Tô Tam Hoành lần này tỉnh lại, cái tình huống đi hai bước thở gấp, đi ba bước té xỉu, không đi thì thường xuyên ngẩn người có vẻ nhờ có Trấn hồn châu của Bách Lý Huyền Hồ đưa hắn mà đã cải thiện nhiều lắm.
Bách Lý Huyền Hồ vẫn tiếp tục thay hắn sắc thuốc, dưỡng thân thể. Tô Tam Hoành thấy người này sáng sớm đã cùng đại đồ đệ luyện võ công, buổi trưa sắc thuốc cho hắn uống, buổi chiều dạy nhị đồ đệ bói toán, cơ quan trận pháp cùng thuật số, còn xử lý chuyện ăn uống cho mọi người trong cốc, không khỏi cảm thấy hắn xoay còn nhanh hơn con quay, cả ngày bận rộn.
Hôm đó giữa trưa, Tô Tam Hoành ngồi trên thảm cỏ, giống như trước đây, nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng, phát ngốc.
Bách Lý Huyền Hồ cầm bát thuốc sắc đặc, đen ngòm đưa tới trước mặt Tô Tam Hoành.
Tô Tam Hoành không buồn hỏi đây là thứ gì, ngửa đầu uống một hơi hết sạch. Uống xong, trả lại cái bát rỗng cho Bách Lý Huyền Hồ, tiếp tục sự nghiệp phát ngốc của hắn.
“Nghĩ gì thế?” Bách Lý Huyền Hồ hỏi.
“Nghĩ xem sau mình sẽ phải làm gì? Cũng đã chết một lần rồi, một lần thì suýt chết, lão thiên gia muốn nhét ta vào thân thể rách nát này để làm gì không biết?” Tô Tam Hoành nói.
Bách Lý Huyền Hồ cười cười nói: “Nếu ngươi muốn, trước năm ngươi mười bốn tuổi ta có thể giúp ngươi thay căn đổi cốt, giúp ngươi trở lại sa trường, giống như kiếp trước, lại đứng ở vị trí đại tướng quân kia.
Tô Tam Hoành trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: “Bách Lý, ta đã từng nói, thực ra ta không thích giết người chưa?”
Bách Lý Huyền Hồ lắc lắc đầu.
“Bảo vệ quốc gia là rất quan trọng, nhưng ta không thích cảm giác giết người. Tuy rằng từ khi ta bắt đầu có ý thức thì đã giết người rồi.” Tô Tam Hoành nói. “Ngươi vừa nói là kiếp trước. Đúng vậy, cái người tên Tô Tam Hoành đã mất rồi, đều là chuyện của kiếp trước rồi. Nực cười là ta vẫn còn nghĩ mình là tướng quân, không quên được cảm giác được người khác vây quanh, ngày nào cũng có cả đám người đến tìm ta hành lễ.”
Tô Tam Hoành dừng lại một lúc, đem suy nghĩ của hắn từng chút từng chút tâm sự thành lời với vị bằng hữu từ kiếp trước.
Hắn nói: “Ta không muốn giết người, cũng không muốn trở lại chiến trường. Ngươi có biết Tô gia ở kinh thành có một quán ăn cực kì nổi tiếng, được thánh chủ khai quốc khâm phong “Tướng quân lâu” không?”
Bách Lý Huyền Hồ vẫn lắc đầu.
Tô Tam Hoành vẫn nói tiếp: “Vốn là ta định sau khi thu phục Nam Việt, chỉ muốn hồi kinh cưới vợ, thay cha ta tiếp quản Tướng quân lâu. Đại gia gia ta nói, tổ tiên Tô gia ngày trước có người từng thề, phải cả đời phải bảo vệ mảnh giang sơn này, lại có một người thề, nguyện làm cho thiên hạ này không còn người đói.
Có lẽ lão thiên gia thực sự nghe được, vì thế huyết mạch Tô gia bị phân làm đôi, mỗi thế hệ, sẽ có một ngươi lên chiến trường chém giết, chiếm danh hào tướng quân, lại có một người trời sinh rất giỏi trù nghệ, chưởng quản Tướng quân lâu.
