“Làm gì? Dám trộm cái gì trong bếp của ta đó! Các ngươi không biết phòng bếp là lãnh địa của ta, bất luận kẻ nào cũng vậy, ta không cho phép thì không được tự ý xuất nhập à? Hai người các ngươi không muốn sống đúng không!” tiểu Tam dùng thìa gõ nhẹ vào bát, vờ cả giận nói.
Hai huynh đệ kia liền rút tay về, kiêu căng lại quật cường nhìn tiểu Tam.
“Tên bọn ngươi là gì? Xưng danh tự mới cho các ngươi màn thầu ăn.” tiểu Tam gia quay đầu tiếp tục hầm cháo.
Hai đứa song sinh mím môi không chịu nói, mãi đến khi tiểu Tam bưng một mâm gỗ ra gồm có chén cháo, thuốc và một chút thức ăn, nhẹ nhàng đá hai tiểu hài tử kia một cước. “Không nói thì đi ra ngoài, ta muốn khóa phòng bếp!”
Đứa lớn vẫn tương đối bình tĩnh, vẫn nhìn tiểu Tam, đứa nhỏ lập tức liền sốt ruột khóc rống lên: “Chúng ta không cần danh tự trước kia, bọn họ nghe đại phu nói chúng ta đoản mệnh, sống không thọ, còn có thể hại nhân, liền ném chúng ta tới bãi tha ma. Chúng ta rất đau lại rất đói bụng, toàn thân đều nóng, thiếu chút nữa là chết, là bọn người các ngươi đem chúng ta mang về, cho nên ngươi phải cho chúng ta ăn cơm.”
Tiểu Tam hỏi: “Ai ném các ngươi tới bãi tha ma?”
Đứa nhỏ khóc không ngừng, một phen nước mũi một phen nước mắt.
Đứa lớn mắt cũng ngân ngấn nước, nói: “…… Vứt bỏ chúng ta…… Là cha…… Cùng mẹ……”
Đứa nhỏ vừa nghe đứa lớn nói những lời này, oa một tiếng khóc càng thương tâm hơn.
Tiểu Tam nhìn hai huynh đệ trong chốc lát, trước đem mâm gỗ để lên bên cạnh bếp lò, sau lại múc cháo cho bọn chúng, xoay người suy nghĩ một chút lại lấy thêm đường quấy vào cháo, cầm mấy thứ lót dạ vừa làm để lên bàn.
Tiểu Tam nói: “Danh tự không muốn thì không cần nói, không có thì sao chứ. Tiểu Tam gia ta lúc trước cũng có danh tự vang dội, còn có danh hào ai nghe cũng phải kinh hãi, nhưng khi đến nơi này thì tất cả cũng đều bị ta vứt bỏ. Mấy chuyện kia không cần nhớ đến nữa, trước dưỡng tốt thân thể rồi tính.”
Tiểu Tam còn nói: “Cháo có cả thuốc nên hơi đắng, ta thêm đường, các ngươi ăn xong lại ăn bánh bao, đừng ăn màn thầu. Bánh bao có thịt tươi làm nhân, các ngươi ăn nhiều thịt một chút mới mau lớn được.”
Sau đó tiểu Tam bưng mâm đi, để lại hai tiểu huynh đệ tự chiếu cố nhau.
Tiểu Tam đem mấy bát cháo đến sương phòng, hắn không còn tay để gõ cửa, liền ở ngoài cửa gọi: “Nhị sư huynh!”
A Nhị một thoáng chốc liền mở cửa đi ra, hỏi: “Chuyện gì?”
“Ta có nấu kèm vài loại thảo dược trong cháo cho các ngươi, ngươi giúp ta xem xem ta có dùng sai dược thảo hay không.” tiểu Tam nói.
Tiểu Tam cùng A Nhị đi đến trúc ốc nhìn vườn thảo dược. A Nhị hỏi: “Ngươi đã hái loại nào?”
Tiểu Tam vốn dĩ không giỏi nhớ tên thuốc, chỉ biết là vài loại trân quý hiếm lạ nấu cùng thức ăn cũng không tệ, cố bản bồi nguyên, nhưng những loại dược thảo còn lại hắn chịu thua, không thể nhớ.
Tiểu Tam dùng cằm chỉ: “Cái kia, cái kia, cái kia, còn có cái kia!”
A Nhị gật đầu tiếp nhận mâm cháo của tiểu Tam. “Được, ngươi chọn không sai.” Rồi liền đem thức ăn bưng vào trong phòng.
