[12 chòm sao] Học Viện Danh Giá

Chương 44: xuống địa ngục cùng nhau




Tiểu Tam nấu xong bữa này, mệt muốn chết luôn, cũng không có sức lực đem thức ăn ra nữa, chỉ có thể nằm xuống ghế phòng bếp mà nghỉ ngơi.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập, tiểu Tam cũng đoán biết là ai, mở miệng nói: “Vào đi.”

A Nhị mang cái bụng đang đói đến mức đánh trống bước vào. Hắn trước nhìn đồ ăn, sau nhìn tiểu Tam, cau mày: “Ngươi quá mệt mỏi rồi, thân thể không tốt.”

Tiểu Tam hừ hừ nói: “Ta muốn luyện tập trù nghệ, hôm nay trước làm đơn giản, ngày sau còn làm nữa cho các ngươi xem.” Rồi phất tay: “Ngươi đem đồ ăn mang sang đó đi, ta không còn đủ lực nữa.”

A Nhị gật đầu, bưng đồ ăn ra đại sảnh.

Khi A Nhị trở về, hắn phát hiện đôi mắt tiểu Tam đã nhắm lại, liền bước đến gọi “tiểu Tam”, nhưng tiểu Tam cũng không đáp lại hắn. A Nhị nghĩ: Đây là mệt ngủ, hay là hôn mê? Ừm…… Thôi cứ bế qua cho sư phụ xem sao.

Sư phụ sờ qua xương cốt tiểu Tam, nói hắn bây giờ cỡ chừng sáu tuổi, A Nhị đã lên chín tuổi, Thạch đầu sư huynh nhỏ hơn 1 chút, năm nay mới tám tuổi, nhưng mà lúc A Nhị ôm lấy tiểu Tam, hắn cau mày, tiểu Tam như thế nào lại gầy như vậy, rõ ràng lúc tức giận khí thế vẫn kinh người, nhưng khi hắn ngủ, lại như là tiểu hài tử, thật nhỏ bé, mong manh.

Lúc Tiểu Tam tỉnh lại, nhận ra hắn lại đang nằm trên ghế trong đại sảnh.

Bàn đồ ăn bên cạnh cơ hồ trống không như bão vừa cuốn qua, mà Lan Khánh lại đang xí miếng da heo cuối cùng, vừa nhét vào miệng vừa nhai, thì thào nói: “Cũng giòn cũng thơm, cắn mạnh sướng răng nhưng vẫn còn dai quá. Nêm hơi ngọt, tương xào không ngon, khuyết điểm một đống.”

Tiểu Tam từ trên ghế bò lên, ngồi thẳng dậy giận dữ: “Đầy bàn đồ ăn của ta ngươi đều ăn sạch, một miếng cũng không chừa cho ta, còn bày đặt chê bai! Về sau dứt khoát đưa cho ngươi nấu, ngươi đó cái đồ lương tâm chó cắn!”

Lan Khánh nheo mắt, lộ ra chút khí tức nguy hiểm nhìn tiểu Tam, nhưng sau đó hắn lại thấy được ô mộc lệnh bài trên thắt lưng tiểu Tam liền kinh hoàng lật bàn. “Làm sao ngươi có ô mộc lệnh? Ăn trộm?”

Tiểu Tam liếc nhìn Lan Khánh. “Ai trộm, là sư phụ của ngươi đưa cho ta!” Tuy rằng lời này có điểm bóp méo sự thật, rõ ràng là hắn muốn ra khỏi cốc nên Bách Lý Huyền Hồ mới có thể cho hắn ô mộc lệnh, nhưng chủ yếu hắn cũng thích đối nghịch cùng Lan Khánh. Một thằng nhóc con kiêu ngạo như vậy, nếu không mài dũa, sau này trưởng thành, không biết sẽ có bao nhiêu người chịu tai ương.

Bách Lý Huyền Hồ lúc này lấy một chén canh hạt sen, đi đến bên tiểu Tam đút hắn từng ngụm: “Hạt sen giải nhiệt, đừng cãi nhau cùng Thạch đầu nữa, ngươi cũng chỉ muốn tu thân dưỡng tính, tâm thanh thản, bệnh mới có thể khỏi nhanh được mà.”

Tiểu Tam vừa đắc ý liếc Lan Khánh, vừa hưởng thụ canh sen do Bách Lý Huyền Hồ tự tay đút, cực kỳ khiêu khích.

“Sư phụ, người hiểu rõ ô mộc lệnh rất trọng yếu, trừ đệ tử của Thần Tiên Cốc không thể đưa ai khác, việc này người quên rồi sao?” Lan Khánh hạ giọng.

