Tiểu Tam là người mang thù, bất luận là ai đã đắc tội với hắn, bị hắn ghi nhớ sẽ không hề dễ chịu.
Nhập Thần Tiên Cốc, làm đồ đệ của Bách Lý Huyền Hồ, còn cải danh thành Bách Lý Tam, tính cách tiểu Tam vẫn giống như trước, ai làm lỗi với hắn cái gì, hắn sẽ hoàn lại cho đủ. Tuy rằng hắn hiện nay tuổi còn nhỏ khí lực lại không lớn, nhưng tiểu Tam chính là tiểu Tam, hắn nhớ kỹ một câu: Quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù từ sớm đến tối.
Bách Lý Huyền Hồ thấy cơ thể của tiểu Tam đã tốt lên, liền muốn dạy tiểu Tam một ít công phu cơ bản.
Tiểu Tam nguyên lai không định học, nhưng là suy xét một chút, vẫn học.
Bách Lý Huyền Hồ trước dạy tiểu Tam nhập môn tâm pháp cùng khinh công, tiểu Tam học có hơi vất vả, nhưng này đối với hắn mà nói hoàn toàn không đáng gì, cho nên hắn lại hỏi Bách Lý Huyền Hồ dạy hắn công phu trọng yếu để bảo mệnh, bế khí chi pháp.
Nghiêm túc luyện hai bộ công phu này đến thuần thục, chỉ cần hắn có thể chạy nhanh để trốn đi, kiềm chế hơi thở, sau này sẽ không ai có thể phát hiện ra hắn. Trừ phi là cao thủ, giống như kỳ nhân Bách Lý Huyền Hồ vậy.
Tiểu Tam đại khái luyện được nửa tháng, sau đó đi hỏi tân sư phụ rằng, hắn đã trốn được Lan Khánh chưa?
Ban đầu Bách Lý lắc đầu, đến nửa tháng sau, tiểu Tam hỏi lại, Bách Lý mới trước gật đầu, sau lại lắc đầu, nói: “Còn thiếu vài phần khí lực.”
Không có biện pháp, ai kêu thân thể tiểu Tam yếu ớt chứ!
Hơn nữa cho dù tiểu Tam muốn luyện tập khắc khổ cũng không được, hắn một ngày ước chừng chỉ có thể luyện hai canh giờ, sau đó trước mắt bỗng tối sầm, lăn ra ngất trên đất, A Nhị hoặc Bách Lý Huyền Hồ đi qua thấy liền sẽ thuận đường ôm hắn trở về phòng, giúp hắn đắp chăn ngủ.
Về phần Lan Khánh, vẫn là bộ dáng cao ngạo ngang ngược, ngẫu nhiên có hứng còn có thể nhân lúc tiểu Tam té xỉu mà đạp lên mông hắn mấy cái.
Luyện a luyện a, đến đầu mùa đông, Bách Lý Huyền Hồ cao hứng gật đầu nói: “Nay ngươi chỉ cần ẩn thân tại chỗ cách Thạch đầu năm mươi bước, hắn sẽ không có cách nào phát hiện ra ngươi!”
Tiểu Tam suy sụp quỳ rạp trên mặt đất, nhưng một thoáng chốc lại đứng lên nói: “Bách Lý…… A, không, sư phụ! Bên trong cốc của người không có thương hay côn, kích, binh khí linh tinh gì không? Có thể cho ta một cái để sử dụng?”
Tiểu Tam không phải là người khách khí, nhất là đối với người hắn đã nhận định, vật dụng của bọn họ là vật dụng của hắn, mà vật dụng của hắn…… Miễn cưỡng cũng có thể cho bọn họ mượn dùng mười ngày nửa tháng, nhưng trên cơ bản vẫn là thuộc sở hữu của hắn!
Bách Lý Huyền Hồ lại là người vốn dĩ không ích kỉ, lại có tiếng thương yêu đồ đệ, cho nên đồ đệ muốn làm cái gì, hắn chỉ biết nói: “Hảo, hảo hảo hảo!”
