[12 chòm sao] Học Viện Danh Giá

Chương 54: Kí ức năm đó




Sau khi dưỡng thương được mười hai ngày, vết thương của tiểu Tam cơ hồ đã bình phục.

Tuy rằng Bách Lý Huyền Hồ đã nói lần này quả thật nguy kịch, chỉ cần chậm một chút nữa là không thể cứu được hắn, nhưng tiểu Tam lại hoàn toàn không tin lời sư phụ mình.

Bách Lý Huyền Hồ là thần y, điểm ấy từ sớm hắn đã tỏ tường.

Ngày ấy bị Dược Vật gây thương tích chỉ là trầy da nát thịt thôi, cùng lắm là nứt xương, cũng không phải què tay cụt chân gì, thêm phần A Nhị lúc lên đỉnh núi lại có cảm giác không đúng bèn vội vàng chạy tới rừng trúc, vừa vặn cứu hắn đến chỗ sư phụ. Một người vẫn còn thở mà cứu không được sao? Vậy thì thần y Bách Lý Huyền Hồ này liền không gọi là Bách Lý Huyền Hồ nữa, mà sẽ gọi là Bách Lý Hồ Đồ mất thôi.

Buổi sáng tỉnh dậy, tiểu Tam miễn cưỡng nằm trên xích đu A Nhị làm riêng cho hắn mà phơi nắng.

Tiểu Hành tiểu Hoa thì đang cầm chổi quét rác, cả hai thoạt nhìn đều rất nghiêm túc.

Quét xong, tiểu Tam lại sai bọn nó vào phòng đem chăn ra giặt.

Đổ nước vào bồn tắm, rồi lại pha thêm thuốc sát trùng, ném hết chăn bông đậm mùi máu tanh vào rồi bắt hai đứa nhỏ nhảy vào dẫm dẫm, dùng lực mà dẫm cho sạch.

Tiểu Tam nhìn bộ dáng hai huynh đệ nghiêm túc, sờ cằm nghĩ, hai con khỉ con này nhận chủ rồi lại thật ngoan, nếu thu phục được bọn chúng thì sau này hắn hẳn là có người để sai bảo rồi.

A Nhị bưng mâm gỗ từ trúc ốc đến, trên có hai chén thuốc, trong đó một chén là cho hắn.

Tiểu Tam bưng lên, một hơi uống hết chất nước đen như mực trong chén, sau đó cau mày đặt bát không xuống mâm gỗ của A Nhị, lại nhón lấy một miếng mứt hoa quả để trong chén kế bên, nhai vào miệng át đi vị thuốc.

A Nhị nhìn hai huynh đệ Hành Lá vừa lau mồ hôi vừa đạp chăn, sau đó nhìn phía tiểu Tam.

Tiểu Tam ngáp một cái, giật giật thân mình nói: “Tận thu lao công đó mà.”

A Nhị nói: “Ta nguyên bản muốn cho bọn chúng rời đi, chung quy tính mạng của ngươi kém một chút đã mất trên tay bọn chúng rồi.”

Tiểu Tam ngược lại không thèm để ý. “Sinh tử do thiên mệnh, là do chính ta hạ quyết định cứu bọn nó, không phải do bọn nó làm.”

A Nhị lặng im một lúc lâu. “Tính tình của ngươi tốt vậy từ lúc nào.”

Tiểu Tam cười không ra hơi: “Không phải sao? Ta sống đến tuổi này còn muốn cùng hai đứa nhóc so đo, là cho thiên hạ cười chê sao?”

Lúc này Hành Lá huynh đệ đang giặt chăn lại cùng lúc lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn thấy A Nhị thì giật mình một chút, nghĩ đến lúc tiểu Tam vẫn chưa tỉnh kia, A Nhị lẳng lặng đứng bên Đại ca ca phát ra hàn khí, bọn chúng bèn sợ hãi hô to: “Nhị ca ca!”

A Nhị không để ý tới bọn nó, xoay người bưng bát thuốc còn lại bỏ đi.☆☆☆

Tiểu Tam lúc này không còn cách nào xuống bếp, bèn chỉ dựa vào mớ mì khô đã làm từ trước.

