Tiểu Tam đã bái sư, lưu lại Thần Tiên Cốc, liền cảm thấy nên cùng A Nhị làm việc, chung quy hai người bọn họ đều là đệ tử Bách Lý Huyền Hồ nhặt về.
Sư phụ cả ngày bận rộn đến mức xoay quanh cô nương gọi là Yến Tử kia, thân mình xương cốt yếu đuối lợi hại, lúc tới trừ bỏ muốn chết ra thì không còn ý niệm khác, là sư phụ mỗi ngày mỗi ngày bồi nói chuyện, thương tiếc nàng, khai đạo nàng, tự mình uy nàng uống dược, xem nàng có ăn cơm hay không, cũng không nghĩ tới chuyện nam nữ gì khác, trực tiếp coi nữ nhi người ta thành nữ nhi nhà mình mà che chở chăm sóc.
Yến Tử cô nương càng ngày càng khá lên, sư phụ cũng từng ngày từng ngày cao hứng, thậm chí có hôm nàng ta đi ra khỏi phòng thấy tiểu Tam đánh mông huynh đệ Hành lá còn bật cười.
Tiểu Tam đã không chỉ một lần nghĩ thế này, Bách Lý Huyền Hồ quả thật là kì tài. Sư công đặt danh tự này cho sư phụ thật sự là chuẩn xác, Bách Lý Huyền Hồ trời sinh chính là để hành y tế thế, hơn nữa y là loại người với bất cứ ai cũng giữ tâm từ bi, cho dù tim đã ngừng đập, y cũng sẽ cứu cho sống lại.
Trong khi A Nhị chỉ để ý mỗi sư phụ cùng chuyện chuẩn bị dược lý. Tiểu Tam cảm giác hẳn là lúc trước sư phụ đem tâm hồn linh huyết trọng yếu nhất của y ra chữa tâm tật cho A Nhị thì cũng đã phủ luôn tâm linh của y lên người A Nhị mất rồi, tình cảm từ từ sâu đậm, cho nên A Nhị mới có thể chú ý hết thảy những việc sư phụ chú ý, lo lắng hết thảy những việc sư phụ lo lắng.
Về phần tiểu Tam, sau khi hắn nhập Thần Tiên Cốc, một ngày ba bữa liền do hắn xử lý. Hai vị Đại Phật bề trên kia y phục gạo đường này nọ không rành, hắn liền xuống tiểu trấn mua kim thêu chỉ khâu, còn xin chủ tiệm dạy cho chút nghề may vá. Hắn nghiêm túc học, chỉ nhìn là nhớ, vậy mà cũng làm cho thím bán kim chỉ hai mắt đỏ hoe nhìn hắn, cho rằng có lẽ là đứa trẻ mồ côi, một nam hài tử thế mà không quậy phá nghịch ngợm như lứa trẻ cùng tuổi, lại còn ngoan ngoãn đi học chuyện vá may.
Buổi chiều nào đó nhàn rỗi, tiểu Tam liền ra ngồi chơi trên xích đu ở bên ngoài, nhàn nhã cắn hạt hạnh nhân, đầu lại ngẫm nghĩ vài món ăn mới lạ.
Nhị sư huynh đi qua sẽ thuận tiện đem cho hắn chén thuốc, còn có mấy miếng mứt quả. Có khi sư phụ tự mình đến xem, đút thuốc cho hắn xong cũng đút luôn vài miếng mứt quả, sau đó cười mị mị nhìn hắn, ngẫu nhiên còn nhìn xem hai đứa huynh đệ Hành Lá kia quét nhà, giặt quần áo, phơi chăn bông rồi quay sang nhặt cỏ dại trong vườn thuốc.
Hành Lá từ lần bị đánh trước đến nay, ngoan hơn rất nhiều.
Với lại sau hôm đó, tiểu Tam liền gặp sư phụ hỏi bài thuốc Định thần canh, rồi bảo Nhị sư huynh dạy Hành Lá cách sắc thuốc uống. Uống một chén canh Định thần xong, chuyện hai huynh đệ cứ ngủ là mơ thấy ác mộng liền được cải thiện rất nhiều.
Dạo gần đây tiết trời chuyển lạnh, tiểu Tam lại đuổi bọn Hành Lá về phòng, không để bọn họ ngủ trong phòng hắn nữa. Nhưng hai huynh đệ kia cứ bị đuổi là lại lén lút bò về, tiếp tục ngủ ở góc tường, giống như chỗ đó mới là nơi an toàn nhất.
