12 Chòm Sao Đừng Thoát Khỏi Anh

Chương 172: Ngoại truyện thứ nhất




Huyền Minh đóng cổng thành không chiến, Chu Thiên Giáng đành phải khai thác tiềm lực nội bộ, làm trong kinh thành rối loạn đã rồi nói sau. Nhưng sau khi phát tin tức ra thì Lâm Phong lại bác bỏ ý kiến của Chu Thiên Giáng. Lâm Phong muốn ẩn giấu thực lực, chuẩn bị đến thời khắc cuối cùng thì cứu Ngọc Nhi ra, một khi bị lộ ra thì Lâm Phong cũng lo Hoàng hậu sẽ hạ lệnh lùng bắt toàn thành rồi lại bắt đi một đám người vốn đã ít ỏi của bọn họ. Cứ như vậy thì đối mặt với sự canh phòng nghiêm cẩn của hậu cung thì Lâm Phong càng không đảm bảo việc cứu Ngọc Cách Cách ra được an toàn.

Tĩnh Vương bị thị vệ hoàng cung trùng trùng điệp điệp đưa về phủ đệ. Huyền Xán tại triều đường long trọng tuyên bố Tĩnh Vương thiên tuế đã quy thuận y, chuẩn bị tự mình đi chiêu hàng chúng thần. Tin này vừa xuất hiện thì dân chúng kinh thành như muốn nổ tung, chẳng những dân chúng mà văn võ bá quan triều đình cũng không dám tin đây là sự thực.

Tuy Tĩnh Vương bị giam lỏng lâu như vậy nhưng quan viên Đại Phong đều biết rõ Tĩnh Vương lòng son dạ sắt với Thành Võ Hoàng, huynh đệ hai người này bao nhiêu năm nay gần như là chưa bao giờ trở mặt với nhau, làm sao có thể giúp Huyền Xán đối phó với huynh trưởng của mình chứ? Nếu đến cả Tĩnh Vương cũng phò tá Huyền Xán thì e là Đại Phong triều sắp thay đổi rồi.

Tĩnh Vương ở trong phủ không đến hai ngày thì lại bị thị vệ đón vào cung. Kiệu quan được đưa thẳng đến hậu cung, dừng lại trước cửa tây cung của Dung Quý Phi.

– Tĩnh Vương thiên tuế, Thái hậu nương nương chỉ cho ngài thời gian một nén hương, mong thiên tuế đừng làm tiểu nhân khó xử.

Một gã thị vệ khom người nói.

Tĩnh Vương hừ lạnh một tiếng rồi cất bước vào trong. Hôm nay Tĩnh Vương đến thăm nữ nhi mà Ngọc Cách Cách vẫn luôn bị giam lỏng trong cung của Dung Quý Phi. Chiêu này của Hoàng hậu Phùng Uyển Thu cũng rất độc, Dung Quý Phi từ trước đến nay đều được Thành Võ Hoàng sủng ái, được coi như tử địch của Phùng Uyển Thu trong hậu cung. Sau khi nắm đại quyền thì Phùng Uyển Thu không biếm Dung Quý Phi vào lãnh cung mà hạ lệnh cho bà coi chừng Ngọc Nhi. Hoàng hậu nói thẳng nếu như Dung Quý Phi không trông coi nổi Ngọc Cách Cách thì mẫu tử bà sẽ bị xử lý theo cực hình hậu cung. Như vậy không những có thể chốt được Dung Quý Phi mà còn làm liên lụy đến cả Thất công chúa. Hoàng hậu dùng cách giam lỏng này cũng là để phòng ngừa có người xông vào cứu, càng có nhiều người bị liên lụy thì càng khó cứu, hơn nữa Dung Quý Phi vì bảo vệ tính mạng nữ nhi của mình cũng sẽ trông coi Ngọc Cách Cách thật chặt.

Thấy Tĩnh Vương tiến vào thì hai ma ma hậu cung vẻ mặt dữ tợn ngăn trước cửa, chỉ hơi cúi người, một người trong số đó lạnh lùng nói:

– Tĩnh Vương thiên tuế, Thái hậu có chỉ là những điều không nên nói thì ngài đừng nói ra, nếu không cũng không tốt cho ai cả.

Nhìn vẻ mặt nanh ác của ma ma, nếu như là trước kia thì Tĩnh Vương đã cho một bạt tai rồi nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể nhẫn.

Trong tiền sảnh, Ngọc Cách Cách biết phụ thân sắp đến nên đã sớm chờ ở đó. Vừa nhìn thấy Tĩnh Vương thì hai mắt Ngọc Cách Cách đã đỏ hoe:

– Phụ thân!

