[12 chòm sao] Học Viện Danh Giá

Chương 55: Lửa lan đồng cỏ




Đang ngủ, đột nhiên nghe tiếng động kỳ quái vang lên, tiểu Tam mở mắt, nhìn quanh gian phòng tối đen.

Thanh âm là từ góc tường truyền đến, chỗ đó có hai thân ảnh nhỏ nhắn, miệng đang phát thứ âm thanh kì quái mà tiểu Tam vừa nghe được.

Hai hài tử này sau khi được hắn cứu ra khỏi móng vuốt lợi hại của Dược Vật về sau liền không trở về phòng ngủ riêng nữa. Từ hôm hắn hôn mê, hai đứa nó dành một tấm chăn rồi cuộn trong góc ngủ, đến tối cũng không dám rời khỏi gian phòng này.

A Nhị từng có một lần mang bọn nó về phòng ngủ, kết quả hôm đó nghe nói cả hai đứa đều gặp ác mộng, trong lúc ngủ mơ vừa la hét vừa kêu khóc, gọi thế nào cũng không tỉnh, hại sư phụ phải vội vàng dùng châm, bọn chúng mới dần bình tĩnh lại.

Sau đó A Nhị cũng không đuổi bọn nó đi nữa, bọn nó liền ở lỳ trong phòng này luôn, ngoan ngoãn ngủ một góc, cứ như chỉ ở đây bọn chúng mới thấy an tâm.

Tiểu Tam không ngủ nữa, đi đến trước mặt bọn chúng nhìn, tiểu Hành miệng thì thào không biết nói cái gì, khóe mắt phiếm nước, tay tiểu Hoa lại cầm chặt tay tiểu Hành, nắm chặt đến mức đầu ngón tay trắng nhợt vẫn không buông, còn gọi: “Ca ca, ca ca cứu ta……”

Sau đó tiểu Hành bắt đầu run rẩy, hắn co người lại, tay cũng nắm chặt lấy tay tiểu Hoa, bắt đầu rấm rức khóc.

Tiểu Tam ngồi xổm trước mặt bọn họ mà gọi: “tiểu Hành, tiểu Hoa, tỉnh lại, đừng ngủ!”

Nhưng hai đứa này chẳng những không nghe thấy, khóc lại càng dữ dội hơn.

Tiểu Tam gọi vài tiếng, lại lay bọn chúng vài lần, nhưng bọn chúng đều không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hắn lúc này nhíu mày, nhờ ánh trăng bên ngoài mà nhắm chuẩn xác vào hai má tiểu Hành, giơ tay dụng lực tát mạnh, làm mặt nó từ phải lệch qua trái, hắn vừa tát vừa gọi: “Tỉnh lại cho lão tử! Rên rỉ trong đây là không muốn cho ai ngủ đúng không?”

Tiểu Hành vẫn chưa tỉnh, tiểu Tam lúc này ra tuyệt chiêu, nhéo mạnh hai má của nó rồi banh ra, tiểu Hành đột nhiên hét to một tiếng, mở hai mắt, thở gấp gáp cho đến khi nhìn rõ tiểu Tam đang nhìn nó.

Tiểu Tam không đợi tiểu Hành trả lời, chỉ sờ sờ đầu nó, để nó nhìn cho rõ, sau đó thản nhiên nói: “Không có việc gì mà, chỉ là ác mộng. Tam ca ca ở đây mà!”

Hắn lại đi tới gần tiểu Hoa, dùng cách thức tương đồng gọi tiểu Hoa tỉnh dậy.

Tiểu Hoa sau khi tỉnh lại nhìn thấy tiểu Tam liền vừa khóc vừa nháo, tiểu Tam lại sờ sờ đầu tiểu Hoa, nói: “Lên giường ta ngủ đi, ta sẽ trông chừng các ngươi.”

Vì thế đêm đó, tiểu Tam lấy khăn dấp chút nước ấm, thay hai huynh đệ lau mặt lại lau tay, rồi gọi chúng lên giường.

Tiểu Tam ngủ ở giữa, hai huynh đệ ngủ hai bên, một cái chăn ba người đắp, hai người ôm cánh tay hắn, ôm chặt không muốn buông.

Tiểu Tam nguyên bản tính rằng chờ bọn nó ngủ, sau đó sẽ rút cánh tay của mình về, nhưng khi hắn đợi được hai huynh đệ đều ngủ, cũng không thể động nhiều, vì chính hắn cũng đã ngủ lúc nào không hay.

