[12 chòm sao] Học Viện Danh Giá

Chương 46: Hera




Ngư Trường kiếm thêm Thí Long Tác liền biến thành Thằng Phiêu, Thằng Phiêu dùng rất nhẹ, kiếp trước hắn vẫn thường truy kích thảo nguyên lang khấu, vũ khí bọn chúng hay dùng là roi, hắn từng tốn rất nhiều tâm tư tìm chiêu pháp hóa giải, mấy thứ này hắn vẫn nhớ rõ, cho nên lúc Bách Lý Huyền Hồ dạy hắn tiên pháp, tiểu Tam chỉ cần nhẩm ba bốn lần đã thông thạo.

(Tiên pháp: thế võ dành cho vũ khí roi, dây xích, …

Thảo nguyên lang khấu: thổ phỉ vùng đồng bằng, ngược với sơn tặc thảo khấu.

Thằng Phiêu: Dây thừng có buộc thêm lưỡi dao ngay ngọn roi)

Tiểu Tam phát giác Thằng Phiêu sử dụng thật sự là rất thuận tay, hắn mỗi ngày cầm dây thừng quật quật với chuỷ thủ, càng ngày càng tiến bộ, không bao lâu liền có thể xem Thằng Phiêu là một bộ phận trên người, muốn nó rẽ trái nó tuyệt sẽ không rẽ phải, muốn nó hướng lên trên, nó tuyệt sẽ không đi xuống.

Bách Lý Huyền Hồ đắc ý lắm, Tam đệ tử của hắn chẳng những có ngộ tính hơn người trong võ học, mà trọng yếu nhất vẫn là nấu đồ ăn quá ngon đi.

Có một ngày, khi mọi người ăn cơm no, rồi buồn ngủ.

Ngoài phòng tối đen, hôm nay chỉ có vài ngôi sao lấp ló phía chân trời, trăng đã lẫn trốn vào trong mây.

A Nhị thổi tắt mấy ngọn đèn, sư phụ đi ngủ, A Nhị sửa sang lại chén dĩa bàn ghế, tiểu Tam cầm thanh trúc nhỏ ngồi xỉa răng trước trúc phòng.

Lan Khánh ngáp một cái, tiếp lấy phối kiếm đi ra bên ngoài luyện công. Hắn đến Thần Tiên Cốc chỉ vì một chuyện, đó chính là tập võ, khi nhàn hạ liền cùng sư phụ trò chuyện, nếu sau đó vẫn còn dư thời gian, hắn mới có thể đi tìm tân sư đệ mà cãi nhau.

Đương lúc Lan Khánh đi lên thảm cỏ, lưu loát buông rơi vỏ kiếm bắt đầu luyện tập, hắn liền chuyên tâm nhất trí chìm đắm trong đó, không ngừng tìm các loại chiêu thức xuất kiếm, kiếm như du long, thân kiếm thét gào.

Lan Khánh dày công tôi luyện, từng chiêu một đều được luyện kĩ càng, từ chiêu thứ nhất chuyển thành nhất chiêu, lại từ nhất chiêu chuyển thành chiêu thứ nhất. Chuyển đổi chiêu thức, kiếm tùy ý động, chiêu thứ nhất tiếp tiếp chiêu thứ năm, từ chiêu thứ năm đã thành chiêu thứ bảy.

Kỳ tài như thế, trong thiên hạ đại khái cũng chỉ có Bách Lý Huyền Hồ mới đào tạo ra được.

Đèn trong đại sảnh bị thổi tắt, trên hành lang trúc chỉ lưu lại mấy ngọn đèn mờ.

Tiểu Tam tựa vào cạnh cửa sờ sờ thứ hắn ôm trong lòng, sau đó khóe miệng tà tà nhếch lên nở nụ cười.

Thừa dịp Lan Khánh luyện kiếm đến xuất hồn quên mình, tiểu Tam đạp khinh công nhanh chóng hướng Lan Khánh đáp tới, cho đến khi đạt khoảng cách vừa đủ lại tung ra chuỷ thủ gắn trên Thí Long Tác.