Tiểu Tam quay đầu đi về mà vẫn nghĩ mấy ngày nay nên nấu những món gì, cho sư phụ sư huynh còn có kia hai hài tử xém chết kia bồi bổ. Thập toàn thực đơn thật sự có vài món Dược thiện, bất quá người như tiểu Tam gia, Cẩu Kỷ Tử cùng Thảo Quyết Minh còn không phân biệt được, vẫn là đừng nên dùng bậy, sử dụng mấy thứ hắn biết rõ sẽ an tâm hơn.
Trở lại phòng bếp, toàn bộ phòng bếp giống như bị bão lớn thổi qua, thứ gì có thể ăn cơ hồ bị quét sạch, chỉ có mấy thứ cần nấu như gạo trắng, lạp xưởng, vây cá, cá muối cùng hoa quả khô cắn là bất động, không bị sờ vào.
Tiểu Tam gia tức giận đến mức hai tay chống eo.
Ta thao! Bị cướp đoạt gần một tháng lương thực a, này hai tiểu gia hỏa động tác thế mà nhanh như vậy, hiển nhiên là cơm nước xong tay chân liền ngứa ngáy! Nhưng lại để lại bát bẩn đĩa bẩn trên bàn mà không chịu rửa!!!
Trời biết tiểu Tam gia thích nhất chính là nấu ăn, nhưng chán ghét nhất chính là rửa bát đĩa.
Cho nên đồ ăn cho mọi người trong Thần Tiên Cốc đều là hắn làm, nhưng bát đũa lại là A Nhị rửa.
Tiểu Tam từ từ lấy Thí Long Tác trong ngực ra, hai tay cùng động, sợi gân rồng liền cuồn cuộn phát tiếng. Hắn chuyển chuyển cổ tay, thả lỏng bước chân, chạy ra khỏi phòng bếp, đi tìm hai cái tên gia hoả muốn ăn đòn kia.
Tiểu Tam vài năm nay trừ bỏ ngẫu nhiên luyện Thần Tiên Cốc tâm pháp cùng công lực cơ bản, cơ hồ không dụng võ.
Nhưng khinh công của hắn lúc cùng Lan Khánh đấu nhau kia đã học được nhuần nhuyễn, bế khí chi pháp cũng luyện thành. Cho nên nếu không phải hắn cố ý hiện thân, cho dù hắn cách người từ hai mươi đến mười bước chân, ngươi cũng không tìm thấy hắn.
Chuyện này trong mắt hai đứa song sinh kia chính là tiểu Tam xuất quỷ nhập thần.
Lúc hai huynh đệ đem tất cả đồ ăn giấu đi, rồi từ trên đỉnh núi đi xuống, cũng không biết như thế nào mà còn chưa nghe động tĩnh đã thấy bóng dáng tiểu Tam tay phải cầm Thí Long Tác, tay trái chụp a chụp a, y như quỷ thần mà xuất hiện rồi bay đến trước mặt bọn chúng.
Hai huynh đệ hít sâu một hơi, bị dọa đến mức hai chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Tiểu Tam khóe miệng tà tà nhếch lên, lộ ra tia cười âm trầm, nói: “Cho các ngươi tắm rửa, cho các ngươi xoa dược, cho các ngươi giường cùng chăn bông ngủ, cho các ngươi ăn này nọ còn chưa đủ, cư nhiên dám trộm trắng cả phòng bếp của ta,” tiểu Tam lớn tiếng la: “Các ngươi, hai đứa tiểu quỷ, trộm toàn là nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn là cái gì các ngươi có hiểu hay không? Không có nguyên liệu trưa nay ta biết nấu gì hả? Nấu cháo hoa à!”
Cùng Thí Long Tác thoáng vút, cát bụi đột nhiên bay lên đầy trời, Thí Long Tác màu xám tro kết hợp với Ngư Trường kiếm bạc óng, không cần gió, lại quỷ dị bay lên quanh người tiểu Tam.
Hai huynh đệ thấy rồi hoảng sợ không thôi, tay nắm tay muốn lui về phía sau, lại phát giác hai chân đều nhuyễn, không thể cử động.
“Ca ── ca ── người này có yêu pháp ──” đứa nhỏ thật sự kinh hãi mà hét lên.
Đứa lớn đột nhiên ôm chặt lấy đứa nhỏ, quay lưng lại với tiểu Tam mà hô: “Yêu quái, ngươi đừng hại đệ đệ của ta! Lấy trộm đồ ăn là ta, không liên quan đến đệ đệ.”
