Thời gian sau đó, Lan Khánh quả nhiên không tìm tiểu Tam gây phiền toái nữa, tiểu Tam lại chỉ cả ngày trốn trong trù phòng tu luyện “Thập toàn thực đơn”.
Ngẫu nhiên hắn cùng Lan Khánh không hẹn mà gặp trên hành lang trúc phòng, tiểu Tam sẽ trước kêu lên một tiếng đại sư huynh, tiếp theo sẽ đưa cho Lan Khánh vài hạt đậu mặn trên tay hắn.
Lan Khánh cũng liền “Ừ” một tiếng mà thôi, nhặt một ngụm đậu bỏ vào miệng nhai nhai.
Đậu mặn là món ăn vặt ưa thích của sư phụ, đừng xem thường mấy hạt đậu xanh lè này, thứ này gọi là thạch đậu, cứng rắn vô cùng, nhưng thực sự rất tốt, tiểu Tam lúc trước xuất cốc đã phải kiếm người mua một ít, sau đó ngồi xổm phòng bếp suy nghĩ cả nửa ngày, mới nấu được món này.
Thập toàn thực đơn thu nạp từ cung đình, dân gian, tư gia thành mấy ngàn phương pháp chế biến món ăn, nhưng rất nhiều món trong bí kíp chỉ đề nguyên liệu cùng mô tả hương vị mà thôi. Còn củi lửa thế nào, đường, muối, hương liệu nêm nếm bao nhiêu cho đủ, đều phải dựa vào tiểu Tam chậm rãi ngâm cứu thử nghiệm mới có thể nấu ra thành công.
Giống như có một món ăn, tên là “Óc Phượng Hoàng”. Tiểu Tam còn tưởng rằng phải tìm Phượng Hoàng bổ đầu ra lấy óc nấu, ai ngờ xem xuống dưới lại thấy: Lấy thượng hủ ướp sơ, rửa sạch rồi phơi khô, ngào với đường, ngâm vào rượu thế là được.
Tiểu Tam đoán đến đoán đi mới đoán được cái “thượng hủ” kia chính là ý nói thượng đẳng đậu hủ, tẩy sạch sau phơi khô này hắn hiểu, còn “ngào đường” này là làm sao đây? Cũng không viết là loại đường gì, càng không biết ngào làm sao, quan trọng “ngào” bao lâu, độ đường nhiều thế nào cũng không nói!
Tiểu Tam nghĩ, dầm đậu hũ với đường có được không? Mà nếu đã dầm nát ra rồi thì làm sao “ngâm rượu”, ngâm vào đậu hũ nát ra thì làm sao vớt lên đây?
Nhưng tiểu Tam qua năm cũng chỉ lên bảy tuổi, bỏ thời gian mười năm chậm rãi học cũng không sao.
Cứ làm thử nhiều lần, dù có làm hư mà vẫn ăn được thì hắn vẫn dọn ra bàn, không thể ăn liền đem làm phân bón rau, cho nên tiểu Tam cứ nấu, nấu đến cuối cùng Lan Khánh cũng không thể chê được đồ ăn hắn nấu, chỉ là ngẫu nhiên nói một câu: “Sắc, hương, vị chưa đủ!”
Chữ “sắc” nhấn mạnh, giống như là có ý bảo màu sắc cách trình bày thức ăn vẫn cần được cải thiện thêm.
Bất thường là tiểu Tam không hề phát giận với Lan Khánh, bởi vì những lời Lan Khánh nói đều là sự thật.
Nhưng hắn cũng chỉ vừa ăn vừa trả lời: “Ngươi cũng không ngẫm lại xem ta mới mấy tuổi, để cho ta vài năm, ta “sắc” cho ngươi xem!”
Sư phụ nghe được nở nụ cười.
Dùng xong cơm, tiểu Tam liền nằm lên trên ghế để thở.
A Nhị phụ trách đem bát đũa đến phòng bếp rửa.
Sau đó Lan Khánh lại thản nhiên nói: “Ngày mai ta muốn ăn da đầu heo cùng lỗ tai heo.”
