Sáng hôm sau, tiểu Tam chưng mấy sạp màn thầu xong, liền bị A Nhị bắt đến tiền viện ngồi trung bình tấn.
Tiểu Tam rầu rĩ nghĩ, hôm qua cơ hồ lấy hết đồ ngon vật lạ ra làm đồ ăn cho mấy người, hiện tại lại còn bị phạt, thật sự là không có thiên lý mà.
A Nhị chờ màn thầu nguội, thu vào hành lý, sư phụ cùng Lan Khánh thì chờ tại tiền viện, Lan Khánh tựa tiếu phi tiếu nhìn tiểu Tam, một nửa sung sướng khi người gặp họa, một nửa là cảm giác buồn cười. Khuôn mặt của Tiểu Tam kia lại có thể rối rắm thành như vậy, hắn cũng coi như không chịu thiệt.
Bách Lý Huyền Hồ đi qua sờ sờ đầu tiểu Tam, thấp giọng nói: “Đợi sư phụ cùng các sư huynh đi rồi ngươi cũng đừng đứng tấn nữa, còn có vài viên thuốc ta đã làm, nhớ rõ mỗi ngày ăn hai viên.”
Tiểu Tam khịt khịt, tỏ vẻ đã biết.
Hôm nay A Nhị biểu tình thập phần nghiêm túc, xuất cốc tiền đối với Lan Khánh nói: “nhớ rõ sau khi trở về, dù bất cứ cách nào cũng đều phải khiến cha ngươi báo nhầm tuổi cho ngươi, nhiều một tuổi thiếu một tuổi đều tốt, ta có dự cảm bất tường, lại tính không ra, chỉ có thể dùng phương pháp này hi vọng có thể thay ngươi tị kiếp.”
Nhìn sư phụ cùng A Nhị đưa Lan Khánh trở lại kinh thành, bọn họ mới xuất cốc, tiểu Tam liền lập tức ngã xuống đất, đầy mặt mồ hôi, chân cũng co rút trong chốc lát.
Hắn xoa xoa trán, nói: “Thật muốn chết mà!” sau đó lại ngã trái ngã phải đi vào phòng bếp, tiếp tục luyện trù nghệ đại nghiệp của hắn.
Gần cuối năm, Bách Lý Huyền Hồ cùng A Nhị mới trở lại.
Tiểu Tam vừa nghe động tĩnh liền chạy ra, miệng hô lên: “các ngươi như thế nào đi lâu như vậy!”
Liền nhìn thấy Bách Lý Huyền Hồ ôm hai hài tử, mặt tỏ vẻ mỏi mệt, A Nhị dùng thanh gỗ làm thành cái giá, trên đó cũng vác một nam một nữ hài tử.
“……” tiểu Tam ngẩn người, nói: “Sư phụ, ngài lại nhặt người về rồi!” còn một lần nhặt bốn……
“tiểu Tam, trước đi nấu nước, hai đứa này thương thế nghiêm trọng, sư phụ muốn xem qua.”
Tiểu Tam bất đắc dĩ chạy đi nấu nước, giúp A Nhị đem một bồn lớn nước nóng đến sương phòng cho đôi nam nữ hài tử kia, sau đó cùng Bách Lý Huyền Hồ ôm hai hài tử ra, nói: “Hai đứa trẻ này bị bệnh đậu mùa, sư phụ trên đường đã chữa gần hết, nhưng bệnh lại bởi vì ngứa ngáy cùng mồ hôi mà bong tróc không ít lở loét. Ngươi ra phòng thuốc tìm xem có loại nhựa của hoa Hoàng Khổ Tuyến, nghiền nát bỏ vào trong nước ấm cho bọn họ tắm rửa, tiếp lấy thương thuật cao chà xát qua chỗ bị thương một loạt. Sư phụ và sư huynh muốn cứu tính mạng hai hài tử kia, phiền ngươi chiếu cố hai đứa này.”
“Vâng.” tiểu Tam lên tiếng.
Nhưng lúc A Nhị đem hai hài tử đến, tiểu Tam đưa tay muốn dắt chúng đi, hai đứa kia lại đột nhiên sợ hãi trốn vào phía sau A Nhị, nắm chặt y phục của A Nhị mà dứt khoát không chịu đi ra.
