108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 48: Nỗi đau từ trong tim




Ở trên sông du thuyền lưu chuyển, hiện tại dưới thời tiết nóng bức này, chèo thuyền trên mặt nước có thể nói là một sự cảm thụ vô cùng, hai bên bờ sông liễu rủ chập chờn, sóng nước nhộn nhạo thỉnh thoảng phát ra thanh âm ca múa, lộ ra khí tức phong nhã.

Chiếc thuyền rất lớn từ từ tiến lên.

Trên thuyền cắm một lá cờ màu đen, trên đó có ghi hai chữ Vũ Văn, đã cho thấy lai lịch của chiếc thuyền này.

Ở trên sông, bỗng nhiên có một chiếc thuyền nhỏ đang từ từ tiến tới chiếc thuyền này.

Chỉ thấy trên chiếc thuyền lớn tung ra một cầu thang, một trung niên nam tử nhanh chóng đi lên mạn thuyền bên kia, sau đó thuyền nhỏ lập tức biến mất khỏi mặt sông.

Trung niên nam tử này thân cao tám thước, dán người gầy gò.

Trên đầu của hắn đội một cái mũ, che lấp khuôn mặt, trên người thì khoác một bộ quần áo màu đen, sau khi nói vài câu mật ngữ với gia tướng Vũ Văn thị, đám gia tướng kia liền lộ vẻ cung kính nhường đường đi tới.

Con thuyền chia làm hai phòng, một phòng là đại sảnh, bày biện cực kỳ xa hoa.

Có vô số ca cơ vũ cơ ở trong đó thổi kéo đàn hát, cực kỳ náo nhiệt. Trung niên nam tử sau khi lên thuyền liền được dắt vào bên trong khoang thuyền, từ bên trong truyền ra thanh âm nam nữ trêu chọc.

- Tiểu công tử, Hồ tiên sinh đã tới.

Nữ tử trong thuyền có bộ ngực cao ngất, trên người chỉ mặc một lớp lụa mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy xuân sắc bên trong, khuôn mặt của nàng vẫn còn mang theo một chút xuân tình, hơi bất mãn nhìn ra ngoài rồi đi xuống lâu thuyền.

- Hồ tiên sinh, xin mời.

Gia tướng khoát tay xin mời, hắc y nam tử liền đưa người đi vào trong căn buồng nhỏ kia.

Ở trong khoang thuyền mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều, chỉ thấy hai bên đặt rất nhiều khối băng cực lớn, truyền ra hơi lạnh khiến cho khoang thuyền này vô cùng dễ chịu, trong không khí còn tràn ngập hương vị son phấn nữ nhân. Chỉ thấy ở bên trong có một nam tử chừng hơn ba mươi tuổi mặc một áo bào màu trắng đang rót rượu tự uống, vô cùng tiêu dao.

Hắc sy nam tử tiến lên một bước cất tiếng nói:

- Hồ Lực Điệt bái kiến tam công tử.

- Hồ Tử, chúng ta là bằng hữu, ngươi không cần đa lễ như vậy, hắc hắc, ngươi đến hơi sớm, làm hư mất chuyện tốt của ta.

- Vừa rồi, nha đầu kia rất có tư vị, nếu ngươi không tới sớm, ta nhất định phải giày vò nàng ta một phen.

Tam công tử hình dáng đường đường, tiêu sái khí độ.

Tuy nhiên trong lời nói lại có vẻ hạ lưu, hắc y nam tử nghe được thì cũng phải ha ha cười theo.

Hắn biết rằng Tam công tử nói như vậy đã coi hắn là người một nhà.

- Nếu vậy thì tiểu nhân thật là không đúng, chỉ là tam công tử nói không sai, tiểu cô nương kia thật sự có mị cốt, vừa rồi tiểu nhân ở ngoài đưa mắt nhìn vào cũng phải mất hồn, tiểu mỹ nhân như thế, cũng chỉ có công tử mới chế phụợcợc.

Tam công tử cười to liên tục:

- Hồ tử, ngươi cũng rất biết nói chuyện.

- Đa tạ công tử khích lệ.

Nam nhân trên đời cũng chỉ muốn mặt mũi.

Mặt mũi từ đâu mà đến? Một là quyền thế, hai là nữ nhân.

Hồ Tử vừa nói gãi đúng chỗ ngứa của Tam công tử.

- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, Hồ Tử, mọi chuyện ngươi làm tới đâu rồi?