Tay của Bách Lý Huyền Hồ dừng trong chốc lát, mỉm cười nói: “Ta cho hắn là vì hắn muốn xuất cốc mua nguyên liệu nấu ăn, Thạch đầu mới vừa rồi không phải cũng được ăn rất ngon sao, tiểu Tam sẽ không làm xằng bậy, ngươi yên tâm.”

“Sư phụ!” Lan Khánh cả giận nói: “Thủ hạ ngầm của Lan gia thấy lệnh bài như thấy giáo chủ, đó là bảo mệnh của Lan gia! Trừ đệ tử Thần Tiên Cốc ra, ai cũng không thể tin được! Sư phụ đem ô mộc lệnh cho người khác, nếu để lộ chuyện, hoàng đế biết được cha ta không chỉ đặt tay sai trong triều mà còn câu kết giang hồ, vậy Lan gia thực sự sẽ gặp nguy hiểm!”

Bách Lý Huyền Hồ  “A” một tiếng, động tác đút tiểu Tam ăn hạt sen liền ngừng.

Lan Khánh trừng tiểu Tam: “Thần Tiên Cốc quy củ, ô mộc lệnh chỉ truyền cho đệ tử, trừ phi bị trục xuất sư môn hoặc là chết, bằng không vĩnh viễn không thu hồi! Sư phụ tránh ra, ta muốn một kiếm giết hắn, lệnh bài đệ tử Thần Tiên Cốc không phải ai cũng có thể lấy!”

Tiểu Tam vừa nghe liền quên mất miệng còn ăn hạt sen, chửi ầm lên: “Ô mộc lệnh có gì đặc biệt hơn người, ngươi cho ta còn không muốn nhận! Thứ này trả ngươi, lão tử không cần, lão tử rời Thần Tiên Cốc đi tiêu dao! Ngươi ăn cơm lão tử làm không ít, bày đặt lên giọng cái gì!”

Nhắc tới đồ ăn của tiểu Tam, Lan Khánh đột nhiên dừng một lát.

Tiểu Tam phun hạt sen lên đầy mặt Bách Lý Huyền Hồ, thò tay giật ô mộc lệnh xuống. Ném về hướng Lan Khánh ném đi, đập trúng trán Lan Khánh.

Tiểu Tam dụng sức đứng lên, nhưng do mới tỉnh lại, lại thấy hoa mắt, hai chân mềm nhũn, té ngồi trên ghế.

“Sư phụ, lau mặt.” A Nhị lấy ra một cái khăn trắng đưa cho Bách Lý Huyền Hồ, nhưng Bách Lý Huyền Hồ một tay cầm thìa một tay bưng bát, không thể nhận cái khăn kia, A Nhị liền nâng mặt Bách Lý Huyền Hồ lên, cẩn thận lau đi từng chút hạt sen.

Lan Khánh trán đỏ một vùng, tuy đầu váng mắt hoa vẫn ráng mở trừng trừng nhìn tiểu Tam đối diện.

A Nhị nhìn hai người, lại nhìn sư phụ đang rất khó xử, vì thế nói: “Có thể để tiểu Tam bái sư nhập môn, như vậy tiểu Tam cũng là đệ tử của Thần Tiên Cốc, sư huynh ngươi cũng không cần lo lắng!”

“Cái gì!” Lan Khánh tiểu Tam hai người đồng thời quay đầu lại nhìn A Nhị mà kêu.

Nhưng chỉ thấy sắc mặt A Nhị không đổi, vẫn bình tĩnh nói: “Tiểu Tam phải dưỡng đến mười bốn tuổi thì cơ thể mới phát triển tốt, hắn lúc này rời cốc chắc chắn sẽ chết, mệnh của tiểu Tam là do sư phụ dùng dược từng chút từng chút cứu về, tiểu Tam gặp chuyện, sư phụ sẽ không tha thứ cho chính mình! Sư huynh, ngươi chẳng lẽ thật muốn thấy sư phụ ngày đêm tự trách?”

Lan Khánh mím môi, im lặng.

A Nhị lại tiếp lời: “Mà tiểu Tam ngươi, vào Tàng Thư Các, lại lấy xem bí kíp của Thần Tiên Cốc, học trù nghệ từ đó mà ra. Sư phụ đối với ngươi như thế nào ngươi cũng biết, người luôn không coi ngươi là người ngoài, cho dù sư huynh ghen tị, mỗi ngày cũng đều chiếu cố ngươi. Sư phụ đối với ngươi tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi thật muốn thấy hắn trơ mắt nhìn ngươi chết, rồi cứ thế buồn bực qua đời?”