Hôm sau, sáng sớm yên bình ở Thần Tiên Cốc, chim chóc ríu rít gọi nhau, sau đó trong phòng tiểu Tam truyền ra một tiếng rống to: “Ta thao, đứa nào dám tiểu trên giường lão tử hả ──”

Sau lại rống:

“Y phục của lão tử ướt hết rồi ──”

Tiếp theo lại:

“Mệt lão tử còn phải cho các ngươi mượn giường, cho mượn cả cánh tay, dám tiểu cư nhiên còn có gan chạy, khốn kiếp, lão tử mà bắt được thì các ngươi chết chắc rồi ──”

Bách Lý Huyền Hồ nghe được thấy thanh âm của tiểu Tam nên tỉnh lại, hắn có chút mơ hồ nhìn Nhị đồ đệ đang đọc sách trong phòng, thì thào hỏi: “tiểu Tam lại tức giận rồi a…… Thạch đầu lại chạy tới trêu chọc hắn sao……”

A Nhị giở một trang sách, hai mắt chăm chú vào văn tự, thản nhiên nói: “Sư huynh về nhà đọc sách còn chưa trở lại, tiểu Tam đây là bị hai đứa song sinh chọc giận. Sư phụ ngủ tiếp một chút đi, khi nào tiểu Tam nấu xong điểm tâm sẽ gọi người.”

Bách Lý Huyền Hồ ngây ngốc trong chốc lát, sau đó nói một tiếng: “Ừ……” lại nằm lăn ra giường ngủ.

Tiểu Tam vốn dĩ không phải người kiên nhẫn, kiên nhẫn của hắn chỉ đặt ở những chuyện hắn đặc biệt lưu tâm như: Học tập trù nghệ, lại như: Tìm cho ra hai huynh đệ Hành Lá.

Mà hai huynh đệ kia cũng không chạy được xa, đường lên đỉnh núi đã bị A Nhị bịt kín rồi, nay bọn họ chỉ có chạy quanh rừng trúc bao ngoài Thần Tiên Cốc thôi, trong lòng đồng thời nghĩ đến chuyện Dược Vật đáng sợ hơn hay là Tam ca ca tức giận đáng sợ hơn. Nửa định chạy vào rừng trúc để khỏi bị đánh chết, nửa muốn quay lại trúc ốc miễn cho Dược Vật cắn chết …

A a a…… Đến cùng nên làm cái gì bây giờ?!

Đáng tiếc không đợi bọn nó nghĩ xong, đang trong rừng trúc bọn nó lại cảm thấy một đợt gió lạnh. Bọn chúng trong lòng run sợ quay đầu lại phát hiện tiểu Tam đã bất tri bất giác chờ ở phía sau.

Tiểu Tam mặt âm âm, ánh mắt hẹp dài tà tà, một bên khóe miệng khẽ nhếch, tay vẫn cầm thứ đã cùng Dược Vật chiến đấu hăng hái Thí Long Tác, ánh mắt nhìn thẳng vào bọn chúng.

“A──” hai huynh đệ đồng thời thét chói tai.

“Ai tiểu?” tiểu Tam tiếng âm trầm, nghe vào tai khiến người không rét mà run.

Hai huynh đệ nắm lấy tay nhau, vội vàng ngậm miệng, không đứa nào muốn bán đứng huynh đệ của mình.

Tiểu Tam âm hiểm cười cười, khóe miệng lại càng cong. “Tri ân báo đáp chưa học được, đã đem lấy oán trả ơn học hết.”

Trên đầu Thí Long Tác của Tiểu Tam là Ngư Trường kiếm, nhưng hắn lại dùng Thí Long Tác như roi, vun vút trong không trung, “vút” trong gió một tiếng, lại “vút” đánh vào thân trúc một tiếng, chỉ vậy mà đã khiến thân trúc xanh phải lộ ra ruột bên trong trắng nõn.

Đây là uy hiếp, trắng trợn uy hiếp!

Tiểu Hành tiểu Hoa đều cảm thấy được, hơn nữa bọn nó biết nếu không chịu nói, ngọn roi đáng sợ kế tiếp sẽ đáp xuống người bọn nó.

