[12 chòm sao] Học Viện Danh Giá

Chương 41: Nghi ngờ điểm số




Tướng quân yến đệ tam bộ lần này sẽ có quà tặng đặc biệt của mùa hè, là lót chén có hình chibi couple Lãng đãng. Có tất cả 4 loại lót chén, lần này cp đầu tiên sẽ là Tiểu Xuân và Vân Khuynh (ứ hự hự hự). Ngoài ra còn có gối ôm hình chibi Lãng đãng nữa. (ứ hự hự hự)

LÃNG ĐÃNG TIỂU KỊCH TRƯỜNG (ĐẶC ĐIỂN)

Đại sư huynh: Vì cái gì đệ tam bộ lần này lại là Tiểu Xuân cùng Bạch Bạch! (Bạch Bạch, Bạch Bạch a, chảy nước miếng(*´▽`*)Vì cái gì không phải là ta, vì cái gì?

Tiểu Thất: Ngài quên rồi sao, bìa tập một đã có mặt lão đại ngài rồi.

Đại sư huynh: Ta lão sao?! Ta lão ở đâu?

Tiểu Thất:….

Đại sư huynh: Lót chén sao? Quên đi. Ta không thèm. Các ngươi đáng bị áp (là bị cái chén áp đó ≧∇≦)

Tiểu Thất: Nghe nói có bốn loại lót chén đó. (Không cẩn thận lần sau sẽ đến lượt chúng ta bị áp đó, là bị chén áp)

(Trích FB Tự Từ)

Ôi xoắn quá, tuôi chết đơi =))))))))))))

~*^_^*~

Tô Tam Hoành ôm gối ngồi trên bãi cỏ, nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Thiên không trong suốt như gương, phong cảnh đẹp là vậy, Tô Tam Hoành lại buồn bực vô cùng.

Hiện nay, hắn đang ở cái nơi tên là “Thần tiên cốc”, nghe nói nơi này ở chân trời góc biển, trong Thần tiên cốc có dược nhân. Trong tim dược nhân có linh huyết màu tím có thể khiến người sắp chết từ bạch cốt sinh thịt, còn có thể tăng thêm một thành công lực. Hắn từng nghe qua, đây là thuốc được hoàng gia nuôi dưỡng ngày trước vì muốn uống máu dược nhân, thậm chí còn có lời đồn uống tâm đầu huyết của một trăm lẻ tám dược nhân sẽ có thể bất lão bất tử, trở thành thần tiên.

Lúc sau Lan gia đứng đầu, kéo theo cả văn võ bá quan cùng nhau can gián Hoàng đế: “Ăn thịt dược nhân cũng là ăn thịt người, Hoàng thượng còn tiếp tục như vậy sẽ khiến trời nổi giận.” Mà năm ấy, quả thực Giang Nam vỡ đê sông lớn, hại chết không ít bách tính, kinh thành gặp hạn hán, suốt một năm liền không có mưa.

Sau đó các đại thần không ngừng can gián, tất cả đều là thủ phụ nhiều triều, thế lực của Lan gia có gút mắc khó gỡ trong triều nhiều lần tạo áp lực, dân chúng vì thiếu lương thực mà tha hương khắp nơi rồi trở thành giặc cỏ, Hoàng đế không có cách nào đành phải đem dược nhân nuôi trong cung thả ra.

Nhưng Tô Tam Hoành không ngờ Lan gia lại đưa dược nhân tới một nơi tốt như vậy, cả một ngọn núi.

Nghe Bách Lý Huyền Hồ nói trong núi có mê tung trận, có thể khiến người ta lạc đường không thể tìm được đường ra, trong rừng trúc còn nuôi rất nhiều dược trệ, là những dược nhân được nuôi không thành công, chỉ biết giết người, bảo vệ nơi này.

Bách Lý Huyền Hồ còn nói, Thần tiên cốc lúc trước có rất nhiều người, về sau cứ dần dần chết đi, sau này chỉ còn lại một mình hắn.

Sau đó, chuyện nuôi dược nhân bị Lan gia hủy bỏ, những người biết rõ chuyện cũng đã qua đời gần hết, Bách Lý Huyền Hồ mới xuất cốc ra ngoài du ngoạn, cuối cùng ở kinh thành gặp lại Lan Hác, sau đó lại bị Lan Hác thuyết phục ra chiến trường làm quân y.