Tiểu Tam sau vài buổi sáng tỉnh lại nhìn thấy là đau lòng, cuối cùng thật sự không thể làm ngơ nữa, đêm hôm đó liền túm cổ cả hai đứa ném lên giường, cho bọn nó đắp chung chăn.
Chỉ là tiểu Tam thực nghiêm nói với hai huynh đệ: “Các ngươi mà còn dám tiểu trên giường của ta, lão tử sẽ cắt tiểu kê kê của các ngươi xuống hết đem bằm làm thức ăn cho vịt!”
Hành Lá huynh đệ vốn dĩ sau khi được cho ngủ trên giường liền rất cao hứng, nhảy nhót trên giường mãi không ngừng, nhưng nghe thấy tiểu Tam nói xong liền run lên, vội vàng nói: “Biết!”
Mùa đông lạnh đến mức chỉ đắp chăn thôi là không đủ, Nhị sư huynh đem chậu than đến cho sư phụ cùng Yến Tử cô nương dùng, mà thân thể tiểu Tam vốn yếu ớt, tay chân lạnh buốt không thể ấm nổi.
Từ lúc ngủ cùng hai đứa song sinh, chứng lạnh tay lạnh chân cũng hết, tiểu hài tử thân mình vốn dĩ nóng ấm, chui vào chăn cùng chúng cứ như ngủ bên hoả lò, tiểu Tam ấm áp rất vừa ý.
Chỉ là vì sao hai đứa huynh đệ này lại tách nhau ra ngủ?
Tiểu Tam gia thật không rõ, tại làm sao mỗi lần lên giường, một đứa bên trái một đứa bên phải kẹp hắn ở giữa làm gì?☆☆☆
Tiểu hài tử đúng là tinh lực tràn đầy, mà hài tử tinh lực tràn đầy lại làm người ta đau đầu nhất đấy.
Sáng nay Tiểu Tam cơm nước xong liền sai Hành Lá huynh đệ đi rửa bát, sau đó hắn đi một vòng ra bên ngoài để tìm thuốc, quay về muốn sai người chẻ củi liền phát hiện hai đứa kia không biết đã chạy đi đâu.
Tiểu Tam cũng không để ý, chỉ kéo xích đu của hắn ra triền cỏ, dựa vào nắng mai mà nhàn nhã đọc sách.
Ước chừng một lúc lâu sau, hai huynh đệ trở lại, trên đường còn líu ríu cười đến thực vui vẻ.
Hai người bọn họ đi đến tiền viện, thấy tiểu Tam thì liền hoảng sợ, cùng nhau đứng trước mặt hắn, đứa nhỏ còn có vẻ thậm thụt, giống như không biết làm sao.
“Sao mà không nói gì vậy?” tiểu Tam gia ngữ khí thản nhiên, còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn bọn nó.
Nhưng tiểu Tam như vậy, làm người ta không rét mà run.
Tiểu Hành thu hết dũng khí nói: “Trèo…… Lên núi ……”
“Nhị sư huynh chặn đường đó là muốn ngăn người đi, trên đó có dã thú, mùa đông thức ăn thiếu thốn, chúng nhìn thấy cái gì liền ăn cái đó, các ngươi to gan ha, lại không nhớ rõ lời ta dạy, muốn chết rồi!” tiểu Tam chậm rãi lật sách.
Tiểu Hoa thấy tiểu Tam sinh khí, sốt ruột đưa thứ trong tay cho tiểu Tam, nói: “Không phải, chúng ta lên núi lấy trái cây trước đây giấu trong băng động, là để cho ngươi ăn a!”
Tiểu Tam nhận thứ tiểu Hoa đưa, mắt giật một cái, nói: “Băng lê? Đây là thứ lúc trước ta mua, để trong phòng bếp bị các ngươi cướp đoạt đi! Cái gì mà cho ta ăn, này căn bản là của ta! Trên núi có băng động? Các ngươi còn giấu bao nhiêu thứ ở đó hả?”
Tiểu Hoa cả kinh, cúi đầu nói nhỏ: “Cũng chỉ có một ít trái cây đông lạnh thôi mà, hôm nay ca ca nhớ ra, chúng ta mới đi lấy.”