Tiểu Tam nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này đến tột cùng là mấy tuổi a, nhỏ như vậy mà có thể nói trúng yếu điểm của người khác!”

Tiểu Tam cùng Lan Khánh tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng hai người đối Bách Lý Huyền Hồ hiền lành đều là yêu mến.

Bách Lý Huyền Hồ thấy tiểu Tam không ăn, cũng đứng dậy cầm chén cùng thìa đặt lại trên bàn, ngồi trở lại ghế chủ vị giữa đại sảnh, ngẩng đầu nhìn lên mái trúc, thần tình u buồn như cái ngày tiểu Tam hồn lìa khỏi xác nơi sa trường năm đó, làm chính tiểu Tam cũng ngẩn người.

Lan Khánh thấy bộ dáng này của Bách Lý Huyền Hồ, tâm cũng nhói đau. Cuối cùng hắn chỉ có thể cắn răng, làm ra quyết định.

Lan Khánh đi đến trước mặt tiểu Tam, rút kiếm gác trên cổ hắn, vừa nhẹ lướt qua da thịt, máu nháy mắt liền đổ xuống.

Lan Khánh nâng cằm, dùng thần tình cao ngạo ra lệnh cho tiểu Tam: “Vì không để sư phụ khó xử, ta liền ngoại lệ cho phép ngươi trở thành sư đệ của ta! Nhanh đi bái sư, nhanh lên! Ngươi nếu không lập tức bái sư, ta lập tức giết!”

Tiểu Tam âm trầm nói: “Ai cho phép ngươi dùng kiếm uy hiếp ta?”

“Bái sư, nhanh lên!” Lan Khánh gần đến giới hạn, hiếm hoi nói thêm một lần nữa.

Tiểu Tam âm trầm nhìn về phía Bách Lý Huyền Hồ, Bách Lý Huyền Hồ bật cười, bất đắc dĩ nhìn hắn.

Bách Lý Huyền Hồ nói: “Tiểu Tam không muốn bái thì không cần, ngươi vốn là người làm chuyện lớn, Định Ba đại tướng quân nơi sa trường, bởi vì ta mới biến thành như vậy, không có việc gì.”

Rồi sau đó hắn lại đối Lan Khánh nói: “Thạch đầu, đừng làm khó dễ tướng quân, hắn là rất người tốt, dùng chính sinh mệnh của mình bảo vệ Vương Triều này, cho dân chúng sống an ổn. Ngươi hẳn là nên kính trọng hắn, không nên dùng kiếm chỉ vào hắn.”

Lúc Bách Lý Huyền Hồ nói đến Định Ba tướng quân, lòng tiểu Tam thình lình giật mình.

Đúng vậy, huy hoàng đã là quá khứ, hắn vốn dĩ muốn quên hết thảy để làm lại từ đầu, nhưng muốn thì muốn, đêm khuya mộng hồi vẫn là cảnh tượng hắn cưỡi ngựa khải hoàn, Tô Tam Hoành hào sảng cùng thân hữu uống rượu hô vang.

Hắn hẳn là nên quên mới đúng, nhưng mà hắn sớm quên mất việc phải quên.

Thần Tiên Cốc, là nơi hắn khởi đầu, cái tên tiểu Tam này, tên mới của hắn. Bách Lý Huyền Hồ không phải là một người tùy tiện nào, mà chính là người đời trước hắn đối đãi lễ nghi như bằng hữu, đời này lại lần nữa gặp được con người hiền lành ấy.

Người này đối với hắn thật sự không tệ, hết lòng hết dạ vì hắn.

Nếu hắn kiếp này thật sự định sống tự tại, vậy bái Bách Lý làm sư, ở lại Thần Tiên Cốc, lâu lâu lại ngẫu nhiên đi ra ngoài tiểu trấn mua đồ ăn đem về, có cái gì không được?

Tiểu Tam dùng đầu ngón tay dời đi lưỡi kiếm ánh sắc lạnh, bước xuống khỏi ghế.

Hắn đi đến trước mặt Bách Lý Huyền Hồ, nhìn kỹ bộ dáng người này.

Người này trong trí nhớ của hắn, hạc phát đồng nhan (tóc bạc, người vẫn thanh xuân), thanh tú tuấn lãng. Ngẫu nhiên có lúc ngốc nghếch, nhưng y thuật cao minh, là một vị nhân y.

Sau đó, hắn từng chút từng chút, xoá bỏ hết tất cả ký ức cũ, mọi thứ trống rỗng, một lần nữa nhìn kĩ người này, khắc lấy khuôn mặt bao dung từ tâm này vào đầu, mỗi một nét đều không để sót.