Lan gia cùng Tô gia quan hệ không tồi, tuy rằng không biết hai nhà văn võ có thể cùng giao du thế nào, bất quá Lan gia khi đó thực sự giúp hắn không ít.

Vẫn đang sầu muộn nhìn trời xanh, phía sau truyền tới tiếng A Nhị, gọi: “Tiểu Tam, sư phụ gọi ngươi về ăn cơm!”

Tô Tam Hoành chậm rãi đứng lên, theo A Nhị trở về trúc ốc.

Khi Tô Tam Hoành ngồi xuống, Bách Lý Huyền Hồ cùng kẻ nhũ danh Thạch Đầu, đại danh Lan Khánh kia đã yên vị, Bách Lý Huyền Hồ vừa thấy hắn bưng bát lên liền gắp một đũa măng non thả vào bát hắn, sau đó lại gỡ xương cá, đem thịt cá cho Tô Tam Hoành.

Bách Lý Huyền Hồ nói với ba người họ: “Ăn nhiều một chút, các ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút mới được.”

Lan Khánh lúc này không rõ làm sao, cơ mặt giật giật, nhìn Tiểu Tam đang ngồi đối diện hắn, lúc sau “hừ” một tiếng, buông bát đũa, không ăn nữa.

“Làm sao thế?” Bách Lý Huyền Hồ không rõ xảy ra chuyện gì.

A Nhị nhả ra một câu: “Sư huynh giận, sư phụ người đối tốt với ngoại nhân, sư huynh mất hứng.”

Bách Lý Huyền Hồ lúc này mới “A” một tiếng, vội vàng gắp chút đồ ăn cùng thịt cá cho Lan Khánh, buông đũa sờ sờ đầu hắn, mỉm cười nói: “Thạch Đầu, ngươi cũng muốn sư phụ gắp đồ ăn cho ngươi a. Thực xin lỗi a, sư phụ không biết.”

Bách Lý Huyền Hồ gắp đồ ăn xong, Lan Khánh mới lại “hừ” một tiếng, bưng bát đũa lên ăn, Tô Tam Hoành liếc cái kẻ xinh đẹp đến nỗi giống yêu tinh không giống người kia, vừa nhai miếng măng, vừa nghĩ: “Tiểu tử này, ăn còn không thoải mái.” Rồi lại mở miệng nói:

“Bách Lý, măng xào này ngươi không cho muối, chẳng có vị gì cả. Cá nấu lâu quá, thịt đều nát cả ra rồi.” Tiếp theo cả một bàn đồ ăn, từng món từng món đều bị hắn nói thành thứ không thể ăn.

Kỳ thật lúc trước hắn đã muốn nói chuyện này, nhưng ngại Bách Lý Huyền Hồ dẫu sao cũng là sư phụ người ta, nói ra sẽ khiến Bách Lý Huyền Hồ mất mặt. Nhưng hôm nay vừa bị oa nhi kia ném cho ánh nhìn ghét bỏ, trong lòng hắn liền phát hỏa.

Lan Khánh nghe thấy Tô Tam Hoành nói sư phụ mình như thế, nhất thời ném đũa lên bàn, ngân kiếm vẫn dắt ở thắt lưng tuốt ra khỏi vỏ, đâm thẳng tắp lên cổ Tô Tam Hoành.

Lan Khánh cả giận nói: “Tiểu tử, ngươi thì tính là cái củ hành gì, ở Thần tiên cốc này ngươi có phần để lên tiếng sao?”

Cảm giác máu từ trên cổ chảy xuống, nhưng Tô Tam Hoành tuyệt không để ý, lạnh nhạt tiếp tục nhai cơm.

Tô Tam Hoành nói: “Tiểu Tử, lão tử so tuổi ra còn lớn hơn ngươi, ta cùng Bách Lý Huyền Hồ ngang hàng luận giao. Nếu ta là củ hành, sư phụ ngươi chính là củ tỏi. Sư phụ ngươi mà là củ tỏi, ngươi chính là cọng hoa tỏi non a!”

Lan Khánh quay đầu nhìn sư phụ nhà hắn chỉ thấy sư phụ cười khổ đẩy lưỡi kiếm của mình đang đặt trên cổ Tô Tam Hoành ra, nói: “Thạch Đầu đừng giận, ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cơm được không?”

