1001 Đêm Tân Hôn

Chương 40: Chương 37




Thái Ti và Thiếu Ti từng dung hợp Chúc Long Mệnh Châu.

Thiếu Ti chiếm được lực lượng xuyên qua hư không, lấy thực lực nàng hiện nay, có thể tự do tùy ý lui tới ở trong phạm vi trăm dặm, như vực ngoại thiên ma, làm người ta căn bản không thể nào công kích.

Thái Ti chiếm được lực lượng xoay chuyển thời gian, hắn có thể khống chế thời gian biên độ nhỏ, tự do lựa chọn điểm thời gian nào đó ở quá khứ hoặc là tương lai công kích kẻ địch. Điều này làm Thái Ti vốn đã tinh thông chú sát thuật, công kích càng thêm quỷ bí khó lường, càng thêm khó có thể ứng phó.

Ngàn vạn bóng mũi tên do Đinh Đầu Thất Tiễn Thư biến thành xé rách hư không, các chiến sĩ Ngu tộc và Già tộc tinh anh kia vội vàng kích hoạt các loại bảo khí cùng linh phù phòng ngự đeo trên người. Từng luồng sáng hình cung bao phủ thân thể bọn họ, các loại phù văn ngăn cản nguyền rủa lóe lên, trên mặt bọn họ đều lộ ra nụ cười thoải mái.

Chinh chiến chém giết với nhân tộc vô số năm, dị tộc rất hiểu biết đối với chú sát thuật của nhân tộc vu sư, cũng nghiên cứu ra thủ đoạn phòng ngự thành thục.

Thái Ti ngày thường gầy yếu khô quắt, thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi dậy thì không tốt, mà trong lòng các dị tộc biết rõ, các đại vu sư nhân tộc tuổi càng lớn thực lực càng đáng sợ, nhất là những đại vu sư một lời có thể cách mấy trăm vạn dặm rủa chết kẻ địch, bọn họ càng già nua tới mức không khác gì lão cương thi vạn năm.

Chỉ nhìn từ trên dung mạo Thái Ti, hắn không thể có được thực lực mạnh bao nhiêu.

Vô số tiễn ảnh xuyên thấu thân thể các chiến sĩ dị tộc, bảo khí cùng linh phù phòng ngự trên thân bọn họ biến thành ánh sáng hồ quang không chút sứt mẻ, như bọn họ dự liệu, tiễn ảnh của Thái Ti tựa như cũng chưa tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với thân thể bọn họ.

“Phô trương thanh thế, giết tiểu quỷ này!” Một tráng hán Già tộc hét lớn một tiếng, vung lên một cây vồ ba đầu dị thường to lớn hung hăng hướng thân thể Thái Ti đập tới.

Thái Ti âm trầm ngẩng đầu, đôi mắt trắng bệch, không thấy chút tròng mắt nào lạnh lùng vô tình nhìn chằm chằm tráng hán Già tộc này.

Một tầng thời gian dao động kỳ dị bao phủ thân thể Thái Ti, cây vồ ba đầu của đại hán hung hăng đảo qua thân thể Thái Ti, lại như quét ở trên một cái bóng quỷ. Thân hình Thái Ti chớp lên cũng chưa chớp lên một chút nào cả.

Đại hán dại ra nhìn Thái Ti, mọi con mắt nhìn trừng trừng, mọi người thấy rõ, cây vồ ba đầu trên tay hắn lóng lánh lôi quang chói mắt, quả thực đã xuyên thấu thân thể Thái Ti, nhưng vì sao, vì sao chưa thể đánh chết gã?

“Ngươi đã chết…” Thái Ti âm trầm cười: “Các ngươi đều đã là người chết…”

Loạng choạng thân thể, giọng Thái Ti âm u nói: “Về phần ta, ta hiện tại thân ở chỗ các ngươi thời gian một ngày sau, trừ phi các ngươi cũng có thể vặn vẹo thời gian, nếu không, các ngươi sao có thể cách một ngày thời gian giết chết ta?”

Thái Ti cười rất âm tà, đại hán Già tộc thì nhịn không được cả người run rẩy.

Lực lượng thời gian, lực lượng khó nắm lấy nhất thế gian chính là không gian và thời gian, đây là hai tuyến tọa độ căn bản nhất tạo thành thế giới. Bất luận kẻ nào chỉ cần nắm giữ lực lượng thời gian cùng không gian, như vậy bọn họ tuyệt đối là tồn tại đứng đầu không thể trêu chọc vào nhất.

Thái Ti thế mà có thể vặn vẹo thời gian?

Hắn không ở thời không trước mắt?

Hắn lại trong tương lai một ngày sau?

Trong đầu đại hán Già tộc một mảng đần độn, hắn từ đầu tới cuối không làm rõ được, vì sao Thái Ti của một ngày sau, lại có thể sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, trao đổi tự nhiên với hắn. Mặt khác, hắn nói ‘Các ngươi đều đã là người chết’, là có ý tứ gì?

Hơn một ngàn tinh anh Ngu tộc và Già tộc đột nhiên trái tim đau đớn. Bọn họ kinh hãi cúi đầu, ngực bọn họ có một lỗ mũi tên nho nhỏ, to bằng ngón cái, huyết tương trắng bệch trong suốt không ngừng từ trong vết thương phun ra. Huyết tương không có chút màu sắc nào, giống như toàn bộ tinh hoa đều đã bị lực lượng vô danh nào đó rút sạch.

Bảo khí cùng linh phù trên người bọn họ không có chút phản ứng, quang hồ bao phủ thân thể bọn họ ngay cả một chút xíu dao động cũng không có.