Bách Lý Huyền Hồ đem tiểu Tam đến phòng binh khí, tiểu Tam nhìn lướt qua một vòng, nhìn thấy chiến kích đen tuyền ánh màu lạnh lẽo trong góc phòng, mắt hắn sáng lên, chạy tới muốn cầm thử.
Nhưng thân kích không biết được đúc từ thứ gì, nặng vô cùng, làm cho tiểu Tam sau khi dùng hết sức lực lấy xuống khỏi giá đỡ liền phát sinh bi kịch.
Tiểu Tam không đỡ nổi sức nặng từ cây kích đúc nguyên khối này, lập tức ngã xuống rồi bị nó đè lên, nặng nề nằm trên mặt đất, trước mắt tối sầm, thậm chí ngay cả thở cũng không nổi.
Bách Lý Huyền Hồ lập tức chạy tới nhấc cây kích ra đặt về vị trí cũ, rồi đỡ tiểu Tam ngồi dậy, gỡ áo hắn ra kiểm tra xem ngực có bị thương không, lại bắt mạch tiểu Tam xem có nội thương không, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tam nhi ngươi thật sự là hù chết sư phụ mà!”
Tiểu Tam nhíu mày. “Ta hiện nay đến kích còn không cầm được, vậy dựa vào cái gì mà đánh người chứ?”
“Hả? Cùng ai đánh?” Bách Lý Huyền Hồ hỏi.
Tiểu Tam khoát tay nói: “Ngươi đừng quản, là ân oán cá nhân.”
Sau đó tiểu Tam nhìn quanh một lượt, chọn ra thanh kiếm có vẻ nhẹ nhất, nhưng chỉ là một thanh kiếm cũng khiến hắn cảm thấy quá nặng, hắn không có cách nào khác đành phải trả thanh kiếm về chỗ cũ, ngửa đầu hỏi Bách Lý Huyền Hồ: “Sư phụ, có cái gì nhẹ, thuận tay, vừa công vừa thủ được, quan trọng là ta có thể dùng được hay không?”
Vấn đề này của Tiểu Tam khiến Bách Lý Huyền Hồ suy nghĩ cả buổi, sau đó hắn chỉ thấy sư phụ quay ba vòng quanh phòng, cứ cầm binh khí lên nâng thử, gõ thử, suy nghĩ một chút, lại ném đi.
Lúc tiểu Tam đã muốn bị Bách Lý Huyền Hồ làm cho chóng mặt, Bách Lý Huyền Hồ lại ngắm thấy thứ gì đó, lập tức vui mừng cầm đến, đưa cho tiểu Tam xem.
“Cái này!” Bách Lý Huyền Hồ nói.
“Một cọng dây thừng?” tiểu Tam hai tay khoang trước ngực, nghiêng đầu.
Bách Lý Huyền Hồ cảm giác tiểu Tam ngẫu nhiên lại hành động như tiểu hài tử, thật sự đáng yêu, vì thế sờ sờ tóc dài mềm của hắn.
Tiểu Tam ngẩng đầu thấy tân sư phụ dùng biểu cảm yêu thương nhìn hắn, nhịn không được đánh rùng mình, trong lòng thầm nghĩ: “lão tử năm nay đã bao nhiêu tuổi, Bách Lý Huyền Hồ mi đừng dùng cái ánh đó nhìn lão tử như nhìn thỏ con có được không đây?”
Bách Lý Huyền Hồ nói: “Này không phải dây thừng bình thường, mà là thế gian duy nhất có một cái, gân rồng ngâm mỡ rồi phơi nắng, cứ như vậy lặp lại một trăm lẻ tám ngày mới hoàn thành, gọi là Thí Long Tác.”
Tiểu Tam khóe miệng giật giật, hỏi: “Long? Ngươi nói cái con vật bay trên trời, trên đầu có sừng, thân hình thật dài, móng vuốt ngắn, có thể hô phong hoán vũ đó sao?”
Bách Lý Huyền Hồ cười cười nói: “Đúng vậy, chính là cái loại long Tam nhi nói đó.”
Tiểu Tam nghiêm túc nói: “Sư phụ à, ta nói cái này, long đó là linh thú chỉ có trong truyền thuyết thôi!”