Lan Khánh nhìn vẻ mặt Bách Lý Huyền Hồ vừa cầu khẩn vừa bối rối, lại vừa vô tội, bất đắc dĩ, sau đó, Lan Khánh bị biểu tình kia của sư phụ nhà hắn đánh bại, chậm rãi thu hồi kiếm, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm tiếp.

A Nhị không được ai gắp thức ăn cho lại đưa chút đồ ăn cho Bách Lý Huyền Hồ. “Sư phụ dùng bữa.”

Một câu này khiến Bách Lý Huyền Hồ cảm thấy uất ức trong lòng trôi sạch.

A Nhị nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, ngươi phải bớt nóng tính đi một chút, nếu không đối với ngươi sau này sẽ không tốt.”

Lan Khánh giương mắt phượng lên, nói: “Ta nóng tính hay không liên quan gì đến ngươi! Ngươi không phải sư phụ ta, sư phụ nói ta mới nghe!”

Bách Lý Huyền Hồ sờ sờ đầu Lan Khánh. “Thật ra Thạch Đầu nhà chúng ta thế này là tốt lắm rồi.”

Lan Khánh được sờ đầu, khóe miệng liền nhếch lên, gương mặt ngây ngô non nớt toát lên vẻ yêu dị, muốn đẹp bao nhiêu có bấy nhiêu.

Bách Lý Huyền Hồ lại quay sang nói với nhị đồ đệ của hắn: “A Nhị cũng tốt lắm.”

Sau đó Tô Tam Hoành thầy Lan Khánh trong nháy mắt sầm mặt xuống.

Tô Tam Hoành thấy có chút buồn cười, tên hài tử nói lớn không lớn nói nhỏ chẳng nhỏ này tại sao lại thích ăn giấm chua đến vậy? Nếu ngày nào đó Bách Lý Huyền Hồ cưới vợ, không phải hắn sẽ đem cả nóc động phòng xốc lên sao?

Nhưng mà… Tô Tam Hoành lại nghĩ, có vẻ Bách Lý Huyền Hồ sẽ không thành thân. Người như hắn, hợp với chuyện ngày ngày nhàn vân dã hạc, vô ưu vô lo hơn.

A Nhị này có lẽ thích hợp để đi theo Bách Lý Huyền Hồ, hài tử kia xem ra là người biết chiếu cố kẻ khác.

Tô Tam Hoành tuy ngại đồ ăn khó ăn, nhưng vẫn ngồi chén tỳ tỳ. Ngày trước hắn ở trên sa trường từng bị cướp quân lương, đói đến mức mười ngày chỉ được ăn một cái màn thầu. Đối với hắn mà nói, đồ ăn là vô cùng quý giá, lãng phí đồ ăn, kiếp sau trực tiếp đi đầu thai làm súc sinh đi.

Tô Tam Hoành vừa ăn vừa hỏi: “A Nhị, ngươi biết nấu cơm không?”

A Nhị nói: “Biết một chút, đã từng nhìn sư phụ nấu.”

Tô đại tướng quân phát lệnh: “Từ ngày mai ngươi nấu đi, Bách Lý này còn tiếp tục xuống tay, thịt cá trên mâm cũng muốn khóc. Nấu ăn khó ăn không phải tội, nhưng làm ra được thứ người ta nuốt không trôi thì là không thể chấp nhận được.”

Kết quả, sáng sớm hôm sau, A Nhị quả nhiên xuống bếp nấu ăn.

Nhưng Tô Tam Hoành vừa rời giường đã bị nhét cho một chén thuốc, Bách Lý Huyền Hồ lại còn quên không đút thêm cho hắn mứt hoa quả để áp vị đắng nghét trong miệng. Vì thế lúc hắn đang ôm tâm trạng không tốt lại nhìn thấy nồi cháo cháy đen thui, cùng màn thầu bị hấp thành nhão nhét, hắn giận không kìm nổi, vung tay lật luôn cái bàn.

Tô Tam Hoành rống to: “Lão tử chinh chiến sa trường, mỗi ngày chỉ được ăn màn thầu kèm dưa muối. Bây giờ muốn ăn chút đồ ăn có thể ăn được mà cũng khó vậy sao? Khó vậy sao?”

