101 Mẩu Chuyện Của Đôi Ta

Chương 2




Đây là của một  hội viên mở kinh doanh buôn bán, Doãn Mặc kéo tay cô tiến vào, không gian to như vậy chỉ có một vài người đang tụ lại để nói chuyện phiếm, nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng, trong tiếng Saxo, nỗi lòng nôn nóng bất an nhưng lại giống như chậm rãi.

“Thích nơi này sao?” Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, Doãn Mặc nhẹ giọng hỏi, đột nhiên đã nghĩ dẫn cô vào thế giới của anh, cũng có lẽ chỉ có như vậy, cô mới có thể hiểu được, anh rốt cuộc là người như thế nào.

“Rất thích.” Nhìn khắp bốn phía, Hỏa Hoan tán dương gật đầu, không có…chút nào xấu hổ, từ trước cô vẫn tự tin khí chất như vậy, mặc dù lần đầu tiên buốc vào đây, nhưng cũng k hông có chút gì gọi là lạ lẫm không thích ứng được, giống như cô trời sinh là thích hợp cho những nơi như thế này.

“Nhìn xem em muốn ăn cái gì? Nơi này đồ ăn tuyệt đối ngon.” Nhìn cô, Doãn Mặc nở nụ cười sủng nịnh

“Em thấy cái gì cũng muốn ăn?” vuốt vuốt bụng, ánh mắt Hỏa Hoan thành hình Nguyệt Nha, liếm nhẹ đôi môi hồng nhỏ, bưng cốc nước uống một ngụm lớn.

Một động tác không thể bình thường hơn, Doãn Mặc lại cảm thấy toàn thân như bị điện giật, máu như sôi trào, nuốt nước miếng, yết hầu không ngừng lên xuống, tay đặt ở trên đùi vì tim đập nhanh mà gắt gao nắm chặt lại.

“Anh Doãn, có thể chứ?” Nhìn anh không nói gì, Hỏa Hoan lại hỏi lại một câu, đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh, có chút ngô nghê mê hoặc.

“Hả…. có thể” Doãn Mặc lắp bắp, mạnh mẽ đứng lên, “Cái kia….anh đi toilet một chút, anh quay lại ngay.” Nói xong anh đi như chạy trốn.

“Kỳ quái.” Hỏa Hoan nhỏ giọng than thở một tiếng, rồi lại cúi đầu cẩn thận xem thực đơn, nhất thời đôi mắt sáng rực.

Dùng nước lạnh hắt lên mặt, nhìn hình trong gương, Doãn Mặc thở dài một hơi, một động tác nhỏ như vậy lại làm cho một người luôn cao cao tự đại như anh không thể kiểm soát được. Cảm giác này làm cho anh càng ngày càng thấy bất an.

Lấy khăn lau tay, anh xoay người đi ra ngoài, ngực vẫn như cũ  “Bùm bùm…” không ngừng đập mạnh, nhưng là, khi thấy bóng dáng quen thuộc kia anh đột nhiên nở nụ cười.

Cho tới bây giờ cũng không biết, ở bên cô như thê này thật vui vẻ hạnh phúc.

“Anh Doãn, nhìn xem em chọn món, có cần phải thay đổi món nào không?” Đưa tới trước mặt anh, Hỏa Hoan cười vui vẻ nói.

Những gì vừa thấy, Doãn Mặc nhất thời mở to hai mắt nhìn, “Em xác định là ăn được nhiều như vậy?”

"Làm sao vậy? Có vấn đề gì không? Nhưng cả ngày nay em chưa ăn gì, anh biết không? Hiện tại bây giờ cả một đầu voi đặt ở trước mặt em, em đều có thể ăn hết.”

“Được, vậy chọn những món này đi.”

Bọn họ nhẹ giọng  trò chuyện với nhau, nói đến chỗ hiểu ý nhau, không hẹn mà cùng  nhìn nhau cười, hồn nhiên không phát giác ở cách đó không xa có một đôi mắt đang tức giận nhìn chăm chú vào họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.