Tiểu Hành là ca ca lập tức mở miệng: “Là ta, là ta tiểu! Đêm qua ta uống trà hơi nhiều, lại ngủ được rất sâu, tỉnh lại liền phát hiện đã lỡ tiểu trên giường của ngươi! Ta sợ ngươi giận, liền gọi đệ đệ tỉnh theo cùng ta chạy trốn, ta, ta sai lầm, ta về sau không dám! Tam ca ca ngươi muốn đánh thì đánh ta đi, không cần đánh đệ đệ!”

Tiểu Hoa đã vội vã rống với ca ca nó: “Không cần nói vậy, mới không phải như vậy!” tiểu Hoa chuyển sang tiểu Tam cấp bách giải thích: “Là ta tiểu, ta lại thấy ác mộng cho nên tiểu, ca ca biết nên mới mang ta chạy trốn, không phải ca ca tiểu, Tam ca ca ngươi đánh ta, ngươi đánh ta, thật là ta tiểu!”

Tiểu Tam hai tay khoanh trước ngực, cằm nâng cao liếc nhìn hai huynh đệ này, Thí Long Tác liền từ cánh tay bên cạnh rủ xuống, theo gió rung động, sau đó hai huynh đệ tâm cũng nhảy dựng lên.

“Đến cùng là ai làm?” tiểu Tam nói những lời này rất thong thả.

Tiểu Hành muốn mở miệng, lại trực tiếp bị đệ đệ kéo tay, rồi sau đó nghe tiểu Hoa lớn tiếng nói: “Là ta!”

Tiểu Tam nhìn về phía tiểu Hành.

Tiểu Hành từ ánh nhìn của tiểu Tam, thấy hắn chỉ nhìn đệ đệ là đã hiểu tiểu Tam hẳn là đã biết là ai làm, cho nên đỏ mắt ngậm miệng, không nói gì thêm.

“Rất tốt, thông minh.” tiểu Tam nở nụ cười, nói: “Bây giờ cởi quần áo ra, úp mặt vào gốc trúc kia mau.”

Tiểu Hoa vội vàng nói: “Vì cái gì, ta đã thừa nhận ta tiểu, không liên quan đến ca ca mà, ngươi đừng đánh hắn a!”

Tiểu Tam nói: “Ngay lúc đầu ta hỏi, các ngươi lại nói dối, tuy rằng cuối cùng ngươi thừa nhận, nhưng người nói dối vẫn phải bị phạt.”

Hai huynh đệ lúc này bi thảm nhìn nhau, hốc mắt rưng rưng, nắm chặt tay nhau nói: “Xuống dưới phải chờ ta, kiếp sau chúng ta lại làm huynh đệ.” Sau đó lại cùng quay mặt vào gốc trúc, đồng loạt cởi quần, lộ ra cái mông nhỏ trắng trắng nộn nộn, cam chịu ôm lấy gốc trúc.

Hai huynh đệ chợt nhớ ngày đó ngọn roi của tiểu Tam đã khiến cho Dược Vật tróc da tóc thịt thế nào, bọn nó vốn dĩ đã đồng ý là phải ngoan, thế mà lại làm sai, vậy phải chịu đánh là đúng.

Tiểu Tam lắc lắc roi trong không trung, mỗi một thanh âm đều khiến lá gan của tiểu Hành tiểu Hoa teo lại.

Tiểu Tam nói: “Cắn chặt răng lại, tiểu Tam gia nói muốn dạy, làm sao không quản các ngươi làm bừa!”

Tiểu Tam nói xong, thanh âm tiếp theo là tiếng roi phá không vụt xuống. “Roi thứ nhất là muốn các ngươi nhớ rõ, vĩnh viễn làm chuyện ngay thẳng, không có gì là không thể chịu trách nhiệm với lời nói của mình, chỉ có tiểu nhân mới có thể đi đường vòng, dùng lời nói dối để che giấu hết thảy sự thật.”

Tiểu Hành, tiểu Hoa sợ đến mức hai cái mông run run, gắt gao nhắm chặt mắt cắn chặt răng, rồi sau đó là cảm giác nóng cháy do Thí Long Tác đánh lên mông bọn chúng!

Tiểu Hành tiểu Hoa đau đến mức hét ra tiếng, nhảy dựng lên, một roi kia quả thật đánh muốn nát thịt mà, tuy rằng mông chỉ chịu một chút, lại chấn động đến mức toàn thân đều đau.

