luồng khí lạnh như băng cuồn cuộn trào ra. Nước suối ngầm giữa động lại kì quái không hề đóng băng, nhưng lạnh đến kì diệu, lạnh đến mức chỉ cần ngâm vật gì đó ở giữa suốt gần một canh giờ, vật đó sẽ hoàn toàn đóng băng.
Tiểu Tam rất thích nơi này, đặc biệt mùa hè đồ ăn rất dễ hư, mua về rồi nhưng không dùng đến, tiểu Tam sẽ sai Hành Lá đem lên bỏ vào động băng.
Tiểu Tam lấy một khối băng lớn về, Hành Lá đã không biết chạy đi nơi nào, tiểu Tam cũng không quản, tự mình lấy ra Ngư Trường kiếm sắc bén, quấn vào eo một tấm vải bố sạch, bắt đầu khoa chân múa tay, từng nhát từng nhát gọt đi lớp băng đó.
A Nhị gõ gõ cửa phòng bếp, gọi hồn tiểu Tam đang chăm chú gì đó về.
Tiểu Tam ngồi trên ghế trúc ngước lên nhìn A Nhị, hai mắt đen to tròn, chiếc mũi tinh tế, đường môi mỏng hơi bạc nhược lại thập phần xứng với khuôn mặt nhã nhặn tinh xảo, cuối cùng thêm chút biểu tình nghi hoặc vô tội, tiểu Tam nhẹ nghiêng đầu. Hài tử với bộ dáng trước mắt này khiến A Nhị cảm giác sâu sắc rằng vẻ ngoài của Tam sư đệ đúng là dùng để gạt người mà. Ai muốn yên thân tốt nhất đừng chọc vào hắn, bởi vì bộ dáng bên ngoài đó không hề giống với hồn phách đã chinh chiến sa trường không ai đối phó nổi kia.
A Nhị khụ một tiếng, nói: “Đến đại sảnh xem đi, nãy giờ tìm không thấy ngươi, chuyện cũng đã bắt đầu mất rồi.”
A Nhị cũng không nói rõ xem là chuyện gì, xoay người liền đi, tiểu Tam còn chậm rãi tìm vài túi vải bao khối băng lại rồi đem để vào góc phòng bếp, sau đó cũng đi ra đại sảnh.
Ở đại sảnh, Yến Tử cô nương mặc một thân túy bạch, mặc kệ bụng có lớn mà quỳ xuống trước mặt sư phụ. Tuy rằng đã hoài thai nên quỳ thực vất vả, nhưng nàng không để cho bất kì ai dìu đỡ, tự mình khấu đầu trước sư phụ ba lần.
A Nhị châm chén trà cho nàng, nàng lại bưng trình lên sư phụ, sư phụ cả mặt vui mừng mỉm cười, sờ sờ đầu của nàng, nói: “Khúc mắc giải hảo, từ bây giờ chỉ hướng đến ngày sau, quá khứ đã là quá khứ, đừng làm cho nó trở thành tâm ma vây hãm bước chân của con.”
Yến Tử cô nương lại quỳ lạy một lần, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tạ ơn sư phụ dạy bảo.”
A Nhị ở một bên nói: “Thỉnh sư phụ tứ danh.”
Bách Lý Huyền Hồ bảo: “Con có chí lớn, lại là Yến gia huyết mạch, ở trong cốc không lâu, bên ngoài kia mới là nơi để con tung hoành thoả chí. Cho nên con dùng danh tự vốn có là được. Nhưng con trong cốc xếp hạng Đệ tứ, sư phụ liền gọi con là Tứ nhi.”
“Tứ nhi tạ ân sư phụ.”
Tứ nhi đứng ở trước mặt A Nhị, vững vàng gọi: “Nhị sư huynh.”
Nhị sư huynh cho Tứ nhi một hồng bao, Tứ nhi tiếp lại nhìn phía tiểu Tam còn đang dựa cửa cười cười, gọi to: “Tam sư huynh.”
“Tam sư huynh không có hồng bao cho muội, có lẽ trong toàn bộ Thần Tiên Cốc này cũng chỉ có Nhị sư huynh mới có cái loại hồng bao này.” tiểu Tam trêu ghẹo trả lời. “Này hai thanh đường phèn son tặng muội vậy, bồi bổ khí chất, với muội hay hài tử đều có lợi.”
Tứ nhi cười ngất.
Tiểu Tam vẫn còn chưa nói xong, tiểu Hành cùng tiểu Hoa hai huynh đệ liền vội vàng chạy đến quỳ xuống trước mặt Bách Lý Huyền Hồ, vội vã dập đầu ba cái, cái sau còn vang hơn cái trước, dập đầu đủ lễ, trán của hai đứa cũng sưng to đỏ bừng.