Vốn dĩ hắn đã muốn xuất cốc mấy ngày, nên mới làm một đống đồ ăn đặt trong ngăn tủ, nếu sư phụ cùng A Nhị muốn ăn, chỉ cần nấu nước trụng mì là được, hơn nữa bỏ chút dầu cải vào trộn trộn còn ngon hơn.

Lúc ấy Hành Lá huynh đệ trộm hết phòng bếp lại không thấy đống mì khô này, vì thế tiểu Tam sau khi tỉnh lại, đã dạy bọn lao công nhí của hắn thế nào là nhóm lửa, thế nào là nấu nước, khi nào trụng mì khi nào vớt mì, bỏ mì vào bát rồi cho bao nhiêu dầu cải cùng nước tương, trộn như thế nào mới để cho cọng mì sánh đều với gia vị mà dậy hương, hai đứa nhóc vậy mà y lời làm ra ngô ra khoai lắm.

Sau đó tiểu Tam sai bọn chúng đem mì đi mời sư phụ, Nhị sư huynh, tiểu cô nương đang thụ thương cùng bọn tuỳ tùng ăn, rồi cuối cùng mới cho phép bọn chúng dùng bữa cùng hắn trong phòng bếp.

Huynh đệ Hành Lá từng ngụm từng ngụm nuốt sợi mì, thô lỗ nhồi hết vào miệng, sau đó dụng lực nhai nhai thật mạnh, lập tức ăn hết cả mì trong nồi.

Tiểu Tam nhẩm: “Quỷ đói đầu thai sao! Ăn nhanh như vậy, nghẹn chết rồi ai lo!”

Hai huynh đệ buông bát đũa, mở to ánh mắt ngập nước, giương cái miệng đầy mỡ ra, nhìn tiểu Tam.

“Tam ca ca, còn đói.” tiểu Hoa nói.

Tiểu Tam trợn trắng mắt. “Hai bát mì bự thế vào bụng là đủ rồi, ăn quá nhiều sẽ nghẹn chết đó!”

Nhưng hắn lại vẫn đi đến bếp lò, ngắt vài vắt mì, thuần thục trụng vào nước sôi, rồi sau đó không biết là bỏ thứ gì vào khuấy, rồi lại vớt mì cho vào trong bát.

Vốn dĩ thịt khô tẩm ướp tốt đã để dành cho trưa mai dùng, nhưng hắn cắt một ít bỏ vào nước trụng, còn bỏ thêm chút hành lá vụn, rồi quấy thêm chút tương vào, sau đó dùng canh thịt đang hầm chan vào bát cùng ít tiêu.

Canh thịt cùng tương và tiêu theo đôi đũa khuấy của tiểu Tam liền toả ra hương vị ưu nhã thong thả khắp gian phòng, làm cho người thèm ăn.

Tiểu Tam còn định tự bưng mì lên cho bọn nhỏ, ai ngờ quay người lại đã thấy Hành Lá hai huynh đệ đứng ngay sau hắn, chảy nước miếng mà nhìn chằm chằm bát mì.

Tiểu Tam sửng sốt một chút, hai đứa liền nhanh chóng đỡ lấy hai bát mì trong tay tiểu Tam, vội vàng nói câu “Tạ ơn Tam ca ca!” lập tức trở lại bên bàn, cầm đũa mạnh mẽ nuốt nhai, mắt còn phát lục quang, rất giống hai con sói đói vớ được đồ ăn.

“Ăn chậm lại cho ta!” tiểu Tam cả giận nói.

Hành Lá huynh đệ bị mắng nên tốc độ gắp đũa có chậm hơn được một chút, nhưng mì càng nhai càng thơm, canh thịt khô cùng lạp xưởng lại toả mùi vị mê người, quả thực làm cho bọn chúng ăn đến muốn ngừng mà không được, tốc độ lại bắt đầu nhanh lên.

Tiểu Tam ở một bên nhìn xem vừa tức vừa buồn cười, dứt khoát hai tay khoanh trước ngực, đứng xem hai tiểu gia hỏa ăn mì.

Ăn xong phần mình, hai đứa nó lại nhìn về phía bát mì tiểu Tam chỉ mới ăn được một nửa, sau đó lại ngóng trông nhìn hắn.

Tiểu Tam gia chỉ còn nước trợn mắt lắc đầu, tuỳ ý bọn chúng vậy.