Sau khi hò hét rất kích động, Tô đại tướng quân chớp mắt, lại ngất đi.

***

Tô Tam Hoành phát hiện mình đã tỉnh lại, nhưng tình hình hiện tại rất kỳ quái. Hắn đang bay giữa không trung, còn có một dải ánh sáng lam nhạt nối hắn với hài tử quen mắt đang nằm trên giường. Tình cảnh lúc này, giống như lúc trước hắn bị buộc sau lưng Bách Lý Huyền Hồ vậy.

Mà đứa nhỏ nhìn có vẻ quen mắt kia, chính là thân thể hắn đang dùng, là của Tiểu Tam kia cho hắn. Tô Tam Hoành còn đang không hiểu tại sao lại như vậy, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng vang rầm rầm, hắn nghe thấy tiếng A Nhị nói: “Sư phụ, đi chậm một chút, đi nhanh quá ngươi sẽ ngã đó.”

Đúng lúc đó Bách Lý Huyền Hồ vấp phải bậc cửa ngã nhào, A Nhị tức khắc đỡ hắn dậy.

Bách Lý Huyền Hồ chạy tới bên giường hắn lại đụng phải cái ghế, A Nhị không kịp kéo y lại.

Bách Lý nhìn cái xác không hồn của hắn, ngữ khí cực kì lo lắng: “A Nhị, ngươi nói xem đã ba ngày rồi, sao hắn vẫn chưa tỉnh lại?”

“A Nhị cũng không biết.” A Nhị vẻ mặt khó hiểu. Hắn đưa tay vào trong ngực tìm miếng mai rùa luôn mang theo bên mình, nhưng chỉ chạm tới rồi lại rút tay ra. “Tiểu Tam số mệnh rất kỳ quái, ta tính thế nào cũng đều không ra.”

Tô Tam Hoành cười khẩy nói: “Hồn phách lão tử đâu phải loại tầm thường, lại còn bị sửa thiên cơ, với chút đạo hạnh cỏn con của ngươi liệu có thể tính ra sao?”

Nhưng mà cho dù hắn như du hồn bay qua bay lại trong phòng, nhưng bởi vì sợi chỉ xanh lam kia mà không thể đi xa được. Ngay đến cả cửa cũng không thể bay qua.

Tô Tam Hoành lượn lờ một lúc cảm thấy thật là chán. Thân thể kia liệu có phải sẽ cứ nằm đờ ra như thế mà chết không?

Không phải hắn sẽ bị giam ở nơi này, cả đời không thể đi đâu chứ?

Nghĩ đến đây, Tô tướng quân muốn phát giận.

Đều tại Thiên Cơ môn, đều tại Thiên Cơ môn.

Nếu không phải tại A Nhị tiểu gia hỏa này, Tô Tam Hoành hắn hiện nay đã đánh giặc xong xuôi, về kinh thành thành thân, sinh hạ vài đứa con rồi.

Hồn phách Tô Tam Hoành bay tới trước mặt A Nhị, dùng ngón tay hung hăng chọc chọc cái trán y. Đáng tiếc, ngón tay hắn lại xuyên qua trán A Nhị, chẳng khiến đối phương đau chút nào.

Cứ như thế, ngày qua ngày, đợi trong phòng, Tô Tam Hoành cảm thấy chịu không nổi.

Bách Lý Huyền Hồ mỗi ngày hai canh giờ tự mình sắc thuốc đút cho hắn. A Nhị ở ngoài vườn hái thuốc mang cho sư phụ. Hắn nhìn hai người kia bộ dáng lo lắng cho mình, trong lòng có ít nhiều cảm xúc.

Thành thật mà nói, ba đời nhà họ Tô đều ở trên sa trường, đại gia gia nhà hắn có tiếng nghiêm khắc, với thuộc hạ nghiêm khắc, với hắn còn nghiêm khắc hơn.

Cho nên tới bây giờ Tô Tam Hoành cũng chưa từng được ai cẩn thận chiếu cố như vậy, cũng chưa từng được ai xem như đóa hoa mỏng manh có thể chết bất cứ lúc nào.

Hắn không biết tại sao, trong lòng có cả giác chua xót, rồi lúc sau lại cảm thấy thật ấm áp, ấm áp cùng chua xót lẫn lộn. Nhìn Bách Lý Huyền Hồ cùng A Nhị mấy đêm liền chiếu cố mình, hắn hiểu hai người này thật sự tốt với hắn biết bao.

