101 Sủng Vật Tình Nhân I

Chương 43: Hồ điệp (1)




- Đó là một bác sĩ tốt. Ba thôn chúng tôi không có bác sĩ, cũng không có trạm y tế, bác sĩ họ Bạch là bác sĩ của bệnh viện lớn trong thành phố, còn dẫn theo mấy đồ đệ của mình đến đây, giúp chúng tôi rất nhiều việc.

Tần Mục gật đầu, cảm khái nói:

- Trên đời này vẫn còn người tốt.

Hắn không tiếp tục nói hết, phương diện chữa bệnh hiện tại đã lộ ra tư thế khó khăn, nhưng bác sĩ chữa bệnh thế hệ trước vẫn rất có nhân phẩm, chỉ có điều không biết nhân phẩm này có thể kiên trì được bao lâu.

Đinh thôn trưởng gật đầu, ánh mắt tức giận nhìn về phía biệt thự, sau đó thở dài nói:

- Chúng tôi cũng biết đây là bệnh cũ của bác sĩ Bạch tái phát, phải tìm nơi nhanh chóng tránh gió, nhưng những người bên trong đều rất hung dữ, hình như là người nhà của đại quan nào đó.

Tần Mục hừ lạnh một tiếng, nếu quả nhiên là người nhà, sợ rằng nhân vật tầm cỡ nào đó cũng không dám ở trong biệt thự như vậy. Bây giờ không phải là thế kỷ hai mươi mốt, còn chưa tới trình độ trắng trợn như vậy. Nhưng không có lửa làm sao có khói, nếu hiện tại truyền ra lời nói như vậy, có lẽ có bối cảnh nhất định sau lưng cũng không chừng, nhưng tuyệt đối không phải là trực hệ.

Nghĩ tới đây, Tần Mục dập tắt điếu thuốc, nói:

- Anh đi theo tôi qua đó nói chuyện với bọn họ, chúng ta đều là nhân viên trong biên chế, qua đó dễ nói chuyện.

Hắn nheo mắt lại, đây là vẻ mặt mỗi khi hắn tức giận.

Đinh thôn trưởng vội vàng khoát tay nói:

- Đừng gây họa.

Tần Mục hừ một tiếng, nói:

- Vậy anh cứ đừng nhìn mọi người chờ trong mưa lớn như vậy sao? Tôi nói cho anh biết, nhất định sẽ mở đập trút lũ, đến lúc đó nước lũ lớn đến mức nào, anh có biết không. Hơn nữa, mưa to gió lớn, anh có thể bảo đảm người lớn không ngã bệnh, vậy trẻ em, người già thì sao? Anh nhẫn tâm ở đây nhìn bọn họ ăn đói mặc rách sao?

Những lời này Tần Mục vô cùng sắc bén, khiến Đinh thôn trưởng không khỏi cúi đầu xuống.

Tần Mục cũng không có cách nào mới làm như vậy, dù sao thẻ công tác của hắn là ở Châu Quảng, chứng nhận sĩ quan là ở kinh thành, chỉ cần dính chút quan hệ với Cửu Giang, hắn đã sớm một mình qua đó rồi. Kéo theo một quan viên địa phương, cho dù chỉ là thôn trưởng, cũng dễ nói chuyện hơn. Tần Mục vỗ vai Đinh thôn trưởng, kêu hắn đi tìm bí thư chi bộ và thôn trưởng của hai thôn khác đến đây.

Đinh thôn trưởng cười khổ nói:

- Một mình tôi đảm nhận bí thư chi bộ, thôn trưởng của ba thôn.

Tần Mục kỳ quái nhìn Đinh thôn trưởng, không nói gì nữa, bước về hướng biệt thự. Đinh thôn trưởng theo sau hắn, nhìn dáng lưng Tần Mục thẳng tắp, oán hận bước đi, chạy mấy bước đã xông về phía trước, sóng vai với Tần Mục.

Tường rào biệt thự khá chắc chắn, trên đầu tường còn treo dây thép gai rất dài, giống như dự phòng cái gì. Khóe môi Tần Mục nhếch lên đùa cợt, nghĩ thầm dây thép gai này thật đủ châm chọc.

Cánh cửa sắt đóng chặt. Tần Mục đi tới, gõ cửa. Đinh thôn trưởng bất đắc dĩ nói:

- Khi chúng tôi vừa tới, kêu hồi lâu mà cửa cũng không mở, có người ở trong đó hét lớn.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Thật là lạnh lùng.

Nói xong, hắn lại dùng sức đánh thật mạnh vào cánh cửa. Phía ngoài nhiều người như vậy, hắn không tin bên trong không có ai nhìn thấy. Người bên không trả lời, cũng không mở cửa, hắn sẽ tiếp tục gõ.

- Đồ con rùa, cút!

Khi Tần Mục vẫn kiên nhẫn đấm vào cánh cửa, người bên trong giống như không nhịn được, mơ hồ truyền ra tiếng chửi rủa. Tần Mục nghe thấy, người giữ cửa bên trong sợ rằng đang rất tức giận, càng gõ mạnh hơn.