Hồ Tử lộ ra vẻ sầu khổ:

- Cũng là tiểu nhân vô lực, sự vụ trong giáo đều là do Cáp Sĩ Kỳ một tay nắm giữ, tiểu nhân tuy có tâm nhưng không có khả năng xuất lực, Cáp Sĩ Kỳ một mực muốn rút khỏi Lạc Dương, tiểu nhân tranh luận mấy lần nhưng đều không được, hắn võ nghệ cao cường, quyền hành rất lớn, tiểu nhân không thể đấu lại.

- Lão Yêm cẩu kia muốn rút khỏi Lạc Dương sao?

- Đúng thế.

- Tại sao?

- Cáp Sĩ Kỳ nói, hiện nay triều đình đang theo dõi chúng ta, ở Lạc Dương, sớm muộn gì cũng bị triều đình phát hiện.

Hôm nay hắn ra lệnh cho tiểu nhân đình chỉ truyền giáo, nhanh chóng rút khỏi Lạc Dương.

- Aizzz, tam công tử, tiểu nhân thật sự không muốn rời khỏi, hiện nay triều đình chú ý tới chúng ta, chúng ta cứ từ từ chờ đợi sẽ có thời cơ. Bây giờ tới Tương Châu, phải vận chuyển vô só tài hàng, Lạc Dương vừa mới đứng vững mà đã phải rời khỏi, chẳng phải là bỏ một phen tâm huyết sao?

Tam công tử lắc đầu:

- Hồ tử, ngươi sai rồi.

- Sao? Xin công tử chỉ điểm.

- Lão yêm cẩu kia là phụ thần tam thế, từ lúc theo Triệu vương cho tới bây giờ kinh nghiệm mưa gió rất nhiều, lời hắn nói không sai, chuyện hôm nay nếu như các ngươi tiếp tục ơ Lạc Dương chỉ sợ sẽ bị bại lộ thân phận, theo ta biết được tên Phòng hắc tử tuy ngoài mặt buông lỏng nhưng bên trong vẫn đang truy kích và tiêu diệt.

- Hiện nay ở tại Lạc Dương truyền giáo đúng là không tốt.

- Ha ha, nếu không có lão Yêm cẩu kia biến báo thì không biết sẽ trở nên thế nào.

Sắc mặt của Hồ tử liền trở nên xấu hổ.

Hắn vừa nói Cáp Sĩ Kỳ hồ đồ, Tam công tử lại bênh Cáp Sĩ Kỳ, điều này không phải là nói hắn ngu ngốc sao? Cho nên Hồ Tử chỉ có thể cười cười rồi cúi đầu xuống không nói gì.

- Hồ Tử, ngươi không nhiều kinh nghiệm bằng lão yêm cẩu kia có một số việc nhìn không thấu.

- Chỉ là cái này cũng không sao, tương lai ngươi lịch lãm nhiều rồi sẽ khá hơn, hôm nay ta tìm ngươi là muốn hỏi ngươi một câu: Hồ tử, ngươi chẳng lẽ cả đời muốn ở phía dưới lão yêm cẩu kia sao.

Hồ Lực Điệt trở nên trầm mặc.

- Ha ha, kỳ thực tình thế hôm nay đã cho thấy các ngươi không cách nào dừng chân ở Lạc Dương được nữa, chỉ có thể rời khỏi đây, nhưng vấn đề là trở về Tương Châu, Cáp Sĩ Kỳ vẫn làm chủ, ngươi có tư cách nào nói chuyện không? Tương lai khi Cáp Sĩ Kỳ đi rồi, có Vũ Văn Á tiếp nhận giáo vụ, ngươi vẫn là một tiểu nhân vật, ngươi đã nghĩ đến những chuyện này chưa?

Sắc mặt của Hồ Lực Điệt liền trở nên khó coi.

- Bởi vì đại trượng phu không thể không có quyền, Hồ tử, ta thấy ngươi là một nhân vật nên muốn nhắc nhở ngươi một chút.

Họ Vũ Văn đã sớm biến thành một đống xương khô, Vũ Văn Thương cũng đã chết cách đây vài chục năm, lần này hoàng đế tuần du, Tuyên thái hậu đã ốm chết bấ ngờ, vinh quang ngày xưa khó có thể khôi phục lại đước, Hồ Tử ngươi cần phải nhìn xa một chút, trước hết nếu ngươi vẫn ôm mộng tưởng thì cũng sẽ bị chết mà thôi.

Hồ Lực Điệt chính là trưởng lão của Di Lặc giáo đồng thời cũng là hậu duệ của gia thần triệu vương.

Soán Đường

[Quyển4] Chương 14: Bùi Hành Nghiễm đính hôn.

- Tam công tử đã nói vậy ta vô cùng minh bạch, không nghĩ đến chuyện báo thù cho Triệu vương nữa, chuyện phục hưng vương triều đại chu là không thể nào.