Đại gia gia ta là tướng quân, cho nên hắn rất mong ta cũng có thể giống như hắn ra chiến trường lập công trạng.
Cha ta cũng muốn làm tướng quân, hắn không muốn cả đời ở Tướng quân lâu làm đầu bếp. Nhưng thiên phú hắn không đủ, đại gia gia sớm biết, cho nên trong mắt đại gia gia căn bản không có cha ta.
Ta đến giờ vẫn còn nhớ ánh mắt cha ta nhìn ta ngày đại gia gia mang ta rời kinh thành.”
Tô Tam Hoành thoáng ngừng một chút, phát hiện Bách Lý Huyền Hồ đang chăm chú nhìn hắn. Bách Lý cười ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy dẫu đem bí mật từ tận đáy lòng đào ra cho y cũng không sao. Bởi vì y thật sự là người đáng để người ta tin tưởng.
Tô Tam Hoành hít sâu một hơi, nói tiếp: “Đời này ta không phải Tô Tam Hoành, cũng không phải chủ nhân ban đầu của thân thể này, Niếp Tiểu Tam. Ta chỉ là một du hồn, nhập vào cỗ thân thể này, sinh ra một người mới.
Cái tên Tô Tam Hoành này ta không muốn dùng, Niếp Tiểu Tam kia cũng không phải tên ta. Ta cũng không muốn làm tướng quân, ngươi đừng nhắc đến chuyện thay gân đổi cốt nữa.”
Bách Lý Huyền Hồ động tâm, hỏi lại: “Vậy sau này ngươi muốn làm gì?”
Tô Tam Hoành nghĩ nghĩ, đáp một câu: “Không biết!”
Bách Lý Huyền Hồ nói: “Ta dạy Thạch Đầu võ công, dạy A Nhị kỳ môn độn giáp cùng thuật bói toán, vậy, ta cũng dạy võ công cho ngươi được không?”
Tô Tam Hoành lắc lắc đầu.
Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, cuối cùng lại hỏi: “Vậy hiện giờ ngươi muốn làm gì nhất?”
Tô Tam Hoành cau mày suy nghĩ, trầm ngâm hồi lâu, rồi mới phun ra một chữ: “Chơi!”
Bách Lý Huyền Hồ có chút kinh ngạc, miệng Tô Tam Hoành có thể nói ra chữ này sao?
Tô Tam Hoành ngả người ra sau, ngã lên mặt cỏ được hong khô dưới ánh nắng mặt trời, khua khua hai chân, hai tay gối sau đầu, nói: “Một kiếp này coi như thưởng cho ta, ta không có ý định gì cả, muốn gì làm nấy thôi, không cần phải đem chuyện của Tô gia gánh trên lưng nữa. Nếu có thể, ta muốn được như chim ưng nay lượn khắp biển cả thảo nguyên không gì trói buộc. Ta chỉ muốn là ta, muốn chơi thật vui vẻ, muốn đem tuổi thơ chưa từng một lần biết đến vui đùa là gì, sống lại một lần nữa, bắt đầu tất cả lại từ đầu.”
Bách Lý Huyền Hồ nhìn vẻ mặt thoải mái dưới ánh nắng ấm áp, hai mắt nhắm nghiền của Tô Tam Hoành, cảm thấy dáng vẻ buồn bực trước kia của hắn đã tiêu tan hết.
Trấn hồn châu lộ ra trên cổ hắn trong nháy mắt sáng chói ánh hoàng kim, rồi sau đó lại khôi phục màu lam thiên nhu hòa xinh đẹp.
Hiện tại, hắn chính là hắn.
Bách Lý Huyền Hồ sờ tóc Tô Tam Hoành, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì chơi đi!”
***
Ăn đồ ăn Bách Lý Huyền Hồ nấu thêm vài ngày, Tiểu Tam sâu sắc cảm thấy, nếu không sửa đổi phương thức ăn uống, tìm cách nấu ra thứ gì đó chân chính có thể ăn được, thân thể hắn không đợi được Bách Lý Huyền Hồ dưỡng cho khỏe lại, sẽ trực tiếp chết yểu.