Bách Lý Huyền Hồ hôm nay đút dược cho hắn xong, ngồi ngốc ngốc bên giường nhìn thân thể Niếp Tiểu Tam. Y nắm tay Niếp Tiểu Tam bắt mạch, có hơi run rẩy.

“Tiểu Tam, Tiểu Tam, ngươi tại sao vẫn còn chưa tỉnh? Nếu cứ như vậy, đầu trâu mặt ngựa sẽ tới bắt hồn ngươi đi đấy, ngươi nhanh tỉnh lại, nhanh tỉnh lại!”

Tô Tam Hoành nghe Bách Lý Huyền Hồ nói, cảm thấy người này thực sự coi mình như thân nhân. A Nhị bưng chậu nước từ bên ngoài bước vào, thấm ướt khăn mặt, chậm rãi giúp hắn lau mặt.

A Nhị hốc mắt còn hồng hồng, hình như ở bên ngoài vừa mới khóc.

Tô Tam Hoành không tin nổi, tiểu gia hỏa ngày vì cái gì mà khóc?

Không phải cũng như Bách Lý Huyền Hồ, từ ngày hắn tái sinh, liền cảm thấy nợ hắn, muốn bù đắp cho hắn, nên mới đưa hắn về Thần Tiên cốc, định nuôi hắn cả đởi đấy chứ?

Không, hình như còn có cái gì đó sâu sắc hơn nữa, hắn không rõ còn có tình cảm gì hàm chứa bên trong nữa.

Tô Tam Hoành không rõ chuyện này lắm, thậm chí hắn còn cảm thấy việc bản thân hắn đã chết, rồi lại tái sinh, cũng không có liên quan gì tới bọn họ.

Là hắn ở trên sa trường khinh suất mà bỏ mạng. Bách Lý Huyền Hồ cùng A Nhị không cần phải gánh trách nhiệm với hắn. Hắn chết thì cũng chết rồi, hắn không nợ ai, cũng không ai nợ hắn.

Bách Lý Huyền Hồ nắm tay hắn, lẳng lặng nhìn hắn. A Nhị sụt sùi, nước mắt lại chảy ra.

Tô Tam Hoành muốn nói với bọn họ hắn đang ở ngay bên cạnh, nhưng mà, hồn phách của hắn có muốn nói chuyện, hai người kia cũng không thể nghe thấy.

Tô Tam Hoành ở giữa không trung nhìn xuống, nhìn Bách Lý Huyền Hồ nói: “Thật ra ta chết ngươi cũng không cần phải thương tâm. Thiên Cơ môn nói ta có cơ duyên sống lại nhưng cũng không nói ta sẽ sống bao lâu. Nói không chừng ta chỉ có thể sống lại vài ngày sau đó sẽ lại chết! Bách Lý, ngươi đã chiếu cố ta, Tô Tam Hoành ta khắc ghi trong tâm khảm. Nếu thật sự có luân hồi, kiếp sau chúng ta gặp lại, làm bạn tri kỉ với nhau suốt đời suốt kiếp. Ngươi có hơi ngu ngu, họa đến ta sẽ chắn, ngươi có hơi ngốc ngốc, có ta bên cạnh sẽ không ai dám khi dễ ngươi. Chúng ta có duyên, kiếp sau nhất định ngươi sẽ cùng ta gặp lại…”

Nước mắt của A Nhị rơi xuống, Tô Tam Hoành nghe thấy tiếng giọt lệ rơi trên mặt đất, vang lên tiếng động mỏng manh.

Tuy rằng thanh âm rất khẽ, rất khẽ, nhưng lại khiến Tô Tam Hoành nở nụ cười.

Hắn nói với A Nhị: “Ngươi nghĩ gì ta không hiểu lắm, ta không oán ngươi, cũng không oán Thiên Cơ môn. Mấy ai có cơ hội chết rồi lại được tái sinh chứ. Tuy rằng không được bao lâu thì ta lại phải chết, nhưng bởi vì ngươi nên ta mới có cơ duyên này, đến được nơi này, hiểu được có người chiếu cố mình thật là tốt biết bao, kỳ thật, ta rất cao hứng.”