Tiểu Tam trả lời: “Hôm sau đi! Hôm trước vừa ăn thịt heo rồi.”
Lan Khánh khẽ nhíu mi: “Sao lại nhanh vậy chứ?”
Tiểu Tam thở dài nói: “Đại sư huynh a, một cái đầu heo nặng bao nhiêu ngươi có biết không? Khiêng một cái trở về ta đã muốn bị đè chết, ngươi không thể để ta nghỉ ngơi một chút sao?”
Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ, liền nói: “Thạch đầu, có muốn ngày mai cùng tiểu Tam lên trấn trên mua đầu heo hay không, như vậy tối mai ngươi liền có da heo cùng lỗ tai heo để nhai rồi.”
Lan Khánh tĩnh lặng trong chốc lát, rồi sau đó khoé môi hồng nhạt khẽ nhếch, buông mỗi một từ: “…… Hảo.”
Ngày hôm sau rời cốc, Lan Khánh cùng tiểu Tam sáng sớm đã vội vã lên đường.
Đợi đến lúc hoàng hôn mới trở về, giỏ đeo sau lưng Lan Khánh nhét đầy căng, vậy mà không phải là thịt heo, tất cả đều là đầu heo.
Tiểu Tam hai mắt vô thần nhìn trúc ốc càng ngày càng gần, nói: “Thật sự là ngươi thích ăn đầu heo đến thế nào đây?”
Lan Khánh trả lời: “Ồn chết, ngươi ngoan ngoãn nấu ăn cho ta là được!”☆☆☆
Ở trong Thần Tiên Cốc cơ hồ không cảm thấy được ngày tháng trôi qua, tiểu Tam tu tập “Thập toàn thực đơn”, thời gian nhàn rỗi sẽ ngẫu nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ mà xem, nhìn bốn mùa thay đổi, nhìn nhật nguyệt chuyển dời, nhìn thời gian bất lực in dấu trên khuôn mặt của Bách Lý Huyền Hồ, nhìn Lan Khánh càng ngày càng cao càng lúc càng đẹp, nhìn A Nhị trưởng thành hơn, chững chạc hơn.
Mà chính hắn cũng béo ra, không hề giống như lúc trước, gầy đến mức da bọc xương như vậy.
Có một ngày, từ ngoài cốc đột nhiên bay vào một con bồ câu, bồ câu lại đậu ngay trên vai Lan Khánh lúc hắn đang luyện võ, rồi sau đó nó thư thái giải quyết nhân sinh đại sự.
Lan Khánh tức giận lôi con bồ câu xuống, trước rút mật hàm từ móng vuốt ra, sau đó đem bồ câu vào chỗ tiểu Tam đang nấu nướng.
Lan Khánh nói: “Nấu nó luôn, dám thải trên vai ta, muốn chết!”
Tiểu Tam nghẹn cười tiếp nhận bồ câu, trước nhét nó vào lồng trúc chuyên dùng nuôi nhốt gà vịt trong bếp, sau đó lại trở về vườn rau làm đồ ăn.
Lan Khánh xem mật hàm, hai hàng lông mày nhăn lại, đợi một hồi lâu sau mới đến đại sảnh tìm Bách Lý Huyền Hồ.
“Sư phụ, cha muốn ta trở về!” Lan Khánh có vẻ không vui.
“Hở?” Bách Lý Huyền Hồ còn đang nâng trà lên uống bèn dừng lại.
“Ta đã mười tuổi, muốn trở về đọc sách. Cha nói chờ ta đỗ Trạng Nguyên, ta muốn đến chỗ nào đều có thể. Nói cách khác phải chờ ta đỗ Trạng Nguyên, mới có thể trở lại.” Lan Khánh nói xong mím chặt môi.
“Trạng Nguyên?” tiểu Tam dựa cửa. “Rất khó đi!”
“Ngươi coi thường ta?” Lan Khánh dương cằm nói: “Hai ca ca của ta đều đỗ Trạng Nguyên năm mười tám tuổi, cha ta nói ta có tư chất, chỉ có thể thành công sớm hơn, không thể muộn hơn.”