Tuyên thái hậu chính là trưởng nữ của Tùy Văn đế Dương Kiên, cũng là Dương Lệ Hoa, Bình Dương công chúa.

- Dương Lệ hoa chết đi coi như cắt đứt huyết mạch của Bắc Chu, hiện nay ngoại trừ con gái của Dương Lệ Hoa là Vũ Văn Tú Nga ở bên ngoài thì không còn ai, ngươi chẳng lẽ lại muốn phò tá một nữ nhân làm hoàng đế? Hơn nữa, Vũ Văn Tú Nga kia cũng không có bổn sự đó.

- Vậy mong công tử chỉ điểm.

Tam công tử cười cười, rót cho hồ tử một chén rượu sau đó lại rót đầy ly cho mình.

- Vũ Văn Á, Vũ Văn Đóa tỷ đệ không đáng lo, về phần nếu không có Cáp Sĩ Kỳ, ai nghe lệnh bọn chúng?

- Ý của tam công tử là?

- Hồ Tử, ngươi rất thông minh.

- Ta thích nói chuyện với những người thông minh như ngươi, nếu như ngươi có thể khống chế Di Lặc áo trắng, sau đó ta từ từ hòa giải, ủng hộ sau lưng thì sẽ làm nên chuyện gì? Đừng nói với ta là ngươi chưa từng nghĩ qua, ha ha, ta nhìn vào mắt của ngươi là biết, ngươi rất muốn có ngày hôm nay, chỉ là ngươi có nguyện ý hay không mà thôi.

Trong mắt của Hồ Lực Điệt toát ra một vẻ nóng bỏng.

Lời nói của Tam công tử đã đả động vào hắn rất sâu.

Cùng Cáp Sĩ Kỳ trốn đông trốn tây nhiều năm thật là vất vả, hiện tại có một cơ nghiệp lại phải giao vào tay một đứa bé.

Hồ Lực Điệt làm sao có thể nguyện ý?

Ở bên trong hắn chính là nhị đương gia, dưới một người trên vạn người nhưng thực tế ai đang quản lý hắn?

Cáp Sĩ Kỳ, chính là Cáp Sĩ Kỳ phân phó cho hắn.

Nếu Cáp Sĩ Kỳ đi rồi, hắn cũng phải nâng đỡ tên tiểu súc sanh kia lên, vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành nhân vật chính.

- Thế nhưng mà lão Yêm cẩu kia võ nghệ cao cường, đương thời sợ ít có người nào có thể sánh bằng.

Năm đó Hạ Nhược Bật đã liên hiệp với cao thủ ở Lạc Dương cũng không lấy được tính mạng của hắn.

- Ha ha, Hạ Nhược Bật là đồ ngu, dĩ nhiên là không giết được Cáp Sĩ Kỳ.

Nhưng nếu cộng thêm Trưởng Tôn Thịnh, Vu Trọng Văn, Thổ Văn Tự cùng với Mạch Thiết Trượng bốn người lại còn chất nhi của ta, Thiên Bảo tướng quân thì hắn há có thể động tay động chân?

Hồ Lực Điệt nghe được thì không khỏi cả kinh.

Tam công tử nói những người này đều là danh tướng đương thời.

- Mạch đại tướng quân cùng với Thiên bảo tướng quân không phải đang hộ giá ở Trường An hay sao?

- Ha ha, bọn họ đã bí mật trở về Lạc Dương, hai mươi ngày sau hoàng đế cũng quay trở về Lạc Dương, cho nên ngươi cần phải sớm quyết định chủ ý.

Hồ Lực Điệt khẽ cắn môi:

- Nguyện nghe theo sự phân phó của công tử.

- Hồ tử, ngươi đừng sợ, hiên nay Vũ Văn Á chỉ là một đứa trẻ con không cần phải sợ hãi, Vũ Văn Đóa cũng chỉ là một con nha đầu, không có khả năng làm gì được ngươi, chỉ cần ngươi tiêu diệt được Cáp Sĩ Kỳ, có thể khống chế Di Lặc áo trắng khi đó có quyền lực, ta cũng sẽ âm thầm giúp đỡ ngươi phát triển Di Lặc áo trắng mạnh lên, chẳng phải hoàn mỹ lắm sao?

- Nhưng phải làm sao để tiêu diệt được Cáp Sĩ Kỳ?

Tam công tử khoát tay bảo:

- Ngươi ghé tai vào đây.

Hắn ghé vào tai của Hồ Lực Điệt, thấp giọng mà nói không ngừng, Hồ Lực Điệt liền gật gật đầu, phát ra hai tiếng tán thưởng.

