[12 chòm sao] Học Viện Danh Giá

Chương 53: T- rex




Tiểu Tam mở mắt ra, hít sâu một hơi, hướng mắt nhìn đỉnh giường, ánh mắt có chút dại ra.

A Nhị canh chừng ở một bên đang đọc sách nghe tiếng tiểu Tam hít thở, liền đóng sách lại, lập tức đến bên giường tiểu Tam.

“Tiểu Tam, tiểu Tam!” A Nhị liền kêu hai tiếng, tiểu Tam lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tầm nhìn cũng sáng sủa hơn.

Tiểu Tam cảm giác tay bị ai nắm, quay đầu thì thấy sư phụ nhà hắn vẫn nắm lấy tay mình, nửa ngồi trên ghế nửa tựa giường mà ngủ.

Tiểu Tam hỏi: “Sư phụ làm sao lại ngủ ở đây?” hắn cảm giác được giọng nói chính mình khàn khàn suy yếu, vì thế nhíu nhíu mày.

“Ngươi hôn mê mười ngày, sư phụ sợ ngươi giống lúc trước hồn phách ly thể, cho nên kề bên ngươi không dám rời đi.” A Nhị tiếp lại hỏi: “Như thế nào rồi?”

Tiểu Tam biết A Nhị đang hỏi tình trạng hồn phách của hắn trong lúc thân thể hắn đang bất tỉnh, hắn chỉ thở một hơi thật dài: “Không có gì, chỉ có cảm giác bị nhốt ở một mảnh tối đen, không thể cục cựa, có khi biết chính mình đang nằm mộng, mộng cố nhân cố sự, hồn phách lại không thể thoát ra.”

“Cố nhân cố sự?” A Nhị hỏi thầm.

Tiểu Tam than một tiếng, “Ai, mộng thấy nương tử kiếp trước vẫn chưa kịp cưới vào nhà, ấy dà!”

A Nhị hỏi lại: “Vết thương trên người còn đau không?”

Tiểu Tam cảm nhận một chút. “Không thấy đau, sư phụ chắc là đã dùng chi đông dược rồi. Thôi được rồi, ngươi đánh thức rồi bảo sư phụ về phòng đi! Ta không sao rồi, đừng phiền sư phụ.”

A Nhị gật gật đầu, gọi bên tai Bách Lý Huyền Hồ vài tiếng: “Sư phụ!” Bách Lý Huyền Hồ lúc này mới còn mơ màng tỉnh dậy.

Hắn nhất thời nhận ra tiểu Tam đã tỉnh, mắt liền đỏ hoe, mở tay muốn ôm chặt tiểu Tam một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tam chỉ mới có chút thịt nay lại gầy như trước, hơn nữa bởi vì vậy mà hai mắt lại càng to, thêm sắc mặt trắng bệch, thật sự là khiến y đau lòng.

A Nhị đúng lúc giữ sư phụ lại, nói: “tiểu Tam ngoại thương vừa mới kết vảy!”

Bách Lý Huyền Hồ sửng sốt một chút, đau lòng nhìn tiểu Tam. “Đều là sư phụ không tốt, vội vàng chăm sóc trị thương cho Tứ nhi, quên luôn hai nhóc con kia thực sự rất quậy phá. Sư phụ không nên chủ quan như vậy, còn kể ra cả Dược Vật trong rừng trúc nói cho hai đứa nó hay, chính ngươi cũng là hài tử, lại vì cứu người mà thương tích đầy mình. Khi A Nhị ôm ngươi toàn thân là máu trở về sư phụ quả thực bị hù chết, cho rằng lúc đó đã hại chết ngươi rồi.”

“Không có việc gì.” tiểu Tam tà tà khóe miệng, ngay thẳng mà tỏ vẻ không để ý. “Lúc đó nếu đổi là sư phụ, sư phụ cũng sẽ liều lĩnh cứu người thôi!”

Bách Lý Huyền Hồ trìu mến sờ sờ đầu tiểu Tam.

Tiểu Tam nói: “Sư phụ trở về phòng ngủ đi! Nhìn hai mắt ngươi đều thâm đen rồi, ngươi đến cùng là đã bao lâu không chợp mắt?”

“Hở?” Bách Lý Huyền Hồ nghe tiểu Tam hỏi, lập tức nhíu mày cố gắng tính toán.