Mà, vì cái gì đại gia Tô Tam Hoành hắn lại biến thành Tiểu Tam? Bởi vì Tô Tam Hoành coi như đã chết, Niếp Tiểu Tam cũng vậy, mà Bách Lý Huyền Hồ cùng hai tên đệ tử của hắn đã quen gọi hắn là Tiểu Tam, vì thế hiện giờ hắn đã biến thành Tiểu Tam rồi.
Tiểu Tam đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Bách Lý Huyền Hồ xào rau. Lá rau kia được hái từ trong vườn dược thảo, nghe nói là một loại thảo dược rất quý giá có thể ăn được.
Tiểu Tam thấy Bách Lý Huyền Hồ đảo dầu…Ân… Nhiều dầu lắm…
Sau đấy thì thả lá rau vừa mới rửa sạch, còn đang nhỏ nước tong tongvào nồi.
Lập tức Bách Lý Huyền Hồ nhảy dựng lên.
Là bởi, lửa to, bếp nóng, dầu nóng, dầu lại gặp nước, nổ luôn rồi…
Tiểu Tam không nói gì…
Quăng cái vung nồi lên, che đi đám dầu đang nổ phốc phốc trên bếp, Bách Lý Huyền Hồ thoát khỏi tình huống nguy hiểm, quay sang mở vung nồi bên cạnh.
Kết quả, Bách Lý Huyền Hồ “a” một tiếng: “Sao lại biến thành cháo rồi?”
Xem ra thứ trong nồi này vốn là để nấu thành cơm.
Lúc sau nhìn hắn rán cá…Nát be nát bét…
Lại thêm món thịt kho tàu…Vô cùng thê thảm…
Liên tục mấy ngày như thế, một hôm, trong lúc mọi ngươi đang dùng bữa, Tiểu Tam ném đôi đũa lên bàn, quát: “Không được, lão tử nhịn không nổi nữa! Rõ ràng là mẻ cá vừa mới đánh, rau vừa mới hái, tùy tiện nấu thế nào cũng ngon. Bách Lý Huyền Hồ, vì sao ngươi lại có thể lãng phí đồ ăn, lãng phí đồ ăn như thế?”
Lan Khánh đang ngồi đối diện hắn tức giận đứng lên, ngân kiếm lại ra khỏi vỏ, đâm lên cổ Tiểu Tam, xuất ra một dòng máu.
“Đồ ăn sư phụ làm là ngon nhất, hắn vất vả cả ngày còn phải nấu cơm, ăn được cơm sư phụ nấu là phúc ngươi tu ba đời mới có được. Không thích thì tự đi mà nấu.”
Bách Lý Huyền Hồ lo lắng nhìn hai đứa nhỏ trợn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải. A Nhị gắp miếng thịt bỏ vào bát Bách Lý Huyền Hồ, thần sắc không đổi nói: “Sư phụ ăn cơm đi, đừng để ý tới bọn hắn. Sư huynh không thích ngươi thương Tiểu Tam, hắn ghen đó!”
Lan Khánh liếc xéo A Nhị một cái, lại chuyển mắt trừng Tiểu Tam, cả giận nói: “Ngươi nghĩ nấu cơm đơn giản phải không? Vậy từ giờ chuyện cơm nước cho mọi người trong Thần tiên cốc cho ngươi quản, có dám không?”
Tiểu Tam gia không chịu được khiêu khích, hắn nhếch môi, vênh mặt, nói: “Tốt, dù sao lão tử cũng không có việc gì làm, ta sẽ nấu cho ngươi xem!”
Tiếp đó như đã có chuẩn bị trước, Tiểu Tam quay đầu nhìn Bách Lý hỏi: “Công phu của ngươi, cả y thuật với cái đống thất loạn bát tao ngươi học ở đâu ra?”
Bách Lý Huyền Hồ nói: “Có một phần là sư phụ ta dạy, phần còn lại là về sau sư phụ ta qua đời rồi, ta xem sách tự học.”
“Là những sách gì?” Tiểu Tam hỏi.
“Ân…Nhiều lắm, sách gì cũng có.” Bách Lý Huyền Hồ đáp.
“Có sách dạy nấu ăn không, hay công thức chế biến gì đó… tương tự thế cũng được!”
Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ một lúc, nói: “Thư phòng trong trúc ốc có một bộ tên là “Thập toàn thái phổ”. Ta đã từng xem qua, nhưng mà đọc suốt hai ngày hai đêm vẫn không hiểu, nên không xem lại nữa.”
“Tốt, ta biết mà. Thần tiên cốc có quan hệ với hoàng gia, lại quen biết với Lan gia, dược nhân còn có công lực sâu như vậy, bí kíp nhất định sẽ rất nhiều!” Tiểu Tam nói với Bách Lý Huyền Hồ: “Lúc trước ngươi hỏi ta muốn học cái, bây giờ ta muốn học cái này. Cuốn “Thập toàn thái phổ” kia ngươi cho ta mượn xem được không?”
Bách Lý Huyền Hồ gật đầu. “Ngươi muốn thì ta sẽ tìm cho ngươi. Thư phòng rất nhiều sách, chắc là phải mất một lúc.”
“Sư phụ!” Lan Khánh mất hứng gào lên: “Ngươi thiên vị ngoại nhân!”
Bách Lý Huyền Hồ tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Ngoan một chút, thu kiếm lại. Tiểu Tam không phải ngoại nhân, hắn là nội nhân.”
A Nhị ho một tiếng, nói: “Sư phụ, nội nhân là để gọi thê tử.”
Bách Lý Huyền Hồ a một tiếng, hỏi lại: “Tiểu Tam không phải nội nhân, vậy thì gọi là gì?”
A Nhị trả lời: “Là người một nhà.”
Bách Lý Huyền Hồ ồ lên một tiếng, quay sang nói với Lan Khánh: “Tiểu Tam là người một nhà!”
Lan Khánh thu kiếm, gắt gao trừng mắt nhìn Tiểu Tam.
Tiểu Tam cũng trợn mắt lên nhìn lại.
“Chúng ta chờ xem!” Lan Khánh nói.
“Cứ ở đó mà nhìn đi!” Tiểu Tam dùng khí phách bá vương đáp.
***
Lấy được “Thập toàn thái phổ” từ trong tàng thư các ra, Tiểu Tam cả ngày ở trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa.
Có khi A Nhị đưa cơm qua cho Tiểu Tam có nghe được một chút động tĩnh.
Lúc Tiểu Tam “Ân?” một tiếng, âm điệu lên cao, tức là tỏ ý ngạc nhiên. Nếu là “ừm, ừm, ừm…” thanh âm hạ xuống, tức là tỏ ý đã hiểu.
Tiểu Tam cứ như vậy ở trong phòng xem sách, trừ lúc ăn cơm uống thuốc, không hề bước ra tới cửa phòng.
Bách Lý Huyền Hồ tới tìm hắn vài lần, hắn cũng không thèm để ý, khiến Bách Lý Huyền Hồ thương tâm trở về, A Nhị còn phải an ủi.
Cuốn “Thập toàn thái phổ” không biết từ đâu mà có, mở bìa sách ố vàng ra, trang đầu tiên chỉ viết: “Cái gọi là thập toàn tức là cực kỳ hoàn hảo, không thể chê vào đâu được. Nhưng mười người mười vị, trăm người có trăm cách thưởng thức. Người nấu ăn dùng được nhuần nhuyễn năm vị “Chua, ngọt, đắng, cay, mặn”, thông qua tai, mắt, mũi, miệng, tâm khiến người ăn có thể động lòng, mới viết được hai chữ thập toàn.”
Tiểu Tam cảm thấy vừa xem trang thứ nhất này, hắn đã hiểu ra.
Hóa ra nấu ăn ngon đến hoàn mỹ không chỉ là trù nghệ cao tay, mà còn phải nấu ra món ăn khiến người ăn tâm can rung động, mặc kệ là chua cay mặn ngọt đắng, chỉ cần có thể làm người khác động tâm chính là cảnh giới tốt cao của trù giả.
“Thập toàn thái phổ” có tất cả mười cuốn. Cuốn thứ nhất dạy người ta nhận biết ngũ vị, nắm được ngũ vị trong tay, cho dù là khẩu vị của mình hay của người khác.