“Sư phụ!” Hành Lá đồng thanh gọi.
Bách Lý Huyền Hồ đầu tiên là bị hành động của hai tiểu gia hoả này doạ cho giật mình, rồi sau đó mới bật cười nói: “Đừng nóng vội.”
Nhưng hiển nhiên hai huynh đệ này lại thực sự nóng vội, bọn chúng trực tiếp đoạt khỏi tay A Nhị chén trà đã đổ hết một nửa, nhét vào trong tay Bách Lý Huyền Hồ xem như là trà bái sư, nói: “Sư phụ người nhất định phải thu chúng con làm đồ đệ, chúng con sẽ ngoan, cũng thực nghe lời Tam sư huynh, sau khi bái sư lại càng nghe lời sư phụ mà, xin sư phụ tứ danh!” Dứt lời trán lại trực tiếp hướng mặt đất đập xuống, sau đó liền như vậy quỳ sấp không chịu nhúc nhích.
Bách Lý Huyền Hồ nhìn nhìn A Nhị, lại xem xem tiểu Tam. Này hai đồ đệ đều không có biểu tình gì, vẫn là một đứng nghiêm, một tựa vào cạnh cửa.
Bách Lý Huyền Hồ uống trà, chậm rãi nói: “Tiểu Tam nói, các ngươi không thích danh tự trước kia, cho nên hắn cho các ngươi lấy hai nhũ danh là tiểu Hành tiểu Hoa. Nhưng lúc này dùng nhũ danh còn được, lớn lên dùng không tốt. Như vậy đi, tiểu Hành ngươi tại sư môn xếp hạng Đệ ngũ, liền gọi Tiểu Ngũ, tiểu Hoa xếp hạng thứ sáu, liền gọi Tiểu Lục, họ của sư phụ liền là họ của các ngươi, như vậy có tốt không?” Bách Lý Huyền Hồ ôn nhu hỏi.
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn hai đứa song sinh vừa được ban cho danh tự, vừa đứng lên vừa nghẹn ngào.
Bách Lý Huyền Hồ nâng hai tiểu đồ đệ dậy, lúc này mới nhìn thấy hai đứa bọn nó không biết khi nào đã đầy mặt nước mắt.
Bách Lý Huyền Hồ từ chỗ tiểu Tam đã nghe rất nhiều chuyện lúc trước của hai tiểu gia hoả này, vì thế đau lòng nói: “Đừng khóc, đừng khóc! Các con nay là Đệ tử của Thần Tiên Cốc, sư phụ cùng sư huynh sư tỷ đều sẽ thương yêu các con, sẽ không để các con chịu cảnh khổ cực như trước!”
Kết quả Bách Lý Huyền Hồ đã không nói thì thôi, vừa an ủi xong liền làm hai đứa nhóc gào khóc to hơn, càng khóc càng lớn tiếng, khóc đến khàn cả giọng cũng không ngừng lại.☆☆☆
Buổi tối tiểu Tam tùy tiện nấu vài món ăn, lại tùy tiện thêm vài món ăn nữa, bàn vuông trong đại sảnh chuyển thành bàn tròn to đại đoàn viên, sau đó bày trí đầy đồ ăn thức uống lên mặt bàn. Tiểu Ngũ Tiểu Lục chưa bao giờ thấy qua tinh xảo mỹ vị như vậy, vừa ngồi lên đã ngửi được hương vị, liền bắt đầu chảy nước miếng.
Tiểu Tam phát hiện không có mặt tuỳ tùng của Tứ nhi, cho nên hỏi một tiếng.
Tứ nhi chỉ thản nhiên nói: “Đừng để ý đến hắn, tự hắn biết đi tìm thức ăn.”
“À ── cãi nhau rồi ──” tiểu Tam vừa xới cơm cho sư phụ vừa nói.
Tứ nhi đột nhiên nheo nheo mắt nhìn tiểu Tam nói: “Tam sư huynh, Tứ nhi có thể cảm thấy sư huynh xem xét sự tình so với tiểu hài tử có vẻ thâm trầm hơn rất nhiều.”
Đợi sư phụ ăn canh ấm dạ dày rồi mới bắt đầu ăn cơm, Tiểu Ngũ Tiểu Lục liền khẩn cấp ở trên bàn chém giết.
“Cái món cá kia kìa, ăn ngon!”
“Gà này, cũng ngon!”
Tiểu Tam tự mình dùng cơm, không mặn không nhạt trả lời: “Tam sư huynh đây là luyện ra, cái này không có cơ duyên tuyệt đối sẽ không luyện được.”
“Cái gì cơ duyên?” Tiểu Ngũ Tiểu Lục đang bận rộn nhai thịt, nghe tiểu Tam nói, miệng đầy thức ăn mơ hồ hỏi.