Tiểu Tam dần khuỵu gối, cho đến khi quỳ trên mặt đất. Hắn nói: “Xem ngươi đối với ta chưa bao giờ tệ bạc, ta nhận được từ ngươi rất nhiều, vậy thì cũng nhận ngươi là sư phụ. Nhưng ta đáp ứng bái ngươi làm sư phụ, không phải do tên Thạch đầu bảo bối của ngươi uy hiếp, mà là nguyện vọng của bản thân ta, là ta nguyện ý, ngươi nên biết điều đó!”

Dứt lời tiểu Tam trước Bách Lý Huyền Hồ dập đầu ba cái, sau đó A Nhị bưng một ly trà đến, tiểu Tam tiếp lấy, cung kính nâng cao quá trán, thỉnh: “Sư phụ uống trà.”

Bách Lý Huyền Hồ bị hành động này của tiểu Tam làm động tâm, hốc mắt bỗng nhiên ướt, khịt mũi, uống trà do đồ đệ dâng, rồi đứng lên nâng tiểu Tam dậy.

Bách Lý Huyền Hồ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Tam, kiềm nước mắt mà nói: “Tiểu Tam, sư phụ cảm thấy thực vui mừng.”

Tiểu Tam ngẩng đầu nhìn Bách Lý Huyền Hồ, gật gật đầu. “Khóc đi, lão tử tương lai sẽ là thần trù, bái ngươi làm sư, ngươi là nên vui mừng một chút.”

Bách Lý Huyền Hồ nín khóc mỉm cười, vỗ vỗ bả vai tiểu Tam. “Tiểu Tam có chí hướng tốt.”

A Nhị nói tiếp: “Sư phụ cần đặt tên.”

Bách Lý Huyền Hồ nói: “Thạch đầu hai tuổi nhập môn, danh tự là do ta đặt. Bởi vì hắn luôn thích ta ôm hắn, muốn ta cụng trán hắn, còn vừa giỡn vừa cười. Sau này cha hắn không phản đối, cho nên Thạch đầu thành nhũ danh của đại sư huynh ngươi.”

Tiểu Tam hoang mang nói: “Ta nhớ là A Nhị so với cái tên gia hỏa kia còn xuất hiện tại bên cạnh ngươi sớm hơn, hơn nữa A Nhị tuổi cũng lớn hơn, tại sao A Nhị không được là huynh trưởng?”

Lan Khánh nghe tiểu Tam thế mà gọi hắn là “tên kia“, giận đến mức muốn lấy kiếm chém người, nhưng A Nhị lập tức ngăn cản.

Bách Lý Huyền Hồ nói: “Thu nhận Thạch đầu làm đồ đệ là ý tứ của cha hắn, khi đó A Nhị mới đi theo bên người ta, thuận tiện nhớ lại cha hắn cũng giao hắn cho ta, nên ta cũng cho hắn nhập môn, dạy hắn võ công, cho nên A Nhị bái sư sau Thạch đầu. Sau đó ta lại nhớ là không biết nhị vị kia họ gì, A Nhị liền theo họ ta, mà trong sư môn hắn đứng thứ hai, liền cho làm Bách Lý Nhị.”

“……”  tiểu Tam chần chừ hỏi: “Vậy ta thì?”

“Ngươi muốn dùng tên cũ hay là tên mới ta đặt đây?” Bách Lý Huyền Hồ cười nói.

“Mới” tiểu Tam không hề nghĩ ngợi: “Bỏ hết mọi sự cũ đi.”

Bách Lý Huyền Hồ nghiêm túc cúi đầu trầm tư hồi lâu, rồi sau đó ngẩng đầu nói: “Vậy, ta tính là, ngươi tại sư môn xếp hạng đệ tam, cho nên liền gọi Bách Lý Tam đi! Huống hồ trước đây chúng ta cũng đều gọi tiểu Tam tiểu Tam thành quen, dùng tên này thật sự là vừa tốt!”

“Vừa tốt cái đầu ngươi!” Từ nay về sau danh tự bị đặt thành Bách Lý Tam, tiểu Tam ném cho sư phụ của hắn một cái liếc mắt coi thường.

Tiểu Tam thầm nghĩ, kế tiếp thu nhận thêm vài người nữa thành đệ tứ đệ ngũ đệ lục …, vậy không phải thành Bách Lý Tứ, Ngũ, Lục … thật chứ!

“Bách Lý Huyền Hồ, tên ngươi đặt rất có vấn đề a!” tiểu Tam gia thầm chỉ trích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.