- Tam công tử, Hồ Tử khi chấp chưởng Di Lặc áo trắng nguyện cúi đầu nghe lệnh công tử.

- Ha ha, không cần phải nhắc tới chuyện này, ta coi ngươi là huynh đệ nên mới giúp ngươi.

- Có huynh trưởng là tam công tử, Hồ Lực Điệt thật là tam sinh hữu hạnh.

Tam công tử hào sảng cười to:

- Được rồi mọi chuyện đã xong, ngươi cũng nên đi đi.

- Tam công tử muốn đi đâu?.

- Hắc hắc hôm nay cháu của ta trở về, cha ta ở trong phủ thiết hạ gia yến, ta còn phải quay lại khoản đãi thiên bảo tướng quân .

- Ngươi hãy ở đây hưởng thụ thoải mái một lúc, những tiểu mỹ nhân ở đây tùy ý ngươi hưởng dụng, Hồ Tử ngươi cũng cần kìm chế một chút, những tiểu mỹ nhân kia rất lợi hại, chớ để ngày mai dậy không nổi, ta sắp xếp thỏa đáng xong sẽ báo cho ngươi biết.

Nói xong tam công tử đứng dậy đi ra khỏi thuyền.

Cửa khoang từ từ đóng lại, Hồ Tử đang định đứng dậy thì bên ngoài khoang thuyền truyền tới một thanh âm nhè nhẹ, chén dầu bị dập tắt, khoang thuyền từ từ tối xuống.

Hồ Tử cả kinh, quay người khẽ quát:

- Ai?

Lời còn chưa dứt thì cửa ngầm đã được mở ra, nữ tử xinh đẹp lúc trước đã xuất hiện trong ánh sáng lờ mờ, từ từ đi tới.

- Tiểu tỳ phụng mệnh tam công tử tới hầu hạ đại gia.

Thanh âm mềm mại đáng yêu kèm theo một chút mị ý.

Trong chốc lát Hồ Tử đã há hốc mồm, nữ tử xinh đẹp đã tiến tới ghé sát vào lỗ tai của hắn:

- Lão gia sao không cởi áo ra tắm rửa, để tiểu tỳ hầu hạ?

Hồ Tử hô hấp trở nên dồn dập.

-------------

Cáp Sĩ Kỳ lúc này đang ngồi đối diện dò xét Trịnh Ngôn Khánh, nói rất nhiều.

Đóa Đóa thì ngồi bên bên cạnh hắn, lắng nghe cuộc đối thoại.

Có thể nhìn ra được, Cáp Sĩ Kỳ không vì Trịnh Ngôn Khánh nhỏ tuổi mà có chút gì khinh thị, ngược lại hắn rất coi trọng Trịnh Ngôn Khánh, không ngừng hỏi thăm ý kinế, Trịnh Ngôn Khánh đối với loạn khăn vàng thời Hán, rất có hiểu biết.

Nếu là những chuyện khác hắn không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng đối với loạn khăn vàng, hắn đã học rất nhiều, xem qua vô số lần.

Cho nên đối với sự tình Thái Bình đạo, Ngôn Khánh không hề e sợ.

- Cáp tiên sinh, thời cuộc hiện nay so với cuối đời nhà Hán có bất đồng.

- Hoàng đế mặc dù xây dựng rầm rộ, gia tăng kế dịch, tuy hao người tốn của nhưng Khai hoàng đến nay vẫn nhiều tài phú, không hề nghèo khổ giống như thời cuối nhà Hán.

Đề nghị của Trịnh Ngôn Khánh để mọi người rút khỏi Lạc Dương đúng là sáng suốt.

Bất luận là Cáp Sĩ Kỳ cũng tốt, Đóa Đóa cũng tốt, Trịnh Ngôn Khánh cũng thế.

Mấy ngày kế tiếp, tâm tình của hắn trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mỗi ngày hắn ở Trưởng Tôn gia luyện tập võ nghệ sau đó cùng với Vô Cấu huynh muội nói chuyện phiếm.

Về nhà thì có Tiểu Niệm hầu hạ, Bùi Thúy Vân thì ngẫu nhiên tới phủ bái phỏng, cuộc sống yên bình trôi qua.

Bùi Hành Nghiễm đã đính hôn.

Chỉ là hắn đối với chuyện này cũng hơi mất hứng.

Ở trong mắt hắn, đính hôn cũng chính là hắn xác định danh phận là muội phu của Tạ Ánh Đăng, cho nên vô cùng không hào hứng, muội muội của Tạ Ánh Đăng tên là Tạ Ninh, tuổi mới mười ba, so với Bùi Hành Nghiễm thì nhỏ hơn hai tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.