Hành Lá huynh đệ hoan hô một tiếng, trực tiếp đem bát của tiểu Tam bưng qua, ca ca phân cho đệ đệ một nửa, đệ đệ cảm thấy phần của mình nhiều hơn nên lại gắp bỏ cho ca ca, ca ca hốc mắt đỏ au nhỏ giọng nói: “Ngươi đói nhanh hơn, ngươi ăn nhiều hơn.” Lại trả cho đệ đệ túm mì vừa được nhường.

Cứ vậy, hai đứa nhìn mặt nhau, mắt mũi đã ướt nhẹp nước từ lúc nào.

Tiểu Tam chỉ còn biết than thầm “Thiên gia ơi, hai đứa này là cái kiểu gì đây, chia nửa bát mì mà cũng khóc.” Tiếp theo miệng giật giật, nói: “Ăn xong nhớ đến chỗ sư phụ dọn bàn, đem bát đi rửa hết rồi mới được ngủ đó.”

Buổi tối Tiểu Tam lại uống thuốc, Bách Lý Huyền Hồ tự mình bưng tới.

Tiểu Tam ngồi ở trên giường một ngụm một ngụm uống, nghe Bách Lý Huyền Hồ dặn hắn. Sư phụ muốn hắn hảo hảo nghỉ ngơi, cái gì cũng không cần làm, nấu cơm cứ giao cho A Nhị là được, hắn không cần lo lắng.

Tiểu Tam bên ngoài đồng ý, trong lòng lại nghĩ “Không cần lo lắng? Nhị sư huynh làm đồ ăn so với sư phụ còn thảm hơn, sư phụ làm ít nhất còn có thể ăn, Nhị sư huynh làm quả thực không phải để cho người ăn.”

Sau đó huynh đệ Hành Lá bưng bồn tắm từ ngoài vào, thấy Bách Lý Huyền Hồ liền nơm nớp lo sợ chào: “Đại ca ca hảo!”

Tiểu Tam vừa nghe, thiếu chút đã phun hết thuốc trong miệng ra.

Hắn dùng lực nuốt ngụm thuốc xuống, ho khan vài hơi, chỉ vào Bách Lý Huyền Hồ nói: “Các ngươi gọi hắn là Đại ca ca?”

Tiểu Hành nói: “Đúng vậy, hắn là Đại ca ca, còn có một Nhị ca ca, ngươi là Tam ca ca, sau đó là Yến Tử tỷ tỷ dưỡng bệnh ở tây phòng, còn có không nói lời nào ca ca.”

Tiểu Tam ngón tay run lên, chỉ vào Bách Lý Huyền Hồ, hỏi: “Các ngươi biết hắn mấy tuổi sao?”

Hành Lá lắc đầu.

Tiểu Tam thầm nghĩ, người này sợ đã là dược nhân thành tinh, tuổi tác đời trước của hắn cộng cả đời này chỉ sợ không thể so được với y, nhưng thấy cách Bách Lý Huyền Hồ mỉm cười nhìn hắn, lại thấy y cũng nhìn hai huynh đệ kia như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy, bao nhiêu tuổi có gì quan trọng sao? Trọng yếu chính là, sư phụ của hắn đời này sẽ mãi mãi yêu chiều chiếu cố bọn hắn mà thôi!

“Bọn nó gọi lâu như vậy, nhất thời cũng không sửa lại được, cứ cho bọn nó tiếp tục gọi như vậy đi!” Bách Lý Huyền Hồ ôn hòa nói.

Tiểu Tam gật đầu, một hơi uống xong chén thuốc, sau đó cầm mứt hoa quả nhét vào miệng chính mình.

Bách Lý Huyền Hồ nhìn Hành Lá hai huynh đệ, hỏi: “Có ra hiệu thuốc lấy hoàng khổ tuyến trở về pha nước tắm không?”

“Có ──” hai huynh đệ đồng thanh đáp.

“Mấy ngày nay đều tự mình nấu nước tắm rửa phải không?” Bách Lý lại hỏi.

“Vâng ──” hai huynh đệ lại nói.

Hành Lá đối với người cứu vớt bọn chúng từ bãi tha ma đã thập phần tôn kính, thêm ngày đó khi tiểu Tam bị thương, cả người máu chảy không ngừng, bọn họ trở về nhìn thấy sợ đến mức phát run, vậy mà chỉ cần nhờ đến vài mũi kim châm của Đại ca ca lúc đó cũng mặt trắng bệch phát run không kém, máu của Tam ca ca đã lập tức ngừng chảy.