Lan Khánh bỗng nhiên cảm thấy mông đau một chút, giống bị cái gì đâm vào, hắn nhất thời rối loạn khí tức, sờ vào mông lại thấy có máu, liền quay đầu cả giận nói: “Tên gia hỏa nào lớn gan như vậy, dám đánh lén ta!”

Thanh âm Tiểu Tam từ xa xa truyền đến: “Lão tử từng nói qua ngươi lấy kiếm kề cổ ta, ta liền sẽ dùng kích đâm chết ngươi. Tuy rằng hiện tại lão tử đánh không lại ngươi, cũng không cầm nổi chiến kích, nhưng ngươi chờ đó, ta có mũi dao, đâm đâm chọt chọt, thể nào cũng có một ngày đâm chết ngươi!”

Lan Khánh dùng khinh công vùng dậy đuổi theo, theo hướng âm thanh vừa phát ra mà chạy đến, thế mà không thấy tiểu Tam đâu.

Lan Khánh vòng quanh bốn phía tìm một hồi lâu, phát hiện thật sự không thấy bóng dáng tiểu Tam, mới nổi giận đùng đùng quay trở về.

Tiểu Tam có vũ khí thuận tay lại bắt đầu đắc ý, hắn buổi sáng từ cửa sổ khép hờ mà nhẹ nhàng tiến vào phòng Lan Khánh, vừa lúc lúc này Lan Khánh xoay người nằm lỳ trên giường ngủ say, tiểu Tam vụt Thằng Phiêu vào giữa mông Lan Khánh, sau đó ngay lập tức bò ra khỏi phòng chạy trốn mất dạng.

Lan Khánh mơ màng bò dậy, sờ sờ cái mông nhói đau, sau đó mở cửa rống to: “Bách Lý Tam đồ hỗn trướng này! Lại dám chọt lủng mông ta! Ta không để ngươi yên đâu!”

Tiểu Tam đời trước đọc thuộc binh thư, cái gì binh bất yếm trá, dương đông kích tây hắn đã sớm thuộc lòng sử dụng thuần thục, lúc dùng để đối phó Lan Khánh cũng vừa.

Tiểu Tam luôn xuất quỷ nhập thần, bước chân thanh khinh của hắn cả Thần Tiên Cốc chỉ có Bách Lý Huyền Hồ nghe được, vì thế, hắn luôn tác oai tác quái, đến cả đại sư huynh Lan Khánh không ai dám chọc cũng bị ăn đau miết.

Tiểu Tam mỗi ngày luôn chỉ đâm một dao, không nhiều cũng không thiếu, dao này luôn nhằm mông Lan Khánh mà chọt.

Có khi buổi sáng thừa dịp Lan Khánh còn ngủ đâm một dao, có khi thừa dịp Lan Khánh luyện kiếm lại đâm một dao. Thậm chí mai phục tại nhà vệ sinh, Lan Khánh quần vừa cởi hắn liền phóng dao, còn thức chờ khuya khoắt lại mò vào giường Lan Khánh cho hắn một dao.

Lan Khánh cảm thấy hắn tức muốn điên rồi, nếu tiểu Tam vì báo thù mà không ăn không ngủ khiến thân thể càng gầy hơn, hốc mắt của Lan Khánh cũng vừa vặn in hai quầng thâm càng lúc càng đen hơn.

Thần Tiên Cốc cũng bị huyên náo gà bay chó sủa, A Nhị cùng Bách Lý Huyền Hồ đều cảm thấy đau đầu.

Bách Lý Huyền Hồ còn từng nói với A Nhị: “Có phải nếu ta không dạy tiểu Tam võ công, Thạch đầu cùng tiểu Tam sẽ không biến thành như vậy hay không?”

A Nhị không đáp lời.

Huynh trưởng của hắn cùng tiểu sư đệ kia, tính tình đều không tốt. Hai người đụng nhau sẽ ngay tức khắc nổi điên, căn bản là sư phụ dù có dạy hay không dạy tiểu Tam võ công cũng không dính dáng gì. Cho dù sư phụ không dạy, tiểu Tam vẫn có cách chọc điên đại sư huynh.