Tiểu Hoa ai ai kêu không ngừng, tiểu Hành cũng kêu vài tiếng, sau đó ngấn lệ sờ sờ mông.

Tiểu Hành vốn tưởng rằng lực lớn như thế đã làm hỏng mông mất rồi, sau đó da thịt bọn nó sẽ từ từ chảy máu thối rữa, cuối cùng là chết.

Nhưng là tiểu Hành sờ sờ, lại sờ lại sờ, vô luận sờ thế nào, bàn tay đưa ra trước mặt vẫn không thấy có dính máu.

Mặt nó vẫn còn dấu vết sưng đỏ do tiểu Tam nhéo tối qua, còn có hai dòng nước mắt, sững sờ nhìn tiểu Tam.

Tiểu Tam cúi đầu bĩu môi, tiếp tục làm ra biểu hiện khiến người ta sợ hãi. Tuy rằng chỉ là chuyển biến trong nháy mắt, nhưng tiểu Hành lại có cảm giác người này chỉ muốn bọn nó phân rõ đúng sai, chứ không phải thật sự muốn đánh cho nát mông bọn nó.

Tiểu Tam vẫn mang bộ dạng lãnh khốc như trước, vờ cả giận nói: “mặc quần vào, mau chóng đem chăn mền cùng quần áo của ta bị các ngươi tiểu ướt ra giặt giũ đi! Ta sẽ giám sát, không cho lười biếng, bằng không roi không chút lưu tình, biết chưa?”

Tiểu Hành tiểu Hoa nghẹn giọng, gật đầu nói: “Biết!”

Tiểu Tam tiếp tục la: “Biết còn đứng làm cái gì? Không mau đi giặt chăn!”

Tiểu Hành cùng tiểu Hoa mặc quần vào, sau đó chạy về trúc ốc, trên đường còn to nhỏ cái gì đó cũng không rõ nữa.

Hai huynh đệ này vừa chạy vừa quay đầu dùng ánh mắt kì quái mà nhìn tiểu Tam, lại vừa chạy, lại vừa dùng ánh mắt đó nhìn tiểu Tam một cái.

Tiểu Tam gia hừ một tiếng, nhét Thí Long Tác vào trong lòng ngực, sau đó chậm rãi bước về trúc ốc.

Sau khi phát tiết hắn cũng có chút mệt, còn nghĩ hôm nay đã muộn giờ làm điểm tâm mất rồi, mặt trời đã lên cao, lúc này nấu cái gì mới tốt nhỉ?

Khi tiểu Tam chậm rãi bước về trúc ốc, vừa vặn nhìn thấy một cô nương xinh đẹp ước chừng mười sáu mười bảy tuổi đứng ở hành lang trúc ốc, bộ dáng rõ ràng là chỉ mới bình phục sau cơn bệnh, hướng hắn cười cười.

Tiểu Tam cũng không hiểu được cô nương này làm gì cười với hắn, hắn chỉ trừng mắt nhìn, trực tiếp hướng người hỏi: “Muốn uống canh yến xào không đây?”

Cô nương kia đầu tiên sửng sốt một chút, rồi sau đó lại chậm rãi nở nụ cười, gật đầu nói: “Phiền toái vị tiểu ca này rồi.”

“Không phiền toái,” tiểu Tam nói: “Sư phụ cùng Nhị sư huynh cần bồi bổ, thuận tiện mới nấu cho cô.”

Cô nương cười. “Tiểu ca nói chuyện ngay thẳng.”

Tiểu Tam trả lời: “Quen rồi, người trong cốc nói chuyện không cần vòng vo tránh né, có gì đều nói thẳng. Cô đừng suy nghĩ nhiều, mặt mũi nặng nề vậy sẽ làm sư phụ phí công!”

Cô nương sửng sốt một chút.

Tiểu Tam ưỡn ngực, hai tay xoa tròn trên ngực. “Cho nên muốn nhẹ lòng, cô phải thả lỏng tâm trí, biết chưa!”

Động tác này vốn dĩ để cho nam tử trưởng thành làm sẽ thật bất nhã, vậy mà tiểu Tam nhìn có vẻ còn yếu ớt làm, chỉ mang hơi hướm hài tử ngây thơ rất đáng yêu.

Cô nương kia lại cười. Che miệng, cười đến mắt vương mị hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.