Ngọc Cách Cách nhào tới, uất ức khóc nức nở.

– Ngoan…không khóc nữa…ai bắt nạt con thì nói với phụ thân, xem ta có dùng roi quất chết chúng không.

Tĩnh Vương đau lòng nhìn Ngọc Nhi, quên cả chào hỏi Dung Quý Phi.

Dung Quý Phi thở dài một tiếng đi tới cạnh Ngọc Nhi:

– Tĩnh Vương yên tâm, Ngọc Nhi ở trong cung của ta sẽ không chịu bất cứ uất ức nào đâu.

Dung Quý Phi nói xong thì nhìn hai ma ma phía sau Tĩnh Vương.

Khuôn mặt già nua lạnh lẽo của Tĩnh Vương quay lại, lạnh lùng nói:

– Các ngươi ra ngoài trước đi, bổn vương có mấy lời muốn nói với nữ nhi.

– Tĩnh Vương thiên tuế, lão nô phụng mệnh Thái hậu không được rời khỏi cung này.

Một ma ma không cười nói.

Tĩnh Vương tức giận, rút yêu đao ra:

– Cút! Nếu không hiện giờ bổn vương sẽ tiễn các ngươi xuống địa ngục!

Mắt Tĩnh Vương lộ ra hàn quang nhìn chằm chằm hai người.

Hai ma ma bị uy thế này của Tĩnh Vương làm cho sợ hãi, kêu lên kinh hoàng rồi chạy ra ngoài. Trong lòng hai ma ma đều hiểu cho dù Tĩnh Vương là kẻ thù của Hoàng hậu nhưng cũng đáng giá hơn hai người họ, nếu lão già này trong cơn tức giận mà chém chết họ thì Hoàng hậu đơn giản chỉ ban cho hai tờ báo tử, căn bản cũng không truy cứu trách nhiệm của Tĩnh Vương.

Tĩnh Vương bước đến cửa, “cạch” một tiếng cài then lại. Nếu như là trước kia thì có cho hai lá gan ông ta cũng không dám làm thế. Được lắm, tiểu thúc chạy đến phòng của tẩu tử, lại còn dám đóng cửa? Chỉ riêng lời đồn đại cũng có thể khiến hai người xấu hổ mà chết nhưng hiện giờ Tĩnh Vương cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy.

– Hoàng tẩu, xin thứ cho bổn vương thái quá nhưng có mấy lời không thể để người khác biết được, mong tẩu lượng thứ.

Tĩnh Vương đứng thẳng người, chắp tay nói.

– Sự việc đã đến nước này thì còn quan tâm nhiều đến quy củ làm gì nữa? Phùng Uyển Thu tâm địa độc ác, cho dù Hoàng thượng có đánh vào kinh thành thì e là bản phi cũng khó tránh khỏi cái chết. Tĩnh Vương, bản phi có chuyện muốn nhờ ngươi, nếu chẳng may ta có bất trắc gì thì mong Tĩnh Vương có thể nể bản phi trung thành với Hoàng thượng mà chăm sóc Thất nha đầu giúp ta.

Dung Quý Phi u sầu nói.

Đôi mắt Ngọc Cách Cách đỏ bừng:

– Dung nương nương, người sẽ không sao đâu. Con tin rằng Thiên Giáng ca ca sẽ đánh vào kinh thành cứu chúng ta ra.

– Hoàng tẩu đừng lo.

Tĩnh Vương nói xong lại nhìn ngoài cửa, hạ giọng nói:

– Đại quân của Thiên Giáng đã đóng quân ngoài thành, Huyền Minh đánh một trận đã tổn thất vạn người, sĩ khí của quân trong thành đã hạ, ta tin là cổng thành sẽ bị hạ nhanh chóng thôi. Thiên Giáng cũng đã cài binh mã trong kinh thành, chỉ cần cửa thành bị phá thì Lâm Phong sẽ dẫn người xông vào hậu cung bảo vệ mấy người xông ra ngoài. Điều hiện giờ mấy người cần làm là đừng chọc giận đến tặc nương Phùng Uyển Thu kia. Việc gì cũng phải nhẫn, bảo vệ chính bản thân mình thì mới có thể nhìn thấy kết cục của lão tặc nương kia.

Tĩnh Vương an ủi Dung Quý Phi và nữ nhi của mình.