Một ngày, tiểu Tam vừa nấu xong bữa trưa rồi bưng ra bàn, hôm nay có Ngũ thái thang, ăn no, cũng ngon, không hề lãng phí bất cứ thứ gì hắn mua về nấu ăn trong cốc. Đối mặt với trù nghệ đang dần hoàn thiện của mình, tiểu Tam gia thực vừa lòng.

Nhưng lúc tiểu Tam xoay người muốn gọi tân sư phụ vào dùng cơm, một thanh ngân kiếm liền như vậy trên ngực hắn.

Tiểu Tam nhìn ngân kiếm, lại nhìn nhìn sắc mặt không tốt của Lan Khánh, bĩu môi cười nói: “Muốn giết ta? Sao lại không xoát kiếm lên cổ ta? Hay là sợ ta thành quỷ, ban đêm tiếp tục đâm vào cái mông của ngươi?”

“Ngươi câm miệng! Bách Lý Tam, nhập Thần Tiên Cốc liền phải tuân theo quy củ của Thần Tiên Cốc, bái sư sớm hơn ngươi, là đại sư huynh, ngươi dĩ hạ phạm thượng, ta có giết ngươi cũng chỉ là muốn giáo huấn!”

“Giáo huấn?” tiểu Tam hừ một tiếng.

“Ngươi muốn luận quy củ, chúng ta liền luận quy củ! Sư phụ nói nhập môn, sư huynh tại thượng liền phải chiếu cố tiểu sư đệ. Ta trồng rau, nuôi gà, chăn vịt, nấu đồ ăn cho ngươi, ngươi mỗi bữa đều tỏ ra ghét bỏ là ý gì? Ngươi nếu lợi hại vậy tự mình làm a! Xem xem có thể không đốt cháy phòng bếp, đốt cả Thần Tiên Cốc hay không!

Còn nữa, ta đã nhiều lần nói, ai cho ngươi lấy kiếm kề cổ ta, khiến ta nhiều lần đổ máu. Người phá quy củ là ngươi, hơn nữa ta bất quá chỉ từng ngày nhẹ nhàng đâm ngươi một chút, vẫn còn nể mặt sư phụ, chiêu này coi như hô to đánh khẽ!”

“Ngươi!”

Ngân kiếm trên tay Lan Khánh lại đâm tới vài phần, tiểu Tam hừ một tiếng, kiềm khí, không giống bộ dáng cúi đầu của Lan Khánh.

Lúc kiếm của Lan Khánh càng lúc đâm càng sâu vào ngực tiểu Tam Tâm, bỗng nhiên  “Tinh “ một tiếng, một cây trâm bay đến, đánh rớt ngân kiếm của Lan Khánh lên sàn.

Lan Khánh ngẩng đầu, nhìn thấy Bách Lý Huyền Hồ từ rèm che hậu đường bước ra, A Nhị đi theo sau y.

Bách Lý Huyền Hồ sắc mặt có chút bạch, A Nhị lại đen mặt nhìn Lan Khánh cùng tiểu Tam.

Sư phụ ngồi ở trên chủ vị mím môi không nói một câu, A Nhị lúc này mở miệng: “Trong mắt các ngươi có còn coi trọng sư phụ hay không? Thân làm lớn lại muốn giết nhỏ, sư phụ dạy các ngươi võ công là để các ngươi đồng môn tương tàn sao?”

A Nhị ngữ khí nghiêm khắc, lại nói: “Sự tình ngay từ đầu các ngươi ai cũng sai, làm khó sư phụ còn phải suy nghĩ có phải người dạy dỗ đệ tử không nên, hàng đêm không ngủ yên.”

“Còn nữa!” A Nhị liếc nhìn Lan Khánh, cũng nhìn qua tiểu Tam: “Thần Tiên Cốc tâm pháp tu luyện dễ dàng mà uy lực kinh người, nhưng nó có duy nhất một khuyết điểm,『 thất tình nội thương 』, phàm là hỉ nộ ưu tư bi thương quá mức đề dễ tẩu hoả nhập ma! Các ngươi là muốn sư phụ thương tâm bao nhiêu mới đủ? Chẳng lẽ đến khi sư phụ chết, hai người các ngươi mới bằng lòng dừng lại?”