Cuốn thứ hai luyện kiến thức căn bản, luyện đao pháo, còn dạy người ta cách nhóm lửa, sử dụng loại củi nào, dựng bếp thế nào, đợi trong bao lâu, chi tiết đến mức ngay đến Tiểu Tam chưa từng biết nấu ăn cũng cảm thấy thật kinh ngạc.
Cuốn thứ ba mới là sách dạy nấu ăn, đều là những món đơn giản nhất, để các đầu bếp mới có thể luyện trù nghệ.
Từ sách thứ tư đến sách thứ chín cũng đều dạy nấu các món ăn, mỗi quyển độ khó lại càng cao hơn.
Lúc Tiểu Tam nhìn thấy cuốn thứ chín viết ra nào là “pháo long cốt tủy” (tủy xương rồng xào), “hoại long cân” (gân rồng băm nhuyễn) thì hắn cũng muốn ngất luôn. Cho dù có thể học nấu nhưng biết chạy đi đâu mà kiếm long cốt tủy? Cũng đừng nghĩ đến chuyện bắt con rồng rồi rút gân.
Mà cuốn thứ mười đột nhiên lại viết về những món ăn thông thường. Có vẻ giống mấy món thường thấy ở các tửu lâu, nói chung là rất phổ thông.
Lúc sau Tiểu Tam cẩn thận nhìn từ đầu tới cuối, chỉ thấy còn một tờ, một tờ ghi bốn chữ, chính là “Phản phác quy chân!”
(Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, ví dụ như trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.)
Tiểu Tam đóng mình trong phòng mười ngày, cuối cùng cũng bước ra tới cửa phòng. Lúc này vừa vặn là buồi chiều, vừa ăn cơm lúc trưa xong, bây giờ nói đói thì cũng chưa đói lắm, nói no thì cũng không no quá.
Hắn không đụng mặt ai, cho nên ba người kia cũng không biết hắn đã ra ngoài. Hắn đi thẳng vào vườn dược thảo hái vài lá rau cải, sau đấy bắt một con gà, rồi bước vào nhà bếp, nhóm lửa nấu ăn.
Hắn không nấu cơm, bởi vì ăn cơm rất no, chỉ thích hợp làm đồ ăn sáng.
Hắn dùng nước sạch rửa sạch lá rau để sang một bên, sau đó xử lý con gà, đem gà ướp với nước tương cho ngấm vị.
Đợi tương ngấm vào gà rồi, Tiểu Tam mang gà để lên lưới sắt, đặt vào nồi nước nóng, đậy nắp lại, chờ một lát.
Đợi thêm một lúc, hắn mở vung nồi, một làn hương thơm nức xông vào mũi.
Nhưng gà hình như đun hơi quá kĩ, thịt hơi dai rồi.
Tiểu Tam lấy cái nồi khác, đun sôi một ít nước, luộc chín rau, rồi vớt ra, để qua một bên cho nguội.
Tiếp đó, lấy một bát nước, thả thêm chút hành khô, gừng, tỏi, rưới lên con gà vừa chưng trên lưới sắt, tiếp tục hầm đến lúc gà chảy mỡ.
Lúc sau hắn định tay không xé gà, nhưng vì nóng quá, đành phải dùng đũa xé dần từng miếng thịt gà, rồi thả lại vào chảo.
Cuối cùng, hắn đảo nhanh thịt gà trên bếp, bắc nồi xuống, đưa lên mũi ngửi một hơi, rồi gật gật đầu hài lòng.
Bởi vì lần đầu nấu ăn, không biết hương vị thế nào, hắn nghĩ một lát, định mang cho Bách Lý Huyền Hồ thử xem, liền gắp gà ra đĩa, đem lá rau xanh biếc sắp xếp xung quanh thành một vòng.
“Tốt rồi, đại công cáo thành!” Tiểu Tam quệt mồ hôi đang nhỏ trên trán vì nhiệt khí trong nhà bếp, bưng chén đĩa xoay người một cái liền phát hiện, ha, thế nào mà ba kẻ còn lại trong Thần tiên cốc lại tụ tập hết ở cửa nhà bếp thế kia? Lại còn nhìn chằm chằm vào món gà xé phay trên tay hắn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Lan Khánh vốn vẫn không ưa Tiểu Tam liền nói: “Nấu cái gì thế kia, đen đen xanh xanh, có thể ăn được sao?”