Chỉ trong nháy mắt, Thí Long Tác quăng lại, trói chặt hai huynh đệ kia một vòng thật nhanh, mà Ngư Trường kiếm lúc này liền để ở chỗ mà tiểu đệ đệ chỉ biết là để dùng tiểu tiểu, về sau sẽ phải dùng để sinh hài tử.
Hai huynh đệ bị hù chết, nước mắt nước mũi chảy tràn lan.
Tiểu Tam chậm rãi kéo Thí Long Tác, đem hai gia hỏa vong ân phụ nghĩa kia kéo đến trước mặt.
Cát bụi vừa tan, chung quanh núi non trùng điệp, cỏ cây mịt mù.
Tiểu Tam âm trầm nhìn đứa lớn, hỏi: “Nguyên liệu nấu ăn giấu chỗ nào?”
Nó mím môi không muốn lộ ra.
Tiểu Tam lại âm âm nhìn về phía đứa nhỏ, nói: “tiểu Tam gia ta là người có thù tất báo, vô luận là ai đắc tội với ta, lão tử liền đuổi tới chân trời góc biển cũng sẽ chém chết hắn. Ca của ngươi không nói, vậy được thôi, Tam gia ta có thời gian, liền chờ các ngươi đến sáng ngày mai, buổi sáng phòng bếp trước khi nổi lửa mà còn không có đồ ăn để nấu, lão tử liền nấu luôn hai ngươi, một nửa chiên, một nửa xào, một nửa hầm, một nửa nêm canh!”
Nhìn thần tình nghiêm túc kia của tiểu Tam, hai hài tử bị hù chết, tiểu Tam kéo hai đứa nhỏ về trúc ốc, dùng Thí Long Tác ném lên cây, sau đó đem hết sức kéo bọn chúng treo lên…… Từng chút một…… Bởi vì tiểu Tam gia không đủ khí lực……
Tiểu Tam tay chống hông, hừ hừ cười lạnh hai tiếng. “Thật sự không nói? Bây giờ nói ta còn có khả năng bỏ qua cho các ngươi!”
Đứa nhỏ đã định mở miệng, nhưng mới phát ra âm thanh, liền bị đứa lớn ngăn lại. “Đệ, ngươi đừng trúng kế, chúng ta nếu nói chỗ giấu nguyên liệu cho hắn, hắn về sau không cho chúng ta ăn nữa. Trừ chính mình, ai cũng không thể tin tưởng! Thức ăn chúng ta tìm ra thì là của chúng ta, không thể tiết lộ địa điểm!”
Tiểu Tam lúc trời vừa sáng đã dậy, đi đến dưới tàng cây, liền thấy hai huynh đệ đang cáo trạng.
“Nhị ca ca, ngươi mau thả chúng ta ra, cái tên tiểu ca ca kia xấu lắm, treo chúng ta ở trên cây cả một đêm.” Đứa lớn mở to hai mắt vô tội, đáng thương hề hề nhìn A Nhị.
Tiểu Tam có chút buồn ngủ, mắt còn chưa mở hết, hắn ngáp một cái rồi đi đến bên người A Nhị đứng.
A Nhị hỏi: “Hai đứa chúng nó đã làm gì?”
Tiểu Tam dụi dụi con mắt nói: “Đứa lớn ra chủ ý, cùng đứa nhỏ giấu hết thức ăn trong bếp đi. Giờ này rời cốc ra trấn mua thức ăn cũng không tiện, sợ sư phụ cùng ngươi bận rộn, liền treo hai đứa nó lên cây để bức cung a.”
“Ừ, hai đứa nhóc này tuỳ ngươi xử lý, ta còn phải đi giúp sư phụ.” A Nhị dứt lời xoay người lập tức bỏ đi.
Hai huynh đệ thấy A Nhị thế nhưng lại bỏ đi, vội vàng hô lớn: “Nhị ca ca chớ đi a, hắn nói muốn nấu chúng ta, ngươi mau cứu chúng ta a!”
A Nhị vẫn đi thẳng, chỉ còn thanh âm xa xa truyền đến. “tiểu Tam không có ý gì, chỉ cần chớ chọc hắn nổi giận là được.”
Huynh đệ hai khóc không ra nước mắt, vấn đề là, bọn họ đã chọc người này nổi giận, hơn nữa còn là rất tức giận mà.
Tiểu Tam đi đến bên cây, thả hai huynh đệ xuống, nhưng hắn chỉ là nới lỏng Thí Long Tác, mông của hai đứa kia cũng sắp nở hoa rồi. Nhưng mà, đáng sợ còn không chỉ như vậy, Ngư Trường kiếm sắc bén vẫn để gần đứa nhỏ, một chút sơ sẩy, Ngư Trường kiếm sẽ liền thẳng tắp cắm vào trong đũng quần cắt đi tiểu tiểu của nó.
