1003

Chương 27: TRƯỚC GIỜ QUYẾT CHIẾN




Nhóc Shippou sau khi bị đánh ném vào vách tường thì được một bà lão gần đó thương xót cứu giúp. Bà lão giúp nhóc băng bó vết thương và lau người cho nhóc, giúp nhóc uống chút canh rồi đắp chăn cho nhóc. Đợi đến lúc nhóc tỉnh lại đã là chuyện của 1 canh giờ sau. Đầu nhóc choáng váng hết cả, chân tay đau nhức khiến nhóc kêu “A” một tiếng, đánh thức bà lão luôn. Thấy nhóc khổ sở như vậy bà liền đỡ nhóc nằm xuống trước rồi mới đem bát thuốc giảm đau bên bàn đưa chó nhóc uống, còn cẩn thận dặn nhóc uống từ từ. Khi nhóc uống được nửa bát thuốc thì bà lão nói:

- Cháu bị gãy xương nên tĩnh dưỡng vài ngày đi đã. Mà nhà cháu ở đâu vậy?

- Nhà cháu trong.... à.. cạnh hoàng cung ạ. Mẹ cháu từng là cung nữ trong cung – nhóc định nói thật nhưng nghĩ bà lão sẽ sợ nên sửa lại

Bà lão gật gù rồi khuyên nhóc ngủ một chút, sáng mai sẽ đưa nhóc về nhà. Nhóc cũng rấ nghe lời nằm xuống, vết thương trên người nhóc vẫn còn âm ỉ đau. Nhóc thề sau khi khỏi sẽ nói cho cậu biết để cậu xử lý tên đó.

Nửa đêm canh ba, nhóc đang ngủ thì nghe tiếng chạy rầm rập của quân lính, còn có tiếng lão cóc già Jaken í ới gọi tên nhóc. Cố chống đỡ thân thân đau nhức vô lực đi đến bên cửa, nhóc nhìn bà lão cứu mình rồi đặt lại trước chân bà lão một thỏi bạc. Bước ra khỏi căn nhà nhỏ, nhóc cố cất giọng nói nói yếu ớt lên:

- Ta... ở bên.. này...hộc hộc

Lão Jaken vừa lúc nhìn thấy cậu mừng muốn rớt nước mắt. Tiểu tổ tông đây rồi! Mạng sống ta đây rồi! Bất quá nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ trên người nhóc lại thầm tức thay. Kháo! Là tên hỗn nào giám đánh tiểu tổ tông thành như vậy?! Lão tử phải lột da, lóc xương, giết tên đó!

Nhanh chóng chạy tới đỡ nhóc lão nhẹ trách:

- Ngươi không ở trong cung mà lại đi chạy loạn. Hại ta bị Vương Tôn và Vương Tử hành tới sống dở chết dở thế nào không a~

- Vốn đã định về nhưng lại bị người ta đánh, thật xin lỗi – nhóc gượng cười vời với lão

Lão thở dài một hơi, ngoắc binh sĩ gần đó đỡ nhóc lên xe ngựa, mau chóng về hoàng cung. Thời gian đoàn thuyền của Tetsuya đến cũng chỉ còn 1 canh giờ

************ta là dải phân cách siêu cấp khả ái nha**************

Lão Jaken vừa đưa nhóc tới cổng cung đã oang oang cái mồm gọi ngự y. Cậu ở trong đại sảnh sốt ruột chờ tin, vừa nghe nhóc về là quên luôn vị “ca ca” đằng sau mà chạy ra đỡ nhóc. Thấy nhóc cả người quấn băng gạc liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xả một tràng dài chửi tên đánh nhóc. Mãi đến khi hắn cùng bà hợp lực dập hỏa mới chịu ngồi xuống. Nhóc vì bị thương nặng: gãy 4 cái xương sườn, não bị chấn động do đập mạnh vào tường, cùng vài vết rách ở chân tay, đuối sức ngấy xủi ngay khi vừa đặt chân vào cửa cung. Ngự y xem bệnh xong liền thay lại toàn bộ băng gạc, dùng loại thuốc tốt đắp cho nhóc, bảo mọi người không cần lo lắng hai tháng này tĩnh dưỡng tót sẽ khỏi rồi rời đi. Hắn (vì chiều cậu) phái người tìm cho ra hung thủ đánh nhóc đem về chịu tội(hờ, nghe như giết người xong bị truy nã ý nhỉ). Cậu ngồi bên lau mặt cho nhóc, chăm sóc nhóc nhưng không chú ý thấy cái hũ giấm chua siêu cấp bự đã bị đập bể.

Shippou à~ em gây họa thật rồi!

Một canh giờ sau, đoàn thuyền hộ tống “nương tử tương lai” của hắn đến nơi. Các triều thần và tướng quân cùng bà ra đón đoàn quân tới:

- Chào mừng các vị tới đế đô. Mời theo ta về cung! – lão Jaken nói

- Cảm tạ tấm lòng các vị. Mạn phép xin hỏi, tại sao Vương Tôn không tới? – gã mang theo ba phần cung kính hỏi

- Ồ, vậy là ý gì chứ? Chẳng lẽ Thái Hậu ta ra đón còn chưa đủ thành ý sao? – bà nghiêm mặt, giọng mang theo ba phần khinh thường

Gã cứng họng không biết làm sao cho phải. Y đứng bên cạnh thấy vậy lập tức ứng cứu:

- Thái Hậu nương nương xin đừng hiểu lầm. Đại ca thần chỉ là thắc mắc vì sao Vương Tôn không ra đón ‘nương tử’ mà thôi. Không có ý mạo phạm tới người. Mong người tha tội.

Bà hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đoàn người đi về cung. Gã thở phào một hơi, nhìn về phía y cười một cái tươi hơn hoa khiến cho các thiếu nữ gần đó vô tình hữu ý thấy được trực tiếp mất máu. Đừng hiểu lầm các cô để ý gã, các cô là hủ a~(đội quân hủ a~ hủ nữ e-vơ-ry-goe), nhìn thấy cường công cười với mỹ thụ nên mất máu là chuyện thường. Nhớ hồi trước Vương Tô cùng Vương Tử ra ngoài chơi, còn làm ra nhiều hành động mất máu hơn cơ!!!(au: wtf, seo ta không biết hem???; m.n: lúc đó ngươi bận đăng fic a; au: hờ, tui đăng mà tui ko biết trời -_-!!!)

Y thấy gã cười không thấy đường như vậy lìm không được cũng bật cười. Ai nha!!! Sao ca ca ta cười lại ngốc vậy chứ?! Còn đẹp trai như vậy, bảo ta làm sao không thích gã cho được chứ, ahihi?! Sau đó hai người nắm tay nhau đi về hoàng cung.

End chap 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.