A Nhị nói với hai hài tử: “Đây là tam sư đệ của ta, các ngươi đi cùng hắn, hắn sẽ chiếu cố các ngươi!” sau đó đẩy hai hài tử đến trước mặt hắn rồi liền bận rộn đến giúp Bách Lý Huyền Hồ.
A Nhị đi rồi, hai đứa nhỏ so với tiểu Tam chỉ nhỏ hơn một chút liền tránh khỏi bàn tay của tiểu Tam, chạy trốn ngay lập tức.
Tiểu Tam hai tay chống eo nghiêng đầu nhìn bóng dáng hai đứa, từ trong ngực áo rút ra Thằng Phiêu vụt về phía trước, trói hai nhóc vào làm một, kéo vào trong phòng.
Thí Long Tác buộc ở trên giường, Ngư Trường kiếm sắc bén vô cùng lại chỉa thẳng vào bụng của một trong hai đứa, làm chúng nó sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người phát run.
Tiểu Tam cũng không quản, ra phòng thuốc tìm A Nhị nói vị thuốc mình cần, lại đi nấu nước ấm nhất rồi từng chút từng chút khiêng trở về phòng tắm, sau đó nghiền nát cái giống hoa vàng vàng có vị gay mũi rồi đổ vào bồn, tiếp đó là cởi trói cho một đứa, lột trần nó sạch sẽ rồi quăng vào bồn tắm, đứa còn lại vẫn bị trói, trên bụng vẫn lủng lẳng Ngư Trường kiếm.
Tiểu Tam nói với đứa nhóc trong bồn tắm: “Ngoan ngoãn đừng lộn xộn, chỉ cần ngươi giãy dụa, khiến ta làm không tốt chuyện Nhị sư huynh nói, ta không dám cam đoan sẽ đối phó huynh đệ của ngươi như thế nào.”
Hài tử nguyên bản còn giãy dụa trong nước liền lặng im, hoảng sợ nhìn tiểu Tam.
Sau đó lại quay đầu về đứa trẻ có bộ dạng giống nó như đúc, thảm thiết gọi: “Ca ca……”
Hài tử bị Thí Long Tác trói trụ kia tương đối bình tĩnh, hắn hướng đệ đệ gật gật đầu, muốn đệ đệ đừng lộn xộn.
Tiểu Tam nhìn nhìn đứa trong bồn tắm, lại xem xem cái đứa bị trói kia, tuy rằng trên mặt đều là sẹo của bệnh đậu mùa, nhưng vẫn có thể phát hiện hai đứa này bộ dạng giống nhau như đúc.
“Song sinh tử a, rất hiếm thấy.” Nói xong liền bắt đầu cầm khăn dùng lực chà xát thân mình cho đứa em, sau đó gội đầu cho nó, lau mặt sạch sẽ, lại vớt ra khỏi bồn tắm, dùng khăn sạch lau khô dược thuỷ trên người nó, lấy thương thuật cao ra lau qua một lần, còn lấy quần áo của chính mình ở trong tủ ra cho nó mặc.
Đứa nhỏ mặc y phục xong, tiểu Tam lại cởi trói cho đứa lớn, Thằng Phiêu ném bỏ ở trên giường, sau đó lặp lại một lần những động tác đã làm với đứa đầu, cuối cùng mới thở hổn hển mà nói: “Hảo!”
Hai hài tử này nhận ra tiểu Tam không có ý xấu, bèn cam chịu bó gối trên giường, bốn con mắt to tròn mở lớn trừng trừng nhìn tiểu Tam dọn dẹp mọi thứ.
Tiểu Tam cầm chăn bông duy nhất trên giường ra cho hai huynh đệ, chính mình cũng mệt mỏi muốn ngủ nên hắn bèn mặc kệ, lấy chăn bông cũ mà dùng.
Tiểu Tam chôn mình ở trong chăn, mệt mỏi hỏi: “Hai người các ngươi năm nay là mấy tuổi?”
Im lặng một lúc lâu, hai đứa nhóc cuộn tròn ở cuối giường mới trả lời: “…… Bảy tuổi.”
“Hả, chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi. Tiểu Tam gia ta năm nay chín tuổi.” tiểu Tam lại hỏi: “Tên gọi là gì?”
Nhưng hai hài tử này chung quy vẫn không nói gì, vì thế tiểu Tam gia không kịp đợi đáp án, đã ngủ mất rồi.