A Nhị trực tiếp lôi tay Bách Lý Huyền Hồ kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Sư phụ đừng tính nữa, mười ngày nay ngươi mới chỉ ngủ có hai canh giờ.”

Trước khi A Nhị đóng lại cửa phòng, tiểu Tam hỏi: “Đúng rồi, hai con khỉ kia đâu rồi nhỉ?”

Ánh mắt A Nhị nhìn về hướng góc phòng của tiểu Tam, tiểu Tam nhìn theo tầm mắt A Nhị liền phát hiện hai tiểu gia hỏa cuộn lấy nhau ở trong góc, ngủ thật sự rất say!

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm, đại để cũng là thời gian tiểu hài tử phải ngủ, cho nên mới vừa rồi mấy người bọn họ nói chuyện cũng không đánh thức được hai đứa nhỏ này.

Tiểu Tam muốn trở mình, lưng hắn hơi ngứa, nhưng sư phụ nhà hắn cơ hồ đem toàn thân hắn băng lại, làm cho hắn không có cách nào có thể tự xoay người, càng không thể tự gãi ngứa.

Tiểu Tam đột nhiên nổi giận, hắn hét vào góc nhà: “Này, ngủ chết a, cả hai đều tỉnh cho ta!”

Tiểu Tam dùng toàn lực hét như thiên lôi giáng xuống tai Hành Lá huynh đệ, đứa lớn tỉnh trước, ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn xem chung quanh, sau đó thấy tiểu Tam trên giường đã tỉnh, trên mặt nó hiện lên nét vui còn gấp mười lần lúc trộm sạch phòng bếp.

Đứa nhỏ thì lại ngơ ngác, chưa tỉnh ngủ bèn dụi dụi mắt, sau đó thấy được tiểu Tam đang nhìn liền giật mình, thanh tỉnh hoàn toàn.

“Tam ca ca!” Hành Lá huynh đệ vui vẻ đứng dậy từ đống chăn bông trên mặt đất, chạy đến bên người tiểu Tam cao hứng nói: “Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại, chúng ta rất lo lắng ngươi!”

Tiểu Tam liếc hai huynh đệ một cái, trong lòng nghĩ này hai đứa này không hổ là song sinh, nói chuyện cũng giống nhau như đúc, nhưng ngoài miệng hắn vẫn giả vờ tức giận: “Lo lắng cái gì, lo ta chết, Nhị sư huynh ném các ngươi cho Dược Vật ăn đúng không? Ta nói cho các ngươi, làm người phải biết tri ân báo đáp, cho dù không biết tri ân báo đáp, cũng không thể lấy oán trả ơn! Các ngươi lúc còn nhỏ không được dạy bảo, muốn cái gì thì trộm cái đó, không ai dạy dỗ  đạo lý căn bản, không ai nói cho biết cái gì gọi là cốt khí, cái gì gọi là hành xử chính trực, nhìn thẳng thái dương lòng không thẹn hay sao hả?”

Tiểu Tam khi nói những lời này, mắt sắc bén nhìn thẳng vào đứa lớn, hắn biết nó mới là đứa quyết định, nó nói cái gì, đứa nhỏ sẽ làm cái đó.

Tiểu Hành bị tiểu Tam dùng cặp mắt tinh anh trong trẻo như nhìn thấu tâm can dò xét, chịu không nổi bèn rụt cổ, có vẻ kinh hoảng, nhưng nó nhớ hắn ngày đó vì cứu bọn nó, thiếu chút nữa là mất mạng rồi. Hồng trần một đời này, nó trả sao cho đủ.

Tiểu Hành cắn môi đến trắng bệch, ném hết tự tôn cùng xấu hổ mà thanh minh: “Không có ai dạy chúng ta, lúc trước chúng ta cũng không được gia tộc nhìn qua, bọn họ cùng Tam ca ca đều nói giống nhau, nói ta cùng đệ đệ là song sinh tử, sẽ gây tai hoạ, cho nên sau khi chúng ta bị bệnh liền lập tức vứt bỏ chúng ta. Thực xin lỗi, Tam ca ca, ta thật sự cái gì cũng không biết, cũng không biết sẽ hại ngươi thiếu chút nữa bỏ mạng!” nói nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi.