Bọn họ chưa cảm giác được quá trình mình bị công kích, bọn họ lại đã bị công kích trúng, hơn nữa tạo thành vết thương trí mệnh.

“Ba ngày trước, ta đã giết chết các ngươi!”

Thái Ti cười rất quỷ bí. Ở bên, Thiếu Ti bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái —— từ sau khi theo Chúc Long Quỹ lão quỷ đó học tập các loại thuật nguyền rủa ác độc, Thái Ti cười càng ngày càng khó coi, khí tức càng ngày càng âm tà, cả người nhìn qua tựa như một con quỷ sống, nào còn có nửa điểm hơi người?

Có huynh trưởng như vậy, thật sự hơi mất mặt xấu hổ!

Chẳng qua, Thiếu Ti cũng phải thừa nhận, thuật nguyền rủa của Thái Ti thật sự đáng sợ, hơn nữa càng ngày càng đáng sợ.

Vặn vẹo thời gian, Thái Ti hướng các kẻ địch ba ngày trước phát động công kích trí mạng, Đinh Đầu Thất Tiễn Thư ở ba ngày trước đã xuyên thấu trái tim yếu hại của những kẻ địch đột kích.

Các kẻ địch trước mắt, bọn họ mặc trọng giáp, bọn họ làm chuẩn bị ngăn cản nguyền rủa triệt để nhất, trên người bọn họ đeo bảo khí và linh phù, tất cả đều là nhằm vào chú pháp ác độc nhất của nhân tộc, có lực lượng phòng ngự rất mạnh.

Lấy thực lực Thái Ti, cho dù nắm giữ Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, nếu không lập đàn làm phép, không dùng huyết tế tăng cường lực lượng nguyền rủa, như vậy mặt đối mặt dùng lực lượng nguyền rủa cứng đối cứng mà nói, hắn nhiều nhất làm bị thương nặng một hai kẻ địch trong đó, căn bản không thể chống lại ngàn kẻ địch đồng thời tạo thành thương tổn.

Nhưng ba ngày trước…

Dị tộc tính thích xa hoa, ba ngày trước bọn họ tất nhiên là mặc phục sức hoa mỹ, hoặc là trước hoa dưới trăng, hoặc là uống rượu mua vui, bọn họ tuyệt đối có thể sẽ không võ trang hạng nặng suốt ngày, tùy thời tùy chỗ mở ra bảo khí và lãng phí linh phù đem bản thân bao bọc chặt chẽ.

Thái Ti xuống tay đối với kẻ địch ba ngày trước, bọn họ không hề phòng bị tự nhiên là một đòn mất mạng!

“Nguyền rủa thật… Quỷ dị!” Một lão nhân Ngu tộc đầu bạc thân thể loạng choạng, da lão càng lúc càng trắng, toàn thân trở nên không có chút màu máu, như tinh huyết của lão đang bị lực lượng nào đó không biết tên cắn nuốt: “Vặn vẹo thời gian nguyền rủa… Chúng ta, chúng ta xem nhẹ lực lượng của các ngươi rồi!”

Lão nhân Ngu tộc đầu bạc ‘Huỵch’ một cái ngã xuống đất, thân thể kịch liệt run rẩy, nhưng không có chút khí lực nào.

Hắn gian nan ngẩng đầu, lắp bắp nói: “Chết tiệt, tình báo Cộng Công Vô Ưu cung cấp có sai sót, hắn nói các ngươi, chỉ là một đám tiểu quỷ không có bất cứ lực lượng gì… Cộng Công Vô Ưu chết tiệt, hắn đã gạt chúng ta!”

Lão nhân Ngu tộc khàn cả giọng hét lên một tiếng: “Là Cộng Công Vô Ưu đưa chúng ta tới nơi này! Là hắn yểm hộ chúng ta lẻn vào Nghiêu Sơn lĩnh! Hắn đã lừa chúng ta, chết tiệt, hắn đã gạt chúng ta! Thực lực các ngươi, thực lực các ngươi…”

Tiếng ‘Huỵch huỵch’ không dứt bên tai, một lại một tên tinh anh dị tộc nặng trịch ngã xuống đất. Bọn họ tuyệt vọng nhìn Thái Ti, vết thương nho nhỏ kia ở ngực nhanh chóng rút đi khí tức sinh mệnh của bọn họ, làm bọn họ cấp tốc già cả khô quắt.

Khí tức trên thân Thái Ti chợt tăng cường. Tinh khí thần hơn một ngàn dị tộc tinh nhuệ có tuyệt đại bộ phận bị tồn tại đáng sợ nào đó không biết tên rút đi, nhưng vẫn có khoảng một thành tinh khí thần nhanh chóng dung nhập thân thể hắn.

‘Ô’ một tiếng rít lên từ trong miệng Thái Ti phát ra, mi tâm hắn lóe ra một điểm sáng xám xịt, một viên bản mạng vu tinh màu sắc ảm đạm bắt đầu ngưng tụ ở trong cơ thể hắn. Tinh khí thần của hơn trăm dị tộc, đem hắn trực tiếp đẩy lên Vu Đế cảnh giới.

Trên trời, một ngôi sao khí tức âm tà, nhìn qua đã khiến cho toàn thân người ta rét run đột nhiên sáng lên, một ánh sao xám xịt chiếu rọi ở trên người Thái Ti.

Thái Ti cười quái dị ‘hê hê’ một tiếng, hắn âm u nói: “Cộng Công Vô Ưu? Ngươi trốn không thoát đâu, vạn dặm truy hồn, đi!”

Quát khẽ một tiếng, Thái Ti búng ngón tay, một tiễn ảnh tối như mực lao vút đi, nháy mắt nhập vào hư không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.