“Sư phụ thương các ngươi thế nào, hai người đều biết, nhưng các ngươi lại quậy phá đến mức khiến người đau lòng!” A Nhị trước chuyển hướng tiểu Tam: “Tiểu Tam, đại sư huynh muốn giết ngươi, vậy hắn đã xin lỗi ngươi chưa? Ngươi muốn ngày ngày đêm đêm khiến hắn không thoải mái như vậy? Hắn hai năm trước tính tình không có tốt, nếu khi đó ngươi gặp hắn, một kiếm liền không toàn mệnh, đừng nói còn có thể đứng ở chỗ này!”

A Nhị lại chuyển hướng Lan Khánh. “Đại sư huynh, trong mắt sư phụ thì đệ tử chúng ta đều như nhau, chỉ có yêu mến, không có ghét bỏ. Mỗi người đều là bảo bối trong lòng sư phụ. Tiểu Tam vừa tới thì thân thể quá yếu, sư phụ có lúc thời gian tinh lực đều đặt vào tiểu Tam, nhưng có lúc chỉ sợ tiểu Tam sống không nổi.

Vậy mà tiểu Tam thân thể vừa tốt, sư phụ liền không phải mỗi ngày đều dạy ngươi luyện kiếm luyện tâm pháp sao? Ngươi là sư phụ nuôi dưỡng, cũng là đệ nhất đệ tử sư phụ thu nhận, sư phụ thương ngươi như vậy, nhưng ngươi lại chỉ khiến sư phụ thương tâm……”

Nhưng vào lúc này, Bách Lý Huyền Hồ khụ vài cái, sắc mặt tái nhợt, chuyện này làm cả Lan Khánh lẫn tiểu Tam đều ngộ ra đang có chuyện bất thường.

“Sư phụ…… Người làm sao vậy?” Lan Khánh thu liễm, giống làm như hài tử biết mình sai, thấp giọng mà lo lắng hỏi Bách Lý Huyền Hồ.

Bách Lý Huyền Hồ có chút khó khăn lau đi khóe miệng, trong ưu thương vẫn cố mỉm cười,  nói với đệ tử yêu của mình: “…… Không có việc gì, sư phụ không có việc gì……” nói xong lời còn thở hổn hển, tiếp tục khụ hai tiếng.

Lan Khánh thấy Bách Lý Huyền Hồ như vậy, trong lòng run lên, lập tức nhìn phía A Nhị.

A Nhị ánh mắt tàn nhẫn nhìn Lan Khánh, cả giận nói: “Ta vừa nói qua, tu tập Thần Tiên Cốc tâm pháp sợ nhất là cái gì?”

“Thất tình nội thương!” Lan Khánh kinh ngạc không thôi, vội vàng chạy về bên chân Bách Lý Huyền Hồ. Hắn ngửa đầu nhìn sư phụ người này có lẽ còn yêu thương hắn hơn cả gia phụ thân sinh, khẩn trương hỏi: “Sư phụ tẩu hỏa nhập ma?”

Tiểu Tam cả người chợt lạnh, ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn nhìn nhìn A Nhị, nhớ lại năm đó Bách Lý Huyền Hồ vì cứu A Nhị mà đem tâm hồn linh huyết đều cho A Nhị, tâm hồn linh huyết là hộ mạng của dược nhân, dược nhân vốn dĩ kiên cường dẻo dai, nhưng khi mất nó, tâm mạch liền sẽ bị hao tổn, thêm cái tâm pháp kia của Thần Tiên Cốc, người này rất có thể sẽ bị hắn cùng Lan Khánh chọc cho giận đến mức thăng thiên cũng không chừng.

Tiểu Tam chậm rãi đi đến bên người Bách Lý Huyền Hồ, suy suy, nghĩ nghĩ, bèn quỳ xuống, quỳ trước sư phụ kiếp này của hắn, quỳ trước người với hắn có ân cứu mạng.