Dung Quý Phi và Ngọc Nhi bị giam lỏng lâu như vậy, căn bản cũng không biết tình hình bên ngoài. Vừa nghe nói đại quân của Chu Thiên Giáng đã áp sát thì Ngọc Cách Cách đã kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

– Phụ thân, con đã sớm biết Thiên Giáng ca mai phục không ít người trong kinh thành, người phải nhanh chóng liên hệ với bọn họ, nếu không nữ nhi cũng lo lắng cho sự an toàn của người.

Ngọc Cách Cách nhìn phụ thân đã già đi rất nhiều, trong lòng chua xót.

Lý Ngọc Nhi rất hiểu phụ thân của mình, tuy bình thường Tĩnh Vương cứ hi hi ha ha không quan tâm chính sự nhưng từ trong cốt tủy lại vô cùng trung thành, vì Đại Phong mà Tĩnh Vương có thể đến mạng cũng không cần.

– Aizzz!!!

Tĩnh Vương thở dài một tiếng:

– Hoàng hậu phái người theo dõi bổn vương một khắc không rời, có tin rất quan trọng bổn vương cũng không thể truyền ra ngoài được, xem ra ta chỉ có thể gặp Thiên Giáng trên chiến trường thôi.

Tĩnh Vương cau mày nói.

– Chiến trường? Ngài…ngài đích thân dẫn binh sao?

Dung Quý Phi giật mình nhìn Tĩnh Vương.

Tĩnh Vương cười khổ, kể chuyện Hoàng hậu bức ép mình. Hai ngày nay Tĩnh Vương rất muốn gặp lại Lâm Phong lần nữa để tiết lộ chuyện mình sắp đối chiến với Chu Thiên Giáng với hắn, cũng để cho hắn có sự chuẩn bị, tiếc là Hoàng hậu phái người bảo hộ ông ta một khắc không rời, bên người Tĩnh Vương, đến lúc đi ngủ cũng có người, căn bản không có cách nào truyền tin ra ngoài được.

Tĩnh Vương cũng không thể ở trong cung điện của Dung Quý Phi quá lâu, chỉ có thể an ủi họ một chút, một lát sau đã có bốn thị vệ xông vào, lấy cớ là đã hết giờ để bắt Tĩnh Vương rời khỏi cung điện của Dung Quý Phi.

Ngọc Cách Cách biết được tin tức của Chu Thiên Giáng thì đám mây u ám trong lòng cũng được xua tan không ít. Trong mấy ngày nay nàng vốn tưởng rằng mình sẽ không được gặp Chu Thiên Giáng nữa, trên người nàng luôn giấu một cây trâm độc. Lý Ngọc Nhi biết chắc chắn Hoàng hậu sẽ lấy nàng làm lợi thế, nếu không ép phụ thân nàng thì cũng ép Chu Thiên Giáng nên Lý Ngọc Nhi cũng chuẩn bị kĩ càng, đến thời khắc mấu chốt cho dù có tự sát cũng không để âm mưu của Hoàng hậu được thực hiện.

Buổi thiết triều hôm sau, tân hoàng Huyền Xán đột nhiên ban bố một đạo thánh chỉ khiến người ta kinh ngạc. Trong thánh chỉ nói Tĩnh Vương chẳng những quy thuận Huyền Xán mà còn đích thân dẫn binh đi giết Chu Thiên Giáng. Tin này làm chấn động toàn bộ triều đường, mỗi một quan viên quy thuận đều vừa mừng vừa sợ. Tuy Huyền Minh thân làm chủ soái nhưng thực ra trong mắt họ cũng chỉ là một bù nhìn, căn bản không thể đấu lại Chu Thiên Giáng, hơn nữa trận chiến đầu tiên đã để người ta nuốt mất một vạn tinh binh, khiến những quan viên quy thuận ai nấy thấp thỏm không yên. Hiện giờ có Tĩnh Vương phò tá, ít nhất thì các quan viên đang tức giận cũng có thể lập tức trở nên hưng phấn. Nếu không phải thân phận đặc thù của Tĩnh Vương thì ông ta chắc chắn là một danh tướng của Đại Phong triều nhưng trong lòng những người này vẫn không tin Tĩnh Vương quy thuận Huyền Xán thật sự.

Văn võ bá quan đều nghị luận, có người thượng tấu nói Tĩnh Vương giả quy thuận, nhân cơ hội dẫn binh đi theo địch, thậm chí có người còn nói trực tiếp để Tĩnh Vương lên đầu thành làm tham mưu là được, ngàn vạn lần không thể để ông ta suất lĩnh binh mã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.