Trọng thương đến mức thấy được cả xương cốt vậy mà chỉ chữa có hơn mười ngày đã tốt! Kính ý của bọn chúng với Đại ca ca cũng vì thế mà thắng cả thần tiên, ngang ngửa thượng thiên rồi.

Bách Lý Huyền Hồ ấm áp cười nói: “Đi xách nước nấu cho nóng rồi mang về đây đi, đợi lát nữa ta giúp các ngươi tắm rửa, thuận tiện xem xem thương thế các ngươi khép lại được mấy phần rồi.”

“Được ──”

Hành Lá huynh đệ đồng thanh đến mức làm tiểu Tam buồn cười, đợi bọn chúng đi ra ngoài xách nước, tiểu Tam mới nói: “Sư phụ, Nhị sư huynh không nói với ngươi rằng cả hai đứa này không thể sủng sao?”

“A Nhị chưa nói. Vì cái gì không thể sủng?” Bách Lý Huyền Hồ có chút nghi hoặc.

“Hai đứa này rất hư. Đứa lớn thông minh, đứa nhỏ lại chỉ nghe lời đứa lớn, nếu không nhân lúc bọn nó còn nhỏ mà dạy dỗ đàng hoàng, trưởng thành thế nào cũng gây chuyện.” tiểu Tam nói.

Bách Lý Huyền Hồ ôn nhu sờ sờ đầu tiểu Tam. “tiểu Tam hiện tại thật sự là người biết nghĩ rồi!”

Tiểu Tam gia lập tức trợn trắng mắt, sư phụ này lại đối đãi hắn như hài tử rồi.

Bách Lý Huyền Hồ lại nói: “Bọn chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện thì dạy từ từ là được. Hài tử vốn dĩ là để nuông chiều mà, ngươi a, lúc ở cùng đừng la rầy bọn chúng nữa, đối xử tốt một chút, thể nào bọn chúng cũng ngoan.”

Bách Lý Huyền Hồ lại giảng xem thế nào là sủng hài tử, nói rất nhiều với tiểu Tam, cho đến khi hai đứa kia xách nước ấm quay lại, Bách Lý mới kết thúc bài giảng thao thao bất tuyệt của hắn.

Đổ vài lần nước, bồn tắm đầy bảy phân. Bách Lý Huyền Hồ bước đến bên Hành Lá huynh đệ, cầm lấy thuốc bột trong tay bọn chúng rồi pha vào nước, sau đó tự mình giúp bọn nhỏ tắm rửa, bôi thuốc, thay quần áo.

Tiểu Tam vẫn nằm nghiêng ở trên giường nhìn, sau đó chỉ mơ hồ thấy Bách Lý Huyền Hồ cùng hai tiểu hài tử nói nói cười cười rất là cao hứng, hai hài tử kia thế mà cũng sẽ cười, hơn nữa còn là khúc khích, cứ như cải thảo rau thơm nhiễm đầy sương buổi sớm lay động trong gió, nghe vào tai thật thích.

Tiểu Tam mông lung nhắm mắt lại, ngủ.

Nuông chiều hài tử? Nghe ra còn có vẻ khó hơn cả thông làu binh pháp, luyện thành Thập toàn thực đơn.

Vốn dĩ hắn chỉ biết doạ người, là đánh là mắng người ta.

Sủng hai đứa nó…… Đó là muốn sủng như thế nào?

Sư phụ nói, lúc nói chuyện ngữ khí ôn hòa, bao dung một chút, không nên tức giận, không cần la hét, không được dùng Thí Long Tác đánh vào mông bọn nhỏ. Nhìn thấy hài tử thì nên tươi cười, làm nhiều món ngon cho chúng ăn, tìm nhiều thứ hay cho bọn nó ngắm, cứ thế kiên nhẫn, hài tử sẽ thật sự được sống trong yêu chiều.

Nấu này nấu nọ cho bọn chúng ăn cũng dễ thôi, đi thăm thú này nọ thì nhờ Nhị sư huynh dẫn đi là được, thế nhưng muốn mặt lúc nào cũng tươi cười, giống như sư phụ cười……

Tiểu Tam ở trong mộng run run…… Hắn có học cả đời cũng không học được cách cười như vậy……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.