Ngoài cửa bỗng nhiên có một thân ảnh mặc ô y, người nọ hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc tiến vào, thấp giọng hỏi A Nhị: “Sao vẫn chưa tỉnh?”

Nghe tiếng, Tô Tam Hoành quay lại, phát hiện vị đại đệ tử này của Bách Lý Huyền Hồ hai mắt lộ ra vẻ lo lắng.

“Ai, người đem lòng thương nhớ ta lại nhiều thêm một cái, xem ra bản lĩnh của đại tướng quân ta vẫn còn…”

Tô Tam Hoành còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên cảm thấy nơi bàn tay Bách Lý Huyền Hồ tiếp xúc với tay hắn truyền tới cảm xúc kỳ lạ. Cỗ thân thể kia cùng sợi chỉ phát ra lam quang chói lòa. Hắn cảm thấy mình bị một lực hút rất mạnh kéo đi, đầu óc choáng váng, trước mắt tối thui. Hắn giãy giụa hồi lâu, rồi mới thở dốc từ từ mở mắt.

“Tiểu Tam!” Bách Lý Huyền Hồ kích động ôm lấy Tô Tam Hoành.

Tô Tam Hoành nắm nắm thử bàn tay, cảm thấy lực đạo chân thật, nhéo nhéo mặt mình, cảm thấy đau, rồi mới cười khổ vỗ vỗ Bách Lý Huyền Hồ, nói: “Ta vừa nãy còn bị treo trên không trung nhìn các ngươi, sao lại đột nhiên chui vào trong thân thể này rồi?”

Lan Khánh lấy khuỷu tay huých A Nhị. “Sao lại thế này? Sư phụ không phải đã nói nếu hôm nay không tỉnh sẽ chết sao? Treo giữa không trung? Đi, ra ngoài nói cho rõ ràng.”

A Nhị thở dài nhẹ nhõm, lau nước mắt trên mặt, đi theo Lan Khánh ra ngoài. Tô Tam Hoành vỗ vỗ lưng Bách Lý Huyền Hồ nói: “Trên người ngươi có gì quái lạ lắm.”

“Quái lạ?” Bách Lý Huyền Hồ buông lỏng vòng tay đang ôm chặt Tô Tam Hoành, khó hiểu hỏi lại.

Tô Tam Hoành nghĩ nghĩ một chút, nói:

“Lần đầu tiên ta có thể nhìn thấy sự vật, chính là lúc ngươi vớt Niếp Tiểu Tam từ dưới sông lên. Khi đó có một sợi chỉ màu lam nhạt buộc ta ở sau lưng ngươi. Lần này không hiểu sao hồn phách lại ly thể, nhưng sợi chỉ là buộc ở thân thể Niếp Tiểu Tam. Sau đó lúc ngươi nắm lấy tay ta, có một cỗ lực kì quái truyền vào thân thể, ta thấy tay ngươi sáng lên màu lam nhạt. Rồi ta bị cỗ lực kì quái kia kéo vào trong thân thể này.”

Nghe thấy thế, Bách Lý Huyền Hồ ngẩn người, hắn cũng không hiểu tại sao lại thế, hắn nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên “A” lên một tiếng, vội vàng lôi từ trong vạt áo một sợi dây đỏ có buộc hai hạt châu.

Hai hạt châu kia cực kỳ đẹp đẽ, ánh lên màu lam nhạt. Nhìn kỹ một chút, phát hiện trên hạt châu có đường vân hình lốc xoáy, mà những đường vân này dường như có thể chuyển động không ngừng.

Bách Lý Huyền Hồ ngượng ngùng gỡ ra một hạt châu, tự tay đeo lên cổ Tô Tam Hoành.

Bách Lý nói: “Đây là Trấn hồn châu, dùng để trấn định hồn phách cho ngươi. Uyên Uyên khi đó có nói, khi cơ duyên tới, ta sẽ biết nên làm thế nào. Uyên Uyên còn nói, ta là dược nhân, thân thể khác với người thường. Hạt châu này đeo trên người ta sẽ có…sẽ có… cái gì đó…, nói chung là ta quên mất rồi. Tóm lại lúc trước ngươi hồn phách ly thể, nay đeo cái này hồn sẽ vĩnh viễn không rời thân. Hạt châu này là một đôi, có thể cảm ứng lẫn nhau, chỉ cần ta bất tử, ngươi sẽ vĩnh viễn không sao.”