Tiểu Tam gia gấp sách lại, trương miệng cắn một ngụm lê. Nào biết thịt lê đông lạnh như băng tuyết, thiếu chút nữa làm hắn lạnh rụng răng.
Tiểu Tam tiếp nói: “Đi vào phòng bếp lấy hai cuộn thừng ra cho ta.”
Hai huynh đệ cũng không hỏi tiểu Tam muốn dây thừng làm gì, chỉ nghe lời chạy đi lấy dây thừng về giao cho tiểu Tam.
Tiểu Tam lấy hai cọng thừng lớn đó cột vào chân xích đu, sau đó dùng sách che nắng khỏi mặt, tay trái cầm lê đưa lên miệng nhẩn nha vài đường, tay phải quật mạnh Thí Long Tác, Thí Long Tác ở giữa không trung quay một vòng lên tiếng vút khí đáng sợ, tiểu Tam hô to: “Giá ── Giá ── kéo dây thừng chạy mau cho ta ──”
Cắn nhai tuyết lê ngọt ngào, lại quất dây thừng vút vút, tiểu Tam gia hào khí uy vũ nói: “Chạy vòng quanh cốc mau! Ta chưa nói dừng là không được dừng! Chạy loạn à, ta cho các ngươi chạy loạn à! Cho rằng đem tuyết lê về là có thể xí xoá chuyện cũ à? Đông giá rét như vậy mà cho ta ăn tuyết lê, các ngươi quên sư phụ nói thân thể ta yếu hay sao hả?”
Bách Lý Huyền Hồ đi qua trúc lộ, thấy đôi song sinh oằn lưng kéo xích đu cho tiểu Tam, mồ hôi ướt đẫm, ngã trái ngã phải liền nghi hoặc hỏi: “Tam nhi lại đang làm cái gì đó?”
Tiểu Tam thẳng thắn đáp: “Đang đùa vui!” Hắn nói: “Nghe lời dạy của sư phụ, đang chiếu cố hài tử! Để cho bọn chúng hoạt động càng nhiều, mới có thể trưởng thành càng nhanh. Sư phụ có muốn lên ngồi cùng không? Cho người ăn tuyết lê này!”
Bách Lý Huyền Hồ bất đắc dĩ bật cười, lại thấy Hành Lá rưng rưng nước mắt nhìn y.
Bách Lý Huyền Hồ nhìn thân ảnh bọn họ càng ngày càng xa, hô: “Sư phụ nói ngươi cho tụi nó chơi, chứ không nói ngươi chơi đùa tụi nó!”
Tiểu Tam dừng một chút, lại đáp “Vâng“, sau đó lại vụt Thí Long Tác, nói: “Giá ── chạy mau ── lập tức vòng qua bên kia trúc ốc, đừng để sư phụ thấy các ngươi nữa, động tác chậm quá ta sẽ không cho ăn trưa ──”
Hành Lá cân nhắc một chút xem trong Thần Tiên Cốc thì tiểu Tam hay Bách Lý Huyền Hồ ai có quyền uy hơn, sau đó hai người bọn nó nhất trí lựa chọn là tiểu Tam, lại đau khổ cố gắng tiếp tục chạy, chạy đến nơi Bách Lý Huyền Hồ nhìn không thấy nữa.
“Tam nhi a ──” Bách Lý ở phía sau hô: “Hài tử không phải dưỡng như vậy……” nhưng thanh âm càng ngày càng xa, tiểu Tam cũng không để ý tới.
Tính nết ngoan cố cứng đầu phải có biện pháp dạy dỗ ngoan cố cứng đầu, không phải ai cũng như A Nhị trong lòng chỉ có một sư phụ, những người khác đều là rắm. Tiểu Tam gia hắn kiếp trước tốt xấu cũng đã dạy dỗ qua quan binh, dã tộc, man di, thảo khấu, … Nếu không thể trong thời gian ngắn nhất làm bọn chúng tâm phục khẩu phục, chỉ toàn tâm toàn ý nghe lệnh hắn, như vậy thì làm sao mà khi kẻ thù nghe đến danh tự Tô gia quan tướng sẽ sầu mi khổ kiếm, song lang cũng phải cúi đầu.
Tiểu Tam chậm rãi dùng răng nhằn thịt tuyết lê, nhún nhún trên xích đu mà hưởng thụ gió trời thoang thoảng, ánh nắng ấm áp.
Hôm nay là ngày nắng, cũng là ngày tốt cho hài tử chơi đùa.