Bách Lý Huyền Hồ lưu luyến không rời nhìn Lan Khánh, mà Lan Khánh cũng là lưu luyến không rời nhìn Bách Lý Huyền Hồ.
“Lúc nào phải đi?” Bách Lý Huyền Hồ hỏi.
“Lập tức khởi hành.” Lan Khánh nói.
“Nhanh như vậy?”
Tiểu Tam cau mày, nói: “Lúc này trời đã về chiều rồi, hành lý còn chưa chuẩn bị, rừng trúc cũng tối. Đợi ngày mai đi!”
Bách Lý Huyền Hồ cũng gật gật đầu. “Đợi ngày mai đi, ngày mai sư phụ cùng A Nhị sẽ đưa ngươi trở về.”
Lan Khánh cúi thấp đầu. Kỳ thật hắn cũng không muốn đi khỏi nơi này, Thần Tiên Cốc là một nơi thanh khiết an nhàn, còn có sư phụ, nơi này sở hữu hết thảy những điều hắn thích.
Đương nhiên ngoại trừ tiểu Tam!
Buổi tối, tiểu Tam phát thiện tâm, làm một bàn đồ ăn thật ngon, gọi là yến tiệc cũng không quá lời.
Khai vị là mười món ăn nhẹ, có món chua, có món cay, còn có món Lan Khánh yêu nhất là Thủ bì trư cùng Lỗ tai heo. Mỗi món một ít, như là điểm tâm, chỉ là quá ít, Lan Khánh ăn xong còn thòm thèm: “Như thế nào mà ít vậy chứ……”
Món thứ hai là heo sữa quay, gọi là Chích Đồn. Heo sữa rửa cho sạch, lấy thân trúc cùng than hoa mà nướng, quay thanh xiên không ngừng, cùng lúc thoa mật ong cho đều, một lớp lại một lớp, phải có tính nhẫn nại. Đến khi ngoài da heo có màu mật giòn, lại xé ra để riêng rồi thoa mật nướng chín thịt bên trong.
Món thứ ba, Gà Tam Tơ, là món tiểu Tam làm lần đầu. Vậy mà Lan Khánh rất thích, cơ hồ cả đĩa đều là hắn ăn hết.
Thứ năm là món Trúc Sênh Chung. Lấy hoa trúc cùng nhân sâm, cá muối, ngó sen tuyết, xay thành bột trân châu, cùng canh gà mái tơ, chưng cách thuỷ đến lúc thịt xương rã rời, canh thành cháo trắng tuyết mới dọn ra. (Trúc Sênh Chung: từng bước thăng đến cùng)
Dọn món này, tiểu Tam nói: “Trúc sênh chung, đại sư huynh từng bước thăng chức.”
Lan Khánh hiếm thấy nhếch môi cười với tiểu Tam.
Món thứ sáu, là món chính, Khứu Nhũ Cáp (Bồ câu thối tha). Bồ câu làm lông sạch sẽ rồi tẩm ướp với đậu tương lên men, dùng lá sen bọc lại, liên tục nhúng dầu sôi, nhúng đến khi ngoài giòn trong non mềm. Sau đó mở lá sen lấy thịt chim ra, lại để cả con vào lòng tuyết liên. Lúc này, vị đậu tương thối biến thành một loại hương vị khó mà hình dung được, còn mang theo thanh hương của sen.
Tiểu Tam nói: “Để đại sư huynh báo thù!”
Sau đó Lan Khánh lại nhếch nhếch khóe miệng.
Món thứ bảy làm mọi người nghi hoặc, trên mặt sứ Thanh Hoa bày một quả trứng trơ trọi. Quả trứng còn dựng đứng, không vì bước chân của tiểu Tam mà lăn xoay.
Tiểu Tam trực tiếp đến trước mặt Lan Khánh, muốn Lan Khánh ăn.
Lan Khánh nghi hoặc tiếp nhận trứng như bạch ngọc, đập nát, đem vỏ trứng lột xuống.
Trứng này rất kỳ quái, không cứng như trứng luộc bình thường, nó hơi mềm, để lên mũi ngửi, chỉ nghe một cỗ hương vị.