Bách Lý Huyền Hồ xấu hổ biện bạch: “Lúc trước ngươi cứ ngẩn người có lẽ cũng là do hồn bất nhập thể. Nhưng ta lại quên mất lời Uyên Uyên nói, lần này nếu không phải ngươi nhắc ta nhớ lại, ta cũng sẽ quên mất tại sao ta lại đeo hai hạt châu này trên người.”

Tô Tam Hoành sau khi nghe xong trầm mặc một lúc lâu. Lúc sau hắn rất nghiêm túc nhìn người trước mặt, dùng ngữ khí cũng vô cùng nghiêm túc hỏi hắn: “Bách Lý, ta đột nhiên bốc hỏa, hiện tại rất muốn đấm ngươi một phát, ngươi để ta đấm một phát được không?”

Bách Lý Huyền Hồ cam chịu mà gật đầu quả quyết, trực tiếp nhắm mắt lại, nói: “Được, ngươi đánh đi, không cần nể nang, ta không sao!”

Tô Tam Hoành vốn đang tức phát điên, hắn thiếu chút nữa đã nghĩ mình phải đi gặp Diêm Vương, vừa rồi còn đào ruột đào gan ra cùng hai kẻ kia nói lời cáo biệt (tuy rằng cả hai đều không nghe thấy). Ai ngờ Thiên Cơ môn đã sớm chuẩn bị đầy đủ để cứu hắn, lại bị người này quên mất tiêu.

Loại chuyện này cũng có thể quên, loại chuyện này cũng có thể quên?

Quên cái đầu ngươi! Quên cái đầu ngươi!

Tô Tam Hoành ngồi thẳng người, bẻ tay răng rắc, đang tính dùng nắm tay bé tý còn chưa được bao nhiêu thịt kia hung hăng đấm Bách Lý Huyền Hồ một phát. Đúng lúc muốn ra tay, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Bách Lý Huyền Hồ không kể ngày đêm chiếu cố hắn mấy ngày vừa rồi, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, cơn giận trong nháy mắt tiêu tan, nắm tay định đánh lên mặt Bách Lý đổi thành ngón tay chọc chọc hai cái má phúng phính kia, coi như hết nợ.

“Ân?” Bách Lý Huyền Hồ mở hai mắt, nghi hoặc nhìn Tô Tam Hoành.

Tô Tam Hoành xù lông, vác bộ mặt hung ác lên nói: “Đừng nghĩ là ta bỏ qua cho ngươi, ta chỉ tạm thời không thèm so đo với ngươi thôi. Nếu ngươi lần sau còn để hồn phách ta bay toán loạn lần nữa, ta sẽ kéo ngươi xuống cùng uống trà với Diêm Vương.”

Bách Lý Huyền Hồ sửng sốt thoáng chốt, rồi lại nở nụ cười.

Tô Tam Hoành thấy Bách Lý Huyền Hồ cười như xuân quang sáng lạn, cảm thấy mình thì vừa kinh qua khổ nạn, người này lại còn vui vẻ mà cười, cả giận nói: “Ngươi cười cái kiểu gì vậy? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn cười như trẻ con thế? Cứ thế này sao có thể làm sư phụ người ta. Ta thấy A Nhị, thậm chí Thạch Đầu so với ngươi còn ổn trọng hơn. Thà ngươi bái hai tên đó làm sư phụ cho xong!”

Nhưng Tô Tam Hoành thấy Bách Lý Huyền Hồ có vẻ không nghe thấy hắn mắng chửi, ngồi một bên vừa bấm ngón tay, vừa lẩm bẩm đếm số.

Lúc sau Bách Lý Huyền Hồ hoang mang nói: “Không ổn, từ lâu rồi ta không tính tuổi, cho nên quên mất bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi…”

Tô Tam Hoành yên lặng nhìn Bách Lý Huyền Hồ, trong lòng nghĩ, tên này sao có thể chạy ra khỏi Thần tiên cốc, rồi lại chạy đông chạy tây, gặp lại người của Lan gia, rồi lại đi từ kinh thành đến tận biên quan, lại còn hoàn toàn vô sự….

Kỳ hoa, thật sự là kỳ hoa!

Giống như Tô Tam Hoành hắn, trời sinh đã là kỳ hoa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.