A Nhị cùng Bách Lý Huyền Hồ thì gửi gửi mùi thơm, ròi nhìn Tiểu Tam.
Tiểu Tam cũng không nhiều lời, đưa cho bọn hắn mỗi người một đôi đũa, bảo: “Thử xem, lần đầu nấu ăn.”
A Nhị cùng Bách Lý Huyền Hồ lập tức vươn đũa xâu xé đĩa gà, Lan Khánh sau đấy cũng không tình nguyện, gắp một miếng bỏ vào miệng.
Nhai nhai, rồi lại nhai nhai, Lan Khánh nhíu mày nói: “Thịt dai quá, cắn không đứt! Lại quá ngọt, ngươi cho cả hũ đường vào đúng không?”
Bách Lý Huyền Hồ thì lại vui vẻ ăn mấy miếng liền, không nói gì.
A Nhị mở miệng bênh vực: “Tuy rằng sư huynh nói đúng thật, nhưng so với tay nghề của sư phụ, Tiểu Tam thật sự lợi hại hơn, đọc sách mười ngày có thể xuống bếp, còn nấu ra thứ có thể ăn được, quả thực không tồi.”
Lan Khánh mím môi mím lợi, vẻ mất hứng.
Tiểu Tam cũng ăn thử một miếng thịt gà mình nấu, cảm thấy quả thực, những điều Lan Khánh nói đều là thiếu sót trong món ăn của mình, nhưng mà, hắn vẫn vênh mặt nhìn Lan Khánh: “Sao nào, bây giờ là để ai chờ xem ai?”
Bách Lý Huyền Hồ một bên ăn thịt gà, một bên nhìn đại đồ đệ nhà mình.
Lan Khánh bị sư phụ nhà mình nhìn như vậy, không còn cách nào đành phải bực dọc nói một câu: “Biết rồi, biết rồi, lần này là ta thua, được chưa?”
Bách Lý Huyền Hồ nở nụ cười, dùng bàn tay sạch sẽ còn lại xoa đầu Lan Khánh: “Thạch Đầu ngoan nhất.” Tiểu Tam lại nói tiếp: “Ngươi đã nhận thua, vậy thì ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Lan Khánh được Bách Lý Huyền Hồ xoa đầu liền ngoan ngoãn.
Tiểu Tam nghiêm túc nói: “Về sau vĩnh viễn không được lấy kiếm chọc vào người ta. Nếu còn chọc vào người ta làm ta chảy máu dù chỉ một lần, bất kể ngươi là đệ tử của ai, lão tử sẽ đâm ngươi một kích từ phía sau chết luôn.”
Lan Khánh xoa cằm nói: “Không thể lấy kiếm, vậy lấy đao chọc ngươi được không?”
“Đao cũng không được!”
“Mũi tên được không?”
“Mũi tên cũng không được!” Tiểu Tam vẫn rất nghiêm túc.
Lan Khánh nhìn Tiểu Tam mặt bé bằng cái lòng bàn tay, lại bày ra bộ dạng nghiệm túc, nín cười nói: “Lưu tinh chuy thì sao?”
“Không được!”
“Lang nha bổng?”
“Không được!”
“Phi tiêu được không?”
“Ta thao, ngươi không muốn yên phận phải không?” Tiểu Tam gia vốn không có bao nhiêu nhẫn nại, lần này thực sự đã bị Lan Khánh chọc giận.
Hắn đem đĩa thịt gà ụp thẳng vào mặt Lan Khánh, Lan Khánh nhón chân, bay ra ngoài, cười ha ha.
Thịt gà xé phay vốn phải rơi xuống đất, không hiểu Bách Lý Huyền Hồ dùng thủ pháp gì, đĩa thịt gà lại trở về trên tay Bách Lý Huyền Hồ.
“Cãi nhau thì cãi nhau, thịt gà này không thể lãng phí. Ta cảm thấy ăn rất ngon mà, A Nhị, ngươi nói có đúng không a?” Bách Lý Huyền Hồ nói.
“Ân.” A Nhị miệng còn đang nhai thịt gà, lên tiếng.