“Giống như đại đồ đệ của sư phụ, đại sư huynh, căn cốt quả thực là trăm năm khó gặp……”
Tiểu Tam chưa nói xong liền bị sư phụ cắt lời. “Là ngàn năm khó gặp đó, thật ra mà nói, cả vạn năm cũng khó gặp.” khóe miệng sư phụ hơi nhếch lên, nhớ tới Thạch đầu là y lại cao hứng.
Tiểu Tam gật đầu, tiếp tục nói: “Đại sư huynh thuở nhỏ tập võ không buông lơi, căn cơ tốt, là bậc kỳ tài, một tay sư phụ giáo dưỡng nên người. Lúc ta mới nhập cốc liền ăn không biết bao nhiêu khổ từ hắn, nhưng cũng vì vậy mà tôi luyện, ngạnh kháng để không bị hắn đùa chết, cho đến khi hắn xuất cốc về nhà đọc sách, mới dễ dàng hoán thai thoát cốt thành Tam gia ta bây giờ!”
Tiểu Ngũ Tiểu Lục vừa nghe, oa, quả thực là người kinh thiên mà, vừa rứt chân ngỗng vừa nghĩ, nguyên lai chỉ cần được sư phụ tự tay giáo luyện liền có thể trở nên lợi hại, hai đứa nó đồng thời nhìn Bách Lý Huyền Hồ, dùng ánh mắt thập phần khát vọng nhìn Bách Lý Huyền Hồ mà nói: “Sư phụ, chúng ta cũng muốn học võ công, chúng ta cũng muốn giống đại sư huynh như vậy!”
Bách Lý Huyền Hồ cười nói: “Hảo!” hắn cảm thấy hai đồ đệ này thật sự có chí tiến thủ mà.
Cơm ăn gần xong, tiểu Tam lại về phòng bếp đem những cái chén khắc từ băng lúc nãy ra, bên trong là những viên bột bánh cùng hạt sen nấu thành canh ngọt.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục “oa “ một tiếng, ngạc nhiên nhìn cái chén xinh đẹp trong suốt tựa thuỷ tinh kia.
Bốn phía của chén khắc ba chữ Phúc Lộc Thọ, mà bên trong chén Phúc Lộc Thọ lại là những viên bột nặn hình đào tiên be bé. Hơn nữa kế bên từng chữ đều có khắc hình những lão nhân, biểu tình cẩn thận phi thường, quả thực như là bọn họ đang giương miệng cười với mọi người.
Chén băng trong suốt thanh khiết, nửa điểm tì vết đều không thấy. Từ ngoài nhìn vào còn có thể thấy hạt sen trắng cùng viên bột hình đào hồng ửng khẽ lay động dưới đáy chén, thoạt có vẻ rất ngon miệng.
Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục bò lên định lấy canh uống, nhưng lại bị tiểu Tam nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, sau đó chúng lại thành thật bò trở lại ghế, ngoan ngoãn ngồi.
Tiểu Tam trước dâng một chén cho sư phụ, tiếp theo dựa vào xếp hạng sư môn mà từng bước từng bước đem bày bố canh ngọt cho từng người.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục trừng trừng nhìn vào chén canh ngọt.
Tiểu Tam ngồi xuống rồi nói: “Về sau chúng ta chính là người một nhà, Tam sư huynh là người vô dụng, cũng chỉ có chút trù nghệ, canh ngọt này xem như cho các ngươi lễ gặp mặt. Ăn hạt sen Thang Viên, uống Phúc Lộc Thọ canh ngọt, Tam sư huynh muốn các ngươi ngày sau Phúc Lộc Thọ tam toàn, đứa lớn dưỡng tốt thân thể, đứa nhỏ luyện võ thành công, ngày được rời khỏi Thần Tiên Cốc sẽ chỉ có các ngươi có thể khi dễ người, không ai có thể khi dễ được các ngươi.”
“Được!” Tiểu Ngũ Tiểu Lục hô to một tiếng, ừng ực một hơi uống hết canh ngọt, còn không thèm nhai. Bọn nó lớn tiếng nói: “Về sau cũng chỉ có chúng ta có thể khi dễ người, không ai có thể khi dễ được chúng ta!”
Tứ nhi cũng thản nhiên nở nụ cười, uống xong canh ngọt rồi ôn nhu nói: “Tạ ơn Tam sư huynh.”
Trong lúc này chỉ có A Nhị vừa uống canh ngọt vừa nhớ lại, cái người nói chính mình vô dụng đó, năm trước thế nào mà có thể chỉ dùng một Thí Long Tác, một Ngư Trường kiếm, cùng khinh công và bế khí chi pháp tu luyện mới mấy tháng thôi, đem kỳ tài luyện võ trong miệng sư phụ biến thành kẻ đi nhà xí cũng sợ mông bị đâm ……