Bách Lý Huyền Hồ cũng nghiêm túc nói: “Truyền thuyết khởi nguyên đều là bởi vì có căn cứ, từ đó tiền nhân mới truyền lại cho hậu bối. Sư phụ ta nói qua, thật lâu trước kia thật sự có long, chỉ là sau này không biết đã chạy đi đâu hết rồi.”
Tiểu Tam nhớ đến mấy món ăn trong “Thập toàn thực đơn”, nghĩ rằng: “có thể là vì có người đem này long, này phượng, … linh thú quý hiếm viết vào sách trù nghệ, sau đó đều bị ăn sạch? Ừm, nhân sinh có ăn uống chi dục, điểm ấy cũng không phải không có khả năng.”
Bách Lý Huyền Hồ nói: “Đây là nhẹ nhất, thủy hỏa bất xâm, thậm chí bất cứ đao kiếm nào cũng đều không thể chém đứt nó.”
Tiểu Tam bán tín bán nghi tiếp nhận Thí Long Tác, trên tay vung vẩy, lại chém tả chém hữu, thật đúng là rất nhẹ, chỉ nhẹ như nhánh cỏ.
Bách Lý Huyền Hồ tiếp đó còn nói: “Chuỷ thủ lúc trước sư phụ cho ngươi đâu?”
Tiểu Tam lấy dao trong ngực áo ra thảy cho Bách Lý Huyền Hồ, chính hắn đang bận chơi đùa Thí Long Tác, vẫy nè vẫy nè, cách dùng như roi da.
Bách Lý Huyền Hồ chờ khi tiểu Tam vừa buông lơi Thí Long Tác, liền trực tiếp bắt lấy đầu ngọn roi, xuyên vào chuôi của chuỷ thủ buộc một vòng rồi dùng lực siết chặt, sau đó mới trả về cho tiểu Tam nói: “Như vậy là được! Thí Long Tác thêm Ngư Trường kiếm, bình thường có thể phòng thân, nấu giờ cơm còn có thể dùng băm gà mổ cá, khắp thiên hạ không có gì so được với hai kiện Thần Khí của Tam nhi!”
Bách Lý Huyền Hồ cao hứng cười.
Tiểu Tam bỗng nhiên lại run một chút khi nghe thấy những từ đó.
Nếu không phải hắn từng trải mấy chục năm qua, sớm biết rằng Thần Tiên Cốc không phải nơi đơn giản, võ công bí tập một đống, cất giấu không ai xem đến mức sinh bụi mù, lại có kho binh khí mỗi thứ đều là cực phẩm, hắn hiện tại sẽ tuyệt đối chịu không nổi kích động mà trực tiếp ngất đi.
Ngư Trường kiếm, Ngư Trường kiếm! Hắn bữa giờ cứ đem ra giết gà mổ heo làm cơm suốt ngày bằng thanh chuỷ thủ sắc bén đó, cư nhiên là Thượng Cổ thần kiếm Ngư Trường kiếm trong truyền thuyết đã thất lạc từ lâu!
Tiểu Tam cảm thấy ngực nặng trĩu, không thở nổi.
Bách Lý Huyền Hồ cảm thấy khác thường, lập tức ôm ngang người tiểu Tam, muốn bế hắn về phòng.
Tiểu Tam gia bị ôm ra khỏi kho binh khí như vậy có cảm giác thật sự mất mặt, hắn vừa vặn vẹo vừa kêu Bách Lý Huyền Hồ buông hắn ra, nhưng Bách Lý Huyền Hồ chỉ là cười nói: “Ngoan nào, ngươi hôm nay không thể lại tức giận đâu!”
Không có cách, tiểu Tam gia đành chịu bị đối đãi như hài tử, một đường ôm vào trong phòng.
Sau đó phòng truyền đến thanh âm: “Tân sư phụ xin thương xót, đừng lại gọi ta là Tam nhi!”
“Vậy muốn gọi cái gì? Tên Tam nhi này thân thiết lại dễ nghe a!”
“gọi là tiểu Tam, gọi tiểu Tam!”
“……”
“Ta đang nổi da gà nè, ngươi xem, ngươi xem!”
“…… Được rồi, tiểu Tam……” Bách Lý Huyền Hồ thanh âm có phần rất thất vọng.