Tiểu Hoa đứng cạnh nhìn thấy ca ca khóc, nhớ lại nỗi ủy khuất khi bị ném ở bãi tha ma chờ chết, cũng gào khóc theo. “Ta cùng ca ca sẽ không gây tai hoạ! Chúng ta không phải sao chổi xui xẻo!”

Tiểu Tam lẳng lặng nhìn bọn chúng khóc, để bọn chúng tùy ý phát tiết, cho đến khi tiếng khóc biến thành tiếng nấc nho nhỏ mới nói: “Ta không thích lải nhải, liền hỏi các ngươi một câu:『 muốn lưu lại đây, hay là rời đi?』 Nếu chọn rời đi ta liền gọi Nhị sư huynh mang bọn ngươi xuất cốc, lại cho các ngươi một ít bạc, từ nay về sau không còn liên can; Nếu muốn lưu lại, từ nay về sau ta nói cái gì các ngươi làm cái đó, không cho phản kháng, không cho giương oai, hơn nữa những điều người khác không dạy các ngươi, ta sẽ dạy!”

Tiểu Tam tuy rằng chính mình cũng chỉ mang bộ dáng tiểu hài tử, nhưng lúc hắn cùng Dược Vật đối đầu liền lộ khí phách không giống như những hài tử bình thường.

Trận chiến mười ngày trước ấy, sớm đã khắc sâu dấu ấn trong lòng bọn trẻ.

Khi bọn hắn bị bọn quái vật đáng sợ không biết là gì vây quanh, chỉ chờ bị ăn thịt, tiểu Tam lại giống như thần tiên từ trên trời giáng xuống, không chút nào sợ hãi mà đánh với bọn quái vật kia đến cùng. Trong mắt bọn chúng, tiểu Tam chính là cứu tinh, chính là quang minh, chính là Tam ca ca thượng thiên ban riêng cho bọn họ.

Cho nên tiểu Tam lên tiếng, hai huynh đệ căn bản không cần thương lượng, trực tiếp trăm miệng một lời: “Chúng ta muốn lưu lại!”

Tiểu Tam gia khóe miệng tà tà nở nụ cười. Rồi sau đó hắn giật giật thân mình, muốn xoay người mà không được, tiểu Hành lập tức nhích lại gần nói: “Tam ca ca có phải muốn nằm sấp ngủ hay không?”

Tiểu Tam mũi xuất khí  “Ừ “ một tiếng.

Hành Lá hai huynh đệ lập tức hỗ trợ, chậm rãi lật tiểu Tam lại, hơn nữa thực cẩn thận không có động đến vết thương nghiêm trọng trên lưng hắn.

Vừa lật được người, tiểu Tam vừa lòng thở ra một hơi, đưa tay muốn gãi lưng.

Tiểu Hành lập tức hỏi: “Ngứa lưng sao?”

Tiểu Hoa nghe vậy liền khẩn trương, vội vàng hỏi: “Tam ca ca ngứa chỗ nào?”

Tiểu Tam nhắm mắt lại, vùi mặt vào nệm giường, thật mệt mỏi, tay quơ trên lưng thế nào cũng không đến được chỗ ngứa. “Ngươi nói xem, miệng vết thương lúc liền lại, sẽ ngứa chỗ nào nữa?”

Tiểu Hoa suy nghĩ một chút mới trả lời: “Là chỗ bị thương à?”

Tiểu Tam lười mở miệng, hắn thật sự mệt mỏi.

Tiểu Hoa lập tức vươn tay phải giúp tiểu Tam gãi ngứa, tiểu Hành liền thấp giọng nói: “Không thể gãi như thế, gãi như vậy sẽ lưu sẹo như mặt của chúng ta mất. Xoa nhẹ thôi, thật nhẹ nhàng!”

Vì thế tiểu Tam gia liền được Hành Lá huynh đệ thật cẩn thận hầu hạ, giống như mèo được gãi lông, vừa lòng ngủ mất.

Trong lúc mông lung, hắn lại nghĩ tới vị hôn thê hữu duyên vô phận mới vừa trong mộng gặp lại kia, miệng thì thào niệm một tiếng: “tiểu Nhu……”

“tiểu Nhu là cái gì?” tiểu Hoa thấp giọng hỏi ca ca.

“Lão bà……” tiểu Tam ngữ khí mơ hồ.

Hai huynh đệ mở to hai mắt.

Cái gì, Tam ca ca cư nhiên có lão bà?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.