Đinh thôn trưởng thấy Tần Mục cố chấp như vậy, do dự tiến lên, cũng bắt đầu gõ. Hai người gõ, cửa sắt vang lên ong ong, không lâu sau, cánh cửa nhỏ bên hông cửa sắt mở ra, ba tráng hán cao to vạm vỡ cầm thiết côn, hùng hổ đi ra.

- Kêu mấy người cút đi, mày không nghe thấy sao? Gõ cho liệt tay chó của mấy người đi.

Một người mặc áo mưa, rống to về phía hai người Tần Mục, thiết côn trong tay chỉ về hướng Tần Mục.

Đinh thôn trưởng sợ hãi lui về sau mấy bước, đưa tay giật nhẹ Tần Mục. Có trận chiến nào Tần Mục chưa từng thấy, hắn kéo tay Đinh thôn trưởng, ngược lại tiến về phía trước mấy bước, lớn tiếng nói:

- Tôi là bí thư đảng ủy khu Châu Quảng Tần Mục, hiện giờ đang ở thành phố Cửu Giang tham gia hội nghị giao lưu. Hiện tại nước lũ sắp đến, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ, để những thôn dân này vào trong biệt thự tránh mưa, chính quyền thành phố Cửu Giang nhất định sẽ không quên ơn các vị.

Ba đại hán đồng thời cười lớn, người cầm đầu cũng tiến lên vài bước, mắng:

- Cán bộ Châu Quảng chạy đến Cửu Giang giương oai, ta nhổ vào! Chó hoang giành thức ăn! Biến, nói thêm một từ nữa, các ngươi không đi nổi đâu.

Tần Mục nói chuyện rất nhã nhặn, nhưng ba người bọn họ vừa mở miệng đã mắng chửi thô tục, nhìn dáng dấp ngày thường rất hống hách. Tần Mục lấy chứng nhận sĩ quan ra, nói:

- Tôi cũng là thiếu tá ban Đặc Cần kinh, hiện tại tôi muốn trưng dụng biệt thự của các người.

Vừa nói, vừa đi lên mấy bước, đưa chứng nhận sĩ quan tới.

Tên đầu lĩnh nhận lấy chứng nhận sĩ quan, cũng không thèm nhìn đã ném xuống đất, dùng ủng đi mưa hung hăng dẫm nát, chứng nhận sĩ quan của nhanh chóng biến thành một đống giấy vụn.

- Chứng nhận sĩ quan? Chứng nhận sĩ quan gì? Làm sao tôi không thấy?

Tên đầu lĩnh cười ha ha, ngồi xổm xuống, nhổ nước miếng về phía tờ chứng nhận sĩ quan.

Tần Mục nheo mắt, giọng nói lạnh lùng:

- Dám hủy chứng nhận sĩ quan, anh biết như vậy là tội gì không?

- Ta nhổ vào!

Tên đầu lĩnh đứng lên, lại phun một bãi nước miếng về phía Tần Mục. Tần Mục né sang bên cạnh, tránh thoát vũ nhục này, đã nghe tên đầu lĩnh mắng:

- Mẹ kiếp, ở chỗ này, Giản tiểu thư của bọn ta chính là trời, cái loại quan quân gì chứ, đánh hắn!

Quả nhiên là diêm vương dễ thấy, tiểu quỷ khó dây dưa, có đôi khi hỏng chuyện với loại người như vậy. Ba người đồng thời vung thiết côn đánh về phía Tần Mục và Đinh thôn trưởng, bộ dạng hung thần ác sát thoạt nhìn như nhất định phải đánh ngã Tần Mục và Đinh thôn trưởng ở đây.

Tần Mục vốn là người luyện võ, nhanh như cắt nghiêng người về phía tên đầu lĩnh, đưa tay bắt được cổ tay hắn, nện một quyền lên mũi hắn. Tần Mục là một người văn minh, không phải là tình huống đặc thù không muốn động thủ, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của mấy người này, sự thô bạo giấu diếm sâu trong đáy lòng hắn hoàn toàn bộc phát.

Hắn vốn không phải người sợ phiền phức, cho dù là người không sợ chuyện, nếu so sánh với kinh nghiệm của Tần Mục, cũng không biết đã rớt đầu mấy lần rồi. Quả đấm của Tần Mục rất ác độc, tên đầu lĩnh lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, máu chảy từ lỗ mũi nhanh chóng hòa cùng với nước mưa.

- Tao giết chết tên chết bầm này!

Tên đầu lĩnh vốn quen hống hách, chưa bao giờ chịu một cú đấm tối tăm mặt mũi như vậy, trong mắt hung quang bùng cháy, quơ thiết côn xông lên.

Ở bên kia, Đinh thôn trưởng lộn nhào, chạy về phía đám người, hai tên còn lại không buông tha, quơ thiết côn đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.