Lan Khánh bỏ vào trong miệng cắn một phát, nhất thời mắt sáng rực lên, hắn chưa từng nếm qua trứng ngon như vậy, cảm giác như là đầu lưỡi bị lay động, không chỉ mềm mại ngon miệng, mỗi một lần nhai đều cảm thấy hương vị lạ lùng thoát ra, càng ăn hương khí càng tăng, tuy rằng mùi vị không giống nhau, nhưng xen lẫn cùng nhau lại thần kỳ hòa hợp.
Lan Khánh nhìn về phía tiểu Tam, tiểu Tam hai tay khoanh trước ngực dâng cho Lan Khánh xem, nói: “Trứng này trước đục lỗ, lấy lòng đỏ cùng lòng trắng ra, sau đó chỉ dùng lòng trắng trứng, lại dùng nước hầm nêm nếm vừa miệng pha cùng lòng trắng rồi đổ vào vỏ trứng, tiếp theo đem trứng để vào trong lồng hấp chưng từ từ, đợi một lúc là có thể ăn.”
“Trứng này gọi là gì?” Lan Khánh ăn một quả có vẻ còn thèm.
Tiểu Tam gia khóe miệng tà tà cười nói: “Các loại hương vị xen lẫn trong trứng, hỗn hợp tự nhiên gọi 『 hỗn đản 』 đó!”
Lan Khánh sửng sốt một chút, mới nghĩ ra tiểu Tam chỉ làm một trái như vậy, hơn nữa cũng chỉ cho mình ăn, vậy chẳng phải là đang mắng mình khốn kiếp sao?
Lan Khánh phẫn nộ chụp bàn, đứng lên hô to một tiếng: “Bách Lý Tam, ngươi không muốn sống có phải hay không!”
Tiểu Tam sau khi nói xong liền nhanh chóng chạy về phòng bếp, lúc rời đi còn cười to đắc ý, thật sự chọc cho Lan Khánh muốn tự tay bóp chết hắn.
Bách Lý Huyền Hồ kéo Lan Khánh ngồi xuống, vỗ vỗ tay Lan Khánh nói: “Tam nhi nghịch ngợm, ngươi đừng giận.”
A Nhị vừa ăn vừa nói: “Không có quy củ, ngày mai phạt hắn ngồi một canh giờ trung bình tấn.”
Tiểu Tam thân thể yếu ớt là chuyện mọi người đều biết, nửa canh giờ có lẽ hắn còn có thể chống đỡ một phen, một canh giờ tuyệt đối sẽ làm hắn ngất xỉu. Lan Khánh bĩu môi, lúc này mới tạm thời nguôi giận.
Món thứ tám cùng thứ chín, tiểu Tam làm cá viên cùng tôm viên. Hai món đều phải dùng đao pháp đặc biệt để thái cho nhuyễn thịt, trụng trong nước sôi liền co lại tròn vo. Lại phải tuyển chọn, nêm nếm phối thái các loại thành tương đặc, chấm một viên thịt vào tương sẽ thấy hương vị tăng cao.
Hai món này làm dịu đi những món trước dầu mỡ, ăn vừa thấy nhẹ nhàng khoan khoái, vừa đã răng lại thanh mát.
Cuối cùng tiểu Tam đem bánh nếp gói lá lên, khẩu vị rất bình thường, cách chế biến rất bình thường, không hoa hoè hoa mỹ trang trí.
Tiểu Tam đặt đồ ăn ra bàn, rót trà, cung kính nâng chén kính Lan Khánh: “Chúc đại sư huynh đỗ nhất bảng, ta cùng sư phụ, nhị sư huynh tại Thần Tiên Cốc luôn chờ ngươi, chờ ngươi đề tên bảng vàng rồi trở về.”
Lan Khánh nhấp môi dưới, cũng rót trà, cùng tiểu Tam chạm chén một cái, nói: “Nhận lời chúc của ngươi.” sau đó mở lá gói, ăn bánh nếp, hốc mắt thoáng chốc đỏ au.
(Tác giả vẫn không ghi món thứ tư …)