“Đứng lên, đi!” tiểu Tam nắm dây thừng kéo hai huynh đệ đi.
Chỉ nghe phía sau thanh âm khẩn trương nói: “Đệ ngươi cẩn thận chút, đừng để cho dao cắt vào người.”
“Ca ta biết, ta sẽ cẩn thận!”
Tiểu Tam trợn trắng mắt, đó là Ngư Trường kiếm, mới không phải cái gì dao! Là thần binh lợi khí, sắc bén vô cùng, phân kim đoạn ngọc, này hai tiểu gia hỏa tại sao lại nhìn không ra a!
Tiểu Tam kéo hai đứa vào phòng bếp, đẩy đến góc ngồi.
Hắn một bên nhóm lửa nấu nồi lớn, một bên đổ mỡ vào một nồi khác thật to.
Tiểu Tam vừa làm vừa nói: “Nếu các ngươi hiện tại không có danh tự, ta đây liền cho các ngươi một cái.” Hắn vừa lẩm nhẩm vừa rót nước vào ấm đun.
“Song sinh bình thường nghe nói đều là điềm xấu, cho nên phải lấy danh tự thật tốt.” tiểu Tam tạm dừng một chút, nghĩ nghĩ, sau nói: “Đứa lớn liền gọi là tiểu Hành, đứa nhỏ gọi là tiểu Hoa. Ghép vào chính là hành hoa (hành lá), tên ta đặt quả là đẹp mà!”
“Chúng ta mới không gọi là Hành Lá!” hai huynh đệ đồng thanh cả giận nói.
“Có danh có tự, chết rồi đầu trâu mặt ngựa mới đến đón a! Hay là hai ngươi muốn trở thành cô hồn dã quỷ…… Ừm…… Nói không chừng chết rồi các ngươi liền bay đi lung tung …… Cho nên có danh tự, nếu về sau bị dẫn đi, kiếp sau còn có khả năng gặp duyên phận làm huynh đệ cũng nói cũng không chừng.” tiểu Tam miễn cưỡng nói.
Thừa dịp tiểu Tam làm việc, hai huynh đệ liền vô thanh trò chuyện.
Ca ca bên này nhúc nhích khóe mắt, đệ đệ bên kia hiểu ý gật đầu.
Bởi vì không ra thanh âm, tiểu Tam cũng không nghĩ tới sẽ có sự tình phát sinh.
Hành lá huynh đệ chậm rãi đứng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu Tam đang cúi người khiêng bó củi. Bọn họ mới không cần chết ở chỗ này, cho nên đả đảo người xấu, trốn thoát khỏi đây.
Hai huynh đệ trước đứng vững rồi hít một hơi, cuối cùng hai người nhìn nhau, đọc thấy kiên quyết trong ánh mắt đối phương, liền cùng nhìn phía tiểu Tam, rồi sau đó liều mạng cố gắng hướng về phía trước, dùng lực đẩy tiểu Tam té nhào.
Tiểu Tam bị mất thăng bằng, thân thể chúi về phía trước, đầu nặng nề va vào cạnh bếp lò. Tiếp đến hai mắt hắn trắng dã, trước mặt bỗng tối đen, liền ngất đi.
Hai huynh đệ hành lá mãnh liệt thở phì phò, tiểu Hoa có chút lo lắng nhìn tiểu Tam: “Ca, đầu hắn chảy máu rồi, có thể chết không đây?”
Tiểu Hành lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cố gắng tiết chế thanh âm đang dần phát run nói: “Người có võ công như hắn sẽ không dễ dàng chết đâu, hắn muốn nấu chúng ta, chúng ta phải đào tẩu a! Hơn nữa chờ một chút hắn không bưng điểm tâm đi ra ngoài, nhất định sẽ có người tìm hắn!”
Tiểu Hành sau khi tự an ủi mình, cũng phải dỗ đệ đệ. Hai đứa lắc lắc thân thể rã rời đã rớt hết một nửa khí lực vì bị trói hôm qua, còn bị Thí Long Tác quăng ném, tiểu Hành lập tức nói: “Trước lên đỉnh núi lấy hết thức ăn, sau đó rời đi khỏi nơi quỷ quái này!”
Cảnh bé 3 trói đôi song sinh lên cây
![chibi](https://ulinhcungngoc.files.wordpress.com/2015/07/chibi.jpg)