Bách Lý Huyền Hồ một tay nắm lấy tay Lan Khánh, một tay nắm lấy tay tiểu Tam, thanh âm khẽ khàng căn dặn: “Các ngươi đều là đồ đệ ngoan của sư phụ, bị bất cứ thương tổn nào sư phụ cũng đều luyến tiếc, cho nên coi như là vì sư phụ, hai người các ngươi bắt tay thuận hảo được không? Coi như là vì sư phụ……”

Thanh âm của Bách Lý Huyền Hồ càng ngày càng mỏng manh, Lan Khánh nhìn sắc mặt Bách Lý Huyền Hồ, vội vàng thốt lên: “Giảng hòa, giảng hòa! Sư phụ nói cái gì, Thạch đầu đều nghe!”

Bách Lý Huyền Hồ lại nhìn tiểu Tam, tiểu Tam nhìn Bách Lý Huyền Hồ yếu ớt đau lòng, không có cách nào khác, liền nói: “Giảng hòa thì giảng hòa, lão tử cầm được thì cũng buông được, không có gì không làm được!”

Tiếp đến trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiểu Tam quay sang Lan Khánh, trực tiếp dứt khoát nhận sai: “Đại sư huynh, lần này là ta không đúng, ta quá mức. Sư đệ vừa tới, còn không biết quy củ, thỉnh đại sư huynh bao dung.”

Lan Khánh sửng sốt một chút, lại thấy Bách Lý Huyền Hồ cố tình khép tay bọn hắn vào nhau, mới ngốc ngốc nói: “Sư huynh cũng có chỗ không đúng, sư đệ ngươi…… Ngươi…… Đừng để ý……”

Sau đó, Bách Lý Huyền Hồ đỡ hai đồ đệ đứng lên, an tâm nở nụ cười.

Sau đó, A Nhị đỡ sư phụ đi vào nội đường, nói sư phụ lúc này muốn nghỉ ngơi, khiến Lan Khánh cùng tiểu Tam phải rời đi, ở trong phòng, một đoạn đối thoại nhẹ nhàng do Bách Lý Huyền Hồ truyền ra từ cửa sổ.

“A Nhị này, dọa Thạch đầu cùng tiểu Tam như vậy không tốt lắm a…… Ngươi xem vừa rồi Thạch đầu mặt mũi trắng bệch……” đây là giọng nói của Bách Lý Huyền Hồ.

“Hai đứa nó, đứa nào cũng ngoan cố, không dùng biện pháp mạnh tuyệt đối không giữ cho tụi nó yên ổn được. Sư phụ chọn xem đại sư huynh cùng tam sư đệ tiếp tục đánh nhau đến chết mới thôi hay là chọn cách làm cho bọn họ có thể trở thành sư huynh đệ chân chính, hòa thuận chung sống đây?” là giọng nói của A Nhị.

“À ……” Bách Lý Huyền Hồ dừng một lát. “ta chọn cách hòa thuận chung sống……”

Tiểu Tam trốn ở ngoài cửa sổ nghe một chút liền đi, ở lâu tân sư phụ sẽ phát hiện hắn.

Khi đi rồi, điều đầu tiên hắn làm là thấp giọng mắng: “Ta đã biết ngay là có gì đó kì lạ mà.”

Tiếp theo lại cười một mình.

Vẫn là trải qua chút ngày an ổn đi, Lan Khánh mới mấy tuổi a, chẳng lẽ tiểu Tam gia hắn còn muốn cùng hài tử so đo?

Thật sự là càng trải đời càng bại hoại!

===========Bonus hình Thằng Phiêu nè (tên này buồn cười quá =.=) ============

Thằng Phiêu: Là tên gọi 1 món vũ khí có phần thân thuộc bộ vũ khí mềm (dây thừng, xích sắt, roi da, …) và phần ngọn được buộc vào một vật nặng (có thể vừa nặng vừa nhọn). Đây là loại vũ khí nguy hiểm bậc nhất, rất ít người sử dụng đến mức thành kĩ năng. Ngay cả nước mình chuộng võ công của Tàu như vậy mà cũng không du nhập được loại võ đi cùng với em vũ khí này (dẫn đến việc không có tên Việt hoá lẫn Hán